Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 123 - Yêu Kiếm (2)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 123: Yêu Kiếm (2)

Dục vọng thực sự của Mộc Kinh Vân.

Dục vọng là khát khao sâu thẳm bên trong, nó giống như bản chất thực sự của một người vậy.

Minh Đao Vương Tôn Doãn cũng tò mò về điều đó.

Mặc dù Mộc Kinh Vân đã tuyên bố chuyển phe, nhưng ông ta không tin đó là sự thật.

Rất có thể hắn chỉ làm vậy để cố gắng thoát khỏi tình huống nguy nan hiện tại.

Vậy thì mục đích thực sự của hắn là gì?

- Két!

Bàn tay của Mộc Kinh Vân không hề do dự, bật mở nắp hộp gỗ dán đầy bùa chú.

Thanh Ác Tắc Kiếm được bọc trong vỏ kiếm da lộ ra khi nắp hộp bật mở.

Tập trung nhìn kỹ hơn, Tôn Doãn cảm thấy một luồng khí kỳ lạ kích thích các giác quan, khiến ông ta nổi da gà.

- Hừm!

'Cái gì thế?'

Một cảm giác rất khó diễn tả.

Nó không phải là thứ cảm nhận được bằng nội lực, nó kích thích ngũ quan của Tôn Doãn, thậm chí là gây ảnh hưởng đến giác quan thứ sáu của ông ta.

Sự bất an kỳ lạ đó giống như khi phải đi bộ một mình trên đường phố vắng vào ban đêm vậy.

Hơn nữa, sự bất an đó còn được khuếch đại lên rất nhiều lần.

'Đây là Yêu Kiếm sao?'

Nó hoàn toàn khác với những thanh danh kiếm hay danh đao khác.

Nó toát ra sự khó chịu mà các thanh danh kiếm hay danh đao không có, thậm chí, dù nó đã được bọc trong da, sự khó chịu đó vẫn mạnh đến mức kích thích giác quan của Tôn Doãn.

'Hô.'

Ám Tông Chủ đang nheo mắt, thích thú quan sát phản ứng của Mộc Kinh Vân hơn là nhìn thanh Yêu Kiếm kia.

Bởi vì Ám Tông Chủ đã nhìn Ác Tắc Kiếm đủ ngán rồi.

Vì vậy, ông ta biết hầu hết mọi người đều sẽ bị bao trùm bởi cảm giác kỳ lạ khi lần đầu tiên nhìn thấy thanh kiếm đó.

Nhưng phản ứng của Mộc Kinh Vân lại khác với dự đoán.

"Hừm."

Mộc Kinh Vân không hề nao núng.

Ngược lại, hắn cũng đang trưng vẻ mặt thích thú, nhòm ngó thanh Yêu Kiếm vang danh bên trong hộp gỗ.

Dưới luồng khí phát ra từ thanh Yêu Kiếm, đến cả Minh Đao Vương cũng phải khó chịu, tại sao hắn vẫn có thể bình tĩnh được thế kia?

- Ngươi thấy sao?

Thanh Linh hỏi Mộc Kinh Vân.

Bị phong ấn trong con rối gỗ, nàng không thể phân biệt được luồng khí bên ngoài.

Nghe Thanh Linh hỏi, Mộc Kinh Vân nheo mắt trả lời.

- Có gì đó... khác biệt.

- Khác biệt?

Luồng khí mà Mộc Kinh Vân đang cảm nhận được vừa giống với yêu khí của Si Mị Võng Lượng, vừa giống với linh khí u ám của những oan hồn.

Đó là một luồng khí phức tạp mà hắn chưa từng cảm nhận được trước đây.

Mộc Kinh Vân mỉm cười thích thú.

- Có vẻ ta sẽ biết rõ hơn nếu chạm vào nó.

Luồng khí đáng ngại phát ra từ thanh kiếm đang cám dỗ hắn.

Hắn muốn rút thanh kiếm ra khỏi vỏ và nắm lấy chuôi kiếm.

'Nếu ngươi muốn ta cầm lấy ngươi, vậy thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện.'

Mộc Kinh Vân nắm lấy vỏ kiếm và nhấc Ác Tắc Kiếm lên.

Hắn giữ lấy thân kiếm bằng tay phải.

Cùng lúc đó,

- Xoẹt!

Hắn rút thanh kiếm ra khỏi bao kiếm da.

"Ồ!"

"Đó là Ác Tắc Kiếm sao?"

"A! Quả nhiên là bảo kiếm!"

Tiếng trầm trồ vang lên khắp nơi.

Với một đường rãnh nhỏ được khắc gần giữa thân kiếm và hoa văn độc đáo được chạm trổ trên lưỡi kiếm, nó trông giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Một nửa lưỡi kiếm có màu đen và nửa còn lại có màu trắng, tạo nên một cảm giác cổ kính và đẹp đẽ.

- Ực!

Tôn Doãn đứng khá gần Ác Tắc Kiếm đã phải vô thức nuốt nước bọt.

Khoảnh khắc nhìn thấy thanh kiếm, lòng tham đã dâng lên trong sâu thẳm trái tim ông ta.

Mặc dù ông ta không phải là một kiếm tu.

Nhưng ngay lập tức, Tôn Doãn điều động nội lực và nhanh chóng trấn tĩnh lại.

'Yêu Kiếm... chắc chắn là Yêu Kiếm.'

Lòng tham trỗi dậy khi ông ta nhìn thấy thanh kiếm, mặc dù bản thân không hề hứng thú với kiếm.

Thật kỳ lạ.

Nếu bị mê hoặc bởi nó, một đại thảm họa sẽ xảy ra.

Tôn Doãn nhìn xung quanh.

'Chết tiệt...'

Điều ông ta lo lắng đã xảy ra.

Một số võ sĩ của Thí Huyết Cốc, bao gồm cả những thuộc hạ mà các cao thủ mang đến, đang bước về phía thanh kiếm với đôi mắt trống rỗng như thể bị thôi miên.

Nhận thấy nguy hiểm, Tôn Doãn dồn nội lực vào và hét lớn.

"Dừng lại!"

- Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!

Cùng lúc đó, tiếng hét của Tôn Doãn bùng lên như vang vọng khắp nơi.

Tiếng hét đầy nội lực mạnh mẽ đó chính là Sư Tử Hống.

Khi Sư Tử Hống của Tôn Doãn vang vọng khắp quảng trường, những người bị dục vọng điều khiển bỗng bịt tai lại.

"Ặc!"

"Tai, tai ta?"

Hoá ra không chỉ mình bọn họ lấy lại được tỉnh táo sau khi bị tiếng hét của Minh Đao Vương dội vào tai.

'Hả?'

'Cái quái gì thế?'

Mà ngay cả Đoàn chủ Xích Huyết Đoàn và Đại Đoàn chủ Diêm Ma Đoàn vừa vô thức bật dậy khỏi ghế, cũng chợt sực tỉnh, vội ngồi xuống điều động nội lực, ổn định khí tức.

Đó là khoảnh khắc họ trực tiếp cảm nhận được sức mạnh của thanh Yêu Kiếm trong lời đồn kia.

May mắn là Sư Tử Hống của Tôn Doãn đã kịp thời đánh thức bọn họ, đó là bọn họ chỉ mới nhìn chứ chưa chạm vào, vậy người trực tiếp cầm kiếm sẽ ra sao đây…

'Mộc Kinh Vân?'

Tôn Doãn nhìn Mộc Kinh Vân với ánh mắt lo lắng.

Tuy nhiên, trái ngược với lo lắng của ông ta, Mộc Kinh Vân vẫn đang bình thản cầm Ác Tắc Kiếm trong tay.

'Sao có thể?'

Trong ánh mắt ấy không hề có chút lòng tham nào.

Ám Tông chủ chứng kiến cảnh này cũng cảm thấy khó hiểu.

"Hừm, chuyện gì xảy ra với tiểu tử đó vậy?"

Ông ta đã nhiều lần chứng kiến thuộc hạ của mình bị lòng tham lam điều khiển khi nắm giữ thanh kiếm này.

Ngay cả bản thân Ám Tông Chủ, khi cầm thanh kiếm, cũng không thể kìm nén được ham muốn ẩn giấu trong chốc lát.

[Ám Tông chủ, sao có thể...]

[A a a... Ta đã nói vậy sao?]

Ông ta vẫn chưa thể quên được biểu cảm của tên thuộc hạ đã chết khi cầm thanh kiếm.

Thật đáng tiếc.

Thanh Yêu Kiếm này thực sự rất nguy hiểm.

Ám Tông chủ tuy đã có được thứ mình hằng mong muốn nhưng lại từ bỏ ý định chiếm hữu nó.

Thanh kiếm đó là một yêu vật không thể kiểm soát.

'... Không thể… không thể nào tồn tại kẻ không có ham muốn được.'

Ngay cả bản thân Ám Tông Chủ, người tự hào vì có tinh thần mạnh mẽ, cũng đã để lộ ham muốn ẩn giấu khi đối diện với Ác Tắc Kiếm.

Một tiểu tử như Mộc Kinh Vân, dù có võ công cao cường đến đâu, cũng không thể chống lại sức mạnh của yêu vật này.

Đúng lúc đó.

- Xoẹt!

Đôi mắt Mộc Kinh Vân nhắm nghiền, đầu ngửa ra sau.

Chứng kiến cảnh tượng này, Ám Tông chủ khẽ nhếch mép.

"Quả nhiên."

Không ai có thể thoát khỏi sự cám dỗ của Yêu Kiếm.

- Phàm nhân? Phàm nhân?

Thấy Mộc Kinh Vân đột nhiên bất tỉnh, Thanh Linh hốt hoảng gọi lớn.

Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nàng chỉ cảm nhận được một luồng khí kỳ lạ và đang muốn hấp thụ nó, nhưng đột nhiên Mộc Kinh Vân lại bất tỉnh.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

* * *

Chính đang chạy.

Sau một hồi chạy đến đỉnh núi,

'…!?'

Chính cau mày.

Hắn nhìn thấy khói đen bốc lên từ phía xa.

Khói bốc lên từ ngôi nhà của hắn.

Nhìn thấy vậy, Chính vứt gánh nước xuống và lao về phía ngôi nhà.

Sau một hồi chạy như điên, cuối cùng Chính cũng đến nơi.

- Bùng! Bùng! Bùng!

Hơi nóng phả vào mặt.

Cả ngôi nhà đang chìm trong biển lửa.

Khuôn mặt Chính cứng lại.

Hắn hốt hoảng nhìn xung quanh rồi chạy về phía sau nhà.

Ở sân sau có một mảnh vườn nhỏ.

Gia gia hắn thường hay dậy sớm và nhổ cỏ trong vườn.

'Làm ơn... Làm ơn...'

Chạy đến vườn, Chính chợt khựng lại.

Đôi mắt hắn trợn to như muốn nứt ra, nhìn chằm chằm vào thứ gì đó dính đầy máu.

Nội tạng người, những thứ lẽ ra phải nằm bên trong cơ thể lại đang rải rác khắp vườn.

- Ực!

Chính nuốt nước bọt.

Hắn lần theo dấu vết máu và nội tạng.

Rồi hắn nhìn xuống sườn dốc, Chính không nhịn được hét lớn:

"Gia gia!"

Gia gia hắn đang nằm trên mặt đất.

Cơ thể chỉ còn lại nửa phần trên, phần dưới đã bị thứ gì đó xé toạc, trông thật kinh hoàng.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt Chính tràn ngập nỗi đau đớn và phẫn uất.

Sát ý bị kìm nén bấy lâu trỗi dậy, lấp đầy tâm trí hắn.

- Không.

Đúng lúc đó, mọi thứ chợt dừng lại.

- Sát ý được sinh ra bởi lòng thù hận... Đây không phải là ham muốn thực sự của ngươi.

Thực thể nào đó đang xem xét ký ức của Chính thất vọng lắc đầu.

Lòng thù hận có thể trở thành ham muốn, nhưng nó không phải là ham muốn sâu thẳm nhất của một người.

- Hãy cho ta thấy ham muốn thực sự của ngươi.

Nó muốn nhìn thấy ham muốn thuần túy nhất, nguyên thủy nhất.

Đó mới chính là lý do nó tồn tại.

- Thật kỳ lạ. Ai đó đã phong ấn ham muốn của ngươi?

Nó đi sâu vào tâm trí Chính và nhìn thấy một bức tường khổng lồ.

Nó không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy bức tường này.

Những ai sở hữu tinh thần mạnh mẽ, ý chí kiên cường khó lung lay đôi khi có thể tạo ra những bức tường như vậy trong tâm trí.

Nhưng bức tường này không phải do ý chí của Mộc Kinh Vân, hay Chính tạo ra, mà là do ai đó đặt vào trong tâm trí hắn.

- Kẻ nào lại đi dựng lên một bức tường hối hận trong tâm trí người khác vậy. Thật kỳ lạ.

Nó không phải do ý chí tự nhiên của người đó sinh ra, mà chỉ là bức tường nhân tạo.

Ở trong bức tường, thực thể nọ cảm nhận được một cảm xúc mạnh mẽ hơn cả nỗi buồn và thù hận mà nó đã quan sát trước đó khi Chính tận mắt thấy gia gia hắn chết.

Nhưng bức tường quái gở này đã chặn đứng mọi thứ, khiến nó không biết được nguồn gốc của cảm xúc này là gì.

Nhưng một khi bức tường dường như không thể xuyên thủng này bị phá vỡ, thì nguồn gốc của dục vọng bị dồn nén lâu nay sẽ tuôn trào.

- Ta sẽ mở nó ra.

Bức tường hối hận trông kiên cố đến mức dưỡng như chẳng thế nào phá vỡ được.

Tuy nhiên, thực thể kỳ bí kia tin nó có khả năng làm được điều này.

Nếu nó thay đổi bản chất của bức tường, để những thứ bên trong tự nhiên tuôn chảy,

- Xoẹt!

Bức tường sẽ trở thành con đường khai thông.

Đúng lúc này.

- Vút!

Một thứ gì đó bắt đầu tuôn ra từ một góc của bức tường đang bị thực thể kỳ bí kia biến đổi.

Đó là,

- Bóng tối?

Đó là một mảng bóng tối dày đặc.

Thực thể nọ hoàn toàn không xác định được liệu nó có phải mảnh vỡ của dục vọng hay không.

- Cái này là cái gì?

Làm sao một mảng bóng tối dày đặc như vậy lại ẩn chứa trong con người?

Nó bắt đầu cảm thấy phấn khích khi nhìn thấy điều này.

Nó nghĩ rằng nó đã gần chạm đến ham muốn thuần khiết mà nó đang tìm kiếm.

Nó cố gắng hoà mình vào mảng bóng tối đang tuôn ra.

Nếu hấp thụ được và hợp nhất với mảng bóng tối, thì một thực thể kết hợp giữa người và kiếm hay còn gọi là Nhân Kiếm Hợp Nhất sẽ được tạo thành từ ham muốn thuần khiết mà nó hằng ao ước.

- Hãy đến và trở thành một với ta.

Nó cố gắng đồng hóa với bóng tối này.

Nhưng mà,

- !?

Ngay lúc đó, nó nhận ra rằng mảng bóng tối này không hề đơn giản.

- Đây là.......

Đó không phải là bóng tối thuần khiết.

Nó là sự hỗn loạn vô cùng điên cuồng!

Chính sự hỗn loạn này đang muốn phá hủy mọi thứ......

 

 


 

- Xoẹt!

Mộc Kinh Vân vốn đang ngửa đầu ra sau bất tỉnh, lại từ từ nâng đầu lên.

Minh Đao Vương Tôn Doãn nheo mắt, quan sát kỹ lưỡng Mộc Kinh Vân.

Chắc chắn tiểu tử này đã bị Yêu Kiếm mê hoặc, nhưng ham muốn của hắn là gì đây...

'…!?'

Đôi mắt Mộc Kinh Vân vẫn đen như hắc ngọc.

Nó giống như một vực thẳm không đáy.

'... Tại sao mắt hắn lại...?'

Dục vọng của tiểu tử này khiến cho hai mắt biến thành màu đen đáng sợ kia sao?

Có gì đó không ổn.

Đúng lúc này, Đại Đoàn chủ Diêm Ma Đoàn Bảo Hách Tố hét lớn về phía Mộc Kinh Vân.

"Tiểu tử khốn kiếp! Tỉnh táo lại đi!"

Nhìn trạng thái của Mộc Kinh Vân, rõ ràng là hắn đã bị Yêu Kiếm điều khiển.

Nghĩ rằng phải đánh thức Mộc Kinh Vân ngay lập tức mới có thể cứu vãn tình hình, Bảo Hách Tố vội cố gắng giật lấy thanh Yêu Kiếm ra khỏi tay Mộc Kinh Vân.

Ngay lúc đó,

- Chộp!

Bảo Hách Tố đã tự túm lấy cổ mình.

Hắn ta mở to mắt, mồ hôi lạnh đổ ào ào như thể đang căng thẳng tột độ.

'…!?'

Tại sao hắn ta lại làm vậy?

Đôi con ngươi của Bảo Hách Tố run lên dữ dội.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Minh Đao Vương Tôn Doãn tự hỏi chuyện gì đang xảy ra và nhìn vào mắt Mộc Kinh Vân,

'Hả?'

Trong khoảnh khắc, thời gian dường như trôi nhanh hơn, bầu trời chuyển sang màu đỏ rồi tối sầm lại, và mặt đất xung quanh nhuốm đầy máu.

Ông ta có thể chắc chắn mình vẫn đang ở lễ phong chức của Thí Huyết Cốc.

Tuy nhiên, tất cả những người xung quanh đều bị cắt cổ hoặc xé xác, đang la hét trong đau đớn.

Tất cả các sinh vật đang hít thở trong quảng trường này đều phải chịu một cái chết khủng khiếp hoặc đang phải quằn quại hấp hối chờ đợi cái chết đến.

'Cái này là cái gì…'

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trong khi Tôn Doãn đang kinh hãi nhìn xung quanh.

- Bùng!

Cơ thể của những người đã chết hoặc đang hấp hối đồng loạt bốc cháy.

Ngọn lửa màu đỏ và đỏ thẫm chuyển sang màu xanh lam và nhanh chóng chuyển sang màu tím, cuối cùng biến thành ngọn lửa đen.

- Bùng!

Ngọn lửa đen này biến thành một biển lửa với tốc độ nhanh khủng khiếp, cố gắng nuốt chửng mọi thứ.

Minh Đao Vương Tôn Doãn hốt hoảng, muốn nhảy lùi lại để tránh né.

Tuy nhiên,

'Mình không thể di chuyển.'

Cơ thể Tôn Doãn không cử động được như thể đang bị ai đó giữ chặt.

Ông ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Bùng!

Ngọn lửa đen nhanh chóng nuốt chửng mọi thứ xung quanh và đang lan đến chỗ Minh Đao Vương Tôn Doãn.

Mặc dù Tôn Doãn không sợ chết, nhưng nó thật đáng sợ đến nỗi ông ta đã vô thức nhắm chặt hai mắt mà không hay biết.

Một lúc sau, sự im lặng ập đến, Tôn Doãn không còn nghe được tiếng động gì xung quanh nữa.

Và sau đó,

- Bụp!

Ngay sau đó, xung quanh sáng lên, Minh Đao Vương Tôn Doãn mở mắt ra.

Nhưng mà,

'Hả?'

Quảng trường trước đó đã bị ngọn lửa đen thiêu rụi, đã trở lại như cũ, đứng trước Tôn Doãn là Đại Đoàn chủ Diêm Ma Đoàn Bảo Hách Tố đang thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.

Nhưng đó chưa phải là tất cả.

Dường như Ám Tông Chủ cũng bị sốc bởi điều gì đó, ông ta đang mải nhìn xung quanh, hai mắt mở lớn đầy vẻ kinh hoàng.

Như thể Ám Tông Chủ cũng đã nhìn thấy điều gì đó…

Và rồi,

- Reng! Reng! Reng!

Một âm thanh cộng hưởng kỳ lạ vang lên từ đâu đó.

'Âm thanh đó là gì?'

Nguồn gốc phát ra âm thanh này chính là từ thanh Yêu Kiếm Ác Tắc trên tay Mộc Kinh Vân.

Lưỡi của Ác Tắc Kiếm đang tự rung lên dữ dội, và âm thanh cộng hưởng này dường như phát ra từ các rãnh được chạm khắc trên thân nó.

Sự rung động kỳ lạ và âm thanh vang lên không ngừng khiến bọn họ có ảo giác như thể Ác Tắc Kiếm đang gào thét vì đau đớn.

*  *  *

- Không thể nào....... Đây là..... Hỗn loạn.......

Chính nó.

Thực thể kỳ bí run rẩy sợ hãi khi bị cuốn vào bóng tối hỗn loạn.

Nó đã cố gắng hoà làm một với thứ này, nhưng giờ đây, nó cảm thấy như thể mình sẽ bị bóng tối đáng sợ nuốt chửng.

Và rồi,

- Xoạt!

Ngay lập tức, bóng tối đang tràn ngập đột ngột rút đi như thể thời gian đang quay ngược, và Chính xuất hiện, hắn đã hoàn toàn trút bỏ bộ dáng công tử của Mộc Kinh Vân, ngạo nghễ chống cằm, ngồi dựa vào bức tường hối hận đã bị xuyên thủng kia.

- !!!!!

Nhìn thấy cảnh tượng đó, thực thể kỳ bí run lên dữ dội hơn.

Kinh hoàng, sợ hãi.

Những cảm xúc này phải là của con người mới đúng, tại sao nó cũng cảm nhận được...

Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Chính đưa ngón tay trỏ lên, nhìn thực thể kỳ bí rồi tặc lưỡi nói.

"Chưa phải lúc."

- Bụp!

Ngay khi vừa dứt câu, hắn búng nhẹ ngón tay.

Và sau đó, thực thể kỳ bí, cũng chính là ý thức của Ác Tắc Kiếm đã xâm nhập vào tâm trí hắn chợt biến mất khỏi không gian này như thể nó chưa bao giờ tồn tại.

- Xoẹt!

 


Chẳng bao lâu sau, đôi mắt đen tựa hắc ngọc của Mộc Kinh Vân đã trở lại bình thường.

Như thể chưa từng có chuyện gì đáng sợ xảy ra.

Mộc Kinh Vân chớp mắt, lấy lại tinh thần, cau mày nhìn xung quanh.

'Hửm?'

Minh Đao Vương Tôn Doãn, Ám Tông Chủ và các cao thủ khác đều đang nhìn chằm chằm hắn với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương