Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 106 - Chủ nhân của cái chết (2)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 106: Chủ nhân của cái chết (2)

‘Linh thú?’

Mộc Kinh Vân nhìn chằm chằm vào nam nhân trung niên tóc bạc, đáy mắt loé lên tia sáng khác thường.

Cũng phải thôi, bởi vì trong Si Mị Võng Lượng, ngoại trừ những Thần thú chỉ xuất hiện trong thần thoại thì Linh thú là một tồn tại có thể xem như truyền thuyết.

Nhưng mà, hình dáng này là sao?

Nhìn bề ngoài, nó chẳng khác gì một con người, chẳng giống Linh thú chút nào.

  • ······Phàm nhân, đây không phải đối tượng ngươi có thể chống lại đâu.

Thanh Linh thì thầm với giọng nói run rẩy.

Khác với vẻ ung dung thường ngày, giọng điệu của nàng căng thẳng đến mức cứng đờ.

Thanh Linh luôn tỏ ra kiêu ngạo và áp đảo, vậy mà lúc này đây, khi đối diện với sinh vật trước mặt, nàng lại cảm thấy sợ hãi.

‘······Chẳng phải mình đã hấp thụ hết yêu khí rồi sao.’

Ánh mắt Mộc Kinh Vân nheo lại.

Hắn cho rằng nó đã bị suy yếu do bị phong ấn trong một thời gian dài, hơn nữa, hắn đã hấp thụ toàn bộ yêu khí xấu xa phát ra từ vết nứt của chiếc hộp gỗ.

Vậy mà nó vẫn có thể phát ra một lượng yêu khí kinh khủng đến mức này.

Lúc này, nam nhân trung niên tóc bạc chậm rãi đưa tay vuốt mái tóc của mình rồi mở miệng.

-Ngươi đang run sợ sao? Phàm nhân.

“Chắc vậy.”

Hắn không hề run sợ.

Ngay từ đầu, Mộc Kinh Vân là người không coi trọng cái chết, cũng chẳng hề sợ hãi nó.

Tuy nhiên, sự căng thẳng do chênh lệch về sức mạnh là điều không thể tránh khỏi.

“Ngươi vẫn mạnh mẽ dù đã bị phong ấn trong thời gian dài nhỉ.”

-Vẫn mạnh mẽ sao? Hừ.

Nam nhân trung niên tóc bạc cười khẩy.

Sau đó, ông ta giơ tay lên, siết chặt nắm đấm rồi lại thả lỏng, nói.

-Dù đã bị phong ấn trong cuốn trục này hàng ngàn năm, sức mạnh đã suy yếu đi rất nhiều, nhưng các ngươi, những con sâu bọ thấp hèn, nghĩ rằng mình có thể chống lại bổn tọa sao?

‘Sâu bọ?’

Mộc Kinh Vân khẽ nhíu mày.

Không phải hắn thấy khó chịu, chỉ là hắn không ngờ trong mắt sinh vật trước mặt, thực lực của hắn cũng chỉ ngang hàng với tồn tại thấp kém nhất.

‘Đối với kẻ này, mình chỉ là một con sâu bọ.’

Mộc Kinh Vân không thể phủ nhận điều đó.

Yêu khí mà kẻ này tỏa ra mạnh đến mức không thể đong đếm được.

Đúng là núi cao còn có núi cao hơn sao?

Nếu đây là trạng thái suy yếu, thì khi con yêu vật này khôi phục toàn bộ sức mạnh, không biết nó sẽ còn mạnh đến mức nào đây.

Không, có lẽ nên gọi nó là một thảm họa thì đúng hơn.

Chính vào lúc này.

-Xoẹt!

Nam nhân trung niên tóc bạc đưa tay ra.

Ngay lập tức,

-Bịch!

Hai con rối gỗ từ trong ngực áo Mộc Kinh Vân bật ra.

‘Hả?’

Mộc Kinh Vân vội vàng đưa tay ra, thi triển thuật điều khiển.

Tuy nhiên, sức mạnh áp đảo của yêu khí đã kéo hai con rối gỗ đi, khiến Mộc Kinh Vân không thể nào chống đỡ nổi.

Dù đã thi triển thuật điều khiển, hai con rối gỗ vẫn không hề dừng lại mà bay thẳng về phía nam nhân trung niên tóc bạc.

-Ch-Chủ nhân!

-Hừm.

Bên trong hai con rối gỗ là Lục Linh – Quy Tư Hạ và Thanh Linh.

Có thể thấy yêu khí của nam nhân trung niên tóc bạc mạnh đến mức nào, ngay cả Lục Linh cũng phải tỏ ra sợ hãi.

Mộc Kinh Vân bình tĩnh lên tiếng.

“Ngươi đừng làm hại bọn họ. Có thể trả lại cho ta không?”

-Hừm. Phàm nhân ngươi thú vị đấy. Sinh vật sống như ngươi lại mang theo đám tạp quỷ này bên mình.

-······.

-······.

Nếu là bình thường, Thanh Linh chắc chắn đã nổi trận lôi đình, nhưng lúc này nàng lại im lặng.

Có lẽ nàng đang lo lắng rằng nếu chọc giận kẻ này, sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra nên mới cẩn thận như vậy.

Thanh Linh cảm thấy tình huống hiện tại vô cùng khó xử.

‘Tệ rồi đây.’

Khác với nguyên hồn vừa chết sau đó tiêu hao sức mạnh, biến thành linh thể, Si Mị Võng Lượng sẽ bị suy yếu nghiêm trọng nếu tiêu hao yêu khí.

Chính vì vậy, nàng và cả Mộc Kinh Vân đã nghĩ nó sẽ bị suy yếu đi rất nhiều sau một thời gian dài bị phong ấn.

Nhưng ai mà ngờ được thứ bị phong ấn trong cái hộp gỗ đó lại là Linh thú chứ.

'Phải làm sao đây?'

Nếu Linh thú đã đạt đến cảnh giới cao siêu cho phép nó hoá hình thành người thì thực lực của nó chả khác gì tiên nhân đã giác ngộ cả.

Cho dù đã suy yếu đi nhiều, nhưng nó vẫn vượt xa khỏi tầm kiểm soát của nàng và Mộc Kinh Vân.

'Chẳng lẽ kết thúc ở đây thật sao...'

Thanh Linh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Sao bọn họ lại xui xẻo đến mức này chứ?

Cứ ngỡ là đã nắm được cơ hội trả thù, vậy mà lại chạm trán với một tồn tại chả khác gì thảm họa là Linh thú.

'Mộc Kinh...'

Nếu là bình thường, nàng sẽ trông cậy vào đầu óc ma mãnh, lắm âm mưu quỷ kế của Mộc Kinh Vân.

Nhưng đối thủ lần này quá mạnh.

Nó không phải con người, lại sống quá lâu đời, e rằng có khéo ăn nói đến mấy cũng khó lòng qua mặt được nó.

Có lẽ, bản thân Mộc Kinh Vân cũng đang lần đầu cảm thấy sợ hãi.

Sợ hãi trước một sự tồn tại mạnh mẽ tuyệt đối mà trước đây hắn chưa từng gặp qua.

Đúng lúc này...

- Đúng lúc ta đang đói bụng thì lại có kẻ mang đồ ăn đến, thật biết điều.

"Hả?"

- A a.

Vừa dứt lời, nam nhân trung niên tóc bạc kia đã đưa con rối gỗ phong ấn Thanh Linh và Quy Tư Hạ vào miệng, như thể muốn nuốt chửng cả hai.

Ngay khoảnh khắc ấy...

- Xoẹt!

Con rối gỗ vừa đi vào miệng ông ta đã vỡ tan, Thanh Linh từ bên trong lao ra với tốc độ chóng mặt, tay nắm chặt con rối gỗ của Quy Tư Hạ, bay vụt về phía trước.

Thế nhưng...

- Bốp!

- Lũ tà ma các ngươi, linh lực cũng khá đấy.

Nam nhân trung niên tóc bạc tóm lấy chân Thanh Linh, sau đó quật mạnh nàng xuống đất.

Vì không có thể xác nên đáng lẽ nàng ta không cảm nhận được đau đớn, nhưng không hiểu sao khi bị ném xuống đất, Thanh Linh lại không kìm được mà bật ra tiếng rên.

- Ức... ư...

- Ta là Chủ nhân của cái chết, là tồn tại được sinh ra từ oán niệm. Hãy ngoan ngoãn dâng linh lực lên cho chủ nhân của các ngươi đi. Hừ.

- Vút!

Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí đỏ như khói bốc lên từ cơ thể Thanh Linh đang nằm trên mặt đất, sau đó bị nam nhân trung niên tóc bạc hút vào miệng.

Ngay lập tức, nàng thét lên đầy đau đớn.

- Á á á á á ah!

Đúng lúc đó...

- Bốp!

Mộc Kinh Vân lao đến như một tia chớp, kiếm quyết sắc bén trong tay hắn đâm thẳng vào mi tâm nam nhân trung niên tóc bạc.

Hắn đã tính toán để tấn công vào lúc ông ta sơ hở, thế nhưng...

- Bốp!

Chỉ trong nháy mắt, nam nhân trung niên tóc bạc đã dễ dàng tóm lấy cổ tay phải của Mộc Kinh Vân.

Sau đó, ông ta nhẹ nhàng nhấc Mộc Kinh Vân lên...

- Rầm!

Cơ thể Mộc Kinh Vân đâm thẳng vào trần hang động, tạo thành một vết nứt lớn, sau đó rơi xuống đất.

- Bộp! Thịch!

"Khụ khụ!"

Máu tươi trào ra từ miệng Mộc Kinh Vân.

Dù đã dùng tử khí để bảo vệ cơ thể trong tích tắc, nhưng cú tấn công vừa rồi đã khiến một số xương cốt của hắn gãy nát, nội thương nghiêm trọng.

- Phàm nhân!

"Khụ... khụ... Lần này... khụ... gặp rắc rối lớn rồi..."

Mộc Kinh Vân lắc đầu ngao ngán.

Nam nhân trung niên tóc bạc nhìn Mộc Kinh Vân với ánh mắt kỳ lạ.

- Ngươi là một phàm nhân thú vị đấy.

Ông ta cảm thấy khó hiểu khi nhìn thấy Mộc Kinh Vân vẫn đang nở nụ cười dù đang phải chịu đựng đau đớn.

Thông thường, con người khi rơi vào tình huống này đều sẽ sợ hãi tột độ, nhưng hắn thì không.

Nam nhân trung niên tóc bạc khẽ nhấc cằm ra hiệu.

Ngay lập tức...

- Vút!

Cơ thể Mộc Kinh Vân đang nằm trên mặt đất bay lên không trung.

"Hửm?"

Mộc Kinh Vân nhìn thấy rất rõ ràng.

Một luồng yêu khí khổng lồ phát ra từ người nam nhân trung niên tóc bạc đang bao bọc lấy cơ thể hắn, nhấc bổng hắn lên.

- Phàm nhân, bổn tọa muốn nhìn thấy nỗi sợ hãi trên khuôn mặt ngươi.

Nam nhân trung niên tóc bạc nhếch mép cười nham hiểm, đưa tay về phía vai Mộc Kinh Vân.

- Xoẹt!

Đúng lúc đó...

Từ mặt đất, những sợi xích được tạo thành từ linh lực bắn ra, nhanh chóng trói chặt tứ chi và thân thể nam nhân trung niên tóc bạc.

Những sợi xích di chuyển như rắn, quấn chặt lấy cổ ông ta.

'Quy Tư Hạ?'

Đây là sức mạnh của Lục Linh Quy Tư Hạ.

Quy Tư Hạ hét lớn.

- Buông chủ nhân của ta ra! Nếu không...

- Xoẹt!

Lời hắn ta còn chưa dứt...

Những sợi xích đang trói chặt nam nhân trung niên tóc bạc bất ngờ vỡ tan, biến thành tro bụi.

- !?

Sợi xích trói buộc làm từ linh lực cứ thế vỡ tan một cách dễ dàng đến khó tin.

Đồng tử của Quy Tư Hạ điên cuồng rung lên.

- Một tiểu quỷ ranh mãnh với chút tài lẻ. Nhưng ngươi phải trả giá cho dám việc động vào cơ thể của bổn tọa.

- Xoẹt! Xoẹt!

Nam nhân trung niên tóc bạc búng tay về phía Quy Tư Hạ.

Ngay lập tức,

- Bùm!

Cả hai cánh tay của Quy Tư Hạ nổ tung và biến mất.

Cánh tay linh thể bị phá hủy bởi yêu khí, Quy Tư Hạ hét lên đau đớn.

- Aaaaaaaaaa!

Hắn ta dường như đang phải chịu đựng một nỗi đau khủng khiếp.

'Cái này...'

Thanh Linh vừa bị hút cạn linh lực, chỉ có thể bất lực nằm trên mặt đất cảm thấy kinh hãi.

Dù là một Linh thú, nhưng sức mạnh này thật khó tin, đến mức khiến bọn họ hoài nghi, ông ta thật sự chỉ vừa mới thoát khỏi phong ấn thôi sao?

'Có cách nào để chống lại tên đó không? Dù chỉ là hy vọng mong manh cũng được.'

Nếu cứ tiếp tục thế này, tất cả bọn họ sẽ chết.

Không thể ở yên chịu đựng, phải thử hết mọi cách để tìm đường sống...

Đang nghĩ vậy thì,

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Tất cả mọi người đều hướng về phía giọng nói phát ra.

Có người đang đứng trước cửa hang động.

Khố tàng sứ Dương Vũ Nguyên đang há hốc mồm kinh hãi nhìn vào bên trong.

Dương Vũ Nguyên không thể tin vào mắt mình khi chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ đang diễn ra bên trong hang động.

'Nam nhân trung niên tóc bạc đó là ai?'

Sau khi nghe thấy tiếng động lớn phát ra, Dương Vũ Nguyên đã lập tức chạy đến.

Nguồn gốc của âm thanh chính là nơi này.

Dương Vũ Nguyên đã cảnh báo rất nhiều lần là không được vào đây nhưng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện. Dương Vũ Nguyên cũng không thể bỏ mặc Mộc Kinh Vân nên vội vã chạy đến, nhưng ai có thể giải thích cho ông ta là chuyện gì đang xảy ra được không?

'Nam nhân đó rốt cuộc là ai?'

Nhìn Mộc Kinh Vân bị thương nặng ho ra máu đang lơ lửng trên không trung, cái này chắc chắn là Hư Không Nhiếp Vật.

Chỉ những người ở cấp độ Ngũ Vương trở lên trong Thiên Địa Hội mới có thể sử dụng loại thuật cấp cao này.

Dương Vũ Nguyên hoảng loạn không biết phải làm gì.

Tại sao một cao thủ như vậy lại xâm nhập vào đây và gây ra những việc như thế này?

Đang suy nghĩ thì,

- Phải rồi, bổn tọa cũng muốn ăn thịt người.

- Xoẹt!

Nam nhân trung niên tóc bạc hất đầu về phía Dương Vũ Nguyên.

Dương Vũ Nguyên giật mình, vội vàng tập trung chân khí và tạo thành thế phòng thủ.

Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.

'Cái gì vậy?'

Đang thắc mắc thì nam nhân trung niên tóc bạc nhướng mày, nhìn xuống vạch đỏ trên mặt đất, lẩm bẩm.

- Đây là do tên tam nhãn kia làm ra sao.

Nói xong, ông ta phớt lờ Mộc Kinh Vân đang bị trói trên không trung và bước thẳng về phía vạch đỏ.

"Dừng, dừng lại!"

Nhìn thấy nam nhân trung niên tóc bạc đang tiến về phía mình, Dương Vũ Nguyên hét lên.

Tất nhiên, nam nhân trung niên tóc bạc không có ý định dừng lại.

Ông ta tiếp tục bước đi và định vượt qua vạch đỏ trên mặt đất.

Ngay lập tức,

- Vút!

Một áp lực mạnh mẽ xuất hiện cùng với không gian bị bóp méo, đẩy lùi nam nhân trung niên tóc bạc, khiến ông ta đâm vào giá sách phía sau làm nó vỡ tan tành.

- Rầm!

Cùng lúc đó, cơ thể của Mộc Kinh Vân rơi xuống đất.

- Thịch!

'Chuyện gì vậy?'

Mộc Kinh Vân Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn thấy nam nhân trung niên tóc bạc mà Thanh Linh gọi là Linh thú đã bị đẩy lùi khi cố gắng vượt qua vạch đỏ trước hang động.

Vậy thì,

"Đi nhanh!"

Đây là cơ hội.

Ngay khi nghe thấy tiếng hét, Thanh Linh và Quy Tư Hạ vừa mất cả hai tay, đã nhanh chóng lao ra ngoài.

Là linh thể, chuyển động của cả hai còn nhanh hơn cả Mộc Kinh Vân.

Cả hai lo mình cũng giống như cái tên Si Mị Võng Lượng khủng bố kia, sẽ bị vạch đỏ cản lại, nhưng…

- Xoẹt!

Cả hai oan hồn đều vượt qua ranh giới một cách dễ dàng.

Ngay khi Mộc Kinh Vân cũng định sử dụng khinh công để vượt qua ranh giới,

- Bụp!

Cơ thể của Mộc Kinh Vân đột ngột khựng lại ngay khi chỉ còn cách cửa hang động vài bước chân.

- Phàm nhân!

Thanh Linh kinh hoảng thét lên.

'Chết tiệt.'

Mộc Kinh Vân khó nhọc quay đầu lại.

Từ giữa những kệ sách bị đổ nát, nam nhân trung niên tóc bạc đang chống tay đứng dậy.

- Ngươi định đi đâu?

"Hộc... hộc... Ngươi đúng là một tên khó nhằn."

- Bổn tọa mới là người nên nói câu đó. Không ngờ một kẻ mang dấu hiệu của tai ương như tam nhã lại lợi hại đến vậy, mà tên đó còn chả phải là tiên nhân.

Nam nhân trung niên tóc bạc nhìn vạch đỏ, bực bội tặc lưỡi.

Ông ta cảm thấy khó chịu khi vừa được giải thoát khỏi phong ấn nhưng lại không thể vượt qua thứ đó.

- Phàm nhân!

Lúc này, Thanh Linh đã ở bên ngoài vạch đỏ định đưa tay vào trong.

Mộc Kinh Vân vội vàng lắc đầu.

Vào lúc này, nếu nàng làm vậy, chắc chắn nàng sẽ bị lôi vào lại và mắc kẹt như hắn.

Nam nhân trung niên tóc bạc tiếc nuối nói.

- Khả năng phán đoán tốt đấy. Muộn một chút nữa thôi là bổn tọa đã ăn thịt được con quỷ đó rồi.

Thanh Linh rùng mình khi nghe thấy điều đó, vội rụt tay lại.

Phán đoán của Mộc Kinh Vân là chính xác.

Chỉ cần nàng dám vượt qua vạch kẻ đỏ dù chỉ là một ngón tay, Si Mị Võng Lượng khủng bố kia sẽ lôi nàng vào lại.

Nhưng bọn họ cũng không thể bỏ mặc Mộc Kinh Vân ở đó.

Nếu Mộc Kinh Vân chết, cả hai cũng sẽ bị liên kết thức thần làm cho tan biến theo.

'Chết tiệt!'

Đây thực sự là tình huống tồi tệ nhất.

Đúng lúc này, Mộc Kinh Vân nhìn xuống vạch đỏ trên mặt đất.

Đứng bên ngoài thì không thấy, nhưng Mộc Kinh Vân đã tinh tường nhận ra, vạch đỏ kia được vẽ trải dài khắp hang động nhỏ này.

Như muốn ngăn không cho Linh thú kia trốn thoát.

Mộc Kinh Vân nhìn nam nhân trung niên tóc bạc rồi lên tiếng.

"Lời đề nghị lúc trước của ngươi vẫn còn hiệu lực chứ?"

 


 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương