Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 102: Vệ Sơ Uyển (1)

“Ta là Vệ Sơ Uyển, tam đệ tử của Hội chủ Thiên Địa Hội.”

‘Cái gì!?’

Mộc Kinh Vân ngạc nhiên trợn mắt.

Hắn không ngờ mình lại gặp được nhân vật thân cận với Hội chủ Thiên Địa Hội ở một nơi như thế này.

Hơn nữa, còn là đệ tử của Hội chủ nữa chứ.

Hắn đã cảm thấy kỳ lạ khi nàng ta và tên kia đột ngột xuất hiện trong bảo khố bất chấp quy định, nhưng sau khi biết được thân phận của nàng ta thì hắn cũng phần nào hiểu được.

‘Ứng cử viên cho vị trí Hội chủ tiếp theo đây mà.’

Mộc Kinh Vân đã nghe Lý Chi Viêm nói qua về những nhân vật quan trọng trong nội bộ Thiên Địa Hội.

Hội chủ Thiên Địa Hội có ba đệ tử đủ tư cách kế vị.

Và một trong số họ chính là tam đệ tử Vệ Sơ Uyển.

Tuy là nữ nhi nhưng nàng ta lại sở hữu tài năng võ học đặc biệt, trăm năm khó gặp, nên đã được thu nhận làm đệ tử. Nghe nói nàng ta cũng là người có tham vọng và đang nhắm đến vị trí Hội chủ.

‘Lại gặp được người như vậy ở đây sao.’

Thật là trùng hợp.

Nhìn Thanh Linh đột nhiên im lặng, có vẻ như cảm xúc của nàng đang dâng trào khi nghe đến đệ tử của Hội chủ Thiên Địa Hội.

Nàng là người không thể kiềm chế được cơn giận mỗi khi nghe được những gì liên quan đến Hội chủ.

‘Nhưng mà nội lực của nàng ta thật phi phàm.’

Sau khi giác ngộ, hắn đã biết cách điều khiển nội khí trong cơ thể.

Nhưng khác với hắn, nàng ta đang trong trạng thái hết sức bình thường, nhưng tay vẫn giữ chặt lấy hắn mà không hề lay chuyển.

Thậm chí, tay còn lại của nàng ta còn đang giữ chặt một tên khác.

‘Đây chính là trình độ của đệ tử Hội chủ Thiên Địa Hội sao.’

Nếu tiểu đệ tử mà đã lợi hại như vậy, thì hắn cũng có thể mường tượng được thực lực của những người còn lại.

Hơn nữa, Hội chủ Thiên Địa Hội thì sẽ mạnh đến mức nào?

Có một điều chắc chắn là dù đã giác ngộ nhưng hắn vẫn chưa thể sánh bằng đệ tử của Hội chủ.

Đúng lúc đó, Diệp Vĩ Tiên, tên đệ tử của Minh Đao Vương đang đau đớn vì bị bẻ gãy cổ tay, lên tiếng.

“Hộc… hộc… Ngươi đang làm cái quái gì vậy? Chỉ là một tên ứng viên quèn của Thí Huyết Cốc, ngươi đã biết thân phận của vị tiểu thư này là gì mà vẫn dám vô lễ…”

-Rắc!

Lời y còn chưa dứt.

Cổ tay của Diệp Vĩ Tiên đã bị bẻ gãy hoàn toàn.

Xương cốt lành lặn bị dập nát, lẽ ra y phải hét lên vì đau đớn, thế nhưng Diệp Vĩ Tiên lại nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống, mặt mũi đỏ gay.

Vệ Sơ Uyển lạnh lùng lên tiếng.

“Ta đã bảo ngươi im lặng rồi mà.”

“Ư… Ư… Xin… xin thứ lỗi.”

Thực ra, Diệp Vĩ Tiên có mười cái miệng cũng không thể biện minh được.

Không phải ai cũng có quyền được tự do ra vào nơi này bất chấp quy định.

Tuy là đệ tử của Minh Đao Vương, một trong Ngũ Vương, nhưng y hiển nhiên không có quyền ra vào đây, chỉ là đang mượn oai hùm của Vệ Sơ Uyển mà thôi.

Vậy mà y còn dám làm càn, phá hỏng một số bí tịch của bảo khố.

Chỉ riêng việc này thôi cũng đủ để y phải trả một cái giá đắt rồi.

“Vì hành động ngu ngốc của ngươi mà ta cũng gặp rắc rối không ít. Nếu ngươi còn dám mở miệng thì ta sẽ xử lý ngươi ngay tại đây.”

“Ta…Hiểu… hức.”

Diệp Vĩ Tiên ngậm chặt miệng.

Y không dám chọc giận nàng ta thêm nữa.

-Bịch!

Vệ Sơ Uyển buông tay Diệp Vĩ Tiên ra, sau đó cũng buông tay Mộc Kinh Vân ra.

Rồi nàng ta lên tiếng.

“Ta xin lỗi. Mong ngươi bỏ qua cho sự vô lễ của tên này. Tuy hành động có phần lỗ mãng, suy nghĩ nông cạn nhưng y rất trung thành, ta mới mang theo bên cạnh, không ngờ hôm nay y lại gây ra chuyện ngu ngốc như vậy.”

Nghe vậy, Mộc Kinh Vân đưa tay lên xem xét.

Vết hằn vẫn còn in rõ trên cổ tay hắn.

Nhìn thấy điều đó, Mộc Kinh Vân khẽ cười rồi nhìn Diệp Vĩ Tiên, nói.

“Trung thành mà ngu ngốc thì đúng là phiền phức thật, không khác gì con chó cứ luôn cụp đuôi theo sau.”

‘Tên khốn!’

Lời nói của Mộc Kinh Vân khiến cho mặt Diệp Vĩ Tiên trong nháy mắt trở nên méo mó.

Tuy nhiên, y biết rằng nếu còn dám cãi lời thì sẽ không thể nào gánh vác nổi hậu quả, nên đành ngậm miệng không dám nói gì thêm.

Lúc này, Vệ Sơ Uyển khẽ cười.

"Một con chó vừa trung thành vừa ngu ngốc. Quả là một cách diễn đạt thú vị."

'Ngay cả tiểu thư cũng...'

Trong lòng Diệp Vĩ Tiên như có lửa đốt.

Y đã cố gắng sắp xếp cuộc gặp này để lấy lòng Vệ Sơ Uyển, nhằm xây dựng mối quan hệ tốt đẹp hơn.

Vậy mà chỉ trong chớp mắt, y đã trở thành một con chó ngu ngốc?

Lúc này, Mộc Kinh Vân chắp tay thi lễ, cung kính nói.

-Xoạt!

"Mộc Kinh Vân, Đoàn chủ dự bị, xin được bái kiến Vệ Sơ Uyển tiểu thư, tam đệ tử của Hội chủ."

"Mộc Kinh Vân?"

Nghe thấy Mộc Kinh Vân tự giới thiệu, Vệ Sơ Uyển hơi nghiêng đầu.

Họ Mộc là một họ khá hiếm gặp ở võ lâm Trung Nguyên.

Nàng ta chưa từng nghe thấy họ Mộc nào trong Thiên Địa Hội, ngoại trừ một trường hợp duy nhất là Nghiên Mộc Kiếm Trang, một trong những danh môn chính phái.

'Nghiên Mộc Kiếm Trang.... chắc là không phải đâu.'

Việc bắt cóc con tin từ Nghiên Mộc Kiếm Trang là một bí mật mà chỉ một số ít người trong Thiên Địa Hội biết được, nên Vệ Sơ Uyển cũng không hề hay biết.

Hơn nữa, ai lại đi đưa con tin đến Thí Huyết Cốc chứ?

Vệ Sơ Uyển thản nhiên nói.

“Nếu đã là Đoàn chủ dự bị thì hẳn là sắp vượt qua cửa ải cuối cùng rồi."

"Đúng vậy."

Thực ra, Vệ Sơ Uyển đã nghe võ sĩ cấp cao Quách Văn Kỳ nói Mộc Kinh Vân sắp vượt qua cửa ải cuối cùng.

Tuy nhiên, nàng ta lại cảm thấy hứng thú với Mộc Kinh Vân nên mới giả vờ như không biết.

Vệ Sơ Uyển nhìn thẳng vào mặt Mộc Kinh Vân.

'... Thật sự là rất tuấn tú.'

Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy nam nhân có dung mạo xuất sắc như Mộc Kinh Vân.

Với khuôn mặt sắc sảo, thậm chí có phần hơi nữ tính, Mộc Kinh Vân sở hữu một vẻ đẹp vượt xa cả hai chữ "tuấn tú".

Tuy nhiên, điều khiến Vệ Sơ Uyển quan tâm hơn cả ngoại hình chính là võ công của Mộc Kinh Vân.

'Mới chỉ khoảng mười bảy tuổi mà đã đạt đến trình độ Đoàn chủ, vậy thì việc vượt qua cửa ải cuối cùng chắc chắn không thành vấn đề.'

Nếu vậy thì hắn sẽ được các vị nắm quyền trong bản Hội lựa chọn.

Gần đây, trong nội bộ Thiên Địa Hội, vấn đề kế thừa ngôi vị Hội chủ đang dần trở nên gây cấn hơn bao giờ hết, vì vậy Vệ Sơ Uyển đang ra sức chiêu mộ nhân tài.

'Một nhân tài không tồi.'

Nếu Mộc Kinh Vân còn tài giỏi hơn cả Diệp Vĩ Tiên, người được Minh Đao Vương Tôn Duẫn đích thân chỉ dạy, thì tương lai của hắn quả thực rất xán lạn.

Không có gì là xấu khi chiêu mộ hắn ngay từ bây giờ.

Vệ Sơ Uyển đi thẳng vào vấn đề.

"Nội công của ngươi rất vững chắc, có lẽ không lâu nữa sẽ đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh, thậm chí là đột phá lên một cảnh giới cao hơn."

"À, vậy sao?"

"Cho nên... ngươi có..."

"À! Xin lỗi tiểu thư, nhưng cho phép ta nói trước một, à không, hai điều được không?"

"Hửm?"

Bị Mộc Kinh Vân đột ngột cắt ngang, Vệ Sơ Uyển nhíu mày.

Mặc dù biết rõ thân phận của nàng ta, nhưng Mộc Kinh Vân lại vẫn hơi vô lễ.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc Diệp Vĩ Tiên cũng đã cư xử thiếu lễ độ trước đó, cộng thêm việc muốn chiêu mộ Mộc Kinh Vân, Vệ Sơ Uyển quyết định bỏ qua chuyện này.

"Được rồi. Cứ nói thoải mái."

"Ah, cảm ơn tiểu thư đã rộng lượng."

Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, Vệ Sơ Uyển khẽ mỉm cười.

Chỉ cần có thể chiêu mộ được nhân tài, thì chút bao dung này có là gì.

"Điều đầu tiên, với tư cách là đệ tử của Hội chủ, ta tin là tiểu thư có đủ thẩm quyền để giải quyết việc này. Theo quy định, ta được phép lựa chọn bí kíp võ công trong vòng một canh giờ tại bảo khố."

"À..."

Nghe đến đây, Vệ Sơ Uyển lập tức hiểu ý của Mộc Kinh Vân.

Do nàng ta và Diệp Vĩ Tiên nên Mộc Kinh Vân đã bị mất thời gian lựa chọn bí kíp.

Có lẽ hắn đang muốn nhờ nàng ta nói với Khố tàng sứ về việc này.

"Ngươi yên tâm, ta cũng định sẽ nói với Khố tàng sứ Dương Đoàn chủ về việc này rồi."

Tất nhiên, đó không phải là điều tôi vừa mới nghĩ ra, mà là sự thật.

Nghe thấy những lời này của Vệ Sơ Uyển, Mộc Kinh Vân mỉm cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Rồi hắn tiếp tục.

"Cảm ơn tiểu thư đã thông cảm. Thứ hai, ta suýt mất mạng vì người đang đứng kia, vì vậy ta muốn nhận được một sự đền bù xứng đáng."

"Cái gì?"

Vệ Sơ Uyển cau mày trước lời nói của Mộc Kinh Vân.

Nàng ta đã đích thân xin lỗi, và thậm chí còn bẻ gãy cổ tay của Diệp Vĩ Tiên, đệ tử của Minh Đao Vương.

Việc bẻ gãy cổ tay Diệp Vĩ Tiên một phần cũng là để cho Mộc Kinh Vân thấy.

Vậy mà hắn còn muốn được đền bù?

'Tên này đang nói nhảm gì vậy?'

Diệp Vĩ Tiên tức giận nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân với ánh mắt như muốn giết người.

Nếu không phải vì lời cảnh báo của Vệ Sơ Uyển, y đã lao vào đánh nhau lần thứ hai với Mộc Kinh Vân rồi.

Lúc này, Vệ Sơ Uyển lên tiếng.

"Sự đền bù xứng đáng mà ngươi muốn là gì?"

"Ta suýt mất mạng, vì vậy để công bằng, lẽ tự nhiên là ta cũng nên lấy mạng của y, rất công bằng đúng chứ?"

- Rắc!

Tên này bị điên à?

Dù có bị mất mặt đến đâu, y vẫn là đệ tử của Minh Đao Vương, một trong Ngũ Vương.

Vậy mà hắn dám nói là muốn lấy mạng của Diệp Vĩ Tiên sao?

Tên này thật sự...

"Nhưng nếu làm vậy thì ta sẽ khiến tiểu thư mất đi một con chó trung thành và ngu ngốc, vì vậy ta sẽ rất biết ơn nếu tiểu thư đưa ra một phần thưởng thích đáng."

"Phần thưởng thích đáng?"

"Vâng. Ta suýt mất mạng, vì vậy ta nghĩ tiểu thư nên đền bù cho ta một chút gì đó."

Nghe thấy những lời này của Mộc Kinh Vân, không chỉ Diệp Vĩ Tiên mà ngay cả Vệ Sơ Uyển cũng bật cười.

Nàng ta đã gặp rất nhiều người trong Hội, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta thấy một ứng viên mới của Thí Huyết Cốc lại táo tợn đến vậy.

Hắn dám yêu cầu phần thưởng từ nàng ta, người có thể trở thành Hội chủ tiếp theo.

Điều này thật mới mẻ, nhưng cũng khiến nàng ta hơi khó chịu.

'... Xem ra hắn không chỉ có tài năng võ thuật phi thường.'

Chỉ qua một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, nàng ta đã đánh giá Mộc Kinh Vân là một người coi trọng lợi ích hơn vẻ ngoài có phần yếu đuối kia.

Vì vậy, hứng thú của nàng ta với hắn cũng giảm đi vài phần.

Điều nàng ta muốn là một người vừa có tài năng võ thuật phi thường, vừa có thể thề trung thành tuyệt đối với nàng ta.

Vậy mà Mộc Kinh Vân lại dám mặc cả với người có thể trở thành chủ nhân của mình.

'Nếu đã táo tợn như vậy, mình phải xem hắn sẽ trả lời thế nào.'

Vì vậy, nàng ta quyết định thử Mộc Kinh Vân một lần nữa.

Nàng ta đã xác nhận được tài năng võ thuật của Mộc Kinh Vân, vì vậy nàng ta muốn xem liệu trí thông minh của hắn có tương xứng với sự táo bạo của hắn hay không.

"Mạng sống sao... Được rồi. Lời ngươi nói cũng có lý."

"Ta rất vui vì tiểu thư đã hiểu."

"Vậy thì cứ giết y đi."

"Hửm?"

Mắt Mộc Kinh Vân nheo lại trước câu trả lời của nàng ta.

Đó là một câu trả lời nằm ngoài dự đoán của hắn.

Thực ra, lý do Mộc Kinh Vân đưa ra yêu cầu này là vì hắn muốn xem người kế vị chức Hội chủ có tầm nhìn đến đâu.

Nhưng hắn không ngờ rằng nàng ta lại ra lệnh giết Diệp Vĩ Tiên để đền bù cho hắn.

"Thật bất ngờ."

"Có gì bất ngờ? Ta đã đích thân xin lỗi, và thậm chí còn bẻ gãy cổ tay của y để bù đắp cho hành vi thô lỗ của y. Nhưng ngươi lại nói rằng, so với mạng sống của ngươi thì vậy là không đủ, vậy ta biết làm sao?"

"Vì vậy, tiểu thư muốn ta giết y?"

"Đúng vậy. Ta không nghĩ ra được phần thưởng nào khác xứng đáng với mạng sống của ngươi hơn nữa."

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Diệp Vĩ Tiên tối sầm lại.

Chẳng lẽ chủ nhân của y, người mà y đã thề trung thành, lại định hy sinh mạng sống của y cho tên kia?

Nàng ta có thực sự nghiêm túc không?

Ngay lúc đó, Vệ Sơ Uyển nói.

"Tuy nhiên, ta sẽ không chịu trách nhiệm cho bất cứ điều gì xảy ra sau khi ngươi giết y."

"Không chịu trách nhiệm sao?"

"Được rồi. Có vẻ như ngươi không biết y là ai, vậy để ta cho ngươi biết thân phận của y. Y là Diệp Vĩ Tiên, đệ tử của Minh Đao Vương."

Nghe thấy vậy, Mộc Kinh Vân quay sang nhìn Diệp Vĩ Tiên.

Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ ý định của nàng ta.

Nàng ta không thực sự muốn hắn giết Diệp Vĩ Tiên.

'Ý nàng ta là nếu mình tự tin gánh vác được hậu quả thì cứ giết.'

Nàng ta đã thể hiện rõ ý tứ như vậy.

Hắn có thể tự do giết Diệp Vĩ Tiên, nhưng hậu quả sau đó hắn phải tự chịu trách nhiệm.

Và hậu quả đó chắc chắn là cơn thịnh nộ của Minh Đao Vương.

"Quyết định là ở ngươi. Nhưng ta sẽ không truy cứu việc ngươi đã tước đi mạng sống của người đã thề trung thành với ta. Coi như đó là sự đền bù xứng đáng."

Nghe vậy, khuôn mặt Diệp Vĩ Tiên thoáng hiện lên vẻ vui mừng.

Quả nhiên nàng ta sẽ không bao giờ bỏ rơi y.

Nàng ta luôn có toan tính của riêng mình.

'Tên khốn kiếp.'

Diệp Vĩ Tiên trừng mắt nhìn Mộc Kinh Vân.

Nếu tên này không phải là kẻ ngốc, hắn sẽ không bao giờ dám động đến y.

Diệp Vĩ Tiên thầm thề trong lòng.

Nỗi nhục nhã mà y đang phải chịu đựng, nhất định y sẽ trả lại gấp bội.

Lúc này, Mộc Kinh Vân lên tiếng.

"Hừm. Nếu ta không nghe nhầm thì tiểu thư đang nói là đừng có dại dột mà động vào y, hãy lựa chọn sáng suốt."

Nghe vậy, Vệ Sơ Uyển khẽ cười.

Nàng ta nghĩ rằng hắn cũng đủ thông minh để hiểu được điều đó.

Nhưng nếu hắn chịu nhún nhường, từ bỏ việc đòi hỏi bồi thường sau khi đã tỏ ra ngông cuồng như vậy, thì chẳng khác nào hắn chỉ là kẻ ba hoa khoác lác.

Đó là những gì nàng ta nghĩ.

"Là đệ tử của Hội chủ, chắc hẳn tiểu thư sẽ giữ lời hứa của mình."

Nghe vậy, nàng ta khẽ cười khẩy đáp.

"Lời nói của ta luôn có trọng lượng. Ta luôn chịu trách nhiệm cho lời nói của mình."

"Vậy sao."

"Ngươi quyết định thế nào?"

"Ta không còn lựa chọn nào khác. Ta muốn lấy mạng y để đền bù cho việc vừa nãy, nhưng ta lại lo lắng về hậu quả từ Minh Đao Vương."

Nghe vậy, nàng ta khẽ gật đầu.

Hắn chỉ là kẻ tầm thường như vậy.

Một kẻ chỉ biết cúi đầu khuất phục, cầu xin sự ban ơn từ nàng ta.

Dù có tài năng võ thuật đến đâu, nhưng trong tình huống này, hắn lại không có đủ trí tuệ để xoay chuyển tình thế, chỉ biết cúi đầu chịu thua, khiến nàng ta hoàn toàn mất hứng thú.

"Đi..."

"À, khoan đã."

"Cái gì?"

Ngay lúc đó.

- Xoẹt! Bốp!

Mộc Kinh Vân tung người, đá thẳng vào cằm Diệp Vĩ Tiên.

"Ư!"

Dù không sử dụng nội lực, nhưng cú đá bất ngờ khiến Diệp Vĩ Tiên choáng váng, y tức giận hét lên với Mộc Kinh Vân.

"Tên khốn này, dám..."

"Ơ hay? Ngươi dám mở miệng sao?"

"Cái gì?"

"Chủ nhân của ngươi vừa nói là sẽ xử lý ngươi ngay lập tức nếu ngươi dám mở miệng, vậy mà ngươi dám phớt lờ lời cảnh báo đó."

'Cái gì!?'

Nghe vậy, Diệp Vĩ Tiên sững người.

Tên này cố tình khiêu khích y mở miệng để lấy cớ ra tay sao?

Lúc này, Mộc Kinh Vân quay sang Vệ Sơ Uyển, cười mỉa mai nói.

"Tiểu thư vừa nói gì ấy nhỉ, à, lời tiểu thư nói ra luôn có trọng lượng, và tiểu thư sẽ luôn chịu trách nhiệm cho lời nói của mình phải không nhỉ?"

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương