Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 110 - Cơ duyên (2)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 110: Cơ Duyên (2)

 

Quy Tư Hạ ở trong thân xác của Khố tàng sứ Dương Vũ Nguyên đang miệt mài dọn dẹp những mảnh vụn đá trong bảo khố.

Hắn ta phải xóa sạch mọi dấu vết đã xảy ra ở đây.

Trong khi làm những công việc lặt vặt này, nụ cười vẫn luôn nở trên khóe môi Quy Tư Hạ.

Đó là bởi vì cảnh giới của hắn ta đã được nâng cao hơn một bậc, hắn còn có được một cơ thể tạm thời khá ổn và cả thời gian rảnh rỗi.

Hơn nữa, nơi hắn ta đang ở là bảo khố với vô số bí kíp võ công.

"Hí hí."

Mặc dù đã trở thành oan hồn, nhưng Quy Tư Hạ vốn dĩ là một tên cuồng võ.

Trước khi chết, mục tiêu của hắn ta là trở thành cao thủ, đạt đến cảnh giới võ học cao nhất, vì vậy bảo khố đầy rẫy bí kíp võ công này chẳng khác nào thiên đường đối với hắn ta.

Trong lúc đang dọn dẹp hang động có vạch sơn màu đỏ kia, Quy Tư Hạ để ý thấy trên kệ gỗ trống trơn đang đặt một cái hộp gỗ rất bắt mắt.

"Hừm. đúng là kỳ lạ thật đấy?"

Chiếc hộp gỗ đó chính là thứ cất giữ cuốn trục phong ấn Linh thú chồn kia.

Chiếc hộp được làm từ gỗ Thánh Linh.

Vấn đề là trước đó nó đã vỡ vụn thành tro bụi, nhưng bây giờ đã trở lại hình dáng ban đầu, không chút sứt mẻ.

"Cái này… thật sự là sức mạnh của tiên nhân làm ra sao?"

Quy Tư Hạ, Mộc Kinh Vân và cả Thanh Linh đều đã chứng kiến cảnh tượng chiếc hộp đó trở lại hình dạng ban đầu sau khi bị vỡ vụn và tan thành cát bụi.

Chuyện xảy ra khi Mộc Kinh Vân đang cầm lấy cuốn trục và băn khoăn không biết phải làm gì với con Linh thú khủng bố bên trong.

Đúng lúc đó, như thể thời gian đang tua ngược, những hạt bụi xung quanh bắt đầu tập hợp lại, tạo thành hình dạng của chiếc hộp gỗ, và rồi nó trở lại nguyên vẹn như ban đầu.

"Thật kỳ lạ."

Đó là một sức mạnh thần kỳ mà ngay cả oan hồn như Quy Tư Hạ cũng phải kinh ngạc.

Nó đã hoàn toàn vượt xa cái gọi là phương thuật thông thường.

Sự tò mò được khơi gợi, Mộc Kinh Vân vốn đang băn khoăn không biết phải làm gì với cuốn trục và chiếc hộp đã ra lệnh cho Quy Tư Hạ ở lại đây một thời gian để canh giữ và xem xét trạng thái của chúng.

[Hừm. Có vẻ như ta phải để hai thứ này ở đây một thời gian.]

[Ngài không hấp thụ tên đó ư?]

[Không, toàn thân con Linh thú đó lông lá thế kia, nuốt vào biết đâu có hại, dính độc đấy.]

[......]

[Ta chỉ đùa thôi.]

Ta biết là ngài không đùa đâu.

Chủ nhân của Quy Tư Hạ rất thích nuốt chửng và hấp thụ những thứ giống như con Linh thú chồn kia.

[Dù sao thì bây giờ ta vẫn chưa động vào nó được. Nếu có ai đó vào đây và động vào hoặc tìm kiếm chiếc hộp, hãy báo cho ta biết.]

[Vâng! Thưa chủ nhân!]

Mộc Kinh Vân rất quan tâm đến kẻ đã để lại chiếc hộp gỗ và cuốn trục phong ấn ở đây.

Tại sao lại để một thứ nguy hiểm như vậy ở bảo khố?

Có lẽ Quy Tư Hạ sẽ biết được nếu tiếp tục canh giữ nơi này theo lệnh của Mộc Kinh Vân.

Liệu kẻ có Tam nhãn mà Linh thú chồn nhắc đến có xuất hiện hông.

* * *

Vào đêm muộn, tại nội thành của Thiên Địa Hội.

Trong khu vườn của một dinh thự lớn nằm ở phía tây nam của thành, có một nam nhân trung niên dáng người nhỏ bé, gương mặt sắc sảo đang đứng khoanh tay ngắm trăng.

Trong khi đang chìm đắm trong cảm xúc với ánh trăng, một tiếng ho nhẹ vang lên từ phía sau lưng ông ta.

"Khụ khụ."

Nam nhân trung niên có vóc dáng nhỏ bé dường như đã biết trước, lập tức xoay người lại.

Và ông ta chắp hai tay thi lễ.

"Ơ kìa, không ngờ Phích Lịch Quyền Vương, một trong Ngũ Vương của Thiên Địa Hội, lại ghé thăm nơi bần hàn này, thật khiến tại hạ bối rối."

Nam nhân trung niên vóc dáng nhỏ bé cúi người thi lễ với một nam nhân trung niên khác khoảng 50 tuổi, để râu quai nón, hai cánh tay lực lưỡng với ống tay áo được cuộn lên, đeo trên hai cánh tay cơ bắp là hai chiếc vòng sắt kỳ lạ.

Nam nhân trung niên này chính là Phích Lịch Quyền Vương Nguyên Bính Học, một trong Ngũ Vương, những người đứng đầu Thiên Địa Hội.

Nguyên Bính Học chắp tay đáp lễ và lên tiếng.

"Lâu rồi không gặp. Ám Tông chủ."

Danh tính của nam nhân trung niên có vóc dáng nhỏ bé chính là Ám Tông chủ Thiên Địa Hội.

Mặc dù thấp hơn Ngũ Vương một bậc, nhưng ông ta vẫn là một trong Tam Tông Chủ, những người nắm giữ chức vụ cao trong Thiên Địa Hội.

Khác với những Tông chủ khác, tên của ông ta được giữ bí mật, vì vậy mọi người đều gọi ông ta bằng chức danh Ám Tông chủ.

"Hô hô, đúng là đã lâu lắm rồi, kể từ đại hội lần trước đến nay cũng đã hai tháng rồi còn gì."

Giọng nói the thé của Ám Tông chủ khiến Phích Lịch Quyền Vương Nguyên Bính Học nhíu mày khó chịu.

Dù đã nghe nhiều lần nhưng hắn ta vẫn không thể nào quen với cách nói chuyện khác người của Ám Tông Chủ.

Giọng nói của ông ta giống như thái giám trong Hoàng cung, pha chút nữ tính, đôi khi khiến người khác cảm thấy khó chịu.

"Đúng là một kẻ kỳ quặc."

Khuôn mặt của Ám Tông Chủ mà Nguyên Bính Học đang nhìn thấy cũng không phải là thật.

Ông ta lúc nào cũng đeo mặt nạ da người để ngụy trang.

Mặt nạ da người làm từ da người hoặc da lợn, được chế tác tinh xảo đến mức trông không khác gì da thật.

Ám Tông chủ là người duy nhất trong nội thành được phép đeo mặt nạ da người.

‘Dù có phụ trách tình báo và làm những chuyện bí mật đi nữa nhưng...’

Tại sao phải che giấu danh tính thật sự với cả Ngũ Vương như bọn họ??

Hắn ta biết Ám Tông chủ thay mặt nạ da người ba tháng một lần, vì vậy người duy nhất biết khuôn mặt thật của ông ta chỉ có Hội chủ.

"Hừm."

Mà kệ đi, khuôn mặt thật của ông ta ra sao thì nó cũng chẳng quan trọng lắm.

Phích Lịch Quyền Vương Nguyên Bính Học lên tiếng.

"Ám Tông Chủ. Ta mạo muội ghé thăm vào đêm khuya thế này, mong ngài thứ lỗi."

"Không sao. Ta nghe nói ngài đã đến đây vài lần rồi nhưng ta lại vắng mặt, sao ngài lại phải xin lỗi? Lẽ ra ta mới là người phải áy náy mới đúng."

"Nghe ngài nói vậy, ta rất lấy làm cảm kích."

"Ô hô hô. Vậy ta có thể hỏi lý do ngài đến thăm vào đêm khuya thế này không?"

"Tất nhiên rồi. Thực ra, việc ta đến thăm vào đêm khuya chưa phải là điều thất lễ nhất, ta còn có một lời thỉnh cầu hơi quá đáng, nên ta đã mang theo món quà nhỏ này, xem như bồi tội trước.”

Nói rồi, Phích Lịch Quyền Vương giơ ra một bình rượu màu trắng.

Ám Tông Chủ tò mò hỏi.

"Đây là gì vậy?"

"Đây là rượu Tráng Nguyên Hồng được ủ 25 năm."

"Hô hô. Thật vậy sao?"

Tráng Nguyên Hồng.

Là một loại rượu nổi tiếng của tỉnh Tô Châu (hay còn gọi là rượu Thiệu Hưng), có thể sánh ngang với Nữ Nhi Hồng.

Loại rượu này càng ủ lâu thì hương vị càng đậm đà, thường được dùng trong những dịp đặc biệt.

Ám Tông Chủ xúc động, trân trọng nhận lấy bình rượu quý.

"Ta không biết liệu mình có xứng đáng nhận món quà quý giá này không."

"Đây là tấm lòng của ta, tất nhiên ngài xứng đáng. Rượu Nữ Nhi Hồng ngài đã uống trong lễ đính ước của nữ nhi nhà ta rồi, còn Tráng Nguyên Hồng này ta đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định mang đến đây."

Tráng Nguyên Hồng là loại rượu mà các bậc phụ mẫu thường chôn xuống đất khi nhi tử trong nhà chào đời, đến khi nhi tử thi đỗ Trạng Nguyên hoặc thành thân thì mới đem ra uống cùng gia quyến và bằng hữu.

Tuy nhiên, Phích Lịch Quyền Vương lại không có nhi tử.

25 năm trước, trước khi nữ nhi của hắn ta chào đời, hắn ta đã chôn xuống đất cả rượu Nữ Nhi Hồng và Tráng Nguyên Hồng, hắn ta đã luôn băn khoăn không biết khi nào mới có dịp để mở ra uống. Đến hôm nay, khi biết Ám Tông Chủ rất thích rượu ngon được ủ lâu năm, hắn ta mới quyết định mang đến đây.

"Ngài đã cất giữ kỹ lưỡng như vậy, giờ lại mang đến đây, e là ta khó lòng từ chối lời thỉnh cầu của ngài rồi."

"Với ta thì nó thất lễ và có hơi đường đột, nhưng với ngài thì đó chỉ là chuyện nhỏ."

"Nếu không phải chuyện lớn thì..."

Bộp!

Phích Lịch Quyền Vương chắp tay, cung kính nói.

"Ta biết ta thật vô lý, nhưng ta mong rằng trong buổi lễ phong chức ngày mai, nếu có đệ tử nào xuất thân từ Bì Cảnh Môn vượt qua cửa ải cuối cùng của Thí Huyết Cốc, mong ngài hãy nhường cho ta."

"Bì Cảnh Môn?"

"Đúng vậy. Ta đã để mắt đến hài tử đó từ lâu rồi, vì vậy ta mới mạo muội đến đây vào đêm khuya như thế này."

Phích Lịch Quyền Vương muốn thỉnh cầu Ám Tông Chủ nhường cho hắn ta một đệ tử xuất thân từ Bì Cảnh Môn.

Trong buổi lễ phong chức ngày mai, tất cả những người có địa vị cao ở Thiên Địa Hội sẽ có quyền lựa chọn và thu nhận những đệ tử vượt qua cửa ải cuối cùng của Thí Huyết Cốc.

Và Phích Lịch Quyền Vương đã nhắm đến một đệ tử của Bì Cảnh Môn.

Ám Tông Chủ nói.

"Vẫn chưa có kết quả cuối cùng cơ mà, nhưng xem ra đó là một nhân tài hiếm có."

"Đúng vậy, hài tử đó rất có tiềm năng."

'Nó có tố chất để lĩnh ngộ được tuyệt kỹ Chân Nguyên Bạo Liệt Quyền của mình.'

Hắn ta đã từng có một đệ tử.

Tuy nhiên, đệ tử đó đã không thể lĩnh ngộ được chiêu thức cuối cùng của Chân Nguyên Bạo Liệt Quyền, cánh tay phải bị gãy nát, trở thành phế nhân.

Tuyệt kỹ của hắn ta rất khó tu luyện.

'Vì vậy, mình đã phải đi khắp nơi để nhờ vả những người có địa vị cao khác sẽ tham dự buổi lễ phong chức ngày mai nhường người cho mình.'

Thực ra, Ám Tông Chủ đã phần nào đoán được mục đích của Phích Lịch Quyền Vương.

Với đặc thù công việc của mình, Ám Tông luôn theo dõi nhất cử nhất động của tất cả mọi người trong Thiên Địa Hội, vì vậy ông ta đã biết được Phích Lịch Quyền Vương đang bận rộn chuẩn bị giành người cho buổi lễ phong chức ngày mai.

Và dự đoán của ông ta đã đúng.

'Quả không sai mà.'

Nhưng Ám Tông Chủ vẫn giữ được vẻ mặt ngạc nhiên như thể đây là lần đầu ông ta biết chuyện này.

Bởi vì, nếu Phích Lịch Quyền Vương biết được ông ta đang theo dõi hắn ta, chắc chắn hắn ta sẽ rất khó chịu.

"Ta biết là hơi quá đáng..."

"Không sao. Ngài đã tặng ta món quà quý giá như vậy, sao ta có thể từ chối lời thỉnh cầu của ngài được?"

"Ồ, vậy thì tốt quá."

Nghe thấy giọng cười the thé của Ám Tông Chủ, Phích Lịch Quyền Vương khẽ cúi đầu cảm tạ.

Hắn ta rất mong muốn có được đệ tử đó.

Ám Tông Chủ nói tiếp.

"Khoan đã, nhân lúc này thì ta cũng xin mạo muội nhờ Quyền vương một việc được chứ?",

"Nhờ?"

"Thật ra thì ta chỉ có một quyền lựa chọn thôi, nên cũng không có gì to tát, nhưng mà ta sợ ngài đổi ý nên muốn nói trước."

"Điều ngài muốn nói là?"

"Vâng. Ta cũng đang nhắm đến một nhân tài. Nên tôi sẽ tham gia buổi lễ phong chức ngày mai để thu nhận đệ tử."

Nghe vậy, Quyền Vương Nguyên Bính Học gật đầu.

Hắn ta cũng sớm đoán được.

Trước kia bọn họ cũng có vài cơ hội thu nhận đệ tử, nhưng Ám Tông chủ chưa từng tham gia một lần nào.

Nhưng lần này ông ta đồng ý tham gia, vậy có nghĩa là người ông ta nhắm đến...

"Có phải là nữ tử đó không? Người của Mạo Hoa Phòng..."

"Vâng, đúng vậy."

"Chà. Quả nhiên là vậy."

Đúng như dự đoán.

Mạo Hoa Phòng từng là một trong bốn thế lực sát thủ lớn nhất của võ lâm.

Tin đồn về việc một nữ đệ tử tài năng xuất chúng của Mạo Hoa Phòng sẽ tham gia vào cửa ải cuối cùng của Thí Huyết Cốc đã lan truyền khắp cả bản Hội.

"Nếu là vậy thì không cần phải lo lắng đâu. Ta chỉ muốn một nam đệ tử có thể phát huy hết uy lực của Bạo Liệt Quyền mà thôi."

"Ô hô hô. Nghe ngài nói vậy, ta vừa cảm kích vừa yên tâm."

- Vỗ tay

Ám Tông chủ vỗ tay và nói như một nữ nhân.

Chính bởi giọng nói trung tính này nên đã có mấy lần Phích Lịch Quyền Vương nghi ngờ, không biết Ám Tông Chủ có phải là nữ nhân hay không.

Tuy đệ tử đó của Mạo Hoa Phòng có tài năng xuất chúng, nhưng việc ông ta nhất quyết chọn nữ đệ tử càng khiến Phích Lịch Quyền Vương tin chắc Ám Tông Chủ là nữ nhân.

Rồi Phích Lịch Quyền Vương bắt đầu phân vân, không biết có nên nói ra không tin tức hắn ta có được hay không.

Rằng ngoài Ám Tông Chủ, thì nữ nhân đáng sợ kia cũng đang nhắm đến nữ đệ tử tài năng của Mạo Hoa Phòng.

* * *

Mạc Hạ Lan của Mạo Hoa Phòng khẽ nhíu mày.

Tai phải của ả ta bỗng nhiên ngứa ngáy, nếu đây không phải là phòng của Mộc Kinh Vân thì ả ta đã đưa tay vào ngoáy rồi.

"Trông cô nương như thể đang ngứa tai vậy."

"......"

Ả ta giật mình trước lời nói và sự nhạy bén của Mộc Kinh Vân nhưng cố gắng hết sức để không thể hiện ra ngoài.

Dù sao thì hắn cũng rất giỏi đọc suy nghĩ của người khác.

Nhưng tại sao hắn lại gọi ả ta đến phòng hắn?

Hơn nữa còn là đêm hôm khuya khoắt nữa chứ.

Chẳng lẽ là vì cửa ải cuối cùng vào ngày mai?

‘Nếu không có biến cố bất ngờ xảy ra, thì một con quái vật như hắn chắc chắn sẽ vượt qua được cửa ải cuối cùng, hắn có cái quái gì phải lo chứ.'

Cuối cùng, vì quá tò mò, ả ta bèn hỏi.

"... Nhưng mà, tại sao ngài lại gọi ta đến đây?"

Kể từ khi đồng ý trở thành 'chó' hay còn gọi là 'nô lệ' trung thành của Mộc Kinh Vân, ả ta luôn đối xử với Mộc Kinh Vân theo cách cung kính nhất có thể.

Nghe ả ta hỏi, Mộc Kinh Vân đáp.

"À, không có gì to tát. Cô nương có thể đấu với ta một chút được không?"

"Đấu... là đấu gì?"

Ả ta vô thức nuốt nước bọt.

Bình thường hắn có thèm để ý đến ả ta đâu, vậy mà giờ lại gọi ả ta qua đây vào đêm khuya thế này, thấy thế nào cũng thật đáng ngờ…

Chẳng lẽ là vì đêm nay...

"Cô nương có thể đấu một trận với ta không?"

"Đấu luyện ... sao?"

Trong giây lát, ả ta thở nhẹ nhõm.

Có vẻ như ả ta đã hơi lo lắng quá mức.

Nghĩ kỹ thì, nếu tên ác ma này coi ả ta là nữ nhân thì đã chẳng đầu độc rồi bắt ả ta phải thề trung thành hay gì gì đó.

Nhưng mà, tự dưng lại muốn đấu luyện là sao?

Hắn đã từng đấu với ả ta một lần rồi, nên đấu lại cũng có nghĩa lý gì đâu...

'Nhưng biết đâu được?'

Nghĩ kĩ lại thì cũng không hẳn là vô nghĩa.

Nghe nói cửa ải cuối cùng không giống như những cửa ải trước, không phải là kiểm tra khả năng sinh tồn hay tiềm năng mà chỉ thuần tuý kiểm tra võ công của bọn họ.

Nếu vậy thì việc đấu luyện để nâng cao cảm giác trước khi vượt ải cũng là một cách hay.

Và,

'... Mình cũng muốn phục thù.'

Mặc dù đã bị ép phải thề trung thành, nhưng ả ta vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó có thể thoát khỏi xiềng xích của Mộc Kinh Vân.

Bằng thực lực chân chính của mình, ngày nào đó ả ta sẽ đánh bại được hắn.

Ánh mắt Mạc Hạ Lan nhìn Mộc Kinh Vân đã bắt đầu biến hoá.

Đôi mắt ả ta đảo đi đảo lại như muốn tìm kiếm sơ hở của hắn.

'Bây giờ đã khác rồi, ta cũng không còn như lúc đó.'

Lúc đó, ả ta không thể nào đánh giá chính xác trình độ của Mộc Kinh Vân.

Nhưng hiện tại, sau nhiều lần quan sát hắn, ả ta đã phần nào nắm được trình độ võ công và sở trường của hắn

- Xoẹt xoẹt xoẹt!

Trong đầu ả ta đã nhanh chóng vạch ra lộ tuyến tấn công.

Để đối đầu với Mộc Kinh Vân, ả ta phải tránh va chạm trực diện hết mức có thể.

Thông thường, chỉ cần một chút va chạm với hắn. nội lực của ả ta sẽ bị phân tán ngay.

Sư phụ của ả ta cũng có khả năng giống vậy.

'Nếu không để lộ sơ hở...'

Lộ tuyến tấn công hiệu quả nhất để có thể giết chết Mộc Kinh Vân đã hiện rõ trong đầu Mạc Hạ Lan.

Lúc đó, vì không có ý định giết Mộc Kinh Vân nên ả ta đã không sử dụng sát chiêu hay ám khí, nhưng nếu thực sự muốn giết hắn thì có lẽ ả ta đã làm được.

"Ánh mắt cô nương đang tràn đầy tham vọng đấy."

"A..."

"Thôi được, cứ giữ nguyên ý định muốn giết ta để tấn công nhé."

"Hả?"

"Nếu cô nương chế ngự được ta, ta sẽ giải độc cho cô nương."

Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, biểu cảm của Mạc Hạ Lan thay đổi hẳn.

Vừa rồi ả ta chỉ đang tưởng tượng ra một tình huống giả định, nhưng nếu có phần thưởng thì lại là chuyện khác.

Là người thừa kế tuyệt kỹ Liên Sát và bí thuật Sát Vương – Diệm Ảnh Phi Đao Thuật của Mạo Hoa Phòng, ả ta tự tin có thể giết chết bất kỳ ai cùng đẳng cấp với mình.

"... Ngài nói thật chứ?"

"Ừm, ta hứa đấy. Nếu cô nương có thể chế ngự ta ngay bây giờ..."

Lời nói của Mộc Kinh Vân còn chưa dứt.

- Vút!

Hai thanh đoản kiếm nhỏ như phi đao bắn ra từ ống tay áo của ả ta.

Tiên hạ thủ vi cường.

Ả ta muốn tấn công trước khi Mộc Kinh Vân kịp nhận ra và kết thúc trận đấu.

Võ công của ả ta có nguồn gốc từ hoạt động ám sát.

Chính vì vậy, thay vì đối đầu trực diện với đối thủ, ả ta tập trung vào việc phá vỡ nhịp độ của họ.

Thế nhưng,

- Cạch!

'!? '

Biểu cảm của Mạc Hạ Lan bỗng cứng đờ.

'C-Chuyện gì thế này...?'

Rõ ràng là ả ta đã ra tay ngay khi hắn vừa dứt lời.

Vậy mà không biết từ lúc nào, hai ngón tay của Mộc Kinh Vân đã chạm vào cổ họng ả ta.

'... Không nhìn thấy gì cả.'

Lúc trước, ả ta luôn nghĩ rằng tốc độ của mình vượt trội hơn hắn.

Nhưng bây giờ, ả ta không thể nhìn thấy động tác của Mộc Kinh Vân.

Đầu ngón tay của hắn chạm vào cổ họng Mạc Hạ Lan mà ả ta không hề hay biết.

"Chậm quá đấy."

- Rột roạt!

Lời nói của Mộc Kinh Vân khiến một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên má Mạc Hạ Lan.

Ả ta có cảm giác chỉ cần cử động một chút thôi, cổ họng của mình sẽ bị xuyên thủng.

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương