Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 116
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 116: Cuộc chiến giành đệ tử (2)
Ở khoảng cách này, nếu truyền nội lực vào giọng nói thì rất khó để xác định được ai đang nói và vị trí của họ.
Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là Mộc Kinh Vân chỉ cần trong vòng hai tức hơi thở đã xác định được đó là giọng của Cốc chủ Chiêu Âm Cốc.
Một tiểu tử chỉ mới đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh mà đã có giác quan nhạy bén đến vậy sao?
Cốc chủ Chiêu Âm Cốc Hàng Nhược Lượng thè lưỡi liếm môi.
Một ham muốn mạnh mẽ trỗi dậy trong nàng ta.
'Làm sao mình có thể bỏ qua một thiên tài như vậy chứ?'
Mặc dù hầu hết các cao thủ hàng đầu của bản Hội đang có mặt ở đây đều nhắm đến Mộc Kinh Vân, nhưng nàng ta vẫn không hề có ý định từ bỏ.
Không, ý kiến của bọn họ thì liên quan quái gì đến nàng ta chứ.
Điều quan trọng là...
Chỉ cần dụ dỗ được Mộc Kinh Vân là đủ.
Hàng Nhược Lượng nhìn Mộc Kinh Vân, truyền nội lực vào giọng nói và cất tiếng:
- Hừm, khá lắm. Tìm ra ta nhanh như vậy.
Nghe thấy giọng nói của nàng ta, ánh mắt Mộc Kinh Vân nheo lại.
Hắn đã cảm nhận được luồng nội lực lan tỏa như sóng âm và nhìn về phía trung tâm của nó. Quả nhiên, dự đoán của hắn không sai, kẻ bày trò chính là Cốc chủ Chiêu Âm Cốc.
Nàng ta làm điều này bằng cách nào?
'Nàng ta đâu có mở miệng đâu nhỉ?'
Nhưng giọng nói vẫn cứ được truyền thẳng đến tai hắn.
Trong khi hắn đang thắc mắc, Hàng Nhược Lượng lên tiếng:
- Sao vậy? Ngạc nhiên à?
Hơn cả ngạc nhiên, hắn cảm thấy thú vị.
Cách sử dụng nội lực để truyền âm đi xa như vậy có vẻ khá hữu ích.
Nó có vẻ phù hợp để nói chuyện với ai đó mà không cần phải lo lắng người khác nghe thấy.
- Muốn biết cách làm không?
Làm sao Mộc Kinh Vân có thể từ chối được?
Hắn gật đầu.
Và rồi,
- Ta sẽ dạy cho ngươi, được chứ?
Dạy cho hắn ư?
Mộc Kinh Vân nhìn nàng ta với ánh mắt nghi ngờ.
Hắn luôn tin rằng mọi thứ đều có giá của nó, và hắn không nghĩ nữ nhân đó sẵn sàng dạy không công.
'Có vẻ thú vị đấy, nhưng không biết cũng chẳng sao.'
Nghĩ vậy, Mộc Kinh Vân khẽ cười và quay đầu đi.
Thấy vậy, Hàng Nhược Lượng nhíu mày.
Nàng ta đã cố gắng thu hút sự chú ý của hắn, nhưng nàng ta không ngờ hắn lại từ chối thẳng thừng như vậy.
'... Tiểu tử này thú vị đấy.'
Nàng ta còn chưa đưa ra yêu cầu gì mà hắn đã từ chối lời đề nghị của nàng ta. Đây là lần đầu tiên nàng ta gặp phải trường hợp như vậy.
Và chính vì thế mà nàng ta càng thêm hứng thú với hắn.
Hàng Nhược Lượng nói:
- Cơ bản của Âm Công là tạo ra rung động trong không khí bằng âm thanh. Cách này cũng tương tự như vậy.
'…!?'
Gì thế này?
Mặc dù hắn chưa đồng ý học, nhưng khi thấy Hàng Nhược Lượng đã bắt đầu giải thích nguyên lý cho mình, Mộc Kinh Vân không khỏi nhướn mày.
Coi như không thấy sự khó hiểu trên mặt Mộc Kinh Vân, Hàng Nhược Lượng tiếp tục nói:
- Hãy tưởng tượng như đang dùng bông gòn chạm vào huyệt Liêm Tuyền nằm giữa yết hầu và gốc lưỡi, sau đó truyền nội lực vào, rung động thật nhanh. Và rồi...
Giọng nói cứ thế truyền đến tai Mộc Kinh Vân, cứ thế ép hắn phải nghe cách truyền âm, Mộc Kinh Vân có muốn giả vờ không biết cũng không được.
Hơn nữa, phương pháp này không hề khó như hắn nghĩ.
- Với một tiểu tử thông minh như ngươi, chắc chỉ cần nghe qua một lần là đủ hiểu rồi nhỉ?
Nghe nàng ta nói vậy, Mộc Kinh Vân khẽ nghiêng đầu.
Hắn nhìn Hàng Nhược Lượng và thử làm theo cách nàng ta đã dạy, truyền nội lực vào huyệt Liêm Tuyền.
- Làm như vậy có đúng không ạ?
'Chính xác.'
Nghe thấy giọng nói của Mộc Kinh Vân, Hàng Nhược Lượng khẽ nhếch mép.
Quả nhiên là thông minh.
Mặc dù trông có vẻ đơn giản, nhưng việc nghe hiểu và thực hiện được ngay lập tức không phải là điều dễ dàng.
Hắn sở hữu một trí thông minh hơn người, có thể tiếp thu mọi thứ một cách nhanh chóng.
'Đúng là hài tử thú vị...'
Mộc Kinh Vân lại hỏi nàng ta:
- Tuyệt vời thật. Vậy môn võ công này gọi là gì ạ?
- Bọn lừa trọc Thiếu Lâm gọi nó là Ý Hợp Truyền Thanh, nhưng ta và những người nghiên cứu Âm Công thường gọi là Truyền Âm Nhập Mật. Hoặc ngắn gọn hơn là Truyền Âm.
- Truyền Âm... Vậy là người khác không thể nghe thấy chúng ta nói chuyện sao?
- Đúng vậy. Nó rất thích hợp để nói chuyện bí mật, ngươi thấy sao?
- Vâng, rất tuyệt.
Quả thực đây là một tuyệt kỹ rất hữu ích.
Tạo ra sóng âm bằng một lượng nội lực rất nhỏ để truyền âm thanh.
Mặc dù hắn không có ý định học nó, nhưng vì nàng ta đã tự ý dạy cho hắn nên hắn đành nhận, chắc chắn trong tương lai, tuyệt kỹ Truyền Âm này sẽ rất hữu ích.
Đúng lúc đó, nàng ta lại truyền âm đến:
- Ta đã chứng kiến võ công của ngươi, rất tuyệt vời.
- Đa tạ ngài.
- Ban đầu ta đến đây để nữ đệ tử kia đi cơ, nhưng sau trận đấu của ngươi, ta đã thay đổi ý định.
Nghe nàng ta nói vậy, Mộc Kinh Vân khẽ cười thầm.
Hàng Nhược Lượng thật sự rất thẳng thắn.
Quả nhiên, nàng ta phải có mục đích mới dạy hắn tuyệt kỹ đó.
- Ngài nói vậy khiến ta không biết phải phản ứng thế nào.
- Hừm, tiểu tử ngốc. Ta sẽ nói thẳng luôn. Hãy trở thành đệ tử của ta. Cơ hội như thế này không có nhiều đâu.
Hàng Nhược Lượng đã thẳng thừng đề nghị Mộc Kinh Vân trở thành đệ tử của mình.
Thật ra, lời đề nghị như thế này của nàng ta rất hiếm khi xảy ra.
Việc tiếp cận và đề nghị một ứng viên tiềm năng trở thành đồ đệ của mình trước khi kết thúc cửa ải cuối cùng và lễ phong chức là điều rất hiếm thấy, và các cao thủ của bản Hội cũng không chấp nhận vì nó được xem là hành vi cạnh tranh không công bằng, trừ khi ứng viên đó là một người cực kỳ xuất sắc.
Tuy nhiên, vấn đề là Mộc Kinh Vân không hề có ý định trở thành đệ tử của Hàng Nhược Lượng.
Mộc Kinh Vân lộ vẻ mặt tiếc nuối và truyền âm đáp lại:
- Điều này thật khó xử. Ta rất cảm kích lời đề nghị của Cốc chủ, nhưng ta cần thêm thời gian để suy nghĩ.
Dù sao nàng ta cũng đã dạy hắn tuyệt kỹ Truyền Âm, nên hắn đã từ chối một cách khéo léo nhất có thể.
Nhưng dù thế nào đi nữa, đó vẫn là lời từ chối.
Hàng Nhược Lượng khẽ cười khẩy.
'Ngươi nghĩ mình có thể thoát khỏi bổn Cốc chủ sao?'
Nàng ta đã quyết tâm thu nhận Mộc Kinh Vân làm đồ đệ.
Vì vậy, bằng mọi giá, nàng ta sẽ khiến hắn tự mình cầu xin được làm đồ đệ của nàng ta.
- Nếu ngươi đang nghĩ đến hai vị Ngũ Vương kia thì ta khuyên ngươi nên bỏ đi là vừa.
- Bỏ đi là sao ạ?
- Minh Đao Vương Tôn Doãn đã có bốn đồ đệ và một người kế vị. Ngươi nghĩ mình có thể phát huy hết tài năng nếu làm đồ đệ của tên đó sao?
- À... vậy sao ạ?
- Hừ hừ. Xem ra ngươi đang nhắm đến Phích Lịch Quyền Vương kia rồi. Nhưng ngươi có biết điều này không?
- Biết gì cơ?
- Đồ đệ duy nhất của Phích Lịch Quyền Vương đã bị tàn phế cánh tay phải khi luyện tập bí kíp võ công của tên đó!
'Hừm.'
Nghe vậy. Mộc Kinh Vân đưa tay lên xoa cằm.
Thực ra, hắn vẫn chưa biết nên chọn ai.
Ban đầu, hắn nhắm đến Tiêu Độc Vương Bạch Sa Hà, nhưng ông ta lại không tham dự, khiến kế hoạch ban đầu của hắn bị phá sản.
Nhưng nếu lời Hàng Nhược Lượng nói là sự thật, thì việc trở thành đồ đệ của hai vị trong Ngũ Vương kia có thể sẽ khá rắc rối.
'Nên liều cạnh tranh nội bộ hay chấp nhận rủi ro từ võ công?'
Dù là gì đi nữa, thật khó để lựa chọn.
Tuy nhiên, thông tin vừa rồi do Hàng Nhược Lượng cung cấp mục đích để loại bớt đối thủ muốn giành đệ tử với nàng ta nên cũng không mấy đáng tin.
Vì vậy, Mộc Kinh Vân chỉ coi nó như một thông tin tham khảo.
- Vâng, ta sẽ ghi nhớ lời khuyên của Cốc chủ.
- ...
Lời nói dứt khoát của Mộc Kinh Vân khiến nàng ta gõ nhẹ ngón tay lên ghế.
Tiểu tử này cứng đầu hơn vẻ ngoài đấy.
Nếu không phải đang trong cửa ải cuối cùng, nàng ta đã lôi hắn đi và điều khiển tâm trí hắn theo ý mình rồi.
Nhưng người phiền phức nhất lại đang ngồi đối diện trên khán đài.
Minh Đao Vương Tôn Doãn.
Kẻ luôn can thiệp vào chuyện của nàng ta.
Nhưng giờ thì sắp không như thế nữa rồi.
Sắp tới, khi nàng ta đạt đến thất tinh của Phá Không Âm Hưởng Công, thì ngoài hai kẻ đã đạt đến Hoá Cảnh, sẽ không ai là đối thủ của nàng ta nữa.
Kể cả Minh Đao Vương cũng không ngoại lệ.
Vì vậy, nàng ta quyết định đổi cách tiếp cận, dùng lời ngon ngọt dụ dỗ Mộc Kinh Vân.
- Ngươi có biết tại sao ta chỉ muốn nhận nữ đồ đệ không?
- ...
- Ta hiếm khi nhận nam nhân làm đồ đệ, trừ những trường hợp đặc biệt. Điều này không chỉ giới hạn ở đồ đệ. Hầu hết mọi người ở Chiêu Âm Cốc của ta đều là nữ.
- ...
- Nếu trở thành đồ đệ của ta, ngươi sẽ được hưởng thụ cuộc sống như Tần Thủy Hoàng ở cung A Phòng. Ngươi không thấy hứng thú sao?
- ...Thật ngại quá, ta không hứng thú.
Mộc Kinh Vân thẳng thừng từ chối lời dụ dỗ của nàng ta.
'Tiểu tử này dám...'
Ở cái tuổi sung sức như vậy mà hắn lại từ chối cả lời đề nghị này sao?
Hàng Nhược Lượng bắt đầu cảm thấy khó chịu hơn là bực bội.
Nàng ta vốn là người tùy hứng, lại chưa bao giờ phải tốn công thuyết phục ai.
Chỉ cần nàng ta thích, nàng ta sẽ dùng vũ lực cướp lấy.
'Ngươi cứ tiếp tục như vậy đi.'
Sự kiên nhẫn của nàng ta sắp cạn, nhưng nàng ta quyết định nhịn thêm một lần nữa.
- Ta thấy ngươi có vẻ luyện kiếm, vậy thì càng nên trở thành đồ đệ của ta.
- ... Ý ngài là?
- Minh Đao Vương và Ám Tông chủ là bậc thầy về đao pháp, còn Phích Lịch Quyền Vương, đúng như biệt danh của mình, là bậc thầy về quyền pháp. Nhưng qua trận đấu vừa rồi, ta thấy kiếm pháp của ngươi có vẻ hoàn thiện hơn.
Nàng ta cho rằng kiếm pháp của Mộc Kinh Vân vượt trội hơn so với quyền pháp.
Vì vậy, nàng ta đoán rằng Mộc Kinh Vân chủ yếu luyện kiếm.
Lúc này, Mộc Kinh Vân lên tiếng.
- Theo ta được biết, Cốc chủ chủ yếu luyện âm công.
- Hừm. Đúng là vậy, nhưng kiếm pháp của ta cũng không hề kém cạnh âm công đâu. Ta đảm bảo rằng nếu ngươi học được Phái Công Nhiên Kiếm của ta, kiếm pháp của ngươi sẽ đạt đến một tầm cao mới.
'Phái Công Nhiên Kiếm?'
Hóa ra nàng ta cũng giỏi kiếm pháp sao?
Tuy nhiên, Hàng Nhược Lượng đã quên mất một điều.
Mộc Kinh Vân mỉm cười nói.
- Cảm ơn lời đề nghị của Cốc chủ, nhưng ta không nhất thiết phải học kiếm pháp.
Nàng ta không biết rằng Mộc Kinh Vân không chỉ tập trung vào kiếm.
Hắn sẵn sàng học bất cứ thứ gì cần thiết, miễn là giết được kẻ thù.
(Hiện giờ Tổ Sư vẫn chưa được phát triển về tuyến tâm lý nhân vật, vẫn chỉ là 1 thanh niên... “thần kinh không bình thường”, chỉ nung nấu ý định trả thù cho gia gia nuôi, không tin ai và cũng không muốn phát sinh quan hệ thân thiết với ai. Điều gì đã khiến một người như thế trở thành Đệ Nhất Thiên Ma - Cổ Kim Đệ Nhất Ma, sáng tạo ra Thiên Ma Kiếm Công và lập nên Thiên Ma Thần Giáo vậy? Liệu giữa Tổ Sư và Thanh Linh có tiền duyên gì không? Cùng đón đọc tiếp tại Inovel6 nhé!)
Tuy nhiên, câu trả lời của Mộc Kinh Vân đã khiến Hàng Nhược Lượng nổi giận.
Nghiến răng!
'Ta đã hạ mình đề nghị như vậy mà ngươi còn dám từ chối?'
Không thể nhẹ nhàng nổi nữa.
Nếu đã không thích nhẹ nhàng, thì phải dùng đến roi vọt.
Mà như vậy có khi lại dễ dàng hơn.
- Bổn Cốc chủ ta đây có lòng coi trọng, thu nhận ngươi làm đệ tử, ngươi lại tỏ vẻ ngạo mạn như thế sao? Nếu đã vậy, chi bằng thu nhận tên tiểu tử Mộc Du Thiên đang tỉ thí kia làm thuộc hạ vậy.
‘Mộc Du Thiên?’
Mộc Kinh Vân nhìn Mộc Du Thiên đang đại chiến với Ma Tăng nhập hồn Liêm Giai của Chu Sát Cốc trên quảng trường.
Hai người gần như bất phân thắng bại.
Phần lớn các vị cao thủ đều đang chăm chú theo dõi trận đấu.
- Nghe nói tiểu tử kia là đệ đệ của ngươi?
Trước khi tỷ võ diễn ra, nghe nói hai người đều họ Mộc, Phích Lịch Quyền Vương còn thắc mắc liệu hai bọn họ có phải huynh đệ hay không.
Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm có lẽ cảm thấy tiết lộ chút ít cũng không sao nên đã trả lời là đúng vậy.
Vì vậy, nàng ta mới biết được điều này.
- Vâng, đúng như vậy.
- Ừm, tiểu tử kia cũng có vẻ hữu dụng đấy chứ? Ngươi thấy sao?
- ...
- Nhân tài như vậy, thu nhận làm thuộc hạ, chơi chán rồi giết quách đi là được.
Nghe nàng ta nói vậy, Mộc Kinh Vân không khỏi cười thầm.
Hắn liên tục từ chối, nên nàng ta chuyển sang đe dọa trắng trợn hả?
Ý tứ của nàng ta chính là, nếu ngươi không chịu làm đệ tử thì ta sẽ thu nhận đệ đệ ngươi, rồi giết chết y.
‘Lần này ta thách ngươi dám từ chối lần nữa.’
Nàng ta nhếch mép, ánh mắt đầy ác ý nhìn Mộc Kinh Vân.
Xem ra, hai huynh đệ đều đến được đây, chắc chắn là đã nương tựa vào nhau để vượt qua các cửa ải.
Như vậy nghĩa là tình nghĩa huynh đệ rất sâu nặng.
‘Nếu không muốn đệ đệ chết thì ngoan ngoãn làm đồ đệ của bổn Cốc chủ…’
- Tùy Cốc chủ.
‘Hả!?’
Lời truyền âm của Mộc Kinh Vân bất chợt vang lên bên tai khiến nàng ta đang định mỉa mai bỗng chốc cứng đờ người lại.
Tùy ta sao?
Nàng ta nhất thời nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Hàng Nhược Lượng thấy vậy liền quát lớn:
- Ngươi thật sự cho rằng bổn Cốc chủ không dám làm gì sao?
Nàng ta là người nói được làm được.
Tên tiểu tử này, chỉ là một ứng viên tầm thường mà dám coi thường lời nàng ta nói sao?
Được, vậy thì để ta cho ngươi thấy.
- Tất cả đều là do ngươi tự chuốc lấy. Ta muốn xem khi đệ đệ ngươi chết, ngươi còn có thể vênh váo như vậy không.
- Vâng, tùy ý Cốc chủ.
- Ngươi…
- Giết hay không cũng được, muốn chơi đùa rồi xé xác, biến thành tàn phế cũng được, dù sao cũng là thuộc hạ của Cốc chủ, ngài cứ tự nhiên.
- Cái gì?
- Nếu đệ đệ ta có thể khiến Cốc chủ vui vẻ thì thật là tốt quá.
- Cười khẩy!
Hắn vừa nói vừa mỉm cười.
- ...
Trong nháy mắt, nàng ta không còn tức giận nữa mà chỉ cảm thấy hoang mang.
Tên tiểu tử này bị làm sao vậy?
Tuy khoảng cách khá xa nhưng với tu vi của nàng ta, Hàng Nhược Lượng vẫn nhìn rõ được phần nào khuôn mặt của Mộc Kinh Vân.
Làm sao có kẻ có thể vừa cười vừa nói là giết hay biến đệ đệ mình thành tàn phế cũng được chứ?
Hắn không phải đang cố tỏ ra bình tĩnh rồi âm thầm suy tính cách đối phó, hắn đang nói thật!
Hắn thật sự không quan tâm.
‘… Tên tiểu tử đó có bình thường không vậy?’
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook