Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 108 - Chủ nhân của cái chết (4)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 108: Chủ nhân của cái chết (4)
“Khụ khụ… Hầy, chỉ muốn tóm lấy tay ngươi thôi mà khó khăn thật đấy.”
Mộc Kinh Vân lẩm bẩm, khóe miệng bê bết máu, nở một nụ cười méo mó.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, Mộc Kinh Vân đã phải suy nghĩ rất nhiều rất nhiều cách để có thể tiếp cận Linh thú khủng bố này.
‘Làm cách nào để tiếp cận được nó đây?’
Linh thú kia đã nhìn thấy cảnh Mộc Kinh Vân hấp thụ sức mạnh của nó.
Có lẽ vì vậy mà nó không chủ động tiếp cận Mộc Kinh Vân, chỉ khống chế và tấn công hắn bằng cách lợi dụng yêu khí.
Trong tình huống này, làm sao hắn có thể tiếp cận được nó đây?
Linh thú này rất đa nghi, nếu nó không thấy hắn sắp chết thì chắc chắn sẽ không bao giờ lại gần…
‘A!’
Và rồi hắn đã nghĩ ra một kế.
‘May mắn thật đấy.’
Cách này chẳng khác gì hắn đem chính mạng sống mình ra đánh cược.
Linh thú này vừa xem hắn như một con sâu bọ, vừa xem hắn như chìa khóa để thoát ra ngoài.
Vì vậy, Mộc Kinh Vân tin chắc nó sẽ cố gắng cứu sống hắn bằng mọi cách.
Và niềm tin của hắn đã đúng.
- Vút!
Một lượng yêu khí khổng lồ, vượt xa sức tưởng tượng của Mộc Kinh Vân, đã bị hắn dùng Trứ hút vào lòng bàn tay.
Lượng yêu khí này… dù là Hung thú hay Quái thú cũng không thể nào so bì được.
Mật độ và quy mô của nó thật sự rất khủng bố.
Thật khó có thể tin đây chỉ là trạng thái suy yếu của con Linh thú này sau hàng nghìn năm bị phong ấn.
Vậy thì khi ở đỉnh cao, sức mạnh của nó còn khủng khiếp đến mức nào?
- Hự!
Thanh Linh với khuôn mặt hốc hác vì bị cướp mất linh khí, loạng choạng nhìn Mộc Kinh Vân.
Nàng luôn biết hắn là một kẻ khó lường.
Ai lại đi đánh cược mạng sống của mình để làm chuyện điên rồ như thế chứ?
‘Chỉ có tên tiểu tử đó mới làm được.’
Chỉ có Mộc Kinh Vân, kẻ có thể kết hợp giữa sự khôn ngoan, khả năng phân tích tình huống và cả sự gan dạ, thậm chí có thể nói là tàn nhẫn với chính bản thân mình mới làm được.
Dù thế nào đi nữa, linh thú này cũng phải cứu sống Mộc Kinh Vân.
Chỉ có như vậy, nó mới có thể thoát khỏi nơi này.
‘Không thể để mọi chuyện tiếp tục như thế này được.’
Bị cướp đi hơn tám phần linh khí, Thanh Linh cũng đang ở trong trạng thái nguy hiểm không khác gì Mộc Kinh Vân, nhưng việc giúp Mộc Kinh Vân lúc này sẽ làm tăng khả năng sống sót của cả nàng hắn.
Trong đôi mắt đang dần mờ đi của nàng, một tia sáng đỏ lóe lên.
Đúng lúc đó,
- Ngươi dám!
Nam nhân trung niên tóc bạc quát lớn về phía Mộc Kinh Vân.
Mái tóc dài bồng bềnh của ông ta dựng đứng lên, cho thấy cơn giận dữ đang lên đến đỉnh điểm.
‘Lũ sâu bọ các ngươi!’
Dám lừa gạt và nhắm vào yêu khí của ta sao?
Ông ta phải tìm cách gỡ tay tiểu tử đó ra bằng mọi giá.
Nam nhân trung niên tóc bạc dồn yêu khí, đang định gỡ tay Mộc Kinh Vân ra.
Tuy nhiên,
- Vù!
‘Chuyện này…’
Sau khi tiếp xúc với tiểu tử kia, ông ta không thể kiểm soát được yêu khí của mình nữa.
Nó đang bị rút ra với tốc độ quá nhanh.
‘Vậy thì…’
Nam nhân trung niên tóc bạc liền dùng tay còn lại để gỡ tay Mộc Kinh Vân ra.
Nhưng ngay lúc đó,
- Xoẹt!
Cả không gian biến đổi, máu phun ra khắp nơi.
- Đây là…
Huyết Giới, Quỷ Ý Chi Vực của Thanh Linh.
Nam nhân trung niên tóc bạc quay đầu lại, vẻ mặt không thể tin nổi.
Thanh Linh dù đang hấp hối, vẫn gắng gượng dùng toàn bộ linh lực còn lại của mình để tạo ra Quỷ Ý Chi Vực.
- Xoẹt!
Dòng máu từ Huyết Giới biến thành những chiếc roi da, quất tới trói chặt tay trái và hai chân của nam nhân trung niên tóc bạc.
Những chiếc roi máu dính chặt lấy ông ta như keo.
- Con quỷ cái này!
Nam nhân trung niên tóc bạc gầm lên giận dữ.
Nếu ông ta có thể khôi phục được ba phần, không, chỉ cần mười phần sức mạnh lúc đỉnh cao trước khi bị phong ấn, ông ta chỉ cần một cái phẩy tay cũng đủ để tiêu diệt lũ sâu bọ khốn kiếp này.
Tuy nhiên, hiện thực thường khác xa mộng tưởng.
Ông ta không biết tiểu tử yếu ớt này đang làm cái quái gì, nhưng yêu khí trong cơ thể ông ta đang trở nên bất ổn, không thể kiểm soát được.
- Vù vù vù vù!
Dù cố gắng đến mấy, yêu khí vẫn không ngừng trào ra.
Đã vượt quá ba phần số yêu khí ít ỏi còn lại trong người ông ta.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, ngay cả việc duy trì hình dạng hiện tại cũng sẽ trở nên khó khăn.
"Lũ sâu bọ chết tiệt."
Ông ta đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu không phải tính mạng của Mộc Kinh Vân liên quan đến vấn đề sống còn của ông ta, ông ta đã đá văng hắn rồi, nhưng nếu làm vậy, tiểu tử yếu đuối này chắc chắn sẽ chết.
Nhưng nếu không tách khỏi hắn, yêu khí của ông ta sẽ tiếp tục bị cướp đi.
"Nếu không phải do con quỷ cái đáng ghét kia cản trở..."
Ông ta có thể dùng tay còn lại để xé toạc cánh tay đang hút yêu khí của Mộc Kinh Vân.
Nhưng ma nữ kia dường như đã quyết tâm liều mạng đến cùng, nên cánh tay còn lại của ông ta đang bị quấn chặt, không thể cử động được.
Nam nhân trung niên tóc bạc quyết định liều một phen.
- Được rồi. Nếu vậy ...
- Bắt lấy!
Nơi duy nhất ông ta có thể cử động là bàn tay và cánh tay đang bị Mộc Kinh Vân ôm chặt.
Nam nhân trung niên tóc bạc dùng lực của cánh tay đó nâng Mộc Kinh Vân lên.
Ngay sau đó, ông ta đập đầu Mộc Kinh Vân xuống đất.
- Rầm!
"Bổn toạ sẽ khiến ngươi bất tỉnh."
Ông ta định khiến Mộc Kinh Vân bất tỉnh để ngăn chặn quá trình hấp thụ yêu khí.
Tuy nhiên,
- Tên này ...
Mặc dù đầu đập mạnh xuống đất đến mức có thể làm vỡ cả nền đá, máu tươi chảy lênh láng, nhưng Mộc Kinh Vân vẫn không bất tỉnh.
"Hộc ... hộc ..."
Thay vào đó, hắn chỉ thở dốc, nhìn chằm chằm vào ông ta.
Ánh mắt đó khiến ông ta vô cùng khó chịu.
Một sinh vật tầm thường như loài sâu bọ lại dám nhìn hắn ông ta ánh mắt đầy ác ý như vậy.
Có phải tên đó đang coi thường ông ta không?
- Được rồi. Để xem ai sẽ thắng.
- Xoẹt! Rầm!
Nam nhân trung niên tóc bạc lại nhấc Mộc Kinh Vân lên và ném xuống đất.
Lần này, ông ta để toàn bộ cơ thể hắn va chạm với mặt đất.
Ông ta quật Mộc Kinh Vân mạnh đến mức nền đá bị nứt và lõm xuống.
"Khụ ... khụ ..."
Sắc mặt của Mộc Kinh Vân trở nên tái nhợt.
Miệng không ngừng trào máu.
Hắn đã bị trọng thương trước đó, vừa rồi lại bị Linh thú này quật tới quật lui khiến nội thương trở nên nghiêm trọng hơn.
- Rầm! Rầm! Rầm!
Nam nhân trung niên tóc bạc liên tục quật Mộc Kinh Vân xuống đất.
Thanh Linh cố gắng ngăn cản bằng cách tạo ra một chiếc roi máu để trói chặt cánh tay phải của nam nhân , nhưng
- Vù!
Có lẽ linh khí của Thanh Linh cũng bị ảnh hưởng từ Trứ của Mộc Kinh Vân, roi máu vừa bao quanh cánh tay phải của Linh thú nhanh chóng hóa lỏng và tan chảy.
Thấy vậy, Thanh Linh chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn mọi thứ mà không có cách nào ngăn cản.
- Rầm!
"Ư ..."
Tiếng kêu đau đớn lần đầu tiên phát ra từ miệng Mộc Kinh Vân.
Cơ thể hắn đã không còn nơi nào lành lặn, liên tục bị quật xuống nền đá trong tình trạng không phòng thủ khiến xương toàn thân gãy nát.
Đến mức độ này, lẽ ra hắn phải bất tỉnh, nhưng…
- Hả?
Nam nhân trung niên tóc bạc nhìn Mộc Kinh Vân với vẻ mặt khó tin.
Ánh mắt của hắn không hề lụi tàn.
Mộc Kinh Vân đang nhìn chằm chằm vào ông ta với khuôn mặt bê bết máu, cứ như sắp chết đến nơi, nhưng không hiểu sao trong giây lát, ông ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
"Ta thấy ớn lạnh sống lưng á?"
Trong nháy mắt, vẻ mặt của nam nhân trung niên tóc bạc méo mó dữ tợn.
Đó chẳng phải là cảm giác sợ hãi sao?
Tại sao ông ta lại cảm thấy sợ hãi khi đối diện loài sâu bọ thấp kém như Mộc Kinh Vân?
"Không thể nào. Không thể nào."
Ngay cả hàng nghìn năm trước, lúc bị phong ấn, cũng không có nhiều thứ khiến ông ta sợ hãi.
Hay nói đúng hơn, những thứ có thể khiến Linh thú hùng mạnh sợ hãi đều là những tồn tại phi thường, chẳng hạn như con cáo chín đuôi và con khỉ nào đó.
Ngay cả những vị thần tiên thời thượng cổ và những người được gọi là anh hùng cũng phải khiếp sợ con cáo chín đuôi và con khỉ đột kia.
Nhưng tiểu tử này chỉ là một loài sâu bọ, không, so với con cáo chín đuôi và con khỉ đột kia, Mộc Kinh Vân chẳng khác gì lũ ký sinh trùng mọi rợ, nhưng tại sao ông ta lại cảm thấy sợ hãi đến vậy?
Chẳng lẽ hàng nghìn năm bị phong ấn đã khiến ông ta trở nên yếu đuối đến mức độ này sao?
- Nghiến răng!
Nam nhân trung niên tóc bạc nghiến răng ken két.
Yêu khí mà tiểu tử đó hút đi đã gần đạt đến năm phần.
Giờ thì ông ta sắp rơi vào tình trạng nguy hiểm thật.
Thấy vậy, nam nhân trung niên tóc bạc kéo Mộc Kinh Vân đang nhìn chằm chằm ông ta lại gần.
- Chát!
- Tất cả là do ngươi tự chuốc lấy, con ký sinh trùng đáng nguyền rủa!
- Rầm!
Và rồi ông ta đập đầu Mộc Kinh Vân vào trán mình.
Ông ta cũng không hiểu hắn đang muốn làm gì, nhưng
Ngay lúc đó, Mộc Kinh Vân nhìn thấy một điều kỳ lạ.
Một thứ gì đó mờ ảo bất ngờ thoát ra khỏi cơ thể nam nhân trung niên tóc bạc.
- Xoẹt!
Nó giống như,
"Linh hồn?"
Nó giống như một linh hồn.
Tuy nhiên, hình dạng của nó không phải là hình dạng lúc còn sống như con người, mà giống như một ngôi sao đang phát ra ánh sáng lấp lánh.
Thực thể được cho là linh hồn kia đã xuất hiện rất đột ngột và…
- Vụt!
Nó đã xâm nhập vào trán của Mộc Kinh Vân.
"Hự."
Ngay khi nó xâm nhập, Mộc Kinh Vân ngửa đầu ra sau như thể bị một vật sắc nhọn đâm vào đầu.
- Không!
Nhìn thấy điều này, Thanh Linh hét lên.
Thanh Linh đang hấp hối ở sau lưng Mộc Kinh Vân, bị bóng lưng che khuất nên nàng chỉ kịp nhìn thấy khoảnh khắc ngôi sao đó chui tọt vào đầu hắn.
Đó chắc chắn là,
'Linh hồn thoát xác.'
Đó là linh hồn của Linh thú đang thoát xác.
Tất cả các sinh vật sống, ngoài cơ thể vật chất được tạo thành từ phân tử, đều tồn tại linh hồn. Nếu cơ thể chết đi, ý thức sẽ được chuyển dời sang linh hồn, nếu như có cơ thể còn tồn tại, ý thức sẽ do cơ thể nắm quyền chủ đạo.
Nhưng sẽ có những sinh vật đạt được sự giác ngộ đủ lớn, có thể cưỡng ép đưa ý thức vào linh hồn.
'Con Linh thú đó muốn nhập vào người Mộc Kinh Vân để điều khiển hắn sao?'
Có vẻ như Linh thú kia đang cố gắng ngừng quá trình hấp thụ yêu khí của Mộc Kinh Vân bằng cách thoát xác, để linh hồn mang theo ý thức của ông ta nhập vào người Mộc Kinh Vân.
'Mình phải ngăn chặn con Linh thú đó.'
Thanh Linh đến gần, cố gắng lay cơ thể của Linh thú..
Tuy nhiên,
- Rắc!
Cơ thể của Nam nhân trung niên tóc bạc không hề nhúc nhích.
Thay vào đó, ông ta vẫn giữ nguyên trạng thái căng cứng như thể đang dồn sức gỡ tay Mộc Kinh Vân.
'Làm sao có thể?'
Làm thế nào con Linh thú này có thể đồng thời đặt ý thức của mình vào cả linh hồn và thể xác?
Dù sao Linh thú vẫn là sự tồn tại đã sống đến hàng nghìn năm.
Ngay lúc đó, đầu Mộc Kinh Vân bắt đầu co giật.
'Phàm nhân!'
Có vẻ như linh hồn của Linh thú và linh hồn của Mộc Kinh Vân đã va chạm.
Biểu cảm của Thanh Linh tối sầm lại.
Thanh Linh muốn tìm cách để giúp Mộc Kinh Vân, nhưng hiện tại linh lực của nàng đang yếu đến mức linh thể đã trở nên mờ nhạt hẳn, đang mấp mé bên bờ vực sắp sửa tan biến.
Thi triển Quý Ý Chi Vực, trói chặt tay chân của Linh thú này lại đã là những gì tốt nhất mà Thanh Linh có thể làm được.
'A...'
Liệu Mộc Kinh Vân có thể chịu đựng được không?
Dù Mộc Kinh Vân có cơ địa đặc biệt đến đâu, thì đối thủ của hắn không phải con người, lão già đó là Linh thú hùng mạnh đã sống từ thời thượng cổ.
Linh hồn cũng có cấp bậc của nó.
Vì ông ta là một sinh vật gần như thần thánh, nên ý chí của ông ya khác biệt hoàn toàn so với ý chí con người là Mộc Kinh Vân.
Bọn bọ đã phản kháng vô ích rồi sao…
Và như để khẳng định cho sự lo âu của Thanh Linh,
- Phập! Phập!
Các mạch máu màu đen nổi lên trên da của Mộc Kinh Vân, đây là dấu hiệu cho thấy thể xác của hắn đã bị chiếm đoạt!
'Không!'
Đây là tình huống tồi tệ nhất.
Tất cả sẽ kết thúc vào thời điểm Mộc Kinh Vân hoàn toàn bị cướp mất cơ thể.
Đôi mắt đảo ngược của hắn đang điên cuồng run lên, máu đen không ngừng chảy ra từ miệng hắn.
Ý chí của kẻ tàn nhẫn và khát máu như Mộc Kinh Vân cũng không chống lại được con Linh thú đã sống hàng nghìn năm kia ư?
- Tách! Tách!
Ngay lúc đó, những sợi roi máu mà Thanh Linh đang cố gắng duy trì đã bắt đầu đứt gãy.
Hầu hết linh lực của nàng đã bị Linh thú hấp thụ, nàng đã không thể gắng gượng được nữa.
Giờ đã hết hy vọng.
Ngay khoảnh khắc Thanh Linh tuyệt vọng, mọi thứ đều sẽ trở nên vô nghĩa.
Chính vào lúc đó.
- Xoẹt!
Các mạch máu màu đen đang nổi lên trên khắp khuôn mặt của Mộc Kinh Vân bắt đầu lắng xuống.
'Không thể nào?'
Và sau đó,
- Xoẹt!
Đôi mắt trợn ngược đang run lên điên cuồng của hắn đã trở lại bình thường.
Tiếp đó,
- Vút!
Ngôi sao phát sáng thoát ra khỏi trán của Mộc Kinh Vân, chui lại vào đầu của nam nhân trung niên tóc bạc.
Và rồi nam nhân trung niên tóc bạc đột nhiên hét lên.
- Áaaaaaaa!
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong khi Thanh Linh đang bối rối, vẻ mặt kiêu ngạo trước đó của nam nhân trung niên tóc bạc đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là đôi mắt đầy căng thẳng, không, phải nói là sợ hãi mới đúng, ông ta kinh hoảng gào lên.
- Ngươi, ngươi là cái quái gì vậy?
"Hộc.... hộc.... ngươi đang nói.... cái gì vậy?"
- Cái thứ bên trong ngươi là… Ặc!
Nam nhân trung niên tóc bạc đột nhiên lộ vẻ mặt đau đớn trước khi kịp nói hết câu.
Và rồi cơ thể ông ta bắt đầu co giật dữ dội.
'!? '
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong khi Thanh Linh đang vô cùng hoang mang, khung xương của nam nhân trung niên tóc bạc bắt đầu thay đổi chóng mặt.
- Rắc! Rắc! Rắc!
Hiện tượng này là gì?
Cơ thể ông ta đột ngột phình to, lông mọc um tùm khắp mặt, không, phải nói là khắp người mới đúng. Tốc độ nhanh đến mức như thể đám lông đang xé toạc quần áo, bao phủ toàn thân ông ta trong chớp mắt.
Thậm chí, ông ta còn mọc hẳn cả đuôi…
Bộ xương to lớn đến mức chạm tới nóc hang động, cùng với bộ lông dày đặc khiến cơ thể ông ta thoáng chốc trở nên vô cùng áp đảo.
Dáng vẻ này không còn giống hình hài con người nữa.
Trông giống như...
'Chồn?"
Đúng vậy.
Người đàn ông trung niên tóc bạc đang biến thành một con chồn khổng lồ, to gấp đôi người thường.
Đây là hình dạng thật sự của con Linh thú này sao?
- Ầm ầm ầm!
Khi cơ thể to lớn hơn, bàn tay của ông ta cũng to ra một cách bất thường, các ngón tay co quắp lại như muốn nắm lấy thứ gì đó.
Có lẽ vì thế mà bộ móng vuốt đang duỗi ra trông như sắp gãy.
"Khặc!"
Con chồn quái dị khổng lồ, à không, con Linh thú giận dữ gầm lên.
- Thằng nhãi đáng nguyền rủa. Dám ép ta đến mức...
- Xoẹt!
- Hả!?
Đôi mắt của Linh thú chồn bỗng chốc co rút.
Chẳng trách được, một luồng ánh sáng mờ nhạt đang bao quanh cổ, tay và chân nó, ánh sáng này nó rất quen thuộc.
Linh thú run rẩy quay đầu lại.
- Vù vù!
Cuốn trục mà nó chui ra lúc nãy đang lơ lửng giữa không trung, từ bên trong, một sợi dây trắng như tuyết bay ra, kết nối với luồng ánh sáng đang trói buộc Linh thú chồn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Linh thú kinh hãi hét lên.
- Không, không thể nào. Rõ ràng ta đã phá vỡ phong ấn...
- Gầm gừ!
Lời nói còn chưa dứt.
Sợi dây ánh sáng trắng đột nhiên kéo mạnh con Linh thú chồn quái dị về phía mình với tốc độ chóng mặt, cơ thể to lớn của nó bắt đầu bị hút vào cuốn trục.
- Khônggggggg!
- Xoẹt!
Mộc Kinh Vân vội vàng rụt tay về, tiện thể tung một cước đá văng Linh thú chồn ra.
- Bịch!
- Thằng nhãi đáng nguyền rủa! Đi chết đi!
Linh thú cố gắng túm lấy mắt cá chân của Mộc Kinh Vân, nhưng...
- Xoẹt!
Đúng lúc này, một bàn tay nhanh chóng túm lấy cổ tay Mộc Kinh Vân, kéo mạnh hắn về phía mình.
Không phải ai khác mà chính là Thanh Linh.
'!!!!!!'
Để vuột mất kẻ khiến nó lại bị phong ấn lần nữa, đôi mắt Linh thú như sắp nứt toác ra.
Nhưng đã quá muộn.
- Áaaaaaaaa!
Cùng với tiếng hét điên cuồng, Linh thú hoàn toàn bị hút vào trong cuốn trục.
Khi nó biến mất, ở vị trí trống của bức tranh thuỷ mặc trên cuốn trục đột nhiên xuất hiện thêm một vách núi cheo leo dựng đứng, trên đỉnh núi là con chồn khổng lồ đang điên cuồng gào thét.
- Cạch!
- Xoạt xoạt xoạt!
Như thể đã hoàn thành nhiệm vụ, cuốn trục rơi xuống đất, tự động cuộn lại.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thanh Linh thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt nói:
- Phong... ấn... vẫn chưa... hoàn toàn bị phá giải. Thật may mắn... Mộc Kinh Vân?
Bỗng nhiên sắc mặt nàng biến đổi.
Làn da ở cổ tay Mộc Kinh Vân mà nàng đang nắm bắt đầu nứt toác.
Nàng vội vàng buông ra, cánh tay hắn không còn gì chống đỡ, rũ xuống như đã mất hết sức lực.
- Ngươi...
Những vết nứt nhanh chóng lan ra khắp cơ thể Mộc Kinh Vân.
Giống như cành cây khô héo giữa mùa đông, không, giống như một cái cây đang chết dần, lớp vỏ ngoài bắt đầu bong tróc, vỡ vụn.
- Rắc rắc rắc!
Và bên dưới lớp vỏ ngoài tan rã đó...
Lấp ló!
Một làn da mới, tràn đầy sức sống đang dần lộ ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thanh Linh không nén được kinh ngạc pha lẫn phấn khích, nàng khẽ lẩm bẩm.
- Hoán cốt đoạt thai.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook