Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 124 - Yêu Kiếm (3)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 124: Yêu Kiếm (3)

Toàn thân nam nhân tóc bạc bị trói chặt bởi dây xích.

Bộ râu dài lùm xùm cho thấy hắn ta đã bị giam cầm trong một thời gian dài, không được ai chăm sóc.

Dưới ánh đuốc bập bùng, gương mặt hắn ta trông chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng mái tóc và bộ râu đã bạc trắng.

Dù bị xiềng xích trói buộc trong tư thế khó chịu, nhưng nét mặt hắn ta vẫn không hề mang theo chút cảm xúc nào.

Một vẻ vô cảm đến rợn người.

- Leng keng!

Nam nhân từ từ ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng le lói qua song sắt.

Ngày mai sẽ là ngày hành quyết của hắn ta.

Liệu khi đó, hắn ta có cảm nhận được nỗi sợ hãi và kinh hoàng hay không?

Những kẻ sắp bị hành hình đều mang sự đau khổ tột cùng trên khuôn mặt.

Liệu hắn ta cũng sẽ như vậy ư?

Ngay cả khi đối mặt với cái chết, hắn ta vẫn không cảm thấy gì.

Tại sao hắn ta lại được sinh ra như vậy?

Hắn ta thực sự không biết.

Đột nhiên, một cơn gió mạnh ập vào trong ngục.

- Vút!

Ngọn đuốc lập lòe rồi tắt ngúm.

"Cái gì thế?"

Giọng nói ngái ngủ của tên cai ngục vang lên, sau đó là tiếng bước chân chạy lảo đảo.

- Rầm!

Tiếng động như có thứ gì đó đổ sập xuống nền đất.

'Chuyện gì vậy?'

Trong lúc hắn ta đang hoang mang, một tiếng bước chân đều đều vang lên từ trong bóng tối, đang tiến lại gần phía hắn ta.

Chỉ có tiếng bước chân của một người.

Nhưng khi nhìn kỹ hơn, hắn ta nhận ra có hai bóng người đang đứng đó.

'Hai người?'

Kinh mạch trong cơ thể hắn ta đã bị phế, nhưng tại sao hắn ta không thể cảm nhận được chút nội lực nào từ hai người này?

Có vẻ như họ là những cao thủ tuyệt thế

Rồi một giọng nói khẽ vang lên:

[Thiên Nhân Thủ Cấp... Xây tháp bằng đầu lâu của hàng ngàn người. Đủ tiêu chuẩn rồi.]

[Trời đất...]

Tiếng thở dài thán phục vang lên.

Nhìn kỹ hơn, hắn ta thấy một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ đang đứng gần bức tường, tay chỉ vào ngục giam.

Bên cạnh là một ông lão đang cau mày nhìn hắn ta.

Dưới ánh trăng mờ ảo, hắn ta chỉ có thể nhìn rõ đó là một ông lão, nhưng mùi hương đặc biệt này...

'Mùi than và kim loại...'

[Là thợ rèn sao?]

Nghe hắn ta hỏi, ánh mắt ông lão lóe lên tia kinh ngạc.

Ông ta nhìn chằm chằm vào hắn ta rồi lên tiếng:

[Này thiếu niên, tại sao ngươi lại làm vậy?]

Nam nhân tóc bạc, hay chính là Tây Già, đáp lại bằng ánh mắt vô cảm:

[Ta không biết.]

[Không biết ư? Ý ngươi là ngươi làm vậy một cách vô thức sao?]

[...]

[Ta chỉ muốn biết mà thôi.]

[Biết? Biết cái gì cơ?]

[Ta muốn biết cảm xúc là gì?]

[Cảm xúc ư?]

[Đúng vậy.]

Hỉ, nộ, ái, ố, hắn ta đều chưa từng trải qua.

Từ khi sinh ra, hắn ta đã không hiểu chúng là gì, vì vậy hắn ta muốn biết tất cả những cảm xúc đó là như thế nào.

Đó là khao khát lớn nhất đời hắn ta.

[Ta chỉ muốn biết cảm xúc là gì.]

Một khát khao kỳ lạ, khác biệt so với người bình thường.

Phải chăng chính khát khao méo mó đó đã dẫn hắn ta đến kết cục bi thảm này?

[Nếu chỉ vì lý do đó, có rất nhiều cách khác, tại sao ngươi lại...]

Lão đạo sĩ không nói nên lời.

Nỗi tuyệt vọng và đau đớn hiện rõ trên gương mặt của những nạn nhân xấu số bị hắn ta sát hại.

Hắn ta đã chất đầu lâu của họ thành một tòa tháp như một tác phẩm nghệ thuật ghê rợn.

[... Bởi vì so với niềm vui hay hạnh phúc, nỗi sợ hãi và kinh hoàng dễ dàng có được hơn.]

[Dễ dàng?]

[Bất cứ ai khi đối mặt với cái chết đều bộc lộ những cảm xúc đó.]

[Hầy..]

Lão đạo sĩ lắc đầu ngao ngán, rồi nói:

[Lão phu thật sự không hiểu nổi ngươi. Nhưng nếu ngươi đã có khát khao và chấp niệm lớn đến vậy, ngươi cũng đủ tư cách rồi.]

[Tư cách?]

[Chẳng phải ngươi muốn để lại dấu ấn gì đó trên thế gian trước khi chết sao?]

"Ý ông là gì?"

Lão đạo sĩ mỉm cười ranh mãnh:

[Sao ngươi không thử hiến dâng bản thân để tạo ra một thanh kiếm có một không hai?]

'Cái gì!?'

* * *

Mộc Kinh Vân nhìn chằm chằm vào thanh Ác Tắc Kiếm trong tay.

Hắn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Hắn đã thử dùng Trứ để hấp thụ tà khí của thanh kiếm, nhưng thay vì hấp thụ vào cơ thể, nó lại xâm nhập vào tâm trí hắn.

Sau đó, hắn bất tỉnh, và khi tỉnh dậy thì mọi chuyện đã như thế này.

'Hừm, đây là cái gì?'

Bỗng nhiên, vô số ký ức không phải của Mộc Kinh Vân lại xuất hiện hỗn tạp trong đầu hắn.

Rốt cuộc đây là ký ức của ai?

Mấy mảnh ký ức vụn vặt hiện lên, hỗn loạn, lộn xộn.

Ký ức mãnh liệt nhất chính là,

[Aaaaaaaaaa!]

Cảnh tượng một người nhảy vào lò luyện thép, toàn thân bị thiêu đốt, một ký ức đáng sợ đến cực điểm.

Tuy rằng chỉ là ký ức nhưng cảm giác chân thật như chính hắn đã trải qua, điều kỳ lạ là trong sự đau đớn tột cùng, hắn lại cảm nhận được sự vui sướng.

Tại sao nhận lấy chết thảm khốc như vậy mà lại cảm thấy vui sướng?

Thật là một ký ức kỳ quái.

‘Hửm?’

Không đúng.

Mấy mảnh ký ức vụn vặt này.

Chỉ có khi đối mặt với cái chết, Mộc Kinh Vân mới thấy những mảnh ký ức đó bộc lộ chút cảm xúc.

Sau đó, kỳ lạ là, những ký ức hiện lên không phải của hắn mà là ký ức hỗn tạp của rất nhiều người.

Trong số đó,

‘Ám Tông Chủ?’

Hình ảnh của Ám Tông Chủ cũng xuất hiện.

Tuy chỉ là một đoạn ngắn ngủi nhưng ký ức đó thật sự rất thú vị.

Đang lúc đó, thanh kiếm trong tay bỗng phát ra tiếng ngân vang.

Ùuuuuuuuu!

Mộc Kinh Vân nhìn Ác Tắc Kiếm.

Ác Tắc Kiếm run lên bần bật, phát ra tiếng ngân liên hồi.

Nhìn nó giống như đang run rẩy sợ hãi, cam chịu khuất phục.

Nhìn thấy vậy, khóe miệng Mộc Kinh Vân hơi nhếch lên.

* * *

‘Rốt cuộc đã xảy chuyện gì?’

Ám Tông Chủ kinh ngạc nhìn xung quanh.

Vừa rồi, hắn ta thấy hàng ngàn, hàng vạn thanh kiếm tàn sát bừa bãi, tất cả mọi người ở đây đều bị đâm chết, đồng loạt bị cả rừng kiếm cắm trên người, chẳng khác gì những con nhím.

Đang khiếp sợ nhìn những thi thể đó thì trong chớp mắt, tất cả đều bị thiêu rụi trong ngọn lửa đen kịt, hóa thành tro bụi.

Hắn ta giật mình tỉnh lại thì thấy tất cả chỉ là ảo giác.

Giống như một giấc mộng.

-Rột rột!

Cảnh tượng đó chân thật đến mức hắn ta cảm thấy ngay cả chiếc mặt nạ da người cũng bị thấm đẫm mồ hôi.

Cảm giác đó giống như sự hủy diệt và hỗn loạn không thể ngăn cản.

Chỉ là ảo giác thôi, nhưng sao có thể khiến hắn ta sợ hãi đến mức tim đập chân run như vậy?

“Hộc… hộc…”

Ánh mắt Ám Tông Chủ lóe lên.

Không chỉ hắn ta mà tất cả các thuộc hạ xung quanh đều lộ vẻ mặt kinh ngạc như thể vừa trải qua chuyện gì đó rất khủng khiếp.

Ngay cả hai vị Đoàn chủ và Đại Đoàn chủ cũng nắm chặt cổ mình, thở dốc.

Chẳng lẽ bọn họ cũng thấy ảo giác bị cắt cổ sao?

‘Chuyện gì thế này?’

Ám Tông Chủ cảm thấy khó hiểu trước tình huống kỳ lạ này.

Không chỉ một hai người mà tất cả mọi người xung quanh đều nhìn thấy ảo giác như vậy, lẽ nào lại trùng hợp như thế?

Ám Tông Chủ nhìn Mộc Kinh Vân.

‘!?’

Đồng tử hắn ta run lên.

Thật kỳ lạ.

Rõ ràng vừa rồi hắn ta thấy đồng tử của Mộc Kinh Vân biến thành màu đen tuyền như hắc ngọc.

Nhưng bây giờ đã bình thường trở lại.

Chẳng lẽ ngay cả chuyện đó cũng là ảo giác?

‘Rốt cuộc là sao?’

Người đang cầm Yêu Kiếm Ác Tắc là Mộc Kinh Vân.

Nhưng tại sao bọn họ lại nhìn thấy ảo giác như vậy?

Hắn ta để cho tiểu tử đó cầm kiếm vì muốn biết dục vọng của hắn là gì, nhưng sao người bị ảnh hưởng lại là bọn họ?

‘Chẳng lẽ…’

Đúng lúc đó, Mộc Kinh Vân khẽ vung Ác Tắc Kiếm.

Ám Tông Chủ trừng lớn mắt, nghe thấy tiếng xé gió sắc bén vang lên khi kiếm chém vào không khí.

Minh Đao Vương Tôn Doãn cũng vậy.

“Ngươi?”

Tuy không biết ảo giác đáng sợ vừa rồi là gì nhưng nhìn Mộc Kinh Vân lúc này, dường như hắn không hề bị Yêu Kiếm ảnh hưởng.

Hơn nữa, sát khí đáng sợ tỏa ra từ thanh kiếm cũng biến mất.

Tôn Doãn nhíu mày hỏi:

“Ngươi… không sao chứ?”

“Vâng, ta không sao ạ.”

'Không sao?'

Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, Tôn Doãn nhíu mày.

Thật sự không sao?

Tôn Doãn nhìn những thuộc hạ xung quanh, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt như vừa nhìn thấy ảo giác giống ông ta.

Chuyện này không thể là trùng hợp được.

“Ngươi… có thể đưa kiếm cho ta xem một chút không?”

“Kiếm ạ?”

“Đúng.”

Lý do Tôn Doãn hỏi như vậy rất đơn giản.

Ông ta biết rất nhiều giai thoại về Yêu Kiếm, biết những kẻ bị nó mê hoặc đều rất khao khát nó.

Vì vậy, nếu Mộc Kinh Vân thật sự được Ác Tắc Kiếm lựa chọn làm chủ nhân, không bị nó ảnh hưởng thì chắc chắn sẽ đưa kiếm cho ông ta mà không chút do dự.

Lúc này,

“Kiếm đây ạ.”

Mộc Kinh Vân chắp hai tay, cung kính dâng Ác Tắc Kiếm lên.

Tôn Doãn thấy vậy thì nheo mắt.

Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự được Ác Tắc Kiếm lựa chọn?

‘Tự mình cầm thử mới biết được.’

Tôn Doãn đưa tay ra, nắm lấy chuôi của Ác Tắc Kiếm.

Ám Tông Chủ vội vàng ngăn cản:

“Minh Đao Vương đại nhân!”

“Không sao, ta chỉ muốn thử một chút thôi.”

Ám Tông Chủ lo lắng nhìn ông ta.

Hắn ta đương nhiên biết mục đích Tôn Doãn muốn cầm kiếm là gì, nhưng ngay cả cao thủ đã đạt đến bình cảnh của siêu việt như hắn ta cũng suýt nữa bị thanh kiếm này mê hoặc.

Tuy Minh Đao Vương Tôn Doãn là cao thủ hàng đầu sắp đột phá lên Hoá Cảnh nhưng vẫn rất nguy hiểm.

Vậy mà,

-Cạch!

Tôn Doãn cầm lấy chuôi kiếm, nhấc lên nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Thanh kiếm vừa rồi còn tỏa ra sát khí đáng sợ, giờ đây lại ngoan ngoãn nằm im trong tay ông ta, tỏa ra ánh sáng lạnh của kim loại như một thanh kiếm bình thường.

‘Chuyện gì thế này?’

Cỗ khí tức tà ác trên thanh kiếm đã biến đi đâu mất rồi?

Tiếng vang cộng hưởng cũng biến mất.

Tôn Doãn cầm thanh kiếm, nhẹ nhàng vung thử, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Ám Tông chủ.

Ám Tông chủ cũng nhìn Ác Tắc Kiếm với ánh mắt khó hiểu.

Thanh kiếm đã gây khó dễ cho hắn ta sau khi rơi vào tay Mộc Kinh Vân lại trở nên ngoan ngoãn đến lạ thường.

Thực sự là không thể hiểu nổi.

"Chẳng lẽ tiểu tử đó thực sự đã được Ác Tắc Kiếm chọn làm chủ?"

Tôn Doãn cầm thanh kiếm hồi lâu mà không thấy động tĩnh gì, có vẻ như Ác Tắc Kiếm sau khi chọn được chủ nhân đã biến từ một thanh Yêu Kiếm thành một thanh danh kiếm.

Thật sự rất thần kỳ.

Ám Tông chủ thốt lên kinh ngạc:

"Minh Đao Vương đại nhân, có vẻ như chủ nhân thực sự của Ác Tắc Kiếm đã được định đoạt rồi."

* * *

Và cứ như vậy, Mộc Kinh Vân đã có được Ác Tắc Kiếm, thanh Yêu Kiếm do đại danh tượng Âu Dã Tử chế tạo.

Trong quá trình này, các vị cao thủ đứng gần đó đều nhìn thấy ảo ảnh kỳ lạ, nhưng dù nghi hoặc đến mấy, bọn họ cũng đều im lặng như đã hẹn trước.

Thực ra, việc đột nhiên tất cả mọi người đều nhìn thấy ảo ảnh chết chóc kinh hoàng đã không hay ho gì rồi, nói ra sẽ càng gây rối loạn hơn. Hơn nữa, mặc dù chỉ trong chớp nhoáng, nhưng việc bọn họ bị tà khí của Yêu Kiếm kiểm soát cũng là sự thật, việc mất mặt như thế bọn họ giấu còn chả kịp, ai lại muốn thừa nhận chứ.

Tuy nhiên, nhờ đó mà họ nhận ra một điều.

Nếu có ngày đối đầu với tiểu tử tên Mộc Kinh Vân kia, nhất định phải khiến hắn rời xa Ác Tắc Kiếm trước đã.

Hiện tại tuy chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng họ luôn có cảm giác bất an khó tả về thanh kiếm đó.

"Thật đáng tiếc."

Minh Đao Vương Tôn Doãn không chỉ tiếc nuối về Ác Tắc Kiếm, mà còn tiếc nuối vì đã để vuột mất Mộc Kinh Vân.

Không phải là Phích Lịch Quyền Vương Nguyên Bính Học, mà hắn chọn Ám Tông chủ kia.

Ông ta hoàn toàn không ngờ rằng chỉ vì một thanh Yêu Kiếm mà lại dẫn đến kết quả như vậy.

Đáng tiếc là không còn cách nào khác.

"Chỉ có thể bằng lòng với tiểu tử kia vậy."

Đệ tử mà Minh Đao Vương Tôn Doãn thu nhận được trong buổi lễ phong chức lần này không ai khác chính là Mộc Du Thiên.

Là tiểu nhi tử của Mộc Lân Đoàn, cũng bị Tôn Doãn bắt làm con tin.

Tất nhiên đây không phải là lựa chọn của Tôn Doãn.

Mà do Mộc Du Thiên lựa chọn ông ta.

[....... Ta muốn trở nên mạnh mẽ. Mạnh hơn hắn.]

Đó là những gì Mộc Du Thiên đã nói trước mặt các vị cao thủ.

"Hắn" ở đây không ai khác chính là Mộc Kinh Vân.

Nghe vậy, hầu hết các vị cao thủ đều lảng tránh ánh mắt của Mộc Du Thiên.

Bởi vì bọn họ cho rằng Mộc Du Thiên đã luyện tà công, y giống như một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ.

Tuy nhiên, Minh Đao Vương Tôn Doãn là người duy nhất không lảng tránh.

Ngược lại, ông ta còn hỏi Mộc Du Thiên:

[Ngươi muốn trở nên mạnh mẽ sao?]

[....... Vâng.]

[Nếu ngươi chịu khó học hỏi những gì ta dạy, ta có thể giúp ngươi đạt được điều đó.]

Nghe vậy, Mộc Du Thiên không chút do dự lựa chọn ông ta.

Thực ra, trong lòng ông ta còn có một toan tính khác.

Minh Đao Vương Tôn Doãn tuy cũng thèm muốn tà công kỳ lạ mà Mộc Du Thiên đã luyện, nhưng xét đến mối quan hệ giữa y và Mộc Kinh Vân, ông ta đã nhận Mộc Du Thiên làm đệ tử để đề phòng bất trắc.

Dù sao, ngoài Mộc Kinh Vân ra, Tôn Doãn cũng không ưng ai khác, cho nên có thể coi Mộc Du Thiên là một quân cờ dự phòng.

‘Dù sao cũng là huynh đệ cùng cha khác mẹ, để nó làm quân cờ kiềm hãm Mộc Kinh Vân cũng được.’

Mộc Du Thiên không hề hay biết về điều này, y chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

Và y vẫn chưa quên lời nhờ vả của Mã Tường, mật thám của Chính Nghĩa Minh.

Mục tiêu của y là leo lên vị trí càng cao càng tốt, sau đó sẽ lấy lại danh dự cho Chính phái.

‘Tư chất của tiểu tử này cũng không tệ, có thể đặt kỳ vọng vào nó.’

Phích Lịch Quyền Vương Nguyên Bính Học đã nhận Vũ Trường Dược làm đệ tử.

Ban đầu, hắn ta nhắm đến Nghiêm Vũ Hùng của Bì Cảnh Môn, nhưng xét về mặt tư chất, Nghiêm Vũ Hùng kém xa Vũ Trường Dược.

'Hừm, cũng được.'

Cốc chủ Chiêu Âm Cốc đã nhận Mạc Hạ Lan của Mạo Hoa Phòng làm đệ tử như dự định ban đầu.

Trong lòng nàng ta cũng từng phân vân giữa Mộc Du Thiên và Mộc Kinh Vân giống như Minh Đao Vương Tôn Doãn, nhưng nàng ta luôn cảm thấy ghê tởm những kẻ Chính phái, dù chúng có đầu hàng Thiên Địa Hội đi chăng nữa.

Vì vậy, nàng ta quyết định theo đuổi mục tiêu ban đầu của mình.

Liêm Giai của Chu Sát Cốc đã chết, Nghiêm Vũ Hùng của Bì Cảnh Môn không đạt được mục đích của mình là trở thành đệ tử của Phích Lịch Quyền Vương, cuối cùng hắn ta trở thành đệ tử của Đoàn chủ Xích Huyết Đoàn Đại Tổ.

Chỉ có Đại Đoàn chủ Diêm Ma Đoàn Bảo Hách Tố là tay trắng ra về mà không có kết quả gì.


Và cứ như vậy, thử thách Thí Huyết Cốc lần này đã kết thúc tốt đẹp.

Các đệ tử được các vị cao thủ lựa chọn trong buổi lễ phong chức sẽ cùng họ trở về nơi ở của mình.

Mộc Kinh Vân cũng đi theo Ám Tông chủ mà hắn đã chọn.

Trên đường rời khỏi Thí Huyết Cốc, Ám Tông chủ lên tiếng:

"Ô hô hô, thật trùng hợp làm sao. Ta không ngờ mình lại nhận một đệ tử đi theo con đường hoàn toàn khác với mình."

Độc môn võ công của Ám Tông chủ là đao pháp.

Trong khi đó, độc môn võ công mà Mộc Kinh Vân chủ yếu luyện tập lại là kiếm pháp.

Vì vậy, hắn ta cảm thấy hơi tiếc nuối về điều này.

Nghe vậy, Mộc Kinh Vân mỉm cười đáp:

"Kiếm pháp hay đao pháp cũng không quan trọng, chỉ cần ngài chịu dạy, ta đều có thể học."

Nghe vậy, Ám Tông chủ mừng rỡ:

"Ồ, thật sao?"

"Vâng."

"Cần một sự trả giá nhỏ, ngươi có đồng ý không?"

Trả giá nhỏ?

Là gì vậy?

Nhìn Mộc Kinh Vân đang khó hiểu, Ám Tông chủ đưa tay che miệng, cười duyên dáng:

"Độc môn võ công của ta thiên về âm nhu, muốn luyện thành thì phải... tự thiến."

'!?'


(Bất ngờ chưa =)))))))

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương