Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 109 - Cơ duyên (1)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 109: Cơ Duyên (1)

 

Hoán cốt đoạt thai.

Đúng như tên gọi, có nghĩa là thay xương đổi tủy.

Đây là hiện tượng cơ thể trải qua thay đổi đột ngột để thích ứng với sự giác ngộ, nhưng kỳ quái là nó lại xảy ra ngay đúng lúc này.

'Chỉ khi đạt đến Hoá Cảnh mới có thể Hoán cốt đoạt thai.'

Hoán cốt đoạt thai vốn là hiện tượng chỉ xảy ra khi đã đạt đến cảnh giới Siêu việt hậu kỳ, đột phá bình cảnh, hoàn thành giác ngộ, đạt đến Tam Hoa Tụ Đỉnh và Ngũ Khí Triều Nguyên.

Khi hai trạng thái giác ngộ này kết hợp, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, võ giả có thể điều khiển nội lực mạnh mẽ hơn gấp bội so với lúc trước, và để thích ứng với sức mạnh này, cơ thể sẽ tự tái tạo lại.

'Nhưng...'

Mộc Kinh Vân vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó…

Hắn chỉ hấp thụ yêu khí của Linh thú chồn quái dị tự xưng Chủ nhân của cái chết.

Chỉ vì hấp thụ nguồn năng lượng đó mà cơ thể hắn lại tự động Hoán cốt đoạt thai.

'Kỳ lạ. Thật kỳ lạ.'

Làm sao có thể tồn tại cơ thể giống như Mộc Kinh Vân vậy?

Rõ ràng hắn chưa đột phá cảnh giới mới, vậy mà cơ thể lại tự tái tạo để thích ứng với lượng yêu khí khổng lồ kia.

Chuyện này thật khó tin.

'... Khác biệt.'

Trình tự phát triển của hắn hoàn toàn khác với những võ giả thông thường.

Ngẫm lại thì ngay từ đầu, hắn đã không tu luyện nội công theo cách chính thống mà lại hấp thụ tử khí, có thể xem như năng lượng của cái chết - vào đan điền, thậm chí còn kiểm soát tử khí bằng cách vận khí ngược.

Nên việc hắn trở nên khác biệt là điều hiển nhiên.

'Có lẽ mình đang được chứng kiến sự ra đời của một cao thủ hoàn toàn khác biệt so với các cao thủ võ lâm từ trước đến nay.'

Nghĩ đến đây, Thanh Linh không nhịn được mà bật cười.

Nàng chợt nghĩ, nếu như nàng còn sống, liệu nàng có đủ sức thu nhận hắn làm đồ đệ không?

Nhưng nếu còn sống, có lẽ giờ nàng đã là một bà lão tóc bạc phơ rồi.

- Rắc rắc rắc!

Lớp da chết bong tróc hoàn toàn, Mộc Kinh Vân đứng dậy.

Những lớp da cũ rơi lả tả như bụi.

"A..."

Cảm giác cơ thể thật nhẹ nhàng.

Mộc Kinh Vân ý thức được khí trong cơ thể đã vượt quá giới hạn, cả người hắn giờ tràn đầy sức sống.

Vừa rồi còn đau đớn như bị thiêu đốt cả lục phủ ngũ tạng, giờ đây hắn đã hoàn toàn khỏe mạnh.

Thậm chí những chỗ xương gãy cũng đã lành hẳn, có thể cử động bình thường.

'May mắn thật.'

Lần này, hắn đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với cái chết.

Nhưng may mắn thay, cơ duyên đã đến, giúp hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

'Mạnh mẽ hơn...'

Thật kỳ lạ.

Vốn Linh thú chồn kia đã bị phong ấn hàng nghìn năm nên sức mạnh cũng đã suy yếu đi đáng kể.

Vậy mà chỉ cần hấp thụ yêu khí của nó, nội lực của hắn lại tăng vọt đến vậy.

Với sức mạnh này, e rằng ngay cả cao thủ đã đạt đến đỉnh cao cũng không phải là đối thủ của hắn.

Mộc Kinh Vân bỗng nhớ đến lời của phương sĩ Triệu Nghị Công.

[Ngươi nói không có ai sao?]

[Vâng.]

[Không biết ngươi nghe ai nói, nhưng chuyện đó chưa chắc đã bất khả thi.]

[Ý ngài là sao?]

[Đúng vậy. Ban đầu ta cũng không tin. Nhưng nó là thật. Trong số những phương sĩ được xưng tụng là Thần, có hai người đã khuất phục được Linh thú, biến chúng thành thức thần.]

[Hai người?]

[Phải, hai người. Thật đáng kinh ngạc đúng không. À, ta dặn để phòng hờ, nếu ngươi có ý định thu phục Linh thú thì hãy dẹp ngay đi. Chúng là những sinh vật siêu việt. Một trong số chúng vốn là sự kết hợp giữa con người và yêu quái... Bỏ đi, dù sao thì, Linh thú đã vượt quá khả năng kiểm soát của con người. Chúng chính là tai họa.]

Triệu Nghị Công đã nói vậy.

Y nói trong số sáu phương sĩ được xưng tụng là Thần, có hai người sở hữu Linh thú làm thức thần.

Nghĩ đến điều đó, hắn chợt nhận ra mình vẫn còn kém cỏi.

Ngay cả một Linh thú đã suy yếu vì bị phong ấn trong một thời gian dài, hắn cũng không thể đương đầu được.

May mắn là sức mạnh của phong ấn vẫn còn, nếu không hắn đã bỏ mạng ở đây rồi.

'Yêu vật đó đã nói gì ấy nhỉ?'

Hắn vẫn nhớ những lời mà con Linh thú chồn đó nói khi nó vừa thoát ra khỏi cơ thể hắn.

[Cái gì bên trong ngươi vậy?]

Nó nói có gì đó bên trong hắn sao?

Mộc Kinh Vân cũng thắc mắc.

Giờ nghĩ lại, hầu hết những oan hồn cố gắng chiếm xác hắn đều tỏ ra kinh hoàng sau khi phát hiện ra điều gì đó.

Ngay cả Linh thú đó cũng nói vậy, rốt cuộc là có gì?

Mộc Kinh Vân tự hỏi.

Và rồi...

- Phàm nhân...

Mộc Kinh Vân nhìn Thanh Linh.

"Hửm?"

Mộc Kinh Vân cau mày khi thấy hình dáng mờ nhạt của nàng.

Nàng trông còn tệ hơn cả lúc nắm lấy tay hắn, và linh thể của Thanh Linh vẫn đang dần mờ nhạt đi.

"Thanh Linh?"

- Hoán cốt...đoạt thai… Thật thú vị.

"Gì cơ?"

- Mới chỉ luyện võ công... được một thời gian ngắn... mà đã... bước vào cảnh giới siêu việt... tái tạo cơ thể bằng Hoán cốt đoạt thai…

"..."

- Với tốc độ này... có lẽ... đúng như lời hứa... trong vòng hai năm... đạt đến Hoá Cảnh... cũng không chừng...

"Thanh Linh... linh khí của ngài yếu đi nhiều rồi."

- Vì cứu... ngươi... nên ta mới ra nông nỗi này.

"..."

- Ta không mong... ngươi phải... biết ơn... hay thương hại.

Nàng nói một cách khó nhọc, như thể đang đọc di thư trước khi tan biến vậy.

Mộc Kinh Vân có thể thấy rõ ràng.

Linh khí của Thanh Linh, từng bùng cháy như ngọn lửa, giờ đang lụi tàn như ngọn nến sắp tắt.

Mộc Kinh Vân khó hiểu hỏi nàng.

"Ta đã bảo ngài đừng vào mà, sao ngài lại làm vậy?"

- ... Nếu ngươi chết... thì tất cả đều chết... ta phải làm gì đây?

Thanh Linh do dự một lúc rồi trả lời.

Thấy dáng vẻ đó của nàng, Mộc Kinh Vân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Thanh Linh.

Thanh Linh bối rối nói.

- Nhìn... ta... như vậy... làm gì? Chẳng lẽ ngươi buồn vì... ta sắp biến mất... sao?

"Biến mất...?"

- ... Phải. Ta không thể trụ được nữa.

Thanh Linh đã ý thức được.

Linh khí của nàng đã suy yếu đến mức không thể duy trì hình dạng linh thể được nữa.

Sau cả trăm năm tồn tại như một oan hồn, Thanh Linh đã tích lũy được lượng linh khí khổng lồ, nhưng giờ đã bị Linh thú kia tước đoạt gần hết, làm sao có thể tồn tại được nữa?

- Phàm nhân... với tính cách của ngươi... sẽ không buồn vì... một thức thần... chết đi... nên... ta chỉ có một lời thỉnh cầu.

"..."

- Ta không mong gì hơn... chỉ là Thiên Địa Hội...

- Xoẹt!

Chưa kịp dứt lời, Mộc Kinh Vân đã nắm lấy tay Thanh Linh.

Và nói.

"Chuyện đó để sau khi ngài hồi phục rồi nói."

- Hả?

- Vù vù vù!

Ngay khi Thanh Linh vừa dứt lời, một luồng khí hùng mạnh từ tay Mộc Kinh Vân truyền vào người Thanh Linh.

Đó là một luồng khí khác hẳn với linh khí của Thanh Linh.

'Yêu khí?'

Đúng vậy.

Đó là yêu khí mà Mộc Kinh Vân đã lấy được từ Linh thú chồn kia.

Mộc Kinh Vân đã hấp thụ một lượng yêu khí khổng lồ, đủ để tái tạo cơ thể và tinh luyện trong đan điền.

Đôi mắt Thanh Linh rung động khi cảm nhận được yêu khí đó.

'Cái gì thế này?'

Điều kỳ lạ đã xảy ra.

Không giống như Si Mị Võng Lượng có thể nuốt chửng và hấp thụ cả oan hồn, oan hồn không thể tiếp nhận hay hấp thụ yêu khí từ những sinh vật cấp cao hơn mình.

Nhưng rồi, qua lòng bàn tay của Mộc Kinh Vân, yêu khí ào ạt tràn vào linh thể của Thanh Linh.

Yêu khí ấy tràn ngập khắp toàn thân nàng.

“Aaaah!”

Linh thể của nàng vốn đang dần trở nên trong suốt thì nay lại càng lúc càng đậm hơn.

Rồi nhanh chóng, nàng trở lại hình dạng ban đầu.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

- Ồồồng!

-Phàm nhân... Chờ đã... Ngươi...

“Tập trung nào.”

Lượng yêu khí tràn vào đã vượt quá mức linh khí mà nàng vốn có.

‘Tiểu tử này...’

Mặc dù là linh thể, nàng vẫn nghiêm túc khoanh chân ngồi trước mặt hắn.

Và như thể đang vận khí lúc sinh thời, nàng tập trung hấp thụ toàn bộ luồng khí đang tràn vào cơ thể.

-Không thể nào...

Lục Linh Quy Tư Hạ đứng ngoài vạch kẻ đỏ, chứng kiến ​​cảnh tượng này với đôi mắt mở to kinh ngạc.

Quy Tư Hạ có thể nhìn thấy rõ ràng bằng Quỷ Nhãn của mình.

Linh khí của Thanh Linh đang tăng lên với tốc độ chóng mặt, vượt qua giới hạn ban đầu và thậm chí còn đang nâng cao cả cấp bậc của nàng.

Và rồi điều đó đã thực sự xảy ra.

- Shwaaa!

Luồng khí lạnh lẽo như sóng trào dâng bao lấy Thanh Linh.

-Rầm rầm rầm!

Những kệ sách xung quanh hang động rung chuyển dữ dội.

Cấp bậc càng cao, linh khí tỏa ra từ linh thể càng ảnh hưởng mạnh mẽ đến thế giới thực.

Thanh Linh mở mắt.

-Xoẹt!

Ánh mắt đỏ rực đầy uy áp khiến người nhìn phải rùng mình.

-A...

Có lẽ chính nàng cũng cảm nhận được cấp bậc của mình đã cao hơn trước nên buột miệng thốt lên.

Mộc Kinh Vân liền buông tay đang nắm lấy tay nàng ra và nói:

“Hình như không chỉ mình ta gặp may mắn nhỉ.”

-... Ngươi đã làm gì vậy? Rất nguy hiểm đấy.

“Chẳng phải tốt rồi sao? Ít nhất cũng không sợ hồn phi phách tán.”

-Ngươi lúc nào cũng...

Nàng không nói hết câu.

Đáng lẽ đã chấp nhận hồn phi phách tán, vậy mà cấp bậc của một oan hồn như nàng lại được nâng cao.

Thật là bất ngờ.

Nhìn Thanh Linh, Mộc Kinh Vân lên tiếng:

“Nếu mắt ta không nhìn nhầm thì cấp bậc của Thanh Linh đã cao hơn rồi, giờ phải gọi là Lam Linh mới đúng sao?”

Lam Linh.

Âm Dương Gia Bổn Thư có ghi chép như sau.

Lam Linh là oan hồn đã tồn tại hơn ba trăm năm.

Sức mạnh oan hồn đã đạt đến mức thực thể hóa, vượt xa ảo giác, có thể tạo ra tai ương không kém Ma thú hay những Si Mị Võng Lượng cấp cao khác.

Cần ít nhất một trăm vị phương sĩ để phong ấn, nhưng khả năng phong ấn thành công vẫn là một ẩn số.

‘Chắc cũng coi như là cơ duyên.’

Mộc Kinh Vân vẫn giữ được mối liên kết thức thần với Thanh Linh.

Cấp bậc của nàng được nâng lên thành Lam Linh, sức mạnh của hắn cũng tăng lên một bậc.

Lúc này, Thanh Linh lên tiếng:

-... Thôi khỏi. Cứ gọi ta là Thanh Linh đi.

“Hả?”

-Lúc gọi thế này, lúc gọi thế khác, phiền lắm. Cứ gọi là Thanh Linh đi.

Nhìn nàng hậm hực quay mặt đi, Mộc Kinh Vân mỉm cười nói:

“Ngài thích cái tên Thanh Linh đấy rồi chứ gì?”

-Nói linh tinh cái gì đấy?

Thanh Linh liếc xéo Mộc Kinh Vân rồi hừ mũi.

Mộc Kinh Vân nhún vai như thể đang nói “không thích thì thôi”.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.

-Chủ nhân...

Lục Linh Quy Tư Hạ đang ở trong trạng thái nửa trong suốt lên tiếng, hai cánh tay trống không, đôi mắt long lanh ngước nhìn Thanh Linh và Mộc Kinh Vân.

Nhìn thấy Quy Tư Hạ như vậy, Thanh Linh nheo mắt rồi thở dài nói:

-Ngươi…. Còn dư yêu khí không?

 

* * *

"Ta sẽ đợi ở đây, nhất định phải quay lại đón ta đấy."

Đứng ở lối vào, Mộc Kinh Vân đang định đi qua kết giới thì nghe thấy lời dặn dò phát ra từ miệng của Khố tàng sứ Dương Vũ Nguyên.

Ai tinh ý có thể nhận ra thái độ của Dương Vũ Nguyên đối với Mộc Kinh Vân rất khác thường, cả cách xưng hô cũng thay đổi, đó là vì Quy Tư Hạ đang nhập vào cơ thể ông ta.

Vì Dương Vũ Nguyên đã chứng kiến vài thứ không nên chứng kiến, thành ra Mộc Kinh Vân không thể bỏ mặc ông ta được, đành phải làm vậy.

Mặc dù miệng cứ luôn dặn dò Mộc Kinh Vân nhất định phải quay lại đón nhưng biểu cảm của Quy Tư Hạ lại vô cùng vui vẻ.

- Trông vui chưa kìa.

"Ừm, chắc đang vui lắm."

Chẳng trách được, sau khi hấp thụ số yêu khí còn sót lại của Mộc Kinh Vân, Quy Tư Hạ đã bất ngờ được thăng cấp từ Lục Linh lên Thanh Linh.

Vốn dĩ hắn ta đã gần đạt đến Thanh Linh, dòng yêu khí tinh khiết được Mộc Kinh Vân truyền cho đã tạo nên tác dụng thúc đẩy mạnh mẽ.

Sau khi giao lại bảo khố cho Quy Tư Hạ, Mộc Kinh Vân bước qua kết giới ở lối vào hang động rồi đi xuống dưới vách núi.

Ở đó, Quách Văn Kỳ vẫn đang trưng bộ mặt chán chường chờ đợi.

Rồi đột nhiên,

-Bịch bịch!

Có ai đó vỗ vai, hắn ta giật mình lùi lại, định thủ thế phòng bị thì,

“Ơ? Là ngươi à?”

“Là ta, đợi lâu lắm không?”

Mộc Kinh Vân mỉm cười hỏi.

Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, sắc mặt Quách Văn Kỳ cứng đờ.

‘Chuyện gì thế này...’

Mặc dù Mộc Kinh Vân đã đủ tư cách trở thành Đoàn chủ dự bị nhưng khí tức trên người hắn mà Quách Văn Kỳ cảm nhận được trước đó chỉ ở mức nhất lưu, kém hơn hẳn Quách Văn Kỳ một bậc.

Vậy mà chuyện gì đang xảy ra thế này?

‘... Không cảm nhận được.’

Hắn ta gần như không cảm nhận được chút khí tức nào từ Mộc Kinh Vân đang đứng trước mặt.

Cả khí tức lẫn cảm giác tồn tại đều rất mơ hồ.

Người đang đứng ngay trước mặt nhưng hắn ta lại không cảm nhận được gì hết, đây là chuyện quái gì vậy?

Chẳng lẽ một canh giờ ở trong bảo khố đã giúp hắn có được giác ngộ gì sao?

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương