Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 82 - Chủ nhân Huyết Cốc (1)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 82: Chủ nhân của Huyết Cốc (1)
Nghe kể về một số ký ức đọc được từ thân xác Lăng Hoa Dương mà Quy Tư Hạ vừa chiếm giữ, Mộc Kinh Vân tỏ vẻ thích thú.
Tuy bản thân hắn vẫn không quan tâm mấy đến tình huống của võ lâm cũng như cách võ lâm vận hành, nhưng qua thông tin mà Tư Hạ đọc được, hắn có thể đoán được mối quan hệ giữa Chính Nghĩa Minh và Thiên Địa Hội.
‘Là mối quan hệ đối địch.’
Điều thú vị ở đây chính là lý do hai bên tranh đấu.
Bọn họ xem nhau là kẻ thù chỉ vì lý tưởng và niềm tin khác biệt.
Mộc Kinh Vân cảm thấy điều này thật nực cười.
Không phải ân oán đơn thuần, chỉ vì giá trị bản thân theo đuổi khác biệt mà đã có thể liều mạng chém giết lẫn nhau, rốt cuộc là xuất phát từ thứ cảm xúc gì?
“Chính, tà… Thật vô nghĩa.”
- Vô nghĩa. Đúng, cũng có thể nói như vậy. Nhưng trong võ lâm này, không có gì đáng sợ hơn lý tưởng và niềm tin.
“Sao ngài lại nói thế?”
- So với ân oán, thứ khiến con người ta mệt mỏi hơn chính là luôn cho rằng bản thân mình đúng.
“À. Điều này ta có thể đồng cảm.”
Thanh Linh nói đúng.
Tuy chưa gặp gỡ nhiều người, nhưng Mộc Kinh Vân cũng cảm thấy mệt mỏi nhất chính là những kẻ luôn tự cho mình đúng.
Phần lớn những kẻ đó đều cho rằng ngoại trừ bản thân mình ra, tất cả mọi người trong thiên hạ này đều sai.
Chính vì vậy, Mộc Kinh Vân vô cùng chán ghét loại người này.
“Chỉ nghe tên thôi đã thấy mệt rồi. Chính Nghĩa Minh? Cả đám tự cho mình là đại diện của chính nghĩa sao? Nên mới đặt cái tên như vậy?”
“Cái đám Chính Nghĩa Minh đó chắc sẽ là kiểu người luôn tự cho mình là đúng kia nhỉ.”
“Buồn cười làm sao, Chính Nghĩa Minh lại gọi Thiên Địa Hội là tà ma ngoại đạo?”
- Nhảm nhí!
Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, Thanh Linh liền lên tiếng.
- Bọn chúng là loại người tư duy phân cực. Bản thân nghĩ mình là trắng thì xem tất cả những thứ khác là đen, ngoan cố không chịu tiếp thu.
“Là vậy sao? Vậy xem ra, Thiên Địa Hội không phải tà ma ngoại đạo như Chính Nghĩa Minh nghĩ nhỉ?”
- Thiên Địa Hội mà chúng ta tạo ra không phải là một tổ chức đơn thuần như vậy.
‘Chúng ta tạo ra?’
Hai mắt Mộc Kinh Vân nheo lại.
Chẳng lẽ Thanh Linh cũng góp phần gây dựng nên tổ chức khổng lồ này?
Nhưng trên mặt hắn không biểu hiện gì khác lạ, nhanh chóng hỏi sang chuyện khác.
“Không phải là một tổ chức đơn thuần? Ý ngài là gì?”
- Như bổn tọa vừa nói. Cái mác tà ma ngoại đạo chính là nghịch lý do lũ đạo đức giả kia gán ghép cho. Nhưng Thiên Địa Hội được lập ra để phủ nhận điều đó và tạo ra một giang hồ chân chính.
“Giang hồ chân chính?”
- Từ bao giờ mà giang hồ lại lấy chính đạo làm chủ, còn những thứ khác đều là tà ác?
“Chuyện đó thì ta không biết.”
- Hầy.
Làm sao Mộc Kinh Vân biết được chuyện này chứ.
Từ lúc sinh ra, hắn đã chẳng liên quan gì đến hai chữ giang hồ.
Thanh Linh tặc lưỡi nói.
- Thứ mà Thiên Địa Hội theo đuổi chính là đưa giang hồ trở về hình thái nguyên thủy nhất.
“Nguyên thủy? Là sao?”
- Cá lớn nuốt cá bé, kẻ thích nghi được sẽ tồn tại, kẻ mạnh là vua. Bản chất của võ công là để khẳng định sức mạnh của bản thân. Ban đầu, giang hồ được gọi là võ lâm chính bởi đây là nơi tranh đấu, phân định ai mạnh ai yếu. Nhưng giang hồ bây giờ chỉ là một cuộc chiến đầy rẫy những giá trị đã mục nát.
“........”
- Trên đời này làm gì có đen trắng phân minh? Giấy trắng chấm mực thì đen, đồ tể bỏ dao xuống cũng thành Phật. Nếu đã muốn bàn về màu sắc của thế gian thì phải là màu xám mới đúng.
Giọng nói của nàng đầy vẻ phẫn nộ.
Mộc Kinh Vân cảm thấy sự phẫn nộ đó không đơn thuần như hắn, mà là sự phẫn nộ hướng đến cả thế gian rộng lớn.
Mộc Kinh Vân tò mò hỏi.
“Vậy ý ngài… Thiên Địa Hội là màu xám sao?”
- .........
Thanh Linh đột nhiên im lặng.
‘Ra là vậy.’
Chỉ cần nhìn phản ứng của Thanh Linh, cũng đủ để hắn biết nàng nghĩ gì về Thiên Địa Hội hiện tại.
Ít nhất cũng không phải màu xám như lời nàng vừa nói.
Chính vì vậy mà nàng mới chán ghét Thiên Địa Hội hiện tại.
Mộc Kinh Vân chuyển chủ đề.
“Thôi bỏ đi. Dù sao thì cũng nhờ Tư Hạ mà chúng ta biết được thông tin hữu ích. Mật thám của Chính Nghĩa Minh…”
Khi đã bị đoạt xác, hắn đã thông qua thức thần, đọc được một phần ký ức của đối phương.
Tuy không phải là toàn bộ, nhưng cũng có được thông tin hữu ích.
- Khi quy mô của một tổ chức đã lên đến hàng nghìn, hàng vạn người thì việc xuất hiện lỗ hổng và cài mật thám là chuyện thường tình. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Chỉ là ngu ngốc hơn bổn tọa tưởng.
“Ý ngài là sao?”
- Chính là mật thám của lũ Ám Tiễn đó.
“Bọn chúng thì sao?”
- Có lẽ ngươi không biết. Mật thám vốn dĩ phải giữ bí mật tình báo. Vậy mà lũ mật thám được cài vào đây lại chia sẻ thông tin cho nhau nhiều đến vậy. Hầy.
Mộc Kinh Vân cũng gật đầu đồng tình.
Tuy đây là lần đầu tiên hắn gặp chạm trán mật thám, nhưng nếu xét đến việc chúng là những kẻ được phái đi trà trộn vào tổ chức đối thủ, thì đây có vẻ là một lựa chọn sai lầm về mặt chiến lược.
Chẳng hạn như hiện tại, chỉ cần một người hé miệng là cả đám đều bị lộ tẩy.
Tuy nhiên, điều quan trọng bây giờ không phải là sự ngu ngốc của bọn mật thám kia.
- Dù sao thì ngươi định làm gì?
“Để xem sao đã.”
- Có vẻ như đã quá trễ để giả như không biết chúng tồn tại.
Xem ra mật thám của Ám Tiễn rất căm ghét hắn.
Tất nhiên hắn hiểu được điều đó.
Vì hắn mà số lượng mật thám bị giảm xuống, đồng nghĩa với việc xác suất hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ cũng giảm theo.
- Ngoài việc trả thù cho đồng đội, có vẻ như chúng nghĩ rằng giết ngươi sẽ giúp chúng dễ dàng vượt qua các cửa ải sau hơn.
“Nếu nhìn từ quan điểm thứ hai thì đó không phải là lựa chọn sai lầm.”
- Cũng không phải lựa chọn đúng đắn.
“Đúng vậy.”
Nếu thành công thì không sao, nhưng nếu thất bại thì phải trả cái giá tương xứng chứ.
Bây giờ chính là lúc phải trả giá rồi.
Quy Tư Hạ vừa chiếm lấy cơ thể của Lăng Hoa Dương, hào hứng lên tiếng
“Chủ nhân, để ta đi xử lý từng tên một nhé?”
Thức thần của Mộc Kinh Vân đã chiếm được cơ thể của Lăng Hoa Dương, một mật thám của Ám Tiễn.
Vì biết rõ thân phận của nhau nên hắn có thể dễ dàng dụ dỗ và giết chết những tên còn lại, hoặc phế bỏ đan điền của bọn họ như những gì bọn họ định làm với hắn.
Mộc Kinh Vân lắc đầu.
- Sao vậy? Ngươi định tha cho chúng sao?
“Không. Nhưng chúng ta cũng không cần phiền phức vậy đâu.”
- Không cần phiền phức? Vậy ngươi định làm gì?
“Ta có cách tốt hơn.”
Khóe miệng Mộc Kinh Vân nhếch lên một nụ cười ranh mãnh.
* * *
- Bốp! Bốp!
“Ha ha ha ha! Tìm ra mấy tên mật thám đang trốn chui trốn nhủi rồi! Tất cả là nhờ công của ngươi!”
Một trong những võ sĩ đeo đai đỏ vỗ vai Mộc Kinh Vân, ca ngợi công lao của hắn.
Lựa chọn của Mộc Kinh Vân đối với lũ mật thám của Ám Tiễn rất đơn giản.
Hắn không cần phải tự mình xử lý từng tên một.
Hắn chỉ cần cho những võ sĩ đeo đai đỏ biết ai là mật thám.
‘Một mũi tên trúng hai con nhạn.’
Hắn không cần phải nhúng tay vào, vừa có thể loại bỏ được mấy tên mật thám đó, vừa có thể lập công cho Thiên Địa Hội bằng cách vạch trần sự tồn tại của bọn họ.
Quả đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Tất nhiên, Lục Linh Quy Tư Hạ, kẻ phải tiết lộ thân phận mật thám của mình rồi bị bỏ rơi sau khi vất vả lắm mới có được cơ thể mới, là người duy nhất cảm thấy tiếc nuối.
“Ơ? Tên kia cũng là người của Ám Tiễn giống ta!”
Nhưng Quy Tư Hà vẫn hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình.
Vị trí Quy Tư Hà chỉ tay là cầu thang dẫn lên tầng trên, nơi có một thiếu niên đang đứng, vẻ mặt bối rối.
‘Hửm?’
Mộc Kinh Vân nhận ra thiếu niên kia.
Đó là người đã vượt qua cửa ải thứ hai, cùng nhóm với hắn.
Mộc Kinh Vân nhớ rõ vì tên này đã định nhân lúc Mạc Hạ Lan bất tỉnh để giết ả ta, còn vì vậy mà đánh nhau với Mộc Du Thiên.
Hình như tên Mã Tường.
Ngay lúc đó.
- Vút!
Mã Tường vội vàng nhảy lên cầu thang.
“Bắt lấy tên đó!”
Vút! Vút! Vút! Vút!
Các võ sĩ đeo đai đỏ lập tức đuổi theo hắn ta.
Theo thông tin có được từ ký ức của Lăng Hoa Dương, trong số các mật thám của Ám Tiễn, Mã Tường là tên cuối cùng trong số bốn tên còn sống sót.
Nói chung hắn ta cũng khá xui xẻo khi tự mò mặt đến đây.
Tuy nhiên, có người khiến Mộc Kinh Vân thấy hứng thú hơn hẳn Mã Tường.
‘Sao cái tên kia lại nhìn mình như vậy?’
Mộc Kinh Vân nhìn Mộc Du Thiên, kẻ đang nhìn hắn với ánh mắt như muốn giết người.
Ánh mắt y tràn ngập oán hận.
Nghĩ lại thì, hình như y đã đi xuống cầu thang cùng với mật thám của Ám Tiễn là Mã Tường.
Mộc Kinh Vân híp mắt.
‘Có vẻ như người huynh đệ kia của mình đã biết được gì đó.’
Nếu không sao y lại nhìn hắn bằng ánh mắt cay nghiệt thế chứ.
Thật là một tên ngốc.
Nếu là hắn, hắn sẽ không bao giờ để lộ cảm xúc thật của mình, nhất là khi mớ cảm xúc đó liên quan đến lũ mật thám
Nhưng Mộc Du Thiên lại rất thật thà với cảm xúc của bản thân.
Mộc Kinh Vân khẽ cười.
‘Đúng là cái tên đơn giản.’
Chẳng lẽ do y còn trẻ quá sao?
Hắn có nên nhân cơ hội này, gán cho y tội danh mật thám, xử lý y cùng với tên kia luôn?
Mộc Kinh Vân suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
‘Chưa phải lúc.’
Dù hắn chỉ đang đóng giả Mộc Kinh Vân, nhưng trong mắt đám người Thiên Địa Hội, hắn và Mộc Du Thiên đều xuất thân từ Nghiên Mộc Kiếm Trang.
Nếu có chút nghi ngờ gì về hắn, việc hắn trà trộn vào Thiên Địa Hội sẽ gặp khó khăn.
‘Cứ để yên đã.’
Sẽ có nhiều cơ hội để xử lý y sau.
Mộc Kinh Vân mỉm cười, vẫy tay chào Mộc Du Thiên.
Có vẻ như càng tức giận hơn, Mộc Du Thiên mặt đỏ bừng, giậm chân bình bịch bước lên cầu thang.
Lúc đó, có người tiến đến gần và gọi hắn.
“Mộc Kinh Vân.”
“Vâng.”
Đó là một nam nhân trung niên, trông có vẻ lớn tuổi hơn những võ sĩ đeo đai đỏ khác.
Hình như là võ sĩ cấp cao.
Ông ta chỉ xuống tầng dưới và nói với Mộc Kinh Vân.
“Cốc chủ cho gọi ngươi.”
‘Cốc chủ?’
Ý ông ta là cái lão già đeo mặt nạ quỷ kia sao?
Mộc Kinh Vân đi theo võ sĩ cấp cao xuống tầng dưới.
Tầng trệt là nơi ở của các võ sĩ đeo đai đỏ, còn căn phòng ở giữa, nối liền với thư phòng, là nơi ở của Cốc chủ Thí Huyết Cốc.
- Cốc cốc!
Ai đó gõ cửa và nói.
- Đã đưa hắn đến rồi.
Nghe thấy tiếng nói bên ngoài, người đang ngồi trên ghế, đang ngắm nhìn thanh kiếm trong thư phòng lên tiếng.
“Đợi một chút.”
- Vâng.
Người ngồi trên ghế đặt thanh kiếm sang một bên.
Thanh kiếm được đặt sang một bên, để lộ khuôn mặt mang đầy vết bỏng.
Ngay sau đó, người nọ đeo chiếc mặt nạ đặt trên bàn lên.
Đó là chiếc mặt nạ quỷ đã từng xuất hiện ở cả hai cửa ải của Thí Huyết Cốc.
“Cho hắn vào.”
- Vâng.
Theo lời của người đeo mặt nạ quỷ, cánh cửa mở ra, một thiếu niên tuấn tú bước vào.
Đó chính là Mộc Kinh Vân.
Mộc Kinh Vân khẽ cúi đầu chào.
Người đeo mặt nạ quỷ phẩy tay, chỉ vào chiếc ghế dành cho khách.
“Ngồi đi.”
“Vâng.”
Mộc Kinh Vân ngồi xuống ghế, người đeo mặt nạ quỷ cũng đứng dậy, bước đến chỗ đối diện hắn rồi ngồi xuống.
Người đeo mặt nạ quỷ nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân.
Mộc Kinh Vân cũng không hề né tránh, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
‘Gan lớn đấy!’
Thằng nhãi này dám nhìn thẳng vào mắt hắn sao?
Ánh mắt của người đeo mặt nạ quỷ lóe lên một tia kinh ngạc.
Từ khi gã tiếp quản Thí Huyết Cốc đến nay, đây là lần đầu tiên gã gặp phải kẻ như vậy.
Tất nhiên, gã đã từng chạm trán những kẻ với tài năng thiên phú, võ công cao cường, vượt qua cửa ải trong thời gian ngắn, hay những kẻ ranh ma, xảo quyệt, sử dụng những thủ đoạn không ai ngờ tới, nhưng Mộc Kinh Vân lại có gì đó rất khác biệt.
Người ta hay có câu, muốn biết cái cây có thể thành đại thụ không, chỉ cần nhìn từ lúc nó vẫn còn là cây non, cũng có thể thấy được.
Thằng nhãi này có tiềm năng vượt xa những kẻ mà gã từng gặp trước đây.
Nhưng có một điều gã cần phải xác nhận cho rõ ràng.
“Mộc Kinh Vân.”
“Vâng.”
“Ngươi xuất thân từ Nghiên Mộc Kiếm Trang của chính phái phải không?”
“Vâng.”
“Bây giờ ngươi không cần phải trả lời đơn giản như vậy đâu.”
“... Vâng.”
“Ta nghe nói, ngươi và thằng nhãi tên Mộc Du Thiên bị đưa đến đây làm con tin để đổi lấy sự yên ổn cho Nghiên Mộc Kiếm Trang. Có đúng không?”
Nghe vậy, Mộc Kinh Vân thầm kinh ngạc.
Chẳng lẽ gã không biết lý do hắn đến đây sao?
Mộc Kinh Vân cứ tưởng gã biết chuyện hắn đến đây vì đã “lỡ” học hết cái bí kíp tuyệt đỉnh kia của Thiên Địa Hội chứ, hoá ra…
‘Vậy thì...’
Có lẽ Mộc Kinh Vân cũng không cần nói ra sự thật.
Mộc Kinh Vân gật đầu.
“Đúng vậy.”
Nghe vậy, ánh mắt của người đeo mặt nạ quỷ lóe lên một tia sắc bén.
Người đeo mặt nạ quỷ hắng giọng, nói bằng một giọng trầm hơn.
“Nhưng mà, có điều kỳ lạ.”
- Vút!
Lời còn chưa dứt, một thanh kiếm đen đã kề sát cổ Mộc Kinh Vân.
‘!?’
Ánh mắt Mộc Kinh Vân trở nên sắc bén.
Hắn rõ ràng đã nghe thấy tiếng rút kiếm và nhìn thấy cả chuyển động của cơ bắp.
Hắn không hề lơ là, vậy mà trong nháy mắt thanh kiếm đã kề sát cổ hắn.
‘........Nhanh thật.’
Nhanh đến mức khó có thể nhận ra, một đường kiếm cực nhanh.
Có lẽ hắn đã hiểu tại sao Thanh Linh lại nói rằng với thực lực hiện tại của hắn thì còn lâu mới có thể gây nên sóng gió trong Thiên Địa Hội.
Hắn không thể đoán được đối phương mạnh đến mức nào.
Người đeo mặt nạ quỷ tiếp tục nói.
“Ngươi không phải tự nguyện mà bị ép đến đây, vậy tại sao lại tiết lộ mật thám của Chính Nghĩa Minh?”
Điều mà người đeo mặt nạ quỷ muốn xác nhận.
Chính là cái này.
Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, gã cũng không hiểu tại sao Mộc Kinh Vân lại tiết lộ chuyện này.
“Ta cứ tưởng tiết lộ kẻ phản bội sẽ được thưởng, thật bất ngờ.”
“Trước khi nói đến chuyện thưởng phạt, ngươi phải cho ta một lời giải thích hợp lý đã.”
“Hừm. Vậy sao?”
Một bên lông mày của người đeo mặt nạ quỷ nhướng lên.
Mũi kiếm đang kề sát cổ hắn, chỉ cần dùng thêm một chút lực là có thể xuyên thủng cổ họng hắn.
Hắn đang bị nghi ngờ, nhưng lại không hề tỏ ra sợ hãi hay nao núng.
Người đeo mặt nạ quỷ kinh ngạc nói.
“Ngươi có nhận thức được mình đang ở trong tình huống nguy hiểm không vậy?”
“Kiếm đang kề cổ, sao ta không biết được?”
“Là do ngươi gan to bằng trời sao? Hay là ngươi có gì đó muốn nói để gỡ tội?”
“Có lẽ là vế sau.”
Nghe vậy, người đeo mặt nạ quỷ hít một hơi lạnh.
Hắn hạ giọng cảnh cáo.
“Ta nói trước cho ngươi rõ, trong Thí Huyết Cốc này, ta là người nắm giữ quyền sinh quyền sát. Ngươi có thể sẽ chết ngay tại đây và bị khiêng ra khỏi thư phòng của ta đấy.”
- Xoẹt!
Lời còn chưa dứt, một luồng nhiệt nóng hổi tỏa ra từ thanh kiếm.
Lưỡi kiếm nóng rực khiến Mộc Kinh Vân giật mình, lúc này, giọng nói của Thanh Linh vang lên bên tai hắn.
- Thì ra là hậu duệ của kẻ đó.
‘Hả?’
Cái gì cơ?
Mộc Kinh Vân đang không hiểu chuyện gì thì Thanh Linh lên tiếng.
-Phàm nhân. Hãy hỏi hắn…
Nói rồi Thanh Linh truyền đạt điều gì đó cho Mộc Kinh Vân.
Lúc này, người đeo mặt nạ quỷ dí sát mũi kiếm nóng rực vào cổ Mộc Kinh Vân, gằn giọng.
“Tính nhẫn nại của ta có hạn. Nói mau…”
“Lý gia các người đã có thể khống chế được Nhiệt Dương Chi Khí trong cơ thể rồi sao?”
‘!?’
Lời vừa dứt, đồng tử người đeo mặt nạ quỷ co lại.
Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt là bộ phận duy nhất lộ ra ngoài, nhưng cũng đủ để cho thấy gã đang vô cùng kinh ngạc.
Đúng như Mộc Kinh Vân dự đoán, người đeo mặt nạ quỷ thực sự rất sốc.
Thằng nhãi này sao lại biết chuyện đó?
Chuyện về Nhiệt Dương Chi Khí là bí mật mà chỉ có một số ít người trong Thiên Địa Hội biết được.
- Xoẹt!
Người đeo mặt nạ quỷ vội vàng thu kiếm, đưa tay tóm lấy cổ áo Mộc Kinh Vân, gằn giọng.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Sao ngươi lại…”
Chưa để hắn nói hết câu, Mộc Kinh Vân đã mỉm cười nói.
“Ngươi có biết về Xích Viêm Kiếm Pháp không?”
‘!!!!!!!!!’
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook