Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 81 Ám Tiễn (3)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 81: Ám Tiễn (3)
Người ta nói khi con người ta rơi vào trạng thái sợ hãi tột độ thì cơ hoành hay bàng quang sẽ không thể kiểm soát được nữa.
Lăng Hoa Dương trợn ngược mắt, sùi bọt mép ngất xỉu, thậm chí còn tè ra quần.
- Xoẹt!
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Kinh Vân tặc lưỡi.
"Hừm. Xem ra không cảm nhận được đau đớn và có sợ hay không là hai chuyện khác nhau nhỉ."
Giọng nói của Thanh Linh vang lên bên tai Mộc Kinh Vân đang tiếc nuối chép miệng.
- Phàm nhân, ta nghĩ ta đã biết thiên chức của ngươi khi có mặt trên đời này rồi.
"Sao cơ?"
- Ngươi làm cai ngục là hợp nhất. Với cách dọa người như thế thì ai mà chẳng sợ. À không, ta dám chắc bọn họ sẽ khai hết trước cả khi bị tra tấn ấy chứ.
"Ngài nghĩ vậy sao?"
- Ngươi giỏi doạ người thật đấy. Về khoản này thì ngươi đúng là thượng thừa.
"Ta có dọa đâu..."
Mộc Kinh Vân nhún vai đáp như không có chuyện gì.
- .........
Cái gì?
Chẳng lẽ tên này thực sự định lột da thịt tiện nhân này ra trước mắt ta sao?
Nếu vậy thì đúng là biến thái thật.
Thanh Linh tặc lưỡi như thể không còn gì để nói.
- Đúng là không bình thường mà.
Nghe vậy, Mộc Kinh Vân cười lớn đáp.
"Nói đùa thôi mà."
- Ngươi còn giả vờ.
"Không phải đâu. Dù ta có thích nhìn máu me đến đâu thì cũng chẳng làm chuyện vô bổ như vậy."
- Vô bổ?
"Đúng vậy. Phí thời gian thì đúng hơn. Mất thời gian lắm. Hơn nữa, nếu lột da giữa chừng mà ả ta chết thì mất vui."
- .........
Cái ngữ khí ấy là sao? Cứ như thể có cơ hội thì hắn sẽ làm thật vậy?
Nghi ngờ thật đấy.
Trong mắt tên nhóc này, phải chăng con người cũng chẳng khác gì động vật, côn trùng hay những thứ đồ vô tri vô giác khác sao?
Tên phàm nhân này có quan niệm về cái chết hoàn toàn khác với người thường.
Đúng lúc này, Mộc Kinh Vân lên tiếng.
"Nhưng ít ra ta đã biết được một sự thật."
- Sự thật gì?
"Dù không có cảm giác đau đớn, thì nỗi sợ hãi vẫn là thứ khó kiểm soát."
Vì Lăng Hoa Dương tự tin nói ả ta không cảm thấy đau nên hắn mới muốn thử xem liệu ả ta có miễn nhiễm với sự sợ hãi hay không.
Nếu thật sự như vậy thì cũng thú vị đấy.
Nhưng trái với mong đợi của Mộc Kinh Vân, Lăng Hoa Dương đã không thể vượt qua nỗi sợ hãi, thậm chí còn ngất xỉu.
Thanh Linh lên tiếng.
- Đối với sinh vật sống, cảm xúc là lĩnh vực không thể điều khiển được dù có rèn luyện đến mấy đi nữa.
"Chắc vậy."
Không thể phủ nhận được điều đó.
Dù không phải sợ hãi thì...
Cơn thịnh nộ tiềm ẩn trong lòng hắn sau cái chết của gia gia, theo thời gian không hề giảm bớt mà ngày càng sôi sục.
Giống như dung nham đang sục sôi vậy.
Cứ thế này thì khó mà lường trước được bản thân hắn sẽ làm ra chuyện gì.
"Aaaa. Mà sao ả ta lại đến phòng ta chỉ để làm chuyện này nhỉ?"
- Chuyện gì? Ngươi đang nói đến việc ả ta định giao hợp với ngươi sao?
"........ Cách diễn đạt của ngài thật trực tiếp và thú vị làm sao."
- Giả vờ ngây thơ làm gì nữa.
Mộc Kinh Vân nhún vai trước lời nói của Thanh Linh.
Nàng chế nhạo.
- Dù là giao phối hay gì đi nữa thì cũng thật phí công vô ích nếu dùng mỹ nhân kế với tên nhóc như ngươi.
Theo nàng quan sát, phàm nhân này không phải là kẻ dễ bị lung lay bởi chuyện đó.
Hắn không bao giờ tiếp nhận mọi thứ một cách đơn thuần.
Cho dù đó là thiện ý không chút tư lợi, Mộc Kinh Vân vẫn luôn mang một lòng nghi ngờ sâu sắc.
Theo một nghĩa nào đó, rất khó để có thể qua mặt được Mộc Kinh Vân.
"Dù sao thì ta cũng phải đánh thức ả ta dậy hỏi cho ra nhẽ. Chắc chắn phải có lý do."
- Ta đồng ý.
Việc ả ta biết tên hắn đã cho thấy ả ta không phải vô duyên vô cớ tiếp cận.
Mục đích của ả ta tuyệt đối không phải là chuyện thể xác.
- Bụp!
Mộc Kinh Vân dùng chân đạp mạnh vào giữa ngực ả ta.
"Dậy đi."
Lăng Hoa Dương đang ngất xỉu bỗng ho khan rồi tỉnh lại.
"Khụ khụ!"
Ả ta ngơ ngác nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt của Mộc Kinh Vân, giật mình sợ hãi, vội né tránh.
Nỗi sợ hãi một khi đã ăn sâu vào tiềm thức thì không thể nào tan biến trong phút chốc.
Ả ta vội vàng đưa tay sờ lên da thịt mình.
Rồi thở phào nhẹ nhõm.
'Haa.'
Nếu khi mở mắt ra mà thấy cả người đã bị lột da thì thật sự không thể chịu đựng nổi.
May mà vẫn chưa.
Nhìn ả ta, Mộc Kinh Vân cười nói.
"May quá đúng không?"
- Hức!
"Phải tỉnh táo thì mới thấy được vẻ mặt của ngươi khi bị ta lột da chứ."
'Tên, tên điên này...'
Cơ thể ả ta nổi da gà trước lời nói của Mộc Kinh Vân.
Sau khi trở thành có được cơ thể không thể cảm nhận đau đớn, ả ta đã nghĩ rằng, nỗi sợ hãi cũng sẽ biến mất.
Nhưng tên này thực sự đã vượt quá giới hạn bình thường.
Suy nghĩ của hắn hoàn toàn khác biệt.
- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Trái tim ả ta lại đập loạn xạ.
Mộc Kinh Vân khẽ cười rồi nói tiếp.
"Ngất xỉu nữa thì phiền phức lắm."
Nghe vậy, ả ta bất giác thốt ra những lời không nên nói.
"Xin, xin đừng!"
'Ơ?'
Mình vừa nói gì vậy?
Chẳng lẽ mình lại van xin sao?
Trong quá trình trở thành mật thám của Ám Tiễn, ả ta đã được huấn luyện rất nhiều.
Nếu chẳng may bị kẻ địch bắt giữ, dù bị tra tấn dã man đến đâu cũng tuyệt đối không được hé răng nửa lời, trường hợp xấu nhất là tự sát.
Đó là nguyên tắc cơ bản của mật thám Ám Tiễn, bất kể là ai cũng phải tuân theo.
- Nghiến!
Lăng Hoa Dương cắn chặt môi.
Thật nhục nhã.
Sau khi có được cơ thể không cảm nhận được đau đớn, cảm xúc của ả ta đã trở nên chai sạn, và ả ta lấp đầy nó bằng niềm vui thích từ nỗi đau và cái chết của người khác.
Trong lúc đó, ả ta vẫn luôn nghĩ rằng mình không sợ đau đớn hay cái chết.
Nhưng có vẻ như không phải vậy.
Dường như cảm xúc sợ hãi vẫn luôn ẩn giấu ở một góc khuất nào đó trong tim ả ta.
'Cuối cùng cũng chẳng khác gì.'
Mình cũng chỉ là một con người bình thường, không có gì đặc biệt.
Ả ta nhìn Mộc Kinh Vân với vẻ mặt ngơ ngác, rồi như đã sắp xếp lại được cảm xúc, ả ta nói.
"Giết ta đi."
"Chuyện đó hơi khó. Giới hạn của cửa ải này là cấm giết người."
"........."
"Nhưng ta có thể hứa với ngươi một điều."
"Hứa?"
"Chỉ cần ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ bỏ qua chuyện vui vẻ này và để ngươi đi."
Giọng điệu như đang ban ơn.
Đây là một lời đề nghị có sức cám dỗ lớn.
Nhưng Lăng Hoa Dương không trả lời.
Nhìn thái độ của ả ta, Mộc Kinh Vân khẽ cười rồi hỏi.
"Câu hỏi rất đơn giản. Ngươi tự nguyện đến đây, hay là có người phái đến?"
"........"
"Bỗng nhiên lại im lặng vậy."
"........”
Ả ta vừa mới vượt qua nỗi sợ hãi và sắp xếp lại cảm xúc, sao có thể dễ dàng mở miệng được chứ?
Mật thám Ám Tiễn thà chết chứ không tiết lộ thông tin.
Ả ta nghiến răng ken két, ánh mắt sắc lạnh.
"Xuống địa ngục mà hỏi."
Vừa dứt lời, ả ta há miệng lè lưỡi.
Và định cắn đứt nó.
Nhưng…
- Choang!
"Ư!"
Một vật cứng đã kẹp chặt lấy lưỡi Lăng Hoa Dương, ngăn không cho ả ta cắn đứt nó.
'Cái, cái gì vậy?'
Ả ta không nhìn thấy gì cả.
Nhưng vật đang kẹp chặt lấy lưỡi ả ta cứng đến đáng kinh ngạc.
Là cái gì vậy?
Trong lúc ả ta đang bàng hoàng, Mộc Kinh Vân bỗng thốt ra một câu khó hiểu.
"Tiểu Hạ, ngươi muốn có một cơ thể phải không?"
'…!?'
Hắn đang nói gì vậy?
Ở đây còn có ai khác ngoài bọn họ sao?
Ả ta không cảm nhận được bất kỳ luồng khí nào khác.
- Rùng mình!
Đột nhiên, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng ả ta.
Lăng Hoa Dương cảm giác như có thứ gì đó lạnh lẽo và ghê rợn đang vuốt ve mái tóc mình, khiến ả ta sởn gai ốc.
Ngay khoảnh khắc đó, Lăng Hoa Dương như không dám tin vào mắt mình.
- Thoắt ẩn thoắt hiện!
Một hình dạng mờ ảo xuất hiện lộn ngược trước mặt ả ta.
Đó là một nữ hài với mái tóc hoa râm, đồng tử trắng dã trông vô cùng rùng rợn.
Nữ hài dần dần tiến lại gần Lăng Hoa Dương, dáng vẻ ấy không hề giống con người một chút nào.
'Quỷ... quỷ...'
"Ưm ưm!"
Lăng Hoa Dương vùng vẫy muốn ngồi dậy.
Nhưng Mộc Kinh Vân đang ghì chặt ả ta, hơn nữa toàn thân ả ta như bị trói buộc, không thể động đậy.
'Đừng tới đây! Đừng tới đâyyyyyyy!'
Mắt ả ta đỏ ngầu vì sợ hãi tột độ, các mạch máu như muốn vỡ tung.
- Soạt!
Ngay sau đó, lần đầu tiên trong đời, Lăng Hoa Dương được trải nghiệm cảm giác có thứ gì đó nhập vào cơ thể mình.
Đó là thứ hoàn toàn khác biệt với những gì ả ta cảm nhận được bằng ngũ quan.
"Ư... ư..."
Chẳng mấy chốc, các mạch máu trên khắp cơ thể ả ta nổi lên đen kịt, toàn thân co giật dữ dội.
* * *
Hai người đang rảo bước rất nhanh trên hành lang.
Đó là Mộc Du Thiên và Mã Tường - gián điệp của Ám Tiễn do Chính Nghĩa Minh phái đến trà trộn.
Nơi mà họ đang vội vã hướng đến chính là phòng của Mộc Kinh Vân.
"Chết tiệt. Mong là chưa muộn."
Mã Tường càu nhàu với vẻ khó chịu.
Mộc Du Thiên im lặng không đáp.
Bởi vì y đã thú nhận với Mã Tường rằng Mộc Kinh Vân là đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình.
Y không hề muốn nói ra chuyện này.
Nhưng hắn không thể nhắm mắt làm ngơ, để mặc cho Mộc Kinh Vân chết trong khi kinh mạch và đan điền bị phế, trở thành một kẻ tàn phế.
Vì vậy, y đã quỳ xuống tạ lỗi với Mã Tường và thú nhận tất cả.
Ban đầu, Mã Tường đã vô cùng tức giận.
[Tên điên đó là tam nhi tử của Trang chủ Nghiên Mộc Kiếm Trang sao?]
Hắn ta thậm chí còn cảm thấy thật nực cười.
Nhưng trước những lời xin lỗi liên tục của Mộc Du Thiên, hắn ta đành phải kìm nén cơn giận.
Ai mà ngờ được kẻ đã đẩy các mật thám Ám Tiễn vào chỗ chết lại là công tử của một danh môn chính phái chứ.
Mã Tường hạ giọng nói.
"Mộc Du Thiên, ngươi có thể giữ lời hứa chứ?"
".......Ta sẽ cố gắng hết sức."
"Cố gắng thôi là chưa đủ. Nếu không phải vì tình huống này, ta đã loại bỏ hắn như một chướng ngại vật của nhiệm vụ rồi."
Đó là sự thật.
Bất kể là người của chính phái hay tà phái, Mộc Kinh Vân đã gây ra cái chết của quá nhiều người.
Hắn rất nguy hiểm, và vì tương lai, việc trừ khử hắn là điều đúng đắn.
Nhưng Ám Tiễn chỉ còn lại bốn mật thám.
Xác suất hoàn thành nhiệm vụ quá thấp.
"Ngươi phải thuyết phục được Mộc Kinh Vân. Ít nhất là để những người đã chết dưới tay hắn không hy sinh vô nghĩa."
“Được rồi.”
Mộc Du Thiên trầm giọng đáp.
Điều mà tên mật thám của Ám Tiễn, à không, Mã Tường muốn chỉ có một.
Không phải là lời xin lỗi chân thành của Mộc Kinh Vân, mà là muốn hai huynh đệ bọn họ cùng gia nhập Ám Tiễn, trở thành mật thám tạm thời để hoàn thành nhiệm vụ.
‘Liệu có thể thuyết phục được hắn không?’
Thành thật mà nói, y không hề tự tin, thậm chí còn chẳng có chút hy vọng nào.
Nhưng y phải làm được.
Cho dù thằng nhãi đó có thay đổi thế nào, y cũng không tin là khả năng phán đoán bằng lý trí của hắn đã biến mất.
Nếu vậy thì hắn đã chẳng thể sống sót đến bây giờ.
‘Dù có thay đổi thì tên đó vẫn là người của chính phái.’
Hắn sẽ không quên đi gốc rễ của mình.
Mộc Du Thiên cho rằng phải nhấn mạnh điểm này để thuyết phục Mộc Kinh Vân.
Biết đâu đây lại là một cơ hội.
Nếu giúp đỡ Ám Tiễn – những mật thám của Chính Nghĩa Minh, hoàn thành nhiệm vụ trọng đại là khiến Thiên Địa Hội sụp đổ, thì có lẽ hắn sẽ gột rửa được nỗi nhục bị phong môn của Nghiên Mộc Kiếm Trang.
‘Phải rồi. Tên đó cũng muốn điều này.’
Mộc Du Thiên sắp xếp lại suy nghĩ, tính toán xem nên nói chuyện với Mộc Kinh Vân như thế nào.
Trong lúc đó, bọn họ đã đến trước phòng của Mộc Kinh Vân.
Nhưng mà…
‘Hửm?’
Hai người đứng trước cửa phòng, nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Bọn họ không cảm nhận được bất kỳ động tĩnh nào từ bên trong.
Mộc Du Thiên lên tiếng hỏi:
“... Không phải ngươi nói đã có một tên hành động rồi sao?”
“Đúng vậy. Chính vì thế nên chúng ta mới phải nhanh chóng đến đây.”
Vì sợ sử dụng khinh công trên hành lang sẽ gây chú ý, nên bọn họ chỉ có thể nhanh chóng đi bộ đến đây.
Cả hai đều cảm thấy nghi hoặc, bèn đẩy cửa bước vào.
‘Ơ?’
Bên trong quả nhiên không có ai.
Nhưng giường trong phòng đã bị vỡ nát, đồ đạc bị xáo trộn, rõ ràng là đã xảy ra chuyện.
Nhìn cảnh tượng này, Mộc Du Thiên sa sầm mặt mày, nói:
“Chẳng lẽ chúng ta đến muộn rồi?”
“...”
Mã Tường quan sát căn phòng, sau đó mới đáp:
“Chưa thể khẳng định được. Nếu ả ta đã hoàn thành nhiệm vụ thì Mộc Kinh Vân đã sớm trở thành một tên tàn phế nằm trên giường rồi.”
“Nhưng mà cả hai người bọn họ đều không có ở đây.”
“... Không chừng đã bị đưa đến chỗ Đội trưởng rồi.”
“Đội trưởng?”
“Phải.”
Trong số những mật thám còn sống sót của Ám Tiễn, có một người đứng đầu chỉ huy bọn họ.
Chính gã là người đã ra lệnh xử lý Mộc Kinh Vân.
Mã Tường có chút áy náy nói:
“Bây giờ vẫn chưa biết rõ tình hình, ngươi hãy kiên nhẫn một chút. Chúng ta đi gặp Đội trưởng đã.”
“... Được rồi.”
Bọn họ đóng cửa phòng Mộc Kinh Vân, sau đó đi xuống lầu.
Nghe nói Đội trưởng của nhóm gián điệp Ám Tiễn đang ẩn náu trong căn phòng cuối cùng bên phải tầng hai.
Bọn họ đang ở tầng bốn.
Trong lúc đang đi xuống,
- Ồn ào!
Một đám thiếu niên tụ tập ở khu vực trung tâm tầng dưới, hình như đang có chuyện gì đó hỗn loạn.
Đang định xem chuyện gì đã xảy ra thì Mã Tường đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ vẻ hoang mang, không dám bước tiếp.
“Ngươi sao đấy?”
“Chết tiệt...”
“Chuyện gì vậy?”
Một đám võ sĩ quấn khăn đỏ đang lôi một thiếu niên bê bết máu me đi ra.
Không chỉ vậy, còn có một thiếu niên khác bị chặt đứt một chân, hai tay bị võ sĩ bên cạnh trói chặt.
Mã Tường nhìn bọn họ, không biết phải làm sao.
Mộc Du Thiên khẽ hỏi:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mã Tường nghiến răng, thấp giọng nói:
“... Cả hai đều là mật thám của chúng ta.”
‘!?’
Hai người kia không ai khác chính là mật thám của Ám Tiễn.
Chuyện này là sao?
Đang lúc hoang mang, bọn họ nghe thấy một giọng nói vang lên,
“Ha ha ha ha! Tìm được gián điệp rồi, tất cả đều là công lao của ngươi!”
Bọn võ sĩ bắt được người đang cười lớn, vỗ vai một người nào đó đầy khen ngợi.
Người đó chính là…
‘Mộc Kinh Vân?’
Mặt Mộc Du Thiên ngay lập tức u ám hẳn đi.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook