Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 122 - Yêu Kiếm (1)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 122: Yêu Kiếm (1)

Lời nói của Ám Tông Chủ khiến cả hội trường xôn xao.

"Ác Tắc Kiếm?"

"Đúng vậy. Ngài ấy nói là Yêu Kiếm Ác Tắc Kiếm."

"Cái, cái đó sao lại ở chỗ Ám Tông Chủ được chứ?"

"Trời đất ơi..."

Không chỉ những võ sĩ đeo đai đỏ của Thí Huyết Cốc mới kinh ngạc như vậy.

Ngay cả những tên cao thủ trên khán đài đang ngồi quay lưng ghế cũng phải ngoái lại nhìn Ám Tông Chủ với ánh mắt đầy kinh hãi.

Thậm chí, ngay cả Minh Đao Vương Tôn Doãn, người đã luôn tự tin là dù Ám Tông Chủ có đưa ra thứ gì cũng không thể nào dụ dỗ được Mộc Kinh Vân, nay cũng phải dao động trước Ác Tắc Kiếm.

Mộc Kinh Vân đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng đầy nghi hoặc.

Chỉ là một thanh kiếm, tại sao lại khiến bọn họ phản ứng như vậy?

- Ha... Ác Tắc Kiếm sao.

Giọng nói của Thanh Linh vang lên bên tai Mộc Kinh Vân.

Có vẻ như nàng cũng rất ngạc nhiên, giọng nói có chút phấn khích.

Mộc Kinh Vân tò mò trước phản ứng của nàng, liền tập trung vào con rối gỗ trên ngực và thử truyền âm.

- Ác Tắc Kiếm là gì vậy?

- Hả?

Mộc Kinh Vân chỉ định thử nghiệm một chút, không ngờ Thanh Linh lại giật mình, ngạc nhiên hỏi lại:

- Ngươi làm thế nào vậy?

- À, là truyền âm. Ta thử xem sao, may mà ngài nghe được.

Mộc Kinh Vân nghĩ rằng oan hồn bị phong ấn trong con rối gỗ sẽ không thể nghe được truyền âm, nhưng có vẻ như kỹ thuật truyền âm này cũng dựa trên nguyên lý truyền tải âm thanh bình thường nên mới có thể thực hiện được.

- Từ khi nào ngươi...

- Ta học được từ vị Cốc chủ Chiêu Âm Cốc kia.

- Ngươi học từ ả nữ nhân luyện âm công kia sao?

- Vâng.

- Vậy chắc ngươi cũng nghe ả nói. Trong đám hòa thượng Thiếu Lâm cũng có người biết tuyệt kỹ này.

- À ta biết, nhưng tại sao Thanh Linh và mọi người lại ngạc nhiên khi nghe đến Ác Tắc Kiếm như vậy?

Nghe Mộc Kinh Vân hỏi, Thanh Linh liền tặc lưỡi.

Nàng biết Mộc Kinh Vân gần như không có chút kiến thức gì về thế giới võ lâm, nên đành phải giải thích cho hắn.

- Trong số những thợ rèn chế tạo binh khí, có những người được gọi là danh tượng. Binh khí do họ tạo ra sẽ ngày càng nổi tiếng và được gọi là danh kiếm hoặc tuyệt thế thần binh.

- Ta có nghe nói qua. Chắc là giống như Ỷ Thiên Kiếm, hay Can Tương, Mạc Tà đúng không?

- Chính là chúng.

- Hả, sao cơ?

- Can Tương và Mạc Tà.

- Can Tương và Mạc Tà?

- Phải. Chúng vừa được gọi là danh kiếm, vừa được gọi là Yêu Kiếm.

- Cái đó thì ta không biết.

Chữ nghĩa và học vấn của Mộc Kinh Vân là do gia gia dạy.

Trong quá trình học, hắn từng nghe gia gia kể qua nhiều tích cổ, và chỉ biết rằng Can Tương và Mạc Tà là hai thanh kiếm được rèn từ tóc và móng tay của Mạc Tà theo yêu cầu của Ngô Vương Hạp Lư.

- Ngươi có biết sư phụ của Can Tương và Mạc Tà là ai không?

- Sư phụ? Chẳng lẽ là Âu...

- Đúng vậy. Ác Tắc Kiếm được rèn bởi sư phụ của họ, đại danh tượng Âu Dã Tử.

Hai mắt Mộc Kinh Vân sáng lên.

Cho đến tận ngày nay, Âu Dã Tử vẫn được xưng là bậc thầy chế tạo binh khí vĩ đại nhất mọi thời đại.

Đại danh tượng Âu Dã Tử.

Cho đến nay, những thanh danh kiếm nổi tiếng nhất đều được tạo ra từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, và một nửa trong số đó là do Âu Dã Tử, vị đại danh sư của nước Việt*, rèn nên.

*Nước Việt thời Xuân Thu Chiến Quốc (771-221 TCN) không phải là Việt Nam. Nó là tên gọi chung cho các tộc người Bách Việt sống rải rác ở phía Nam sông Trường Giang (Trung Quốc) và một ít ở khu vực miền Bắc Việt Nam ngày nay. 

Cự Khuyết, Trạm Lư, Thuần Quân, Thắng Tà, Ngư Trường, Long Uyên, Thái A, Công Bố, tất cả đều là những danh kiếm lừng lẫy được tạo ra dưới tay Âu Dã Tử.

Đây đều là những danh kiếm nổi tiếng với vô số giai thoại và chuyện xưa xoay quanh chúng, chỉ cần bỏ chút công sức tìm hiểu là có thể biết được.

- Thú vị thật. Âu Dã Tử... Nhưng ta chưa từng nghe nói đến Ác Tắc Kiếm.

- Đó là điều đương nhiên. Bởi vì đó là thanh kiếm mà Âu Dã Tử muốn giấu kín.

- Giấu kín là sao?

- Đúng như nghĩa đen của nó. Từ rất lâu về trước, trong giới thợ rèn đã lưu truyền một truyền thuyết kỳ lạ.

- Truyền thuyết kỳ lạ gì vậy?

- Nếu dùng người sống làm vật hiến tế, lấy máu thịt của họ để rèn kiếm, thì sẽ tạo ra được một thanh danh kiếm vô song.

Dùng người sống để rèn kiếm?

Người bình thường nghe được câu chuyện này chắc đã sởn gai ốc, thậm chí là kinh hãi đến mức biến sắc.

Thế nhưng, Mộc Kinh Vân lại mỉm cười.

- Ý tưởng tuyệt vời đấy.

- Cái gì?

- Không có gì. Vậy Ác Tắc Kiếm được tạo ra bằng cách hiến tế người sống sao?

- Điều đó thì không ai biết chắc chắn. Trong sử sách thời xưa có ghi chép rằng Âu Dã Tử đã thành công luyện hóa được loại sắt đen không thể rèn kiếm, và đã tạo ra một vài thanh Yêu Kiếm bí ẩn.

Mộc Kinh Vân thắc mắc hỏi:

- Tại sao lại gọi là Yêu Kiếm mà không phải danh kiếm?

- Đó là bởi vì...

Thanh Linh đang định trả lời thì Minh Đao Vương Tôn Doãn lên tiếng:

"Ác Tắc Kiếm sao? Tại sao thứ đó lại nằm trong tay Ám Tông Chủ?"

Ám Tông Chủ che miệng cười đáp:

"Ô hô hô. Thật tình cờ, cách đây không lâu, ta đã tìm được nó. Ta có sở thích sưu tầm những món binh khí nổi tiếng mà. "

"Sưu tầm?"

“Vâng. Chẳng phải ta cũng đã từng tặng thanh Minh Đao Hổ Cuồng cho đại đệ tử của Minh Đao Vương là Vũ Hạo Lãng khi hắn ta nhậm chức Đại Đoàn Chủ hay sao?”

Nghe vậy, Minh Đao Vương Tôn Doãn nhớ lại chuyện xảy ra cách đây 6 năm.

Để chúc mừng đại đệ tử Vũ Hạo Lãng của ông ta nhậm chức Đại Đoàn Chủ, Ám Tông Chủ đã tặng một thanh Minh Đao Hổ Cuồng.

Minh Đao Hổ Cuồng là thanh Minh Đao do thợ rèn binh khí nổi tiếng nhất thời bấy giờ là Vô Hà Thái rèn nên, nó có thể chém đứt cả tảng đá lớn chỉ với một nhát chém.

Đó là một thanh đao rất hợp với Vũ Hạo Lãng.

“... Ta vẫn luôn ghi nhớ lòng tốt của ngươi. Nhưng thứ mà ngươi đang nói đến là một thanh Yêu Kiếm. Nói trắng ra, chẳng phải nó là một thanh kiếm bị nguyền rủa hay sao?”

‘Nguyền rủa?’

Cái quái gì vậy?

Trong lúc Mộc Kinh Vân và mọi người đang khó hiểu thì Ám Tông Chủ nhún vai, thản nhiên nói.

“Nó chỉ là một thanh kiếm chưa tìm được chủ nhân của mình thôi. Đối với chủ nhân được chọn, nó là một thanh Minh Kiếm vô song. Chẳng phải đã có một ví dụ rõ ràng hay sao? Ví dụ như thanh Hô Tắc của Phó Minh Chủ Chính Nghĩa Minh là Vi Tắc Hiền ấy.”

Lời vừa dứt, cả hội trường lại xôn xao.

Phó Minh Chủ Chính Nghĩa Minh - Vi Tắc Hiền.

Là một trong bát tinh của Lục Thiên Bát Tinh, là một kiếm tu được xếp vào hàng ngũ tuyệt thế cao thủ trong võ lâm thiên hạ hiện nay.

Nhưng lý do khiến họ kinh ngạc không phải vì Vi Tắc Hiền là một cao thủ tuyệt thế.

Tôn Doãn cau mày nói.

“Ngươi không biết những chủ nhân cũ từng sở hữu thanh Hô Tắc đó đều chết vì bệnh tật chỉ sau chưa đầy nửa năm hay sao?”

Đúng vậy.

Thanh Yêu Kiếm Hô Tắc được cho là do đại danh tượng Âu Dã Tử rèn nên.

Vì nó mà vô số kiếm khách đã chém giết lẫn nhau, chủ nhân của nó cũng thay đổi nhiều lần.

Nhưng tất cả những ai từng sở hữu thanh kiếm Hô Tắc đều chết vì bệnh tật sau chưa đầy nửa năm.

“Điều đó quá nguy hiểm...”

“Nhưng Vi Tắc Hiền đã sống khỏe mạnh được mười lăm năm rồi đấy thôi?”

Tất cả đều chết vì bệnh tật.

Chỉ có ngoại lệ duy nhất chính là Vi Tắc Hiền, một trong bát tinh, Phó Minh Chủ của Chính Nghĩa Minh, người được mệnh danh là "Kiếm Ma".

“Hắn ta là một cao thủ tuyệt thế, đã vượt qua mọi giới hạn. Hắn ta khác với những chủ nhân trước đây.”

Nói xong, Tôn Doãn nhìn Mộc Kinh Vân.

Dù Mộc Kinh Vân có tài năng đến đâu thì trong mắt ông ta, hắn vẫn chỉ là một viên ngọc thô chưa được mài giũa.

Giao Yêu Kiếm cho một viên ngọc thô như vậy là một việc rất nguy hiểm.

“Yêu Kiếm không phải tự nhiên mà được gọi là Yêu Kiếm. Thay vì lấy Yêu Kiếm ra để dụ dỗ hắn, chi bằng ngươi hãy thay thế bằng một món đồ sưu tầm khác...”

“Tốt lắm.”

“Cái gì?”

Mộc Kinh Vân đột nhiên lên tiếng khiến Tôn Doãn cau mày.

Tiểu tử này vừa nói gì vậy?

Hắn không nghe rõ lý do tại sao ông ta lại nói Yêu Kiếm nguy hiểm hay sao?

Tôn Doãn đang hoài nghi thì Mộc Kinh Vân lên tiếng.

“Ý của ngài là nếu ta đến Ám Tông thì ngài sẽ tặng ta thanh Ác Tắc Kiếm phải không?”

“Ngươi...”

Tên nhóc này, chẳng lẽ hắn đang thèm muốn thanh kiếm do đại danh tượng Âu Dã Tử rèn hay sao?

Minh Đao Vương Tôn Doãn có chút bực bội, nhưng vẫn cố gắng khuyên nhủ.

“Đừng có mơ tưởng hão huyền. Đó không phải là thanh kiếm mà ngươi có thể thèm muốn.”

“Không phải là thanh kiếm mà ta có thể thèm muốn sao?”

Nghe vậy, Tôn Doãn lắc đầu ngao ngán.

“Ta không có ý coi thường ngươi. Như ta đã nói, Yêu Kiếm chính là Yêu Kiếm. Ngươi còn trẻ, tính khí nóng nảy nên có vẻ như đang xem nhẹ lời của ta, nhưng đó không phải là thanh kiếm mà ngươi có thể tùy tiện tiếp cận vì lòng tham lam hay sự tò mò đâu.”

Đây là lời cảnh báo chân thành của Tôn Doãn.

Vì Vi Tắc Hiền mà Yêu Kiếm của Âu Dã Tử được nhiều người săn đón, nhưng chỉ cách đây mười lăm năm, đã có bốn chủ nhân phải bỏ mạng vì nó.

Dựa vào trường hợp của Hô Tắc Kiếm, Tôn Doãn cho rằng Ác Tắc Kiếm cũng không khác gì.

- Ngài nghĩ sao?

Mộc Kinh Vân truyền âm cho Thanh Linh.

Thanh Linh đáp.

- Lời nói của Minh Đao Vương không phải là không có lý.

- Ý ngài là sao?

- Trước khi chết, ta đã chứng kiến cảnh tượng giang hồ nhuốm máu vì Yêu Kiếm của đại danh tượng Âu Dã Tử.

- Không chỉ có một thanh sao?

- Đúng vậy. Không rõ là có bao nhiêu thanh, nhưng có một số thanh đã được biết đến như Hô Tắc, Khiếp Sát, Ác Tắc.

Dù nàng đã chết nhưng ký ức về những thanh Yêu Kiếm vẫn còn sống động.

Ba thanh kiếm được tìm thấy trong lăng mộ của một vị quan lại và một thương gia giàu có ở địa phương.

Ba thanh kiếm đó đã gây ra một cuộc chiến đẫm máu trên giang hồ.

Nhớ lại chuyện đó, Thanh Linh nói tiếp.

- Nói thật lòng, nếu là trước đây, bổn tọa sẽ tuyệt đối không cho phép ngươi động vào Yêu Kiếm.

- Còn bây giờ thì sao?

- Nếu Yêu Kiếm có chứa oan hồn thì nó có thể trở thành sức mạnh cho ngươi, là binh khí phù hợp với ngươi nhất.

Đó là ý kiến ​​thẳng thắn của Thanh Linh.

Mộc Kinh Vân đã hấp thụ yêu khí rồi biến nàng và cả Cổ độc Quy Tư Hạ thành thức thần, không những vậy hắn còn hấp thu được cả yêu khí của Si Mị Võng Lượng cấp Linh Thú. Kể cả khi đã bị phong ấn và suy yếu thì con Linh thú vẫn là tồn tại rất đáng sợ, nhưng Mộc Kinh Vân vẫn làm được, còn biến yêu khí của nó thành sức mạnh của mình.

Vì vậy, dù có tai tiếng đến đâu thì Thanh Linh cũng không nghĩ Yêu Kiếm sẽ chứa đựng thứ gì đó gây nguy hại được cho Mộc Kinh Vân.

- Nhưng ngươi sẽ không vì Yêu Kiếm mà chọn Ám Tông Chủ chứ?

Nghe Thanh Linh hỏi, Mộc Kinh Vân mỉm cười.

Tất nhiên là không rồi.

Tuy hắn có hứng thú với Yêu Kiếm nhưng nó không đủ để thay đổi mục đích mà hắn đã lên kế hoạch.

Chỉ là,

- Không phải vì lý do đó, nhưng thật trùng hợp làm sao.

- Tiểu tử này, ngươi...

Nàng đã liên tục khuyên hắn nên chọn một trong hai vị Ngũ Vương.

Bởi vì chỉ khi gia nhập phe phái của những kẻ có địa vị cao, hắn mới có thể tiếp cận trung tâm quyền lực dễ dàng hơn.

Nhưng Mộc Kinh Vân lại nghĩ khác.

- Chẳng phải Ám Tông có nhiệm vụ thu thập thông tin tình báo và hoạt động bí mật hay sao?

- Bổn tọa biết ngươi rất quan tâm đến thông tin tình báo, nhưng một khi đã đạt đến vị trí cao thì những thứ đó...

Đang nói thì Ám Tông Chủ lại lên tiếng.

“Ô hô hô. Lời của Minh Đao Vương quả thực rất có lý. Đúng là Yêu Kiếm có phần nguy hiểm, nhưng vì nó là Minh Kiếm do đại danh tượng Âu Dã Tử rèn, nên ta mới lấy nó ra để xem như phần thưởng trao đổi với tiểu tử kia, dù sao bên cạnh cái danh Yêu Kiếm thì nó cũng là một thanh thần binh, không phải sao?”

Nghe vậy, Minh Đao Vương Tôn Doãn thầm nghĩ “Nghĩ cũng phải.”

Ông ta cho rằng Ám Tông Chủ đã trước sau gì cũng phải nhượng bộ. Thế nhưng,

“Nhưng mà, trước mặt mọi người, cũng không thể vì nó là Yêu Kiếm mà đột nhiên rút lại lời đã nói thì cũng hơi kỳ cục.”

“Cái gì?”

“Vậy thì làm thế này có được không? Để cho tiểu tử đó thử cầm Ác Tắc Kiếm một chút, xem xem nó có khả năng trở thành chủ nhân của thanh kiếm hay không?”

‘!?’

Nghe Ám Tông Chủ nói vậy, Minh Đao Vương Tôn Doãn nhíu mày.

Rõ ràng là Yêu Kiếm nguy hiểm, không nên đưa cho Mộc Kinh Vân, vậy mà còn muốn cho nó cầm thử, chẳng phải là coi thường lời của Minh Đao Vương này vừa nói sao?

“Ám Tông Chủ, bản vương đã nói rõ ràng…”

“Trùng hợp là ta cũng mang theo kiếm rồi.”

“Mang… mang theo kiếm? Ý ngươi là sao?”

-Cạch!

Ám Tông Chủ búng tay.

Ngay lập tức, những võ giả mặc đồ đen, có vẻ là thuộc hạ của Ám Tông, đang đứng chờ phía sau khán đài, liền chạy đi đâu đó.

Rồi sau đó, họ khiêng một chiếc hộp gỗ dài, đặt trên một tấm ván gỗ, cẩn thận đi tới.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào chiếc hộp gỗ có chiều dài đúng bằng một thanh kiếm.

“Ngươi mang thứ này đến đây làm gì?”

Minh Đao Vương Tôn Doãn hỏi bằng giọng khó hiểu.

Đã là một thanh kiếm nguy hiểm rồi.

Ông ta không hiểu tại sao Ám Tông Chủ lại mang nó đến tận Thí Huyết Cốc này.

Nghe vậy, Ám Tông Chủ mỉm cười, chắp tay cung kính đáp:

“Thật ngại quá, chuyện này không thể trả lời ngài được, mong ngài lượng thứ.”

“Lượng thứ? Ngươi đang từ chối trả lời câu hỏi của bản vương sao?”

Giọng nói của Minh Đao Vương Tôn Doãn đã có chút tức giận.

Khí thế bức người tỏa ra, dường như chỉ cần Ám Tông Ch nói lời không hợp ý là sẽ lao vào đánh nhau ngay lập tức.

“Hầy, đành vậy.”

Nói rồi, Ám Tông Chủ tiến lại gần, ghé vào tai Tôn Doãn nói nhỏ điều gì đó.

Ngay sau đó, ánh mắt tức giận của Tôn Doãn trở nên dịu lại.

Tôn Doãn cũng nhỏ giọng đáp lại gì đó.

Cứ như vậy, hai người nói chuyện riêng với nhau vài câu.

Sau đó, Ám Tông Chủ lên tiếng hỏi:

“Ngài thấy thế nào?”

Tôn Doãn im lặng một lúc rồi đáp:

“… Nếu có vấn đề gì thì ta sẽ thu hồi nó lại.”

“Đa tạ ngài đã chấp thuận.”

Rốt cuộc Ám Tông Chủ đã nói gì mà khiến Minh Đao Vương Tôn Doãn thay đổi thái độ nhanh như vậy?

Mọi người đang thắc mắc thì Ám Tông Chủ quay sang Mộc Kinh Vân nói:

“Ô hô hô, hơi dài dòng rồi. Dù sao thì Minh Đao Vương cũng đã có lời can ngăn, nên ta không thể cứ thế mà đưa thanh kiếm này cho ngươi được. Vẫn phải xem thử ngươi có được thanh kiếm chọn hay không. Ngươi có muốn thử cầm nó một chút không?”

Vừa nói, Ám Tông Chủ vừa ra hiệu cho thuộc hạ.

Một tên thuộc hạ tiến lên, mở nắp chiếc hộp gỗ đang được đóng chặt.

Những vị cao thủ vốn đã tò mò về Ác Tắc Kiếm liền đứng dậy, xoay người nhìn về phía đó.

‘!?’

Tuy nhiên, bên trong chiếc hộp gỗ vừa được mở ra lại có một chiếc hộp gỗ khác.

Bên ngoài chiếc hộp gỗ này được dán đầy bùa chú.

Mộc Kinh Vân nhìn thấy vậy, hai mắt sáng lên.

Mặc dù người khác không nhìn thấy, nhưng Mộc Kinh Vân có thể nhìn thấy yêu khí đáng ngại đang rỉ ra từ khe hở giữa các lá bùa.

‘Quả nhiên là Yêu Kiếm.’

Nếu không có những lá bùa này, yêu khí sẽ càng lộ rõ hơn.

Ám Tông Chủ chỉ vào chiếc hộp gỗ, nói:

“Tự mình lấy ra cầm thử xem. Nếu thanh kiếm chọn ngươi, ta sẽ tặng nó cho ngươi, không cần đổi món khác. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải gia nhập Ám Tông.”

Nghe vậy, Mộc Kinh Vân bước lên phía trước.

Hắn đưa tay chạm vào chiếc hộp gỗ được dán đầy bùa chú.

Minh Đao Vương Tôn Doãn nhìn Mộc Kinh Vân với ánh mắt khó dò.

Ông ta nhớ lại những lời Ám Tông Chủ vừa nói.

[Tại sao lại mang đến đây thì ta không tiện nói, nhưng ta có thể cho ngài biết một điều thú vị.]

[Điều thú vị?]

[Điều này ta cũng chỉ mới biết được sau khi có được thanh kiếm này, nó có thể khiến dục vọng của con người bộc lộ ra ngoài.]

[Khiến dục vọng bộc lộ ra ngoài? Ý ngươi là sao?]

[Đúng như những gì ta đã nói. Nó khiến con người không thể kiểm soát được dục vọng của bản thân.]

[Thứ nguy hiểm như vậy…]

[Ngài không tò mò sao? Dục vọng thực sự của tiểu tử kia khi gia nhập bản Hội là gì?]

[…]

Dục vọng thực sự của Mộc Kinh Vân.

Liệu Ác Tắc Kiếm có thực sự khiến dục vọng của hắn bộc lộ ra ngoài như lời Ám Tông Chủ nói hay không?

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương