Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 103
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 103: Vệ Sơ Uyển (2)
“Lời tiểu thư nói có trọng lượng, hơn nữa, tiểu thư sẽ luôn chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, đúng không nhỉ?”
Mộc Kinh Vân cười nói.
Nhưng nụ cười ấy rõ ràng chứa đầy ác ý.
Biểu cảm của Vệ Sơ Uyển, tam đệ tử của Hội chủ, đã hoàn toàn thay đổi so với vừa nãy.
‘Hừm.’
Thật nực cười.
Nàng ta đã nghĩ hắn chỉ là một kẻ hám lợi tầm thường.
Thực tế, trong tình huống này, dù có động não đến đâu cũng khó tìm ra giải pháp.
Tuy nhiên, Mộc Kinh Vân đã nghĩ ra một phương pháp hoàn toàn bất ngờ.
‘… Mượn dao giết người.’
Tá Đao Sát Nhân Chi Kế (Kế 'Mượn dao giết người’).
Đúng như tên gọi, nó có nghĩa là mượn dao của người khác để giết người.
Hắn biết rằng nếu chính tay giết Diệp Vĩ Tiên sẽ gây hại cho bản thân, vì vậy hắn đã nghĩ ra cách này.
[Vì hành động ngu ngốc của ngươi mà ta, người đã đưa ngươi đến đây, cũng gặp rắc rối. Nếu ngươi còn dám mở miệng, ta sẽ xử lý ngươi ngay tại đây.]
Để bịt miệng Diệp Vĩ Tiên, nàng ta đã cứng rắn cảnh báo y trước đó.
Tuy nhiên, đó không phải là thật sự muốn xử lý Diệp Vĩ Tiên, mà là để cho y biết nàng ta đang tức giận đến mức nào.
Nhưng Mộc Kinh Vân đã lợi dụng điều đó.
‘Nếu hắn tự tay giết y, hắn sẽ phải gánh chịu hậu quả từ Minh Đao Vương, vậy nên hắn muốn mượn tay mình?’
Nhìn hắn kìa.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã nghĩ ra một phương pháp táo bạo như vậy.
Hắn không chỉ xảo quyệt mà còn là một kẻ mưu mô.
Mộc Kinh Vân nói với nàng ta, người vẫn đang mải suy nghĩ miên man.
“Chậc, ta đoán Minh Đao Vương chắc sẽ bất ngờ lắm, nhưng mà biết sao được. Tiểu thư phải tự tay trừng phạt con chó trung thành của mình chứ.”
‘Tên, tên khốn này!’
Nghe vậy, Diệp Vĩ Tiên không thể kìm được cơn giận.
Tên này thực sự muốn giết y đến vậy sao?
Diệp Vĩ Tiên vội vàng nhìn Vệ Sơ Uyển.
‘Tiểu thư.’
Dù thế nào đi nữa, y là đệ tử của Minh Đao Vương và là thuộc hạ đã thề trung thành với nàng ta.
Làm sao nàng ta có thể giết y chỉ vì trò đùa của tên đó?
Nhưng biểu cảm của Vệ Sơ Uyển, ẩn sau lớp mũ sa, lại có gì đó bất thường.
‘Chẳng, chẳng lẽ…’
Chẳng lẽ nàng ta thực sự định làm theo lời nói đó và giết chết y?
Hoảng sợ, Diệp Vĩ Tiên vội vàng nói với nàng ta.
“Tiểu, tiểu thư… Chẳng lẽ người thực sự định làm theo lời hắn sao? Ta, ta đã thề trung thành với người.”
“...”
“Tiểu thư.”
Nàng ta im lặng không đáp.
Tuyệt vọng, Diệp Vĩ Tiên quỳ sụp xuống, van xin nàng ta.
“Tiểu thư. Tuy thuộc hạ đã sai, nhưng có đáng phải chết không? Nếu người giết thuộc hạ, Sư phụ, không, Minh Đao Vương và tất cả đệ tử của Thiên Địa Hội sẽ không bao giờ đi theo người nữa. Xin hãy đưa ra lựa chọn sáng suốt.”
Nói rồi, Diệp Vĩ Tiên ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Mộc Kinh Vân.
Đến nước này, chỉ còn một cách để y sống sót.
Đó là giết Mộc Kinh Vân.
‘Tiểu thư cũng phải suy nghĩ chứ.’
Dù nàng ta đã nói ra lời muốn xử lý y, thì cũng phải biết cân nhắc thiệt hơn.
Y là đệ tử của Minh Đao Vương Tôn Duẫn.
Việc nàng ta giết y chẳng khác nào từ bỏ Minh Đao Vương và thế lực của ông ta.
Nhưng tên kia thì khác.
Hắn không có thế lực ủng hộ, và nếu có lý do chính đáng, nàng ta có thể giết hắn mà không gặp rắc rối gì lớn.
Lúc này, Mộc Kinh Vân lên tiếng.
“Là đệ tử của Minh Đao Vương mà lại hèn hạ như vậy sao?”
“Cái gì?”
“Là người có địa vị như vậy, lẽ ra ngươi phải có danh dự và lòng tự trọng, vậy mà lại van xin để được sống, lôi sư phụ của mình ra để ép buộc chủ nhân của mình phá vỡ lời đã nói trước đó. Xem ra danh dự của tiểu thư đây chẳng có ý nghĩa gì với ngươi.”
‘Tên khốn này…’
Y muốn xé toạc miệng hắn ngay lập tức.
Nhưng nếu để lộ cơn giận lúc này, Vệ Sơ Uyển sẽ càng không mảy may thương xót y, vì vậy y phải im lặng.
Mộc Kinh Vân nhìn Vệ Sơ Uyển với ánh mắt thích thú.
Nàng ta sẽ làm gì đây?
Những người có địa vị và lòng tự trọng cao thường rất coi trọng lời đã nói ra.
Nhưng nếu suy xét kỹ lưỡng, nàng ta sẽ từ bỏ lòng tự trọng để cứu thuộc hạ của mình chăng?
Dù lựa chọn thế nào thì có vẻ như nàng ta cũng chẳng thể chấp nhận được.
Ngay lúc đó.
"Phụt."
Một tiếng cười bật ra từ sau lớp vải mỏng.
Là Vệ Sơ Uyển đang cười.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của nàng, một bên lông mày của Mộc Kinh Vân nhướng lên.
'Hừm.'
Chuyện gì thế này?
Hắn cứ nghĩ nàng ta sẽ tự ái lắm, vậy mà phản ứng lại nằm ngoài dự đoán, khiến hắn không khỏi nghi hoặc.
Sao nàng ta lại cười?
Đang nghĩ vậy thì Vệ Sơ Uyển sau một hồi cười lớn, nàng ta mím môi.
"Thật sự ngoài dự đoán của ta."
"Ý của tiểu thư là?"
"Ta cứ tưởng ngươi chỉ là kẻ hám lợi, há miệng ra là nói lời ngon ngọt, nào ngờ ngươi lại đưa ra đáp án mà ta chưa từng nghĩ tới."
"Nếu là lời khen thì tại hạ xin nhận."
"Là lời khen đấy. Nhưng mà, ngươi thật to gan."
"To gan sao?"
"Ở đây, nếu ngươi làm trái ý ta, thì ta chẳng cần quan tâm ngươi nói gì, ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào, ta có đủ năng lực và quyền lực để làm điều đó. Thật ra, nếu là Nhị sư huynh, có lẽ hắn đã giết ngươi ngay tại đây vì tội đùa cợt hắn rồi."
"Giết ta ư... Cũng có khả năng."
Phản ứng điềm tĩnh của Mộc Kinh Vân càng khiến nàng ta thêm hứng thú.
Vừa rồi nàng ta còn cho rằng Mộc Kinh Vân chỉ là kẻ tầm thường, chỉ biết mưu cầu lợi ích cho bản thân.
Nhưng giờ nàng ta đã thay đổi suy nghĩ.
Tiểu tử này không chỉ có thiên phú võ công hơn người mà còn có tố chất để trở thành Trương Tử Phong* của nàng ta.
*Trương Tử Phong: Trương Lương, quân sư tài ba của Hán Cao Tổ Lưu Bang.
Tìm được một người thông minh còn khó hơn tìm được một người có võ công cao cường.
'Mình thích tên này rồi đấy.'
Nghĩ vậy, nàng ta quyết định phải thu phục Mộc Kinh Vân.
Lúc này, Mộc Kinh Vân lên tiếng.
"Kỳ lạ thật đấy."
"Kỳ lạ gì?"
"Rõ ràng là mất đi một con chó trung thành, vậy mà tiểu thư lại có vẻ vui mừng."
Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, Diệp Vĩ Tiên hoảng hốt ngẩng đầu lên gọi nàng ta.
"Tiểu thư, người thật sự muốn..."
"Không, ta không giết ngươi. Câm miệng đi."
"Hít."
Nghe nàng ta nói vậy, Diệp Vĩ Tiên vội vàng ngậm miệng.
Nghe được lời khẳng định của nàng ta, trên mặt Diệp Vĩ Tiên lộ rõ vẻ vui mừng.
Quả nhiên là vậy.
Nàng ta sao có thể giết y được chứ.
Đang nghĩ vậy thì Mộc Kinh Vân nghi hoặc hỏi.
"Vậy là tiểu thư muốn phá vỡ lời nình nói sao?"
Nghe vậy, Vệ Sơ Uyển lắc đầu.
Sau đó, nàng ta lấy một thứ từ trong người ra.
- Xoẹt!
Nàng ta ném thẳng vật đó về phía Mộc Kinh Vân, hắn đưa tay ra đỡ lấy, lông mày hơi nhíu lại.
Thứ nàng ta ném không phải thứ gì khác mà là một miếng ngọc bội.
Trên đó có khắc ba chữ Thiên Địa Hội, phía dưới là tên của nàng ta.
Nhìn chất liệu và hình dáng miếng ngọc bội có vẻ rất cổ xưa.
"Sao tiểu thư lại đưa ta cái này?"
Hắn thắc mắc, sau đó nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Diệp Vĩ Tiên.
Hai mắt y mở to, nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội trên tay Mộc Kinh Vân, tại sao vẻ mặt y lại như vậy?
Lúc này, Vệ Sơ Uyển lên tiếng.
"Đây là thay cho mạng của Diệp Vĩ Tiên."
"Hả?"
Miếng ngọc bội này là thay cho mạng sống của Diệp Vĩ Tiên? Ý gì đây?
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Mộc Kinh Vân, Vệ Sơ Uyển khẽ cười nói.
"Chẳng phải chính ngươi đã nói sao?"
"Ta nói sao?"
"Phải, ngươi đã nói là phải trả giá xứng đáng với mạng sống của ngươi, hoặc là lấy mạng của Diệp Vĩ Tiên."
"À..."
Mộc Kinh Vân tặc lưỡi trước lời nói của nàng ta.
Vệ Sơ Uyển cũng đã từng bị chính lời nói của mình đẩy vào thế khó, nhưng Mộc Kinh Vân cũng đã đưa ra yêu cầu tương xứng trước.
Hắn cứ nghĩ chỉ có hai lựa chọn, nào ngờ nàng ta lại chọn cách trả giá.
'Cũng không ngốc lắm.'
Nàng ta đã không bị mắc vào cái bẫy do chính nàng ta tạo ra.
Mộc Kinh Vân mỉm cười, giơ miếng ngọc bội lên nói.
"Nhưng mà ta không hiểu ý của tiểu thư khi nói đây là mạng sống của tên đó, cái này có ý nghĩa gì?"
"Hả!"
Nghe vậy, Diệp Vĩ Tiên lộ vẻ mặt khó hiểu, không biết là bực bội hay là kinh ngạc.
Nhìn phản ứng của y, có vẻ miếng ngọc bội này có ý nghĩa đặc biệt gì đó?
Lúc này, Vệ Sơ Uyển lên tiếng.
"Trong giới võ lâm, việc một người đưa tín vật của mình cho người khác có nghĩa là họ sẽ đồng ý một yêu cầu trong khả năng của mình."
'…!?'
Nghe vậy, mắt Mộc Kinh Vân sáng lên.
Thì ra là vậy sao?
Chẳng trách Diệp Vĩ Tiên lại có phản ứng như vậy.
"Vậy cho ta hỏi, "trong khả năng" là đến mức nào?"
"Đúng như những gì ta đã nói, chỉ cần là yêu cầu trong khả năng của ta, ta nhất định sẽ đồng ý."
"Mơ hồ quá."
"Mơ hồ sao?"
'Tiểu tử láo xược này...'
Nếu không phải vì mệnh lệnh của nàng ta, Diệp Vĩ Tiên đã sớm đập cho Mộc Kinh Vân một trận rồi.
Thật ra y đã rất muốn làm vậy rồi.
Lúc này, Vệ Sơ Uyển chép miệng nói.
"Có vẻ như ngươi muốn một câu trả lời chắc chắn hơn. Được rồi. Ngoại trừ việc giết ta hoặc những người liên quan đến ta, và chỉ cần là yêu cầu ta có thể thực hiện được."
"À, ra vậy."
Mộc Kinh Vân gật đầu.
Yêu cầu trong khả năng có thể thực hiện được sao.
Vẫn mơ hồ như trước.
Lúc này, giọng nói của Thanh Linh vang lên bên tai Mộc Kinh Vân.
- Nhận lấy đi. Nhận lấy tín vật của nàng ta, sau này có thể dùng để gây khó dễ cho nàng ta. Cũng có thể lợi dụng quyền thế của nàng ta khi cần thiết.
Quyền thế sao.
Đúng là nàng ta là ứng cử viên tiếp theo cho vị trí Hội chủ Thiên Địa Hội.
Dù không phải người tiềm năng nhất, nhưng chắc chắn sẽ có lúc hữu dụng.
Ít nhất cũng tốt hơn là giết đệ tử của Minh Đao Vương.
Nghĩ vậy, Mộc Kinh Vân cung kính cúi đầu.
"Đa tạ."
"Không cần khách sáo. Cứ coi như đây là khoản đầu tư cho nhân tài mà ta muốn chiêu mộ."
"Hả?"
"Ngươi không nghe rõ sao? Vậy ta nói thẳng luôn nhé."
- Soạt!
Vệ Sơ Uyển tháo mũ tre che mặt xuống.
Gương mặt thật của nàng ta lộ ra.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Mộc Kinh Vân nheo mắt lại.
'Chuyện này là...'
- Hả!
Thanh Linh cũng kinh ngạc thốt lên.
Dung nhan của Vệ Sơ Uyển có thể nói là tuyệt sắc giai nhân.
Nhưng điều đáng nói là nàng ta rất giống với Thanh Linh.
Nếu nói là tỷ muội ruột thịt cũng không ai nghi ngờ, bởi vì ngoại hình của hai người y hệt nhau.
Điểm khác biệt duy nhất là khí chất toát ra từ ngoại hình.
'Nếu Thanh Linh mang một vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng và đầy up áp thì nữ tử này lại mang vẻ đẹp rực rỡ và tươi sáng hơn.'
Thêm vào đó, Vệ Sơ Uyển trông trẻ hơn.
Tuy nhiên, ngoại trừ những điều đó ra thì ai cũng có thể nhận ra sự giống nhau giữa họ.
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nhưng cũng không thể nói điều này bất thường được.
'Chậc... Mộc Kinh Vân hàng thật kia cũng rất giống mình còn gì.'
Họ giống nhau đến mức ngay cả người thân cũng không thể phân biệt được, giống như hai giọt nước.
Vì vậy, việc nàng ta giống Thanh Linh cũng không có gì là lạ.
Tất nhiên, người trong cuộc sẽ rất khó hiểu.
Lúc này, Vệ Sơ Uyển lên tiếng.
"Sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy? Chẳng lẽ đã phải lòng nhan sắc của ta rồi sao?"
"..."
Có vẻ như nàng ta là người có lòng tự trọng rất cao.
Nhưng Mộc Kinh Vân không hề bận tâm đến điều đó.
"Làm gì có chuyện đó."
Mộc Kinh Vân nhún vai.
Vừa rồi nàng ta chỉ nói đùa, nhưng có vẻ như Vệ Sơ Uyển hơi khó chịu khi thấy Mộc Kinh Vân trả lời một cách thản nhiên như vậy, nàng ta liếc nhìn hắn.
Sau đó, nàng ta lắc đầu rồi đưa tay ra nói.
"Nói nhiều cũng vô ích, vào thẳng vấn đề luôn đi. Ta muốn trở thành Hội chủ của bản Hội. Vì vậy, ta cần rất nhiều nhân tài."
"Nhân tài sao..."
"Mộc Kinh Vân, hãy trở thành người của ta. Với tài năng của ngươi, ta sẽ đối đãi với ngươi xứng đáng."
Nghe thấy lời đề nghị này, Diệp Vĩ Tiên nghiến răng.
Quả nhiên nàng ta muốn chiêu mộ Mộc Kinh Vân.
'Chết tiệt.'
Nếu Mộc Kinh Vân trở thành thuộc hạ của nàng ta thì sẽ rất rắc rối.
Y đang muốn trả thù, nhưng nếu họ là người cùng một phe thì sẽ khó mà ra tay được.
Diệp Vĩ Tiên nhìn Mộc Kinh Vân.
'Hắn không thể nào từ chối được.'
Đây là lời đề nghị từ một trong những ứng cử viên cho vị trí Hội chủ tương lai.
Ai mà có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ?
Nhưng rồi,
"Xin lỗi, nhưng ta xin phép từ chối."
"Cái gì?"
Diệp Vĩ Tiên trợn tròn mắt trước câu trả lời của Mộc Kinh Vân.
Nàng ta, ứng cử viên cho vị trí Hội chủ tương lai, đích thân đề nghị chiêu mộ hắn, vậy mà hắn lại từ chối thẳng thừng sao?
Tên này có bị điên không vậy?
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook