Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 111: Cửa ải cuối (1)

 

Đầu ngón tay hắn chạm vào cổ họng Mạc Hạ Lan từ bao giờ mà ả ta không hề hay biết.

"Chậm quá đấy."

- Rột roạt!

Lời nói của Mộc Kinh Vân khiến một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên má Mạc Hạ Lan. Ả ta có cảm giác chỉ cần cử động một chút thôi, cổ họng của mình sẽ bị xuyên thủng.

Trong lòng ả ta dâng lên một nỗi hoang mang. Ả ta thừa nhận Mộc Kinh Vân sở hữu nội lực kỳ lạ, khác biệt với những người khác, nhưng ả ta chưa bao giờ nghĩ rằng điều đó có thể giúp hắn vượt trội về mặt võ công.

Vậy đây là cái gì?

'... Hắn đã thay đổi.'

Chuyện quái gì đã xảy ra chỉ trong một ngày vậy?

Ngay từ đầu, Mạc Hạ Lan đã không thể đánh giá trình độ võ công của Mộc Kinh Vân, ả ta không nhìn thấu được khí tức của hắn, nhưng chuyện này là sao?

Luồng khí sắc bén tỏa ra từ đầu ngón tay hắn tựa như cảm giác mà Mạc Hạ Lan từng cảm nhận được từ các cao thủ đã đạt đến cảnh giới siêu việt.

'Cảm giác này... giống như phụ thân, không...'

Nó giống với cảm giác mà ả ta từng cảm nhận được từ Chủ nhân của Mạo Hoa Phòng, phụ thân của Mạc Hạ Lan, tuy rất không muốn thừa nhận nhưng đó là cao thủ duy nhất mà ả ta biết có thể so sánh được với Mộc Kinh Vân lúc này.

Cảm giác khủng bố đó đang không ngừng tỏa ra từ người Mộc Kinh Vân.

'Không, không thể nào.'

Mạc Hạ Lan lập tức phủ nhận ý nghĩ vừa rồi.

Dù có là thiên tài võ học bẩm sinh thì việc đạt đến cảnh giới siêu việt khi chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi là chuyện vô cùng phi lý.

Cho dù hắn có giác ngộ võ công đi chăng nữa thì làm sao có thể...

'A!'

Chẳng lẽ là do thứ đó?

Thiên Địa Đan.

Là thần dược bí truyền của Thiên Địa Hội, chỉ cần uống một viên là có thể gia tăng công lực từ mười đến mười lăm năm.

Mười đến mười lăm năm, đó là khoảng cách khó mà vượt qua đối với một người bình thường.

'... Nhưng một viên Thiên Địa Đan thì sao có thể tạo ra được sự chênh lệch lớn đến mức này?'

Mạc Hạ Lan vẫn không thể nào lý giải được.

Nhìn ả ta như vậy, trong lòng Mộc Kinh Vân dâng lên một niềm thỏa mãn.

Nhờ nhiều cơ duyên trùng hợp mà hắn đã bước chân vào cảnh giới siêu việt, nhưng hắn vẫn chưa thể xác định được chính xác trình độ hiện tại của mình.

Vì vậy, hắn mới muốn đấu với Mạc Hạ Lan lần nữa để xem mình đã tiến bộ đến đâu.

'Tốt.'

Đúng như lời Thanh Linh, khoảng cách giữa hai người đã quá rõ ràng.

Bây giờ hắn đã hiểu vì sao người ta lại nói rằng cao thủ Siêu việt/Siêu tuyệt đỉnh và cao thủ tuyệt đỉnh là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau.

Mọi động tác của ả ta đều hiện rõ mồn một trước mắt hắn, không còn nhanh như lần trước.

- Vẫn còn non lắm, phàm nhân.

Giọng nói của Thanh Linh vang lên bên tai hắn.

- Tuy đã thoát khỏi mác “tiểu tử" nhưng trong cảnh giới siêu việt, từ sơ kỳ cho đến hậu kỳ, thậm chí để đạt đến bình cảnh đều là những khoảng cách cực kỳ lớn. Ngươi vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

'... Đúng vậy.'

Tất nhiên là hắn không hề chủ quan.

Hắn không thể hài lòng với thực lực hiện tại bởi vì mục tiêu báo thù của hắn có thể là một cao thủ siêu việt đã đạt đến bình cảnh, đang ở rất gần Hoá Cảnh.

Tuy nhiên, một cảm xúc khác đã nảy sinh trong lòng hắn.

Mộc Kinh Vân, người trước đây chỉ coi võ công và kiếm pháp là công cụ để báo thù, giờ đây lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với võ học.

Liệu võ công có thể giúp hắn mạnh mẽ đến mức nào?

'Mình muốn... muốn trải nghiệm nhiều hơn nữa.'

Đó là một ham muốn thuần khiết mà đã lâu rồi hắn mới có được.

Lúc này, Mạc Hạ Lan lên tiếng hỏi:

"... Có phải ngài đã dùng Thiên Địa Đan không ạ?"

"À, cái đó à."

Mộc Kinh Vân lấy ra một chiếc túi nhỏ từ trong ngực áo.

Bên trong đó chính là Thiên Địa Đan.

Thanh Linh không thích cái tên Thiên Địa Đan, nên khi ở trước mặt nàng, hắn hay gọi nó là Nguyệt Minh Đan.

"Ta vẫn chưa dùng."

"Hả?"

Nghe vậy, Mạc Hạ Lan nhíu mày ngạc nhiên nhìn chiếc túi.

Ả ta cứ cho rằng Mộc Kinh Vân đã uống Thiên Địa Đan.

Hắn chưa hề động đến nó mà đã mạnh đến vậy sao?

'... Tên này là quái vật thật hả.'

Võ công của Mạc Hạ Lan vốn không hề thua kém ai, vậy mà giờ đây, không hiểu sao trong lòng ả ta lại dâng lên một nỗi bồn chồn khó tả.

Liệu ả ta có thể thoát khỏi bàn tay của tên yêu ma này hay không?

*  *  *

Buổi trưa ngày hôm sau.

Xung quanh khán đài ở quảng trường phía sau dãy nhà nghỉ của Thí Huyết Cốc, rất nhiều chiếc ghế đã được kê sẵn, các khách nhân sẽ tham dự buổi lễ hôm nay trong nội thành cũng đang lần lượt đến.

Ánh mắt của Cốc chủ Thí Huyết Cốc - Lý Chi Viêm bỗng lóe lên tia kinh ngạc.

Bởi vì có một nhân vật bất ngờ xuất hiện.

‘Ám Tông chủ?’

Một nam nhân trung niên dáng người nhỏ bé nhưng toát lên khí chất sắc bén xuất hiện.

Ban đầu, Lý Chi Viêm cảm thấy nghi hoặc vì chưa từng gặp mặt người này, nhưng sau khi nghe danh tính thì không khỏi kinh ngạc.

Bởi vì Ám Tông chủ là một nhân vật chưa từng tham gia bất kỳ buổi lễ phong chức nào.

Chức vụ của hắn ta vốn đã đặc biệt, lại là người rất bí ẩn, cộng thêm những lời đồn đại kỳ lạ, khiến Lý Chi Viêm không khỏi tò mò.

Thế nhưng,

‘.......Quả nhiên là ngoài dự đoán.’

Lý Chi Viêm thử thăm dò thực lực của đối phương, nhưng lại không thể nào nắm bắt được.

Điều này có nghĩa là võ công của Ám Tông chủ có thể ngang ngửa hoặc thậm chí còn vượt trội hơn cả y.

Nếu đúng như vậy thì thật sự là nằm ngoài dự đoán.

Mấy ngày nay, nhờ vào bí kíp mà Mộc Kinh Vân đưa cho, Lý Chi Viêm đã có được bước đột phá mới trong võ công.

Vậy mà ngay cả y cũng không thể nào nhìn thấu được đối phương......

- Đinh!

Đúng lúc đó, một tiếng đàn chói tai vang lên.

Âm thanh này khiến cho những người đã đến trước đó đồng loạt hướng mắt về phía lối vào quảng trường.

Ở đó, một mỹ nữ đang nằm nghiêng mình trên chiếc kiệu bốn người khiêng, tư thế vô cùng yêu kiều.

Nhìn bề ngoài, nàng ta khoảng hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, nhưng khí chất toát ra lại vô cùng phi phàm.

- Đinh!

Khi tiếng đàn lại lần nữa vang lên, một trong những người quyền lực nhất Thiên Địa Hội đang ngồi trên ghế cũng lắc đầu ngao ngán.

Người này không ai khác chính là Phích Lịch Quyền Vương – Nguyên Bính Học, một trong Ngũ Vương.

‘Lại bắt đầu rồi.’

Đúng là một nữ nhân khó hiểu.

Nếu không phải vì tính cách ngang ngược, tự do tự tại thì nàng ta đã có thể trở thành vị Tông chủ thứ tư rồi, nhưng vì quá khó kiểm soát nên không được phép vào nội thành và cứ mãi ở chức Cốc chủ.

Chỉ xét riêng về thực lực thì nàng ta hoàn toàn có thể trở thành Tông chủ, thậm chí là hơn thế nữa.

- Đinh!

“Hự.”

Tiếng đàn vang lên lần thứ ba, một số võ sĩ thắt đai đỏ đứng xung quanh nhíu mày khó chịu.

Đó là do nội lực được truyền vào trong tiếng đàn.

Nữ nhân có thể truyền nội lực vào âm thanh kia chính là một trong Tứ Cốc Chủ, Cốc chủ Chiêu Âm Cốc – Hàng Nhược Lượng.

Cốc chủ Thí Huyết Cốc - Lý Chi Viêm thầm than.

‘Ngay cả ả cũng đến.’

Khác với Ám Tông chủ, Lý Chi Viêm biết rất rõ về nàng ta.

Trong lịch sử võ lâm Trung Nguyên, có những môn phái sở hữu hệ thống võ công độc đáo, và một trong số đó chính là Âm Công.

Trên thực tế, chỉ có ba người có thể sử dụng thành thạo Âm Công trong võ lâm Trung Nguyên, và chủ nhân của Chiêu Âm Cốc - Hàng Nhược Lượng, chính là một trong số đó.

- Đinh!

Cốc chủ Chiêu Âm Cốc - Hàng Nhược Lượng đang nằm nghiêng mình trên kiệu, dùng ngón tay gảy nhẹ dây đàn.

Ngay lập tức, sóng âm lan tỏa từ tiếng đàn càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Kết quả là,

“Ặc.”

Một số võ sĩ đai đỏ có nội lực hơi yếu không chịu được phải bịt tai lại.

‘Vẫn chẳng thay đổi gì cả.’

Đúng là một thú vui ác độc.

Nàng ta cứ như thế, bất ngờ gảy đàn, truyền âm công vào đó, khiến xung quanh náo loạn.

Chứng kiến cảnh tượng này, vị Phó Cốc chủ hiền lành bên cạnh cũng phải lên tiếng nhắc nhở nàng ta.

Tất nhiên, nàng ta chẳng thèm để tâm đến lời nhắc nhở đó mà vẫn tiếp tục trò tiêu khiển quái đản của mình.

"Hầy."

Dù sao thì cũng không thể để mặc nàng ta như vậy được. Lý Chi Viêm chắp tay, cao giọng nói:

"Lâu rồi không gặp, Cốc chủ Chiêu Âm Cốc."

“Cốc chủ ~ Cốc chủ ~ Cốc chủ ~”

Giọng nói vang khắp quảng trường được dội lại nghe cứ như tiếng vọng.

Nội lực hùng hậu ẩn chứa trong giọng nói khiến cho chủ nhân Chiêu Âm Cốc Hàng Nhược Lượng đang nằm dài trên kiệu cũng phải nheo mắt.

Không chỉ nàng ta, mà cả những vị cao thủ đã đến trước đó cũng vậy.

Chỉ với một lời chào hỏi, họ đã có thể cảm nhận được nội lực của Lý Chi Viêm đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.

Tất nhiên, Hàng Nhược Lượng cũng vậy.

Nàng ta thốt lên đầy kinh ngạc:

"Đã lâu không gặp, nội lực của Cốc chủ Thí Huyết Cốc dường như đã tinh tiến hơn rất nhiều."

"Làm gì có chuyện đó."

"Ngài quá khiêm tốn rồi."

"Ta không hề khiêm tốn. Nghe tiếng đàn du dương của Cốc chủ Chiêu Âm Cốc, ta càng cảm nhận được công lực của Cốc chủ ngày càng thâm hậu. Nội lực ẩn chứa trong tiếng đàn có lẽ chính bản thân Cốc chủ cũng khó lòng khống chế nổi."

“Ha ha ha, có sao?"

Tuy nói bóng gió, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Hãy kiềm chế việc truyền nội lực vào dây đàn lại đi, nếu không những người xung quanh sẽ bị nội thương đấy.

Nàng ta đương nhiên hiểu ý của Lý Chi Viêm, nhưng...

- Ting!

"Vậy thì để tạ lỗi với Cốc chủ, ta xin được đàn một khúc thật hay."

"Nữ nhân này thật là..."

Thật là khó xử.

Theo lệ thường, Lý Chi Viêm phải gửi thư mời nàng ta tham dự, nhưng với tính cách của nàng ta, Lý Chi Viêm cho rằng nàng ta sẽ không đến.

Ai ngờ đâu, nàng ta lại đột ngột xuất hiện, rồi còn tự tiện hành động theo ý mình, khiến Lý Chi Viêm không khỏi đau đầu.

Lý Chi Viêm đành hướng mắt về phía Nguyên Bính Học, một trong Ngũ Vương, mong hắn ta ra mặt giúp đỡ.

Một trong Ngũ Vương như hắn ta lên tiếng cảnh cáo thì dù nàng ta có ngang ngược đến đâu cũng khó lòng làm ngơ.

Thế nhưng...

'Hả!?'

Nguyên Bính Học lại quay mặt đi, giả vờ như không thấy gì.

Dù nàng ta có ngang ngược đến đâu, thì hắn ta, một trong Ngũ Vương, cũng có địa vị cao hơn. Nếu hắn ta lên tiếng cảnh cáo thì nàng ta cũng khó lòng làm ngơ.

Thế nhưng tại sao hắn ta lại có thái độ thế kia?

'Xin lỗi, Cốc chủ Thí Huyết Cốc.'

Thực ra, trước đó Nguyên Bính Học đã gặp riêng Hàng Nhược Lượng và nhận được lời hứa rằng nàng ta sẽ không động đến đệ tử của Bì Cảnh Môn.

Vì có qua có lại nên hắn ta không thể xen vào chuyện này.

Nếu nữ nhân đỏng đảnh đó tức giận mà ra tay với đệ tử của Bì Cảnh Môn mà hắn ta nhắm đến thì thật là rắc rối.

- Xoẹt!

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu Nguyên Bính Học không chịu ra mặt, Lý Chi Viêm đành bất đắc dĩ cầu cứu đến Ám Tông chủ, người có địa vị cao hơn một bậc trong Tam Tông chủ.

Thế nhưng, Ám Tông chủ chỉ che miệng cười khúc khích như thiếu nữ, không có ý định ra mặt.

'Chẳng còn cách nào khác...'

Lý Chi Viêm thầm than.

Xem ra, dù có khả năng sẽ xảy ra bất hòa với nàng ta, Lý Chi Viêm cũng phải cứng rắn lên tiếng.

Lý Chi Viêm vừa định lên tiếng ngăn cản nàng ta gảy đàn...

"Hàng Cốc chủ, dừng lại đi."

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Nàng ta cau mày, quay đầu lại nhìn.

Người đang đứng đó chính là...

'Minh Đao Vương!?'

(Mấy chap trc trans lag nên dịch sai là ‘Minh Đạo Vương’, từ chap này sửa lại đúng là ‘Minh Đao Vương’ nhé)

Minh Đao Vương Tôn Doãn, người đứng đầu Ngũ Vương, đang khoanh tay đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng ta, trên vai là thanh đại đao khổng lồ.

Với thân hình to lớn hơn người thường và sẹo đầy mặt, khí thế toát ra trên người Tôn Doãn mạnh mẽ hơn bất kỳ ai ở đây.

"Minh Đao Vương... cũng đến rồi sao."

Cốc chủ Chiêu Âm Cốc Hàng Nhược Lượng dừng tay gảy đàn, chắp tay hành lễ.

Lý Chi Viêm thấy Tôn Doãn xuất hiện thì thở phào nhẹ nhõm.

Trong số Ngũ Vương, Tôn Doãn nổi tiếng là người cứng rắn và cương trực.

Ông ta ghét những ai vượt giới hạn và luôn rõ ràng trong việc thể hiện quan điểm của mình, vì vậy trước đây đã nhiều lần xảy ra xung đột với người hay thích tự tung tự tác như Hàng Nhược Lượng.

Có tin đồn rằng Hàng Nhược Lượng từng vì thái độ của mình mà suýt bỏ mạng dưới tay Tôn Doãn.

Có thể nói, Tôn Doãn chính là khắc tinh của Hàng Nhược Lượng.

"Ta không thể đến sao?"

"Không, không phải vậy."

"Vậy thì hãy dừng lại và về chỗ ngồi đi. Ngươi đang cản trở không để cho Lý Cốc chủ tiến tiến hành cửa ải cuối cùng đấy."

Giọng điệu sắc bén của Tôn Doãn khiến ánh mắt Hàng Nhược Lượng trở nên âm trầm.

Có vẻ như tin đồn về mối quan hệ bất hòa giữa hai người là sự thật.

Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, gần như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm bước đến, đứng giữa hai người, chắp tay nói:

"Thật vinh hạnh khi Minh Đao Vương cũng đến tham dự."

Bầu không khí nặng nề tạm thời được xua tan.

Minh Đao Vương Tôn Doãn vốn đang trừng mắt nhìn Hàng Nhược Lượng chợt quay đầu lại, nét mặt dịu hẳn đi.

"Đã lâu không gặp, Cốc chủ Thí Huyết Cốc."

"Đã lâu không gặp. Ta không ngờ Minh Đao Vương sẽ đến tham dự lễ phong chức hôm nay."

Lý do Lý Chi Viêm nói vậy rất đơn giản.

Minh Đao Vương Tôn Doãn đã có những đệ tử rất xuất sắc.

Đặc biệt là đại đệ tử của ông ta, Vũ Hạo Lãng, là một kỳ tài hiếm có, được xếp vào hàng ngũ cao thủ hàng đầu trong Thiên Địa Hội.

Vì vậy, việc Tôn Doãn tham dự lễ phong chức khiến Lý Chi Viêm không khỏi ngạc nhiên.

"Ta đến đây vì có lý do."

"Lý do gì vậy?"

Nghe Lý Chi Viêm hỏi, Minh Đạo Vương Tôn Doãn quay đầu nhìn về phía sáu thiếu niên đang đứng giữa quảng trường.

Người mà ông ta nhìn chằm chằm chính là Mộc Kinh Vân.

[Cái gì? Ngươi bị ai đánh bại?]

Cách đây không lâu, ông ta còn chưa có ý định đến đây.

Nhưng sau khi nghe tin tiểu đệ tử Diệp Vĩ Tiên gây chuyện ở bảo khố, lại còn bị ai đó đánh bại, ông ta đã thay đổi ý định.

'Hầy...'

Cách đây không lâu, Mộc Kinh Vân chỉ là một tiểu tử tầm thường.

Vậy mà hắn lại có thể đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh, hơn nữa còn đánh bại cả Diệp Vĩ Tiên, người được chính ông ta truyền thụ võ công ư?

Thử hỏi làm sao mà ông ta không đến tận nơi để xem được chứ.

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương