Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 119: Lựa chọn (1)

- Rắc! Rắc!

Ngay lúc đó, các mạch máu trên tay trái của Mộc Kinh Vân nổi lên cuồn cuộn, sau đó các cơ bắp từ cổ tay trở lên bắt đầu phình to, làn da chuyển sang màu đen.

"!!!!!!"

Chứng kiến cảnh tượng này, Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm trợn tròn mắt kinh hãi.

Cánh tay trái của Mộc Kinh Vân lúc này rất giống với hiện tượng xảy ra trên cơ thể Mộc Du Thiên khi nội lực của y cuồng bạo.

Điểm khác biệt duy nhất là nó chỉ giới hạn ở phần cánh tay.

"Chuyện này... là sao?"

Trước sự ngạc nhiên của Lý Chi Viêm, Mộc Kinh Vân thản nhiên nói:

"Có lẽ là do ta đã thay đổi huyệt đạo để kích nổ nội lực nên kinh mạch bị quá tải. Nhưng nếu kiểm soát nó trong phạm vi nhất định và chỉ áp dụng trên một phần cơ thể thì có vẻ vẫn dùng được. Cốc chủ thấy sao?"

".........."

Lý Chi Viêm nhất thời nghẹn lời trước câu hỏi của Mộc Kinh Vân.

Chuyện này... có thể sao?

Nếu Mộc Kinh Vân nói rằng hắn đã nghiên cứu kỹ lưỡng cơ thể của Mộc Du Thiên, tìm hiểu con đường vận hành kinh mạch của y, sau đó trải qua vô số lần thử nghiệm mới tìm ra cách sử dụng loại công phu này thì Lý Chi Viêm còn có thể hiểu được.

Nhưng vấn đề là, hắn chỉ mới đấu với tên kia một trận, rốt cuộc là hắn làm thế nào?

"Sao Cốc chủ không nói gì? Nó không hiệu quả lắm sao?"

"Không phải..."

Hầy…

Lý Chi Viêm biết phải nói gì đây?

Đây là cảnh giới mà một người bình thường như y không thể nào hiểu nổi.

Hay là do Mộc Kinh Vân, chính xác hơn là vị chủ nhân đang ngự trị trong cơ thể hắn, là oan hồn đã chết nên mới có thể làm được điều này?

Bỏ qua vấn đề tu vi thực lực, cho dù là thiên tài võ học nào đi chăng nữa cũng khó có thể tái hiện được cảnh tượng này.

Làm sao có thể chỉ nhìn qua một lần mà đã có thể sao chép và ứng dụng nó một cách nhuần nhuyễn như vậy?

Hơn nữa, đây chẳng khác nào một dạng nội lực cuồng bạo thu nhỏ.

'Xem ra lời hứa hẹn 2 năm sẽ lên được Hoá Cảnh trước đó không phải là nói suông.'

Tuy nhiên, có một điều mà Lý Chi Viêm không hề hay biết.

Đó là ngay từ đầu, Mộc Kinh Vân đã ghi nhớ chính xác tâm pháp sai lầm mà hắn đã truyền thụ cho Mộc Du Thiên.

'Chỉ cần sử dụng hợp lý thì sẽ không thành vấn đề.'

Dựa vào đó, Mộc Kinh Vân đã quan sát kỹ lưỡng đường vận hành chân khí và cơ chế hoạt động của nó trong cơ thể Mộc Du Thiên, từ đó mới có thể tái hiện lại được cảnh tượng này.

Ngay cả Thanh Linh cũng phải kinh ngạc trước tài năng của Mộc Kinh Vân.

'Tiểu tử này...'

Làm sao hắn có thể nghĩ ra cách biến thứ đó thành của riêng mình?

Trong mắt nàng, tốc độ tiến bộ và tư duy quái gở của Mộc Kinh Vân không chỉ đáng kinh ngạc mà còn có phần đáng sợ.

Cho dù sở hữu Quỷ Nhãn giống như oan hồn bọn họ, nhưng tiểu tử này mới là một con quái vật thực sự.

'Biết đâu...'

Biết đâu việc trả thù cho nàng không phải là chuyện hoàn toàn bất khả thi.

Chính vì vậy, cảm xúc của Thanh Linh càng trở nên dâng trào.

Lúc này, Mộc Kinh Vân vừa đưa bàn tay nhuốm màu đen trở về trạng thái ban đầu, vừa lẩm bẩm:

"Nên gọi nó là gì đây?"

Đây là một dạng tà công sử dụng phương pháp thay đổi vị trí huyệt đạo.

Nghĩ đến đó, Mộc Kinh Vân thầm nghĩ:

'Nó là tà công kết hợp với việc thay đổi huyệt đạo theo ý muốn, vậy thì gọi là Dịch Huyệt Tà Công là được rồi.'

Dịch Huyệt Tà Công.

Và cứ như vậy, Mộc Kinh Vân đã có thêm một tuyệt kỹ mới cho riêng mình.

Đối với những võ giả bình thường, đây chẳng khác nào con đường ngắn nhất dẫn đến tẩu hỏa nhập ma hoặc trở thành phế nhân.

Tuy nhiên, với tốc độ hồi phục nhanh chóng cả trong lẫn ngoài cơ thể cùng với việc hắn là kẻ sáng tạo ra tâm pháp nghịch huyệt dựa trên Nhiên Mộc Hoá Tâm Pháp, chỉ cần kiểm soát hợp lý thì Dịch Huyệt Tà Công sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn đối với Mộc Kinh Vân, ngược lại nó còn giống như một loại tuyệt kỹ được tạo ra dành riêng cho hắn.

Chứng kiến cảnh tượng này, Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm không khỏi lắc đầu than thở:

"... Chủ nhân thật sự khiến thuộc hạ phải kinh ngạc."

"Vậy sao?"

Mộc Kinh Vân cười cười, sau đó hỏi:

"Mộc Du Thiên thế nào rồi?"

"May mắn là các vị Ngũ Vương và Hàng Cốc chủ đã kịp thời ngăn cản trước khi y tàn phế.”

"Hầy..."

Nghe vậy, Mộc Kinh Vân không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Cỗ chân khí cuồng bạo đó đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Mộc Du Thiên, lẽ ra lần này y phải chết hoặc trở thành phế nhân mới đúng.

Không ngờ y vẫn giữ được mạng sống sao?

Xem ra Mộc Du Thiên cũng là kẻ may mắn, mấy lần gặp họa mà không chết.

'Đáng tiếc thật nhưng cũng đành chịu vậy.'

Có được Dịch Huyệt Tà Công cũng khiến Mộc Kinh Vân hài lòng rồi.

* * *

Và cứ như vậy, trận tỷ võ cuối cùng của cửa ải cuối cùng đã kết thúc.

Tuy nhiên, một cuộc tranh luận đã nổ ra.

Đó là ai mới là người chiến thắng trong trận tỷ võ này.

Người đầu tiên đề cập đến vấn đề này không ai khác chính là Quyền Vương Nguyên Bính Học.

Ban đầu, Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm đã định tuyên bố Mộc Du Thiên là người thua cuộc do y đã bị nội thương nghiêm trọng sau khi miễn cưỡng thi triển tà công.

"Khoan đã,"

"Ngài có ý kiến gì?"

"Mặc dù chúng ta đã can thiệp vào giữa chừng, nhưng xét về kết quả đối đầu, chẳng phải chiến thắng thuộc về Mộc Du Thiên sao?"

Trước ý kiến của Nguyên Bính Học, một số vị cao thủ khác cũng tỏ vẻ đồng tình.

Quả thực, tỷ võ vẫn phải phân định thắng thua.

Tuy nhiên, nếu họ không can thiệp kịp thời, Mộc Kinh Vân có thể đã mất mạng dưới tay Mộc Du Thiên đang nổi điên.

Xét theo khía cạnh đó, việc coi Mộc Du Thiên là người chiến thắng là hoàn toàn hợp lý.

"Ừm. Lời của Quyền Vương cũng có lý."

Lý Chi Viêm dường như cũng cân nhắc đến ý kiến của mọi người xung quanh, bèn lên tiếng đáp.

Nguyên Bính Học nghe vậy liền khẽ nhếch mép.

Tuy viện cớ rất đường hoàng, nhưng mục đích thực sự của hắn ta không phải vậy.

'Phải làm vậy mới có thể tăng thêm chút ít cơ hội giành được tiểu tử đó.'

Nếu Mộc Kinh Vân trở thành người chiến thắng, hắn sẽ có quyền lựa chọn trong buổi lễ phong chức, chứ không phải do các vị cao thủ quyết định.

Như vậy, xác suất thành công của hắn ta sẽ chỉ còn một phần sáu, nó sẽ trở thành cuộc cạnh tranh của hắn ta với Minh Đao Vương Tôn Doãn, Ám Tông chủ, Cốc chủ Chiêu Âm Cốc Hàng Nhược Lượng, Đại Đoàn chủ của Diêm Ma Đoàn Hách Tố, Đoàn chủ của Xích Huyết Đoàn Đại Tổ.

Ngược lại, nếu Mộc Kinh Vân không phải là người đứng đầu, hắn sẽ trở thành người được lựa chọn.

'Lúc đó, chỉ còn là cuộc chiến giữa mình và Minh Đao Vương.'

Mặc dù có phần ép buộc, nhưng nếu hắn ta quyết tâm dùng quyền lực để gây áp lực, liệu những vị cao thủ khác có dám nhòm ngó đến thứ mà hắn ta nhắm đến?

Đó chính là toan tính của Quyền Vương Nguyên Bính Học.

Tuy nhiên, lúc này lại có người lên tiếng phản đối.

"Chưa chắc."

'Hả?'

Người lên tiếng không ai khác chính là Minh Đao Vương Tôn Doãn.

Nguyên Bính Học nhíu mày.

Hắn ta cứ nghĩ với thân phận ngang hàng, Tôn Doãn cũng sẽ có suy nghĩ giống mình.

Thế mà cái tên đó đang làm gì vậy?

"Chưa chắc là sao?"

"Nhìn tình hình hiện tại, thương thế của Mộc Kinh Vân không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ. Chắc hẳn các vị cao thủ đều hiểu, trong một trận tử chiến, nội lực cao thấp chưa chắc đã quyết định thắng bại."

"Hừ, đây đâu phải tử chiến."

"Tỷ võ cũng vậy thôi."

Hai người lại một lần nữa đối đầu gay gắt.

Thấy vậy, Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm không khỏi lúng túng.

Sau khi Minh Đao Vương Tôn Doãn lên tiếng phản đối, y cũng phần nào hiểu được nguyên nhân.

'Xem ra, Quyền Vương muốn tăng thêm cơ hội thu nhận đồ đệ, còn Minh Đao Vương lại muốn lấy lòng chủ nhân bằng cách nhường cho ngài ấy vị trí đứng đầu.'

Suy đoán của y cũng không sai là bao.

Minh Đao Vương Tôn Doãn cho rằng nếu Mộc Kinh Vân là người khôn ngoan, hắn sẽ không lựa chọn sáu vị cao thủ khác, mà sẽ chọn một trong Ngũ Vương - những người mạnh nhất và có quyền lực nhất.

Với bản tính khôn ngoan mà hắn thể hiện ở Nghiên Mộc Kiếm Trang, chắc chắn hắn sẽ không làm chuyện bất lợi cho mình.

Nên cứ đưa vị trí đứng đầu cho hắn để lấy hảo cảm còn hơn.

"Khụ khụ, dù sao thì ta vẫn khẳng định, người chiến thắng trong trận tỷ võ này là Mộc Du Thiên."

Quyền Vương Nguyên Bính Học kiên quyết bảo vệ ý kiến của mình.

Minh Đao Vương Tôn Doãn cũng không chịu thua kém:

"Ta cho rằng với những gì Mộc Kinh Vân đã thể hiện ngày hôm nay, hắn mới xứng đáng là người chiến thắng."

'... Mẹ kiếp lão già này!'

Nguyên Bính Học nghiến răng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải hắn ta sẽ trở thành kẻ xấu trong mắt Mộc Kinh Vân sao?

Chẳng lẽ hắn ta phải thay đổi ý kiến?

Đúng lúc này, có người lên tiếng:

"Ta đồng ý với ý kiến của Quyền Vương."

'Cốc chủ Chiêu Âm Cốc?'

Người lên tiếng ủng hộ chính là Cốc chủ Chiêu Âm Cốc Hàng Nhược Lượng.

Nàng ta nhìn mọi người, nói:

"Mặc dù Mộc Kinh Vân có thiên phú võ học hơn người, nhưng xét theo mục đích của trận tỷ võ, chúng ta nên đưa ra kết luận phù hợp."

"Mục đích?"

Minh Đao Vương Tôn Doãn nhướng mày.

Hàng Nhược Lượng mỉm cười, nụ cười càng thêm rạng rỡ trước phản ứng của Tôn Doãn. Hai người này vốn là oan gia ngõ hẹp.

"Đúng vậy, mục đích. Trận tỷ võ lần này lấy võ công làm đầu. Mặc dù Mộc Du Thiên đã bị mất kiểm soát, nhưng không thể phủ nhận y đã áp đảo Mộc Kinh Vân trong một khoảnh khắc. Chẳng lẽ không phải sao?"

Nghe nàng ta nói vậy, hai Ngũ Vương chỉ biết im lặng.

Quả thực, lời nói của Hàng Nhược Lượng cũng có lý.

'Hừ, ta đây không dễ dàng nhường đâu.'

Hàng Nhược Lượng cũng rất muốn thu nhận Mộc Kinh Vân.

Chính vì vậy, nàng ta muốn dẫn dắt mọi việc theo hướng để bọn họ có quyền lựa chọn.

Dù sao nàng ta cũng đã nhận được tín hiệu từ chối của Mộc Kinh Vân, nên càng phải đảm bảo chiến thắng thuộc về Mộc Du Thiên.

Nàng ta không có ý định lùi bước trong cuộc chiến này, kể cả khi phải đối đầu với hai Ngũ Vương.

"Hừm."

Phích Lịch Quyền Vương Nguyên Bính Học, dường như hài lòng với sự đồng tình của nàng ta, lên tiếng:

"Nhìn xem. Hầu hết các cao thủ có mặt cũng có ý kiến ​​tương tự như ta. Bản thân ta, nếu chỉ xét riêng về tài năng, thì đánh giá Mộc Kinh Vân cao hơn, nhưng xét về mục đích của cuộc tỷ võ thì hiển nhiên là..."

"Ô hô hô. Xin thứ lỗi, ta có thể nói lên ý kiến ​​của mình được không?"

Với tiếng cười khúc khích đặc trưng, ​​mọi ánh mắt, bao gồm cả Nguyên Bính Học, đều đổ dồn về phía Ám Tông Chủ.

Ám Tông Chủ đứng dậy, tay che miệng một cách duyên dáng.

Rồi chắp hai tay thi lễ:

"Trước hết, ta xin lỗi vì đã chen ngang."

"Khụ."

Quyền Vương Nguyên Bính Học ho khan, tỏ vẻ khó chịu trước lời xin lỗi của ông ta.

Ngắt ngang lời hắn ta thế kia, có dùng đầu gối nghĩ cũng biết Ám Tông Chủ sẽ phản bác lời nói của hắn ta.

Ám Tông Chủ khẽ xua tay:

"Có vẻ như ngài đang khó chịu. Ta xin lỗi. Nhưng theo ta thấy, chúng ta nên đưa ra kết luận chính xác."

"Kết luận chính xác? Ý ngài là gì?"

Nguyên Bính Học hỏi một cách cộc cằn.

Trông hắn ta như thể sẽ nổi giận bất cứ lúc nào nếu Ám Tông Chủ nói điều gì đó vô nghĩa.

Ám Tông Chủ cung kính lên tiếng:

"Thành thật mà nói, ta đồng ý với ý kiến ​​của Minh Đao Vương."

"Cái gì? Làm sao mà đó có thể là kết luận chính..."

"Tất nhiên, đó không phải là kết luận chính xác mà chỉ là ý kiến ​​của ta. Tuy nhiên, việc ý kiến ​​bị chia làm hai như thế này có nghĩa là rất khó để xác định người chiến thắng trong trận tỷ võ này."

"Làm sao mà không thể xác định được người chiến thắng? Ai cũng thấy rõ ràng rằng nếu chúng ta không can thiệp..."

"Đó chính là vấn đề."

"Cái gì?"

Nguyên Bính Học cau mày.

Tên Ám Tông Chủ này đang nói cái quái gì vậy?

Khi hắn ta đang bối rối, Ám Tông Chủ chắp hai tay, cúi người và tiếp tục nói:

"Kể từ thời điểm chúng ta can thiệp, trận tỷ võ đã trở về điểm xuất phát. Đó là lý do tại sao lại có cuộc tranh luận này."

"Điểm xuất phát?"

"Vâng. Nếu chúng ta không can thiệp, kết quả sẽ được quyết định theo cách này hay cách khác. Mọi người đều đồng ý với điều đó, phải không?"

"........."

Nguyên Bính Học thở dài trước những lời của ông ta.

Đó chẳng phải là điều hiển nhiên sao?

Nhưng nếu họ không can thiệp, Mộc Kinh Vân đã mất mạng, còn Mộc Du Thiên cũng sẽ chết hoặc trở thành phế nhân vì tất cả các huyệt đạo sẽ vỡ nát.

Chính vì họ đã can thiệp nên cả hai mới có thể được cứu sống.

"Ám Tông Chủ... Những gì ngài nói chắc chắn có lý, nhưng nếu chúng ta không can thiệp, cả hai tiểu tử đó đều sẽ mất mạng, ngài không thấy điều đó sao?"

"Ta có thấy. Đó là lý do tại sao ta nghĩ rằng thay vì quyết định người chiến thắng và kẻ thua cuộc, chúng ta nên chọn một trong hai lựa chọn."

"Hai lựa chọn?"

Lần này, đến lượt Cốc chủ Chiêu Âm Cốc Hàng Nhược Lượng tò mò hỏi:

"Đó là gì?"

"Đơn giản thôi. Vì trận tỷ võ đã bị dừng lại do sự can thiệp của chúng ta, nên chúng ta có thể tổ chức một trận tái đấu..."

"Ngài nghĩ rằng một trận tái đấu là khả thi lúc này sao?"

Hạng Nhược Lương cau mày, nhìn về phía Mộc Du Thiên đang bất tỉnh.

Mộc Du Thiên bị nội thương nặng và sẽ không thể chiến đấu trong một thời gian khá dài.

Tái đấu kiểu gì chứ?

Ám Tông Chủ mỉm cười:

"Trong trường hợp đó, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuyên bố trận đấu bất phân thắng bại do sự can thiệp của chính chúng ta."

'!? '

Mọi người đều im lặng trước lời nói của ông ta.

Đó là một kết luận hoàn toàn khác với những gì họ đang nghĩ.

Nhưng những gì Ám Tông Chủ nói không phải là lập luận vô lý.

'Bất phân thắng bại...'

‘Về danh nghĩa thì đúng là như vậy.’

‘Dù sao thì việc tái đấu ngay lập tức là bất khả thi. Và cũng không thể nào bắt bọn họ tham dự tiếp lễ phong chức lần hai được.’

‘Ý kiến đã bất đồng rồi thì thà như vậy còn hơn.’

Phần lớn đều có vẻ đồng tình với lời nói của Ám Tông Chủ.

Nếu cứ tiếp tục tranh cãi xem ai là người chiến thắng ở đây thì chắc chắn sẽ không ai chịu nhường ai.

Nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết xong.

“Lời của Ám Tông chủ cũng có lý. Trận đấu đã bị gián đoạn nên việc xử hòa cũng là một phương án. Nhưng nếu vậy thì vị trí người đứng đầu phải xử lý như thế nào đây?”

Mối quan tâm của mọi người đều đổ dồn vào đó.

Lý do mà mọi người bất đồng ý kiến về kết quả này là vì bọn họ đều muốn giành Mộc Kinh Vân, và kết quả trận đấu sẽ quyết định Mộc Kinh Vân có quyền lựa chọn bọn họ hay bọn họ mới là người có quyền lựa chọn.

Lúc này, Cốc chủ Thí Huyết Cốc -  Lý Chi Viêm lên tiếng.

“Nếu làm như thế này thì sao?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía y.

“Từ trước đến nay chưa từng có trường hợp nào mà các vị cao thủ đứng đầu Hội lại can thiệp vào tỷ võ như thế này. Nhưng điều mà mọi người đều công nhận là dù ai trong số hai người này trở thành người chiến thắng thì cũng không có gì lạ đúng chứ?”

“Ý của Cốc chủ là….”

“Vì tình hình hiện tại khó có thể tái đấu nên nếu kết luận là hòa thì cũng không thể nào coi hai ứng viên trụ đến cuối cùng này là kẻ thua cuộc được, đúng không?”

‘Cái gì!’

Nghe vậy, sắc mặt của Quyền Vương Nguyên Bính Học cứng đờ.

Ý của Lý Chi Viêm chẳng phải là đang muốn nói nên để cả hai tiểu tử đó trở thành người đứng đầu hết sao?? Đồng hạng nhất??

Nếu vậy thì quyền lựa chọn sẽ thuộc về hai tiểu tử đó chứ không phải bọn họ!

Hắn ta muốn phản đối nhưng không còn lý do gì để lên tiếng nữa.

‘Hầy’

Có lên tiếng thì cũng chỉ đang thể hiện hắn ta cố chấp mà thôi.

* * *

Và thế là lần đầu tiên trong lịch sử Thí Huyết Cốc, ngay tại cửa ải cuối cùng, có hai người cùng đồng hạng nhất.

Đối với kết quả này, Minh Đao Vương Tôn Doãn ngoài không hài lòng thì còn thêm phần lo lắng, cả hai tiểu tử đó đều do ông ta mang về, hơn nữa, sự việc đệ tử của Chính phái lại trở thành người đứng đầu, không chỉ một người mà đến hai người, tin tức này truyền ra ngoài thì không biết sẽ gây nên sóng to gió lớn nào cho bản Hội nữa.

Nhưng đã là kết quả đã được số đông định đoạt thì không thể nào thay đổi được.

Việc đã rồi, còn vấn đề khắc phục hậu quả thì Hội chủ mới là người phải đau đầu, vì chính Hội chủ ném hai tên đó đến đây.

Hiện tại ông ta chỉ quan tâm đến một chuyện duy nhất.

‘Mộc Kinh Vân.’

Ông ta muốn nhận tiểu tử đó làm đệ tử.

Chắc hẳn mọi người ở đây đều như vậy.

Tuy nói là đồng hạng nhất nhưng sẽ chẳng có mấy ai muốn nhận Mộc Du Thiên, kẻ đã tu luyện tà công và có nguy cơ tiềm ẩn cao làm đệ tử hay thuộc hạ của mình.

Lúc này, Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm đang đứng trên khán đài lên tiếng nói với Mộc Kinh Vân.

“Mộc Kinh Vân, à không, Đoàn chủ Mộc Kinh Vân và Đoàn chủ Mộc Du Thiên, chúc mừng hai ngươi đã vượt qua tất cả các cửa ải của Thí Huyết Cốc và trở thành người đứng đầu. Như đã nói lúc trước, với tư cách là người đứng đầu, hai vị Đoàn chủ sẽ có cơ hội được lựa chọn các vị cao thủ đứng đầu bản Hội đang có mặt ở đây.”

Cuối cùng, thời khắc lựa chọn cũng đã đến.

Không biết hắn sẽ chọn ai đây?

Vì quyền lựa chọn thuộc về Mộc Kinh Vân nên phần lớn các cao thủ đứng đầu Thiên Địa Hội đang có mặt đều không khỏi hồi hộp và mong chờ.

Lúc này, Mộc Kinh Vân chắp tay thi lễ với những cao thủ đang ngồi trên khán đài, sau đó ngẩng đầu lên cung kính nói.

“Thật ngại quá. Tất cả các vị đều là những người tài giỏi nên ta khó có thể đưa ra quyết định được.”

‘Hửm?’

Cái gì nữa đây?

Mọi người đang khó hiểu thì Mộc Kinh Vân mỉm cười nói tiếp.

“Vậy nên ta xin phép nói thẳng. Dù sao thì ta cũng muốn đến chỗ người thật lòng muốn thu nhận ta. Nếu có vị nào như vậy thì xin hãy giơ nhẹ tay phải lên.”

- Xoẹt!

Vừa dứt lời, các vị cao thủ không ai bảo ai, đồng loạt giơ tay lên.

Trùng hợp thay, tất cả sáu vị cao thủ có mặt đều giơ tay….

Tất cả đều liếc nhìn nhau với vẻ mặt khó xử.

Đúng như dự đoán.

Thấy vậy, Mộc Kinh Vân tặc lưỡi nói.

“Khó xử thật đấy. Tất cả mọi người đều muốn nhận ta….”

“...”

“Nếu vậy thì không còn cách nào khác. Để công bằng, ta xin phép nói thẳng. Nếu ta có thất lễ thì mong các vị hãy bỏ qua, nếu các vị nhận ta thì ta sẽ có lợi ích gì, mong các vị cao thủ hãy lần lượt nói cho ta biết thử.”

‘Hả!?’

Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, cả sáu vị cao thủ đều nhíu mày.

Chẳng phải là đang ngầm nhắn nhủ với bọn họ: nếu muốn nhận lão tử làm đệ tử thì mau ra cái giá tương xứng, ai trả giá cao hơn, lão tử sẽ đi với kẻ đó hả??

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương