Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 107 - Chủ nhân của cái chết (3)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 107: Chủ nhân của cái chết (3)
Mộc Kinh Vân liếc nhìn vạch đỏ được vẽ trải dài khắp hang động, rồi nói với nam nhân trung niên tóc bạc.
"Lời đề nghị lúc trước của ngươi có còn hiệu lực không?"
- Lời đề nghị?
"Đúng vậy, nói gì thì nói, cũng nhờ ta mà ngươi có thể thoát được còn gì."
Nghe những lời này, nam nhân trung niên tóc bạc mím môi rồi bật ra tiếng cười man rợ.
- Hahahahaha. Nhờ ngươi mà bổn tọa thoát ra á?
"Quan tâm quá trình làm gì, kết quả mới quan trọng."
- Ngươi thật thú vị. Làm sao mà tham vọng của một phàm nhân như ngươi lại có thể được coi là ân huệ đối với bổn tọa vậy? Chẳng phải mục đích của ngươi chỉ là yêu khí của bổn tọa thôi sao?
"Ngươi đã bị giam cầm hàng nghìn năm mới được giải thoát, sống lâu đến thế rồi mà vẫn thích hơn thua mấy chuyện nhỏ nhặt đó hả?"
Nghe Mộc Kinh Vân nói, nam nhân trung niên tóc bạc khịt mũi.
Đối với ông ta, Mộc Kinh Vân chỉ là một con sâu bọ đang bò dưới chân.
Cũng như con người không có cảm xúc hay quan tâm đặc biệt đến loài sâu bọ, nam nhân trung niên tóc bạc cũng không hề nao núng trước những lời nói của Mộc Kinh Vân.
Tuy nhiên, cũng có một điều khiến ông ta thấy thú vị.
- Ngươi đúng là một kẻ kỳ lạ.
"Sao cơ?"
- Sao ngươi không hề sợ hãi?
"Sợ hãi?"
Đó chính là điều mà nam nhân trung niên tóc bạc thắc mắc.
Từ lúc nãy đến giờ, dù đang trong tình thế bị cô lập, Mộc Kinh Vân vẫn không hề tỏ ra sợ hãi ông ta.
Mặc dù đang trong tình huống có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Nam nhân trung niên tóc bạc nheo mắt lại, tiến đến gần và nói.
- Ngươi không sợ chết sao? Hay ngươi ảo tưởng rằng mình sẽ may mắn không chết?
"Ta không hay ảo tưởng đâu."
- Không phải ảo tưởng?
"Đúng vậy."
- Ý ngươi là ngươi không sợ chết?
"Dù sao thì mọi thứ trên đời đều sẽ lụi tàn, sợ hãi thì có ý nghĩa gì?"
Nam nhân trung niên tóc bạc thấy Mộc Kinh Vân thật kỳ lạ.
Ngay cả những sinh vật bất tử như ông ta cũng sợ hãi sự diệt vong.
Vậy mà một kẻ phàm trần như hắn lại không sợ chết.
Nam nhân trung niên tóc bạc đưa tay ra và nói.
- Vậy sao? Vậy để ta thử xem ngươi có thực sự không sợ chết hay không.
- Xoẹt!
Nam nhân trung niên tóc bạc khẽ vung tay.
Ngay lập tức, cánh tay trái của Mộc Kinh Vân, người đang lơ lửng giữa không trung, bị bẻ gập ra sau.
- Rắc!
Cơn đau khi cánh tay bị bẻ gãy hoàn toàn vượt quá giới hạn chịu đựng của con người.
Cảnh tượng đó thật khủng khiếp.
- C-Chủ nhân!
Quy Tư Hạ hét lên khi nhìn thấy cánh tay của Mộc Kinh Vân bị bẻ gãy.
Tuy nhiên, bản thân Mộc Kinh Vân chỉ thở hổn hển chứ không hề biểu lộ sự đau đớn.
Nam nhân trung niên tóc bạc nhướng mày.
'Hắn chịu đựng được sao?'
Dù có cố gắng nhịn đến đâu, ông ta cũng nghĩ rằng Mộc Kinh Vân sẽ phải rên rỉ vì đau đớn.
Nhưng điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Lúc này, Khố tàng sứ Dương Vũ Nguyên mới như sực tỉnh, vội vàng chạy đi đâu đó.
"Cơ quan trận... Cơ quan trận..."
Dương Vũ Nguyên lẩm bẩm.
Dương Vũ Nguyên đang cố gắng kích hoạt cơ quan trận được bố trí bên trong bảo khố.
'Mình phải kích hoạt cơ quan trận và nhanh chóng gửi tín hiệu cầu cứu đến bổn phái.'
Với sức mạnh của mình, Dương Vũ Nguyên không thể nào chống lại được một cao thủ khủng bố như vậy.
Nhưng cơ quan trận được lắp đặt tại bảo khố có thể, nó được thiết kế để có thể chống lại hàng trăm kẻ xâm nhập và cả những cao thủ lợi hại nhất.
Ngay khi Dương Vũ Nguyên định đến chỗ thiết bị kích hoạt cơ quan trận,
- Thì thầm!
"Hự!"
Lão cảm thấy lạnh sống lưng và dường như có gì đó đang len lỏi vào cơ thể.
Là một bậc cao thủ gần đạt đến đỉnh cao, lão đã sớm cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo nào đó đang hiện diện xung quanh từ nãy đến giờ.
Nhưng cảm giác khó chịu này là gì chứ?
- Đùng! Đùng!
"Ư..."
Khố tàng sứ Dương Vũ Nguyên bỗng dưng run lên bần bật như bị điện giật.
Chợt đôi mắt lão đột ngột trợn ngược.
Gân xanh trên mặt Dương Vũ nổi lên đen ngòm, trông rất dữ tợn.
Đôi mắt trắng dã kia dần nhuốm một màu đỏ máu, rồi sau đó, khuôn mặt lão trở lại bình thường.
'Nguy hiểm thật.'
Kẻ chiếm hữu cơ thể Dương Vũ Nguyên không ai khác chính là Thanh Linh.
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Dương Vũ Nguyên, nàng vội vàng nhập vào người lão.
Nàng biết rõ cơ quan trận được bố trí trong bảo khố trước đây của bổn Hội.
Nếu cơ quan trận mà Dương Vũ Nguyên đề cập tới có sức mạnh tương đương hoặc hơn thế, việc kích hoạt nó một cách bất cẩn có thể gây nguy hiểm cho Mộc Kinh Vân đang bị giam cầm.
"Hộc... Hộc..."
Nhìn Mộc Kinh Vân đang cố gắng lấy lại hơi thở, nam nhân trung niên tóc bạc lên tiếng.
- Xem ra ngươi chịu đựng khá tốt, hay bổn tọa nên lột da ngươi ra nhỉ, lần này bổn tọa có nên lấy một chân...
"Ngươi muốn lột gì thì cứ tự nhiên, nhưng sau khi ta chết thì ngươi định thoát khỏi đây bằng cách nào?"
- Thoát ư?
"Phải. Nhìn ngươi mạnh mẽ như vậy mà cũng không thể vượt qua được vạch đỏ kia."
Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, nam nhân trung niên tóc bạc im lặng nhìn xuống vạch đỏ dưới đất.
Một lúc sau, ông ta mới cất tiếng.
- Ngươi nói như thể có thể phá bỏ được nó vậy.
"... Chỉ cần chúng ta thương lượng hợp lý."
- Thương lượng? Ngươi muốn nói chỉ cần tha mạng cho ngươi thì ngươi sẽ giúp bổn tọa phá bỏ thứ này sao?
"Có thể coi là vậy."
Nếu ở thế thượng phong, Mộc Kinh Vân đã nhân cơ hội này để mặc cả thêm lợi ích, nhưng đối thủ lại là một lão quái vật cấp bậc Linh Thú, có thể dễ dàng tước đi mạng sống của hắn bất cứ lúc nào.
Hắn biết rõ chọc giận đối phương sẽ chẳng thu được gì, nên chỉ mong có thể bảo toàn tính mạng.
Lúc này, nam nhân trung niên tóc bạc bỗng cười khẩy.
- Kẻ không sợ chết như ngươi sao lại dùng mạng sống của mình để đổi lấy điều kiện?
"... Ta còn việc phải làm."
- Việc phải làm?
"Ta phải giết một người."
- Báo thù sao?
"..."
Mộc Kinh Vân không trả lời, nhưng im lặng cũng xem như đồng ý.
Nghe vậy, nam nhân trung niên tóc bạc tiến lại gần, nắm lấy cằm Mộc Kinh Vân rồi nhẹ nhàng nâng lên.
- Nói như vậy, ngươi muốn kéo dài mạng sống chỉ để báo thù?
"Đúng vậy, mọi thứ đều phụ thuộc vào quyết định của ngươi. Ngươi muốn giết ta thì cứ giết, còn nếu đồng ý với giao dịch của ta thì ngươi có thể thoát khỏi nơi này."
- Thoát khỏi đây sao...
Nam nhân trung niên tóc bạc nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân.
Thực ra tâm trạng của ông ta đang vô cùng phấn khích.
Phải biết rằng ông ta đã bị phong ấn trong cuốn trục kia suốt hàng nghìn năm.
Vậy mà giờ đây, ông ta đã được giải thoát.
Giành lại được tự do!
Chỉ cần phá vỡ được phong ấn màu đỏ kia...
- Ngươi khiến bổn tọa động lòng đấy. Ngươi chỉ muốn bổn tọa tha mạng cho ngươi thôi sao?
"... Phải, có vẻ như ta không có tư cách để yêu cầu thêm điều gì."
- Biết điều đấy. Tốt.
- Xoẹt!
Nam nhân trung niên tóc bạc phẩy tay áo.
Mộc Kinh Vân đang lơ lửng giữa không trung bỗng rơi xuống đất.
- Rầm!
"Hộc... Hộc..."
Mộc Kinh Vân chống khuỷu tay trái bị gập ngược ra sau để đứng dậy.
Dù có khả năng chịu đựng đau đớn tốt đến đâu, thì việc cánh tay bị vặn ngược lại cũng khiến hắn phải nhíu mày.
'Trước tiên...'
- Ực!
Mộc Kinh Vân dùng sức bẻ cánh tay về lại vị trí ban đầu.
Khuôn mặt hắn hơi đỏ lên, nhưng vẫn cố chịu đựng cơn đau.
'Cần thời gian để hồi phục.'
Xương sụn ở khuỷu tay đã bị gãy vụn khi bị vặn ngược, khiến hắn không thể cử động bình thường được.
Mộc Kinh Vân nhìn xuống vạch đỏ dưới đất.
'Chỉ một cơ hội.'
Hắn đã đề nghị giao dịch, nhưng thực chất không hề có ý định thả tên kia ra.
Không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu kết giới màu đỏ kia bị phá vỡ, và con Linh Thú hung ác kia được giải thoát.
Vì vậy, Mộc Kinh Vân âm thầm niệm khẩu quyết của thức thứ nhất trong Phá Tư Bát Thức.
Chỉ cần một khoảnh khắc, một sơ hở nhỏ...
- Vèo!
Đột nhiên, cánh tay Mộc Kinh Vân tự động giơ lên.
'…!?'
Rồi toàn thân không tự chủ được mà bắt đầu cử động.
Mộc Kinh Vân cau mày, lên tiếng:
"Ngươi đang làm gì vậy?"
- Bổn tọa tự hỏi, phàm nhân à, liệu bổn tọa có cần thiết phải giao dịch với ngươi không?
"..."
- Bổn tọa chỉ cần điều khiển cơ thể ngươi là được mà.
- Vút! Vút!
Nam nhân trung niên tóc bạc phất tay, cơ thể Mộc Kinh Vân lập tức di chuyển theo ý muốn của ông ta như một con rối gỗ.
'Hắn tỉnh đấy.'
Mộc Kinh Vân thở dài.
Bản thân hắn là người rất cảnh giác, không dễ dàng tin tưởng ai, nhưng có vẻ con Linh Thú này cũng vậy.
Hơn nữa, với hàng nghìn năm kinh nghiệm sống, nó không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
(“Nó” và “ông ta” ở đây đều là để dùng để chỉ con Linh thú trong hình hài nam nhân trung niên bị phong ấn, tùy vào đó là từ góc nhìn của Chính hay ngôi thứ 3.)
Có lẽ lần này hắn phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.
'Gia gia...'
Có lẽ hắn sẽ không thể trả thù cho gia gia được...
Đúng lúc đó, Mộc Kinh Vân nhìn thấy Thanh Linh từ trong cơ thể Dương Vũ Nguyên thoát ra.
Nhìn thấy cảnh tượng đó,
- Nghiến!
Ánh mắt Mộc Kinh Vân chợt trở nên sắc lạnh.
Tại sao hắn lại nghĩ rằng mình sẽ không thể trả thù cho gia gia?
Chết đi thì không thể báo thù sao?
Thanh Linh và Lục Linh Quy Tư Hạ đều đã chết, nhưng linh hồn của họ vẫn tồn tại để tiếp tục báo thù.
Chẳng lẽ oán hận của hắn đối với kẻ đã giết gia gia mình chỉ có vậy sao?
"Ha..."
Tự giễu bản thân, phẫn nộ với chính mình.
Càng nghĩ, ánh mắt Mộc Kinh Vân càng thêm phần kiên định.
"Hừ."
Mộc Kinh Vân dồn toàn bộ tử khí trong cơ thể.
So với yêu khí khổng lồ của nam nhân trung niên tóc bạc, tử khí của hắn chẳng khác nào muối bỏ bể, nhưng nếu gom toàn bộ vào một điểm thì sao?
Giống như cách hắn ngưng tụ tử khí trong đan điền vậy.
- Ồồồồồồồ!
Toàn bộ chân khí từ hạ đan điền và trung đan điền dồn hết vào tay phải hắn.
Tất cả tử khí đều tập trung tại một điểm,
'Tiểu tử này đang làm gì vậy?'
Nam nhân trung niên tóc bạc cau mày nhìn bàn tay phải của Mộc Kinh Vân.
Bàn tay kia đang dần chuyển sang màu đen kịt.
'Thêm nữa... thêm nữa...
Tử khí ngưng tụ rồi cô đọng lại, hình thành một dạng năng lượng hoàn toàn khác.
Thanh Linh nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt nàng chợt ánh lên tia kinh ngạc.
'Tử khí tập trung hết vào một điểm, cô đọng hơn cả linh khí...'
Đó chính là Cương/Cang Khí.
Thanh Linh không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy nó.
Mặc dù đã đạt được giác ngộ về Khí trong bảo khố, nhưng Mộc Kinh Vân vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới tuyệt đỉnh.
Vậy mà Cương Khí, thứ chỉ có thể hình thành khi đạt đến cảnh giới siêu tuyệt đỉnh, lại xuất hiện.
Chuyện này là sao?
'Màu sắc đó là gì vậy?'
Điều kỳ lạ là Cương Khí thông thường có màu xanh lam như sao Bắc Đẩu.
Nhưng Cương Khí hội tụ trong tay Mộc Kinh Vân lại mang một màu đen kịt, như thể muốn hút tất cả mọi thứ vào trong.
Có phải đây là hiện tượng xảy ra khi tử khí cô đọng lại?
- ẦẦẦẦẦM!
Ngay lập tức, bàn tay đang bị trói buộc bởi yêu khí được giải thoát.
Cùng lúc đó, Mộc Kinh Vân giáng mạnh bàn tay nhuốm màu đen xuống đất, một tiếng nổ ầm trời vang lên, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
- Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Tuy nhiên, những mảnh vỡ đó không thể chạm vào nam nhân trung niên tóc bạc.
Một kết giới vô hình xuất hiện, chặn đứng tất cả, khiến chúng vỡ vụn thành bụi.
- Phụp!
Ngay sau đó, nam nhân trung niên tóc bạc biến mất, xuất hiện trở lại trước lối vào hang động nơi có vạch đỏ.
- Vút!
Ông ta vươn tay về phía trước.
Mộc Kinh Vân, người đang lao tới như một mũi tên với bàn tay đen kịt, lập tức bị hất văng ra sau.
- Rầm!
"Khụ!"
Mộc Kinh Vân va vào giá sách, ngã khuỵu xuống đất.
Máu đen túa ra từ miệng hắn, vết thương bên trong đang không ngừng phá nát lục phủ ngũ tạng.
Việc dồn toàn bộ tử khí vào một tay đã giúp tăng cường sức mạnh, nhưng đồng thời cũng khiến cơ thể hắn yếu đi do thiếu hụt chân khí bảo vệ.
'Chênh lệch quá lớn...'
Mộc Kinh Vân nhìn nam nhân trung niên tóc bạc đang đứng chặn lối ra vào, thầm lắc đầu.
Hắn đã nghĩ rằng mình có thể lật ngược tình thế, nhưng đã thất bại.
Nam nhân trung niên tóc bạc nhìn Mộc Kinh Vân với vẻ thích thú, lên tiếng:
- Thật kỳ lạ. Ta không ngờ một người sống như ngươi lại sở hữu tử khí của người chết.
Trước đó, khi Mộc Kinh Vân chỉ vận khí trong cơ thể, ông ta không hề nhận ra điều này.
Nhưng khi tử khí được cô đọng và hình thành, ông ta mới nhận ra rằng nó hoàn toàn khác với sinh khí mà các đạo sĩ và tiên nhân tu luyện.
- Kỳ lạ, thật kỳ lạ. bổn tọa phải xem xét cơ thể ngươi một chút mới được.
- Vút!
Nam nhân trung niên tóc bạc giơ tay về phía Mộc Kinh Vân.
Một luồng yêu khí ập đến hình thành một bàn tay khổng lồ, chụp lấy hắn.
Ngay khoảnh khắc đó.
- Ào ào ào ào!
- Sột soạt!
Toàn bộ căn phòng bỗng chốc bị bao phủ bởi máu.
Mộc Kinh Vân nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử hắn co rút lại.
'Huyết Giới?'
Không gian ngập tràn máu tươi.
Đây chính là Huyết Giới, Quỷ Ý Chi Vực của Thanh Linh.
- Xoáy! Xoáy! Xoáy!
Dòng máu cuồn cuộn như những con rồng, tạo thành một cơn lốc xoáy, nhốt chặt nam nhân trung niên tóc bạc bên trong.
Đằng sau cơn lốc máu, Mộc Kinh Vân nhìn thấy Thanh Linh.
'Tại sao?'
Hắn nhìn nàng với vẻ khó hiểu.
Tại sao nàng lại vào đây?
Dù nàng đã đạt đến cấp bậc Thanh Linh, nhưng cũng không thể nào sánh được với Si Mị Võng Lượng đã đạt đến cấp bậc Linh thú kia.
Vậy tại sao nàng lại mạo hiểm như vậy?
Thanh Linh hét lớn về phía Mộc Kinh Vân:
- Chạy đi!
- Phụp!
Nghe vậy, Mộc Kinh Vân không chút do dự, lao người về phía lối ra.
Hắn không thể bỏ lỡ cơ hội mà nàng đã tạo ra.
Ngay lúc đó.
- Ào ào ào ào!
Cơn lốc máu đột nhiên tan biến, máu bắn tung tóe khắp nơi rồi biến mất.
Nam nhân trung niên tóc bạc nở nụ cười khinh bỉ.
- Thật ngu ngốc. Bắt...
- Rẹt rẹt rẹt!
- Đừng xem thường bổn tọa, Linh Thú kia!
Lúc này, toàn thân Thanh Linh bị bao phủ bởi máu, cứ như một người được tạo thành từ máu tươi.
Linh khí tỏa ra từ cơ thể nàng lúc này mạnh mẽ hơn hẳn so với khi thi triển Huyết Giới.
Nó đã vượt xa đẳng cấp của Thanh Linh.
Chứng kiến cảnh tượng này, Quy Tư Hạ kinh ngạc lẩm bẩm:
- Cổ... Độc?
- Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Những giọt máu lơ lửng xung quanh đồng loạt lao về phía nam nhân trung niên tóc bạc.
Cùng lúc đó, Thanh Linh, người đã hóa thành huyết nhân, ôm chặt lấy ông ta từ phía sau, không cho ông ta nhúc nhích.
Tuy nhiên,
- Phụp!
Nam nhân trung niên tóc bạc chỉ khẽ động ngón tay,
- Vù vù vù!
Tất cả những giọt máu đang lao tới đều khựng lại giữa không trung.
Sau đó, chúng rơi xuống đất, mất hết sức mạnh.
'Mạnh đến mức này sao...'
Đôi mắt Thanh Linh, giờ đã hóa thành màu máu, ánh lên vẻ kinh hoàng.
Nàng đã thiêu đốt toàn bộ linh khí, trong phút chốc đạt đến sức mạnh gần bằng Lam Linh, nhưng vẫn không thể làm gì được Linh Thú này.
Nam nhân trung niên tóc bạc lên tiếng, giọng điệu có phần khen ngợi:
- Ta cứ tưởng ngươi chỉ là một con quỷ tầm thường, không ngờ lại mạnh hơn cả những dị ma cao cấp. Nếu hấp thụ được linh khí của ngươi, có lẽ cơn đói của ta sẽ vơi đi phần nào.
Nói xong, ông ta hít một hơi thật sâu.
Thanh Linh, người đang ôm chặt lấy ông ta, run lên vì đau đớn.
- Hút! Hút! Hút!
- A!
Linh khí của nàng đang bị hút đi với tốc độ chóng mặt.
Bất chấp cơn đau, Thanh Linh vẫn cố gắng nói với Mộc Kinh Vân:
- Chạy... đi...
Mộc Kinh Vân nheo mắt lại khi chứng kiến cảnh tượng này.
'Tại sao?'
Dù cho nàng có là thức thần, tại sao nàng lại hy sinh vì hắn?
Tại sao nàng lại cứu hắn, một kẻ mà nàng không thể điều khiển theo ý muốn?
Nàng hẳn cũng hiểu rằng nếu nàng chết, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.
Có phải nàng tin rằng nếu hắn sống sót, hắn sẽ thay nàng trả thù sao?
Không thể nào, Thanh Linh biết rõ bản chất ích kỷ của hắn hơn ai hết.
Nhưng tại sao nàng lại làm vậy chứ?
Ánh mắt Mộc Kinh Vân giao nhau với đôi mắt của Thanh Linh, lúc này màu đỏ trong mắt Thanh Linh đã rút đi, biến trở về hình dạng như trước, tràn đầy mệt mỏi.
Đôi mắt ấy chất chứa đầy cảm xúc phức tạp.
Tại sao ánh mắt của một oan hồn hy sinh vì người khác lại khiến hắn bận tâm đến vậy?
"... Thật phiền phức."
Mộc Kinh Vân nhếch mép cười khẩy, hét lên.
"Lão già, tốt nhất ngươi nên tiếp tục bị giam cầm trong này đi."
- Phập!
Cùng với tiếng hét đó, Mộc Kinh Vân bất ngờ đâm tay vào ngực mình.
- !!!!!!
Nam nhân trung niên tóc bạc sững sờ, không giấu nổi vẻ bàng hoàng.
- Ngươi!
Ông ta không ngờ rằng Mộc Kinh Vân lại tự sát ngay trước mặt mình.
Ngay lập tức,
- Xoẹt!
Nam nhân trung niên tóc bạc buông Thanh Linh ra, lao về phía Mộc Kinh Vân. Linh khí của Thanh Linh đã suy yếu nên ông ta dễ dàng thoát khỏi nàng.
"Khụ!"
- Rầm!
Mộc Kinh Vân phun ra một ngụm máu, ngã khuỵu xuống đất.
- Tên điên này!
Tên này phải còn sống thì ông ta mới có thể điều khiển cơ thể hắn để phá bỏ vạch kẻ đỏ kia và thoát ra ngoài.
Lũ vong hồn kia không có cách nào phá hủy nó.
Vì vậy, Mộc Kinh Vân là hy vọng duy nhất của nam nhân trung niên tóc bạc.
- Cộp!
Nam nhân trung niên tóc bạc khuỵu gối xuống, đưa tay phải ra nắm lấy tay Mộc Kinh Vân, định rút nó ra khỏi ngực hắn.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó,
- Hút! Hút! Hút!
- Hả?
Bàn tay ông ta vừa chạm vào tay Mộc Kinh Vân đã lập tức bị hút chặt. Yêu khí trong cơ thể ông ta đang bị rút ra với tốc độ chóng mặt.
Mộc Kinh Vân, miệng nhuốm đầy máu, nhếch mép cười:
"Khụ khụ... để tóm được tay ngươi đúng là không dễ mà."
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook