Phong Hồn - quán đỉnh vô song
Hồi 7 - Xuất thủ (3)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Xuất thủ (3)

Nghe nói nếu không có giấy thông hành được cấp đúng theo thủ tục, thì đến cả bước ra khỏi góc tối trong cùng kia, tiến ra trước cánh cửa sắt cũng không thể được.

Cho nên việc phóng ám khí khiến hắn tạm ngất đi cũng vô dụng. Huống hồ, với bản lĩnh đó, ám khí cũng chẳng làm gì được hắn.

“Phải làm sao đây...”

Cần phải nghĩ ra cách khác, nhưng dù có vò đầu bứt tai, Ngân Kiếm Hào cũng không nghĩ ra được.

Xem ra chuyện đó phải dành thêm thời gian suy tính. Trong lòng thì nóng như lửa đốt, chỉ mong gặp được lão nhân trong lao ngục càng sớm càng tốt, nhưng không nghĩ ra cách thì cũng đành bó tay.

‘Trước hết phải tận dụng cho chắc thứ đã chuẩn bị hôm nay để lập kế hoạch hành động.’

Ngân Kiếm Hào từ nhà xí đi ra, mặt đỏ bừng.

"Hử!"

Ngân Kiếm Hào suýt bật ra tiếng cảm thán.

Một nam nhân từ trên lầu đang bước xuống.

Xem ra uống xong rượu rồi chuẩn bị rời đi.

Người đó chính là nhị công tử Ngô Tử Hiến.

Trong khoảnh khắc, mắt Ngân Kiếm Hào loé sáng, rồi hắn loạng choạng bước về phía Ngô Tử Hiến.

Huỵch!

Ngân Kiếm Hào loạng choạng rồi ngã lăn ra đất.

“Ối dà! Người huynh đệ này…”

Ngô Tử Hiến nhận ra hắn, mắt hơi mở to. Có lẽ hắn không ngờ một người danh chấn khắp Quần Hùng Thành lại có dáng vẻ bê tha như thế.

“Dậy mau, sao lại thế này?”

Vốn tính phóng khoáng, Ngô Tử Hiến chẳng ngại ngần gì, mặc kệ hộ vệ ngăn cản, liền bước tới đỡ Ngân Kiếm Hào dậy.

“Chà chà, nhị công tử cũng ở đây sao.”

Ngân Kiếm Hào lảo đảo nói.

“Phải rồi. Nhưng sao ngươi uống nhiều vậy?”

“Hôm nay là tiệc liên hoan của Hắc Báo Đội bọn ta. Mỗi huynh đệ mời một chén... à không, hai chén... nên... ợ!”

Ngân Kiếm Hào lè nhè, rồi khom người làm bộ ói.

“Hầy! Người huynh đệ này... đưa bao nhiêu rượu cũng uống hết à, chậc chậc!”

Ngô Tử Hiến lắc đầu, vỗ nhẹ lưng hắn.

“Không... sao đâu... nấc!

Ngân Kiếm Hào đứng dậy loạng choạng, vô tình ôm lấy thắt lưng Ngô Tử Hiến.

“Chậc chậc! Để ta đưa ngươi về, dựa vào ta đi.”

Ngô Tử Hiến định đỡ hắn đi.

“Vậy thì tan cả cuộc rượu mất.”

Ngân Kiếm Hào xua tay từ chối.

Nếu nhị công tử mà lộ mặt ở tiệc rượu, chẳng khác gì sét đánh xuống bàn tiệc.

“Cũng phải!”

Ngô Tử Hiến gật đầu.

“Nhưng ngươi đến đây làm gì?”

“Uống rượu thì đến tửu lầu chứ còn gì. Ta sắp phải rời thành một thời gian, nên đến uống chén cuối cùng.”

Ngô Tử Hiến đáp.

“Thế thì... ta đi trước đây... nấc!

Ngân Kiếm Hào loạng choạng quay lại chỗ bàn tiệc.

“Đúng là chẳng ai địch nổi rượu... câu nói đó không sai.”

Ngô Tử Hiến lắc đầu ngao ngán.

“Nhưng sao trong lòng lại thấy trống trải như vừa mất thứ gì đó? Chẳng lẽ ta thích tên kia sao?”

Ngô Tử Hiến lẩm bẩm những lời khó hiểu, rồi mỉm cười nhìn về hướng Ngân Kiếm Hào vừa đi khuất, đoạn cùng hộ vệ âm thầm rời khỏi tửu lầu, tránh để đám người Hắc Báo Đội trông thấy.

‘Không ngờ mọi việc lại được giải quyết thế này…’

Cơn say tan biến sạch, Ngân Kiếm Hào lộ ra vẻ căng thẳng, đưa tay vào ngực áo, rồi rút ra một vật.

Một tấm lệnh bài tròn, khắc nổi hình rồng vàng sáng chói! Đó chính là lệnh bài của nhị công tử Ngô Tử Hiến mà hắn vừa đánh cắp trong lúc cả hai đều giả say, mất cảnh giác.

Nếu là thường ngày thì chẳng thể nào làm được, nhưng hôm nay mọi thứ thuận lợi đến không ngờ. Bấy lâu suy nghĩ trăm phương ngàn kế cũng không nghĩ ra được cách, vậy mà giờ với tấm lệnh bài này, có thể giải quyết mọi chuyện.

Thời gian không còn nhiều. Phải hành động ngay.

Soạt...

Thở một hơi dài, thân ảnh của Ngân Kiếm Hào biến mất tại chỗ.

***

“Là kẻ nào?”

Một giọng khàn đục vang lên từ bên trong thạch thất.

Nghe như tiếng người bị vắt kiệt hơi sức mà rít ra từng chữ. Chính là giám ngục chủ của Quần Hùng Thành – Gia Mộ Lương.

Hắn vẫn như lời đồn, ngồi khuất trong bóng tối không thấy rõ mặt, chỉ nghe thấy tiếng nói vọng ra.

“Giấy thông hành.”

Một người tiến đến, đáp lời bằng giọng trầm thấp.

Chính là Ngân Kiếm Hào, nhưng đã cải trang bằng mặt nạ da người, trở thành một người hoàn toàn khác.

“Ta không nhận được báo cáo có người đến.”

Gia Mộ Lương vẫn không nhúc nhích bên trong song sắt.

“Là lệnh khẩn.”

Ngân Kiếm Hào đáp ngắn gọn.

“Chưa từng nhận được chỉ dụ! Quay về đi, theo đúng thủ tục mà đến.”

Gia Mộ Lương lạnh lùng hơn.

“Ngươi dám phủ nhận quyền uy của Hoàng Long tín bài sao?”

Ngân Kiếm Hào cất giọng cương quyết.

Lời vừa dứt, bên trong bỗng im lặng.

“Khụ...!”

Một tiếng khò khè nặng nề, rồi một thân ảnh từ trong bóng tối bước ra. Một trung niên thấp bé, chỉ tầm năm thước, vác hai cây lưỡi hái dị dạng trên vai. Ánh lửa chập chờn hắt vào hai lưỡi hái phía sau, bóng đổ dài lên vách tường như quỷ sứ địa ngục từ từ tiến lại.

“Thân phận?”

“Lý Hổ, thuộc Nhị Long Đội của Thiên Long Điện.”

Ngân Kiếm Hào đáp y như đã chuẩn bị sẵn.

Nhị Long Đội là những cái bóng bảo vệ Ngô Tử Hiến, hắn tự nhận mình là người xếp thứ hai trong số đó.

“Nếu trong văn thư có nửa phần gian dối, nơi này sẽ thành mộ phần của ngươi.”

Gia Mộ Lương đưa tay ra trước song sắt.

Ý là đưa giấy tờ qua kiểm tra.

“Còn thứ chắc chắn hơn giấy tờ đây.”

Ngân Kiếm Hào cẩn trọng đưa tấm tín bài ra.

Mắt Gia Mộ Lương lập tức loé sáng.

Lệnh bài được giao trực tiếp nghĩa là tình huống vừa khẩn cấp vừa cơ mật.

“Mục đích?”

Gia Mộ Lương nhìn chằm chằm tín bài một hồi rồi hỏi bằng ánh mắt sắc như dao.

“Phải gặp một tù nhân.”

Ngân Kiếm Hào vẫn giữ giọng vô cùng công vụ.

“Sao nhị công tử không tự đến?”

Gia Mộ Lương vẫn chưa mở cửa.

“Ta chỉ làm theo lệnh.”

Ngân Kiếm Hào thản nhiên đáp.

“Ánh mắt ngươi... ta không ưa.”

Gia Mộ Lương gầm nhẹ.

“Vậy thì truyền lại với người ưa ánh mắt hợp nhãn ngươi tới sau vậy.”

Ngân Kiếm Hào quay lưng dứt khoát, không hề e ngại.

“Hỗn láo!”

Gia Mộ Lương gằn giọng, rồi cuối cùng cũng mở cửa.

Rầm...!

Cánh cửa sắt đúc từ vạn niên hàn thiết phát ra âm vang nặng nề.

“Đi theo ta. Chỉ cần giở trò, ta chặt đầu ngay tại chỗ.”

Gia Mộ Lương lườm hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Hệt như kẻ coi cả nơi đây là lãnh địa bất khả xâm phạm của bản thân.

“Thời gian được phép là một khắc, quá hơn, dù có chuyện gì cũng không chấp nhận.”

Hắn nói dứt khoát như chém sắt chém đá.

“Rõ rồi.”

Dù trong lòng thấy hơi ngắn, nhưng Ngân Kiếm Hào vẫn gật đầu.

Đó là quy tắc, không thể cãi.

Nếu phản bác, có thể sẽ bị nghi ngờ.

Hơn nữa, giữ lệnh bài đánh cắp trong người quá lâu càng thêm nguy hiểm. Cần phải nhanh chóng rời khỏi đây, rồi tìm cách trả lại lệnh bài sao cho không bị phát hiện.

Mà chuyện đó cũng không dễ gì. Không chừng lúc này người ta đã phát hiện mất lệnh bài và đang cho người lùng sục khắp nơi.

Hoặc giả, họ vốn đã biết ngay từ đầu, chỉ là giả vờ không biết để xem hắn định giở trò gì.

Là con của rồng, dù có say cũng không thể bị dễ dàng qua mặt.

Nếu vậy thì còn đỡ, chứ nếu giờ mới phát hiện rồi đuổi theo hắn thì...

Chắc chắn chỉ có con đường chết.

‘Đã cưỡi lên lưng hổ thì không thể xuống được nữa.’

Sống hay chết, để sau hãy tính.

Trước mắt là phải vào lao ngục, gặp lão nhân kia.

Ngân Kiếm Hào nhanh chóng lướt vào trong địa lao.


 

- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương