Phong Hồn - quán đỉnh vô song
Hồi 8 - Thành công (4)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Thành công (4)

“Không muốn giúp đến vậy sao?”

Ngô Tú Lan thấy hắn lắc đầu, liền hỏi, vẻ mặt tràn đầy thất vọng.

“Không phải là không muốn… chỉ là đầu óc ta đang rối quá thôi.”

Ngân Kiếm Hào đành chống chế.

“Ta hiểu…”

Ngô Tú Lan khẽ gật đầu.

“Xin hãy cho ta chút thời gian.”

Hắn lên tiếng xin khất. Bây giờ chưa thể rời thành. Hắn còn rất nhiều việc phải làm.

“Được rồi. Dù gì cũng không phải truy đuổi gấp, vài ngày nữa ta sẽ liên lạc lại.”

“Vậy hẹn gặp lúc đó.”

Ngân Kiếm Hào gật đầu.

Nếu lúc đó vẫn chưa giải quyết xong, hắn sẽ xin thêm vài ngày nữa.

“Vậy thì, hẹn gặp lại.”

Ngô Tú Lan gật đầu, rồi rời khỏi phòng.

***

“Hộc… hộc… đội chủ!”

Chỉ sau khi thân ảnh của Ngô Tú Lan biến mất, gã thanh niên trực ban mới thở hổn hển chạy tới.

Gặp phiên trực trong ngày như hôm nay đã đủ khiến người ta bực dọc, vậy mà lại còn đụng ngay nhị công tử và nhất công nữ, thật đúng là vận xúi quẩy đeo bám.

“Nhị công tử đâu rồi?”

Gã thanh niên ngó quanh hỏi.

“Kết thúc rồi, đã rời đi.”

Ngân Kiếm Hào đáp hờ hững.

“Tại sao hai vị đó lại đến…?”

Gã nọ lo lắng liếc nhìn Ngân Kiếm Hào, như thể sợ hắn ra ngoài gây chuyện.

Ngân Kiếm Hào thầm cười khẩy trong bụng. Nếu gọi là gây chuyện thì cũng là chuyện đủ để mất đầu. Nhưng dù sao chuyện đó cũng đã xong rồi.

“Chuyện đó ngươi không cần biết. Ở đây đã có ta, ngươi đi nhập hội với các huynh đệ mà uống đi. Có lẽ đến tận rạng sáng mới kết thúc được.”

“Nhưng mà…”

Gã thanh niên nuốt nước miếng đánh ực, ánh mắt vẫn lén dò xét sắc mặt Ngân Kiếm Hào.

“Mau đi đi! Nhưng nhớ, tuyệt đối không được hé nửa lời với ai về việc nhị công tử và đại tiểu thư đã đến đây…”

Ngân Kiếm Hào cao giọng quát.

“Rõ rồi ạ!”

Thanh niên cúi đầu, mặt mày hớn hở, rồi vọt đi như gió cuốn. Sau khi gã biến mất, Ngân Kiếm Hào bước vào phòng, lập tức ngồi xếp bằng.

Hắn muốn thử nhớ lại những câu khẩu quyết mà lão nhân đã truyền cho. Không, trước hết phải dùng Cộng Minh Thông Hồn Công để cộng hưởng tinh thần, gặp lại lão nhân trong ký ức mới được.

Ngân Kiếm Hào dần dần chìm vào khí vận của Cộng Minh Thông Hồn Công.

***

“Cuối cùng vẫn không điều tra được gì sao?”

Nhị công tử Ngô Tử Hiến cau mày.

Trước mặt hắn là một hán tử tỏa sát khí như bảo kiếm mới rút khỏi vỏ.

Gã là một võ giả dưới trướng của Nhị Long Đội – đội hộ vệ của Ngô Tử Hiến, tên gọi Ngân Hình Tam Hổ, chính là người từng có mặt tại Xuân Dương Lâu khi Ngô Tử Hiến chạm mặt Ngân Kiếm Hào.

“Chẳng lẽ hắn thật sự có bản lĩnh đến mức đó sao?”

Ngô Tử Hiến nhìn Ngân Hình Tam Hổ bằng ánh mắt không tin nổi.

Hắn vốn biết rõ khả năng ẩn thân của gã hộ vệ này, vì thế việc gã bị Ngân Kiếm Hào qua mặt khiến hắn khó thể chấp nhận.

“Không chỉ mình tại hạ, còn có một kẻ khác cũng đang theo dõi. Do lộ trình trùng nhau nên… để hắn thoát mất.”

Ngân Hình Tam Hổ chép miệng.

“Lại còn có kẻ theo dõi khác sao?”

Hai mắt Ngô Tử Hiến lóe lên tia sáng.

“Rốt cuộc là ai?”

Hắn hỏi với vẻ đầy hứng thú.

“Có vẻ… là người của Bí Các.”

Ngân Hình Tam Hổ nói theo suy đoán của mình.

“Bí Các?”

Chân mày Ngô Tử Hiến nhíu chặt.

‘Chà, tên đó thú vị hơn ta tưởng.’

Khóe môi Ngô Tử Hiến nhếch lên. Tên kia đã giả vờ say xỉn để lén lấy lén trộm lệnh bài của hắn. Lẽ ra chuyện đó có thể khiến kẻ phạm tội mất đầu, vậy mà hắn dám làm không một chút do dự.

Chuyện thật quá đỗi hoang đường, nhưng hắn cũng muốn xem thử tên kia sẽ làm gì, nên lệnh cho Ngân Hình Tam Hổ âm thầm theo dõi. Không ngờ lại xuất hiện một cái bóng khác, có vẻ là người của Bí Các, đi trước một bước bám theo.

Mấy ngày trước, phụ thân đột nhiên trao cho tên kia chức đội chủ, khiến hắn nghi ngờ có điều gì đó ẩn sau, nhưng hắn cũng chẳng mấy bận tâm. Nếu mỗi việc trong thành mà cũng phải để tâm, đầu hắn sớm nổ tung rồi.

Thế mà tên kia lại khiến Quần Hùng Thành xôn xao, rồi muội muội Du Lan lại tìm đến thầy bói hỏi quẻ, nói rằng muốn lấy tên đó làm chồng. Sau đó, Du Lan bỏ trốn khỏi Quần Hùng Thành, và có tiếp xúc với hắn.

Chỉ trong một lần chạm mặt ngắn ngủi, hắn đã nhân cơ hội trộm lấy lệnh bài, rồi còn thoát khỏi sự bám đuôi của hộ vệ. Đúng là không biết nên tức giận hay thán phục. Khi Ngô Tú Lan vội vã tìm đến hắn, hắn đi theo và lại bị bất ngờ khi tên kia đưa trả lệnh bài như thể vừa dùng xong.

Đúng là cáo già.

Tên đó rõ ràng biết hắn đã phát hiện ra, vậy mà còn ra đòn phản công bằng cách trả lệnh bài một cách dửng dưng, khiến tình hình lặng sóng. Có Ngô Tú Lan hiện diện, hắn không thể quát mắng rằng: “Ngươi dám trộm lệnh bài của ta!” được, đành nuốt giận vào bụng, ngậm bồ hòn làm ngọt.

Bị hạ gục gọn ghẽ.

Ngô Tử Hiến khẽ lắc đầu, cười bất đắc dĩ.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị lừa gọn như vậy.

Chữ “mắt mở trừng trừng mà vẫn bị chém” chắc là dùng cho tình huống này.

‘Chẳng lẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó mà hắn đã hoàn thành mục đích sao?’

Ngô Tử Hiến cảm thấy đầu óc rối bời.

Từ lúc hắn lấy đi lệnh bài cho tới khi trả lại, chưa tới nửa canh giờ.

Chừng đó thời gian, hắn đã làm gì với lệnh bài đó?

“Sau khi rời Xuân Dương Lâu, hắn đi về hướng nào?”

Chỉ còn cách này để phỏng đoán.

“Vì từ đầu đã va phải nhân ảnh khác…”

Tức là đến cả hướng đi cũng không biết.

“Vậy nhân ảnh kia cũng để hắn thoát sao?”

Ngô Tử Hiến chép miệng. Không lẽ ngay cả điều đó hắn cũng tính trước? Dù sao thì tên đó đã thành công trọn vẹn, còn những kẻ khác chỉ biết ngậm ngùi.

‘Sớm biết thế này, đã nên điều tra về hắn trước mới phải.’

Ngày mai hắn phải cùng Nhị Long Đội đi tìm muội muội Du Lan, chẳng còn thời gian mà điều tra, mà có điều tra xong thì cũng chẳng kịp dùng.

Việc đó để sau khi quay về hẵng tính. Hắn cảm thấy kẻ kia tuyệt không phải hạng tầm thường. Nếu đem về bồi dưỡng vài năm, có khi còn dùng được hơn cả bảo kiếm.

Việc đó cũng phải để sau khi quay về.

‘Nhưng Tố Lan gặp lại hắn là vì chuyện gì?’

Lý do duy nhất có thể khiến Tố Lan gặp hắn chính là liên quan đến Du Lan, nhưng chuyện đó nàng đã hỏi vài hôm trước rồi.

Mà dù có hỏi, nàng cũng không nói. Càng nghĩ càng mơ hồ.

“Sao lại nhiều chuyện nhức đầu thế này ngay trước ngày lên đường chứ.”

Ngô Tử Hiến lại chép miệng.

“Chuyện ngày mai để mai tính. Hôm nay nên nghỉ sớm một chút thì hơn.”

Nói đoạn, Ngô Tử Hiến cho giải tán hộ vệ rồi quay về tư thất.


 

- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương