Phong Hồn - quán đỉnh vô song
Hồi 8 - Thành công (3)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Thành công (3)

“Đã lau xong rồi à? Không phải là làm quá qua loa đó chứ?”

Ngô Tử Hiến thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó khẽ mỉm cười, nhận lấy tấm Hoàng Long Tín Bài rồi đeo vào thắt lưng.

“Tại sao huynh lại đưa cái đó cho Ngân đội chủ chứ?”

Ngô Tú Lan nghiêm giọng, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía Ngô Tử Hiến.

“Lúc nãy, tiểu tử kia ói rượu, bẩn hết cả, nên ta bảo hắn đi lau sạch rồi đem về.”

Ngô Tử Hiến trả lời với vẻ không mấy nghiêm túc, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.

“Chuyện đó có lý không vậy?”

Ngô Tú Lan nhíu mày.

“Đã ói ra thì phải tự mình đi lau dọn chứ.”

Ngô Tử Hiến cười cợt:

“Rồi rồi, biết rồi. Tránh ra cho ta một chút đi.”

Ngô Tú Lan thở dài.

Nói chuyện với vị ca ca chẳng khác nào phí lời. Nàng không tin chuyện Ngân Kiếm Hào nôn vào lệnh bài của Ngô Tử Hiến, lại càng không tin việc Ngô Tử Hiến bảo hắn đem đi lau rồi mang về. Rõ ràng giữa hai người họ có một mối quan hệ bí mật nào đó, nhưng bây giờ không phải lúc để truy xét.

“Vậy thì, chúc hai người vui vẻ.”

Ngô Tử Hiến nháy mắt một cái rồi rời khỏi phòng.

‘Quả nhiên là hắn biết.’

Ngân Kiếm Hào nén một tiếng thở dài dài trong lòng.

Ngô Tử Hiến đã biết ngay từ lúc Ngân Kiếm Hào lấy đi lệnh bài. Hắn chỉ đang chờ xem Ngân Kiếm Hào sẽ giở trò gì với nó. Nếu vậy, Ngô Tử Hiến có biết mình đã đi đâu không? Chắc là không. Việc hắn xuất hiện ở đây chính là bằng chứng. Vì để mất dấu Ngân Kiếm Hào, hắn mới theo dõi Ngô Tú Lan, rồi lợi dụng việc lấy lại lệnh bài để dò la.

Nhìn gương mặt hơi thất vọng lúc nhận lại lệnh bài, càng thấy khả năng đó là đúng.

Dù sao thì, chuyện làm thế nào để trả lại tấm lệnh bài đã được giải quyết. Cảm giác nhẹ nhõm cứ như vừa rút được cái gai đâm trong đầu suốt bấy lâu. Nếu Ngô Tử Hiến truy cứu ngay lúc này, e rằng hắn đã bị tống vào địa lao rồi cũng nên.

Về sau, chắc chắn Ngô Tử Hiến sẽ đào sâu điều tra hắn. Nhưng không phải lúc này. Hắn vừa nói lúc nãy ở Xuân Dương Lâu rằng sẽ rời khỏi đây trong một thời gian, thế nên tạm thời có thể an tâm. Đích đến của hắn, tám chín phần là Thương Long tỷ võ đại hội tại Lạc Dương, nơi mà Ngô Liễu Lan đã cao bay xa chạy tới.

Trước khi Ngô Liễu Lan bị đưa về, hắn vẫn còn thời gian.

‘Phù…’

Ngân Kiếm Hào thở dài một hơi. Còn nữ nhân này đến tìm vì chuyện gì nữa đây? Nghĩ tới đó, lòng lại rối như tơ vò.

“Có việc gì mà tiểu thư tới tận đây vậy…”

Hắn dè dặt hỏi.

“Liễu Lan đã biến mất rồi.”

Ngô Tú Lan nói thẳng, ánh mắt chăm chú nhìn vào Ngân Kiếm Hào.

“Quả nhiên ngươi đã đoán ra rồi.”

Ngay khi Ngân Kiếm Hào còn đang định làm ra vẻ ngạc nhiên, Ngô Tú Lan đã tấn công trước.

“Cô nói gì vậy?”

Ngân Kiếm Hào cố gắng biểu hiện vẻ ngờ vực, nhưng ánh mắt của Ngô Tú Lan đã xuyên thấu tâm can hắn như một thanh kiếm bén ngót.

“Vốn dĩ ta định sáng mai sai người gửi thư mời Ngân đội chủ để bàn bạc chuyện này. Nhưng nghe tin Huyết Cung có dấu hiệu động binh, ta sốt ruột quá không thể chờ được nữa, đành thất lễ mà đến tìm vào giờ này.”

Ngô Tú Lan nói nhanh hơn một chút, như thể sợ bị ngắt lời.

“Chuyện tiểu thư Liễu Lan mất tích, xin hãy nói rõ hơn.”

Ngân Kiếm Hào nghiêm giọng, ánh mắt đối diện với nàng.

“Ngươi không đoán được chuyện này sao?”

Ngô Tú Lan lại hỏi.

“Sao cô lại nghĩ như vậy?”

Ngân Kiếm Hào vẫn không rời mắt khỏi nàng.

“Chẳng biết phải giải thích sao… Gọi là trực giác của nữ nhân đi vậy.”

Đôi mắt Ngô Tú Lan ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Ánh mắt giao nhau hồi lâu, Ngân Kiếm Hào mới chậm rãi nhìn sang hướng khác.

Trực giác của nữ nhân!

Hắn tuy không phải nữ nhân nên không thể hiểu được cảm giác ấy, nhưng cũng từng nghe nói rằng đó là thứ sắc bén đến mức nam nhân không sao theo kịp. Mà Ngô Tú Lan lại còn sắc bén hơn người.

“Ta từng nghĩ con bé này chẳng biết sẽ bộc phát một ngày nào đó… chỉ không ngờ là lại sớm như vậy.”

Ngân Kiếm Hào lắc đầu đáp.

“Chính vì vậy ta mới đến đây. Trong cả Quần Hùng Thành này, người có thể đoán ra Liễu Lan sẽ chạy đến đâu, chỉ có một mình Ngân đội chủ thôi.”

Ngô Tú Lan thở ra một hơi, nói.

“Ta không hiểu lời đó chút nào.”

Ngân Kiếm Hào lại nhìn thẳng vào nàng.

“Có thể ngươi cũng đoán được, Liễu Lan là người có tư chất cao nhất trong năm anh chị em. Điều đó, ta là người rõ nhất. là người hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Cha cũng biết, nhưng các anh trai thì không. Ta từng ở chung phòng với nó khi nhỏ, nên hiểu rất rõ.”

Ngô Tú Lan thở ra, rồi nói tiếp:

“Có một thời gian ta ghen tị vô cùng, nên đã vô tình để lộ cảm xúc. Từ đó, Liễu Lan bắt đầu giấu đi tài năng của mình. Có lẽ chính vì vậy mà nó cảm thấy bức bối hơn ở Quần Hùng Thành...”

Đôi mắt nàng ánh lên vẻ đau lòng.

“Có lẽ là vì ta…”

“Cô nói gì ta cũng không đồng tình được. Ngay cả chuyện cô nghĩ ta sẽ đoán ra, hay lý do cô kể cho ta mấy chuyện vặt đó, ta cũng chẳng hiểu nổi.”

Ngân Kiếm Hào ngắt lời.

“Một thời gian trước, ta nghe nói Liễu Lan khi nói chuyện với Ngân đội chủ, trò chuyện vài câu đã bật cười đến mức ôm bụng ngồi bệt xuống đất.”

“…”

“Nó là đứa chưa từng cười như thế. Nếu là thật, thì chắc chắn khi đối diện với ngươi, nó cảm nhận được điều gì đó sâu sắc. Nếu không có sự đồng cảm, nữ nhân không thể cười như vậy. Và nếu đã có sự đồng cảm đó, thì ngươi nhất định sẽ tìm được Liễu Lan.”

Kết thúc lời, Ngô Tú Lan khẽ thở dài.

Lúc này, Ngân Kiếm Hào mới đoán được lý do nàng đến đây: nàng muốn hắn đi tìm Ngô Liễu Lan.

“Không có ai khác đi tìm cô ấy sao?”

Ngân Kiếm Hào hỏi.

“Tối hôm Liễu Lan biến mất, thân vệ của phụ thân đã xuất quân. Họ là những người có thể bắt được cả ma quỷ, ta tin tưởng vào họ. Nhưng vài ngày sau, họ trở về tay trắng, mất cả dấu vết.”

Khoé miệng nàng khẽ nhếch cười.

Lo thì lo, nhưng hành động của em gái cũng khiến nàng cạn lời.

“Con bé tài giỏi hơn ta tưởng rất nhiều. Nhị ca, theo lệnh phụ thân, sẽ dẫn võ sĩ Nhị Long Đội đi đón nó về. Nhưng ta nghĩ, họ sẽ chẳng thể đón được. Mà e là, không tìm ra nổi.”

“Cô đánh giá nhị công tử thấp quá rồi.”

Ngân Kiếm Hào nhớ tới vẻ cáo già của Ngô Tử Hiến.

“Lại là trực giác nữ nhân thôi. Dù Liễu Lan luôn nghe lời nhị ca, nhưng một khi đã quyết bỏ đi, thì nhất định sẽ không để hắn tìm thấy.”

“Nhưng lại nghĩ sẽ để ta gặp?”

“Chắc chắn sẽ vậy. Xin Ngân đội chủ giúp một tay. Ta cầu xin ngươi.”

Ngô Tú Lan vào thẳng vấn đề.

“Dù xuất phát muộn hơn, nhưng chỉ một thoáng là nàng đã vượt lên trước ta, khinh công rất đáng sợ. Nếu gặp được mà nàng không chịu đi, thì ta cũng hết cách.”

“Chỉ cần khiến muội ấy xuất hiện thôi, sau đó thì nhị ca sẽ lo liệu.”

“Ý cô là bảo ta làm mồi nhử?”

Ngân Kiếm Hào khẽ cau mày nhìn nàng.

“Bảo làm mồi nhử thì hơi khó nghe, nhưng… nếu nói là kế mỹ nam thì đúng hơn.”

Ngô Tú Lan khẽ cười, nửa đùa nửa thật.

“Nếu khiến ngươi phật ý thì ta xin lỗi. Nhưng hiện giờ, Huyết Cung đang tìm mọi cách đánh phá chúng ta. Nếu chuyện Liễu Lan rời thành bị lộ ra ngoài, thì nguy hiểm không gì sánh được. Chính vì thế ta mới vội vàng tìm ngươi.”

Nghe nhắc tới Huyết Cung, ánh mắt Ngân Kiếm Hào sáng rực.

Việc Huyết Cung nổi giận là điều hắn đã đoán trước. Nguyên nhân không ai khác, chính là hắn.

Người của Quần Hùng Thành đột nhập Huyết Cung rồi tẩu thoát, với Huyết Cung mà nói chẳng khác gì bị lột sạch quần áo giữa đêm khuya – một sự nhục nhã không thể tha thứ. Họ chắc chắn đang nung nấu mối thù đó. Trong hoàn cảnh ấy, việc Ngô Liễu Lan bỏ ra ngoài thành lại càng nguy hiểm hơn. Ngô Tú Lan cảm nhận được điều đó, nên mới tìm tới hắn.

Quả là đau đầu.

Vừa rồi hắn mới gặp một lão nhân thần bí trong địa lao. Từ lúc đó hắn đã định gác lại mọi chuyện, vùi đầu tu luyện “Ảo Tượng Chân Kinh” mà lão nhân truyền cho. Vì thế mới cắt ngang tiệc rượu mà quay về đây.

Vậy mà giờ lại gặp chuyện này, buộc hắn phải rời thành.

‘Đúng là con ngựa hoang phiền toái.’

Ngân Kiếm Hào nghĩ đến Ngô Liễu Lan.

Nữ nhân đó đột ngột xuất hiện trước mặt, gây ra một loạt hỗn loạn, còn ngang nhiên cướp đi nụ hôn của hắn. Ngay khoảnh khắc đó, hương thơm dịu dàng toả ra từ thân thể nàng lại hiện lên trong ký ức. Và cả hơi thở xa xăm như giấc mộng kia…

Bất chợt, hắn lại muốn gặp lại nàng lần nữa. Nếu gặp nhau ở bên ngoài, không biết sẽ có cảm giác gì?

Hắn lắc đầu.

Đó là nữ nhân không thể thích, mà cũng không nên thích. Nàng thuộc về một thế giới khác.

Nhưng, hắn cũng không muốn thấy nàng bị Huyết Cung bắt đi.


 

- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương