Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 86
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 86: Các chủ Nguyên Sát Các (1)
‘Tên phàm nhân khốn kiếp!’
Hắn muốn dùng cách này để moi móc quá khứ của nàng sao?
Trong khoảnh khắc, nàng đã phân vân có nên phá vỡ phong ấn của con rối gỗ để thoát ra ngoài hay không.
Thế nhưng lúc này, Cốc chủ Thí Huyết Cốc - Lý Chi Viêm lại lên tiếng:
“Nếu chủ nhân đã nói vậy, thuộc hạ xin mạn phép nói. Chuyện ngày hôm đó, trong bổn Hội…”
-Phàm nhân khốn kiếp! Mau bảo y dừng lại. Đừng có dùng cách này để moi móc quá khứ của bổn tọa.....
Nàng cuống cuồng hét lên, muốn Mộc Kinh Vân mau ngăn cản Lý Chi Viêm.
Thế nhưng, Mộc Kinh Vân nào có ý định dừng lại.
Dù sớm hay muộn, khi Lý gia đối mặt với những điều liên quan đến quá khứ của Thanh Linh, Mộc Kinh Vân cũng sẽ biết được chuyện gì đã xảy ra.
Rốt cuộc nàng đã trải qua chuyện gì mà lại biến thành oan hồn.....
-Hửm?
Đúng lúc này, Lý Chi Viêm và Mộc Kinh Vân đồng thời nhìn về một hướng.
Đó là hướng bên ngoài tòa nhà.
- Chuyện gì vậy? Hai người các ngươi làm sao đấy?
Bị phong ấn trong con rối gỗ, Thanh Linh không thể cảm nhận được khí tức bên ngoài.
Chính vì vậy, nàng không khỏi nghi hoặc khi thấy phản ứng kỳ lạ của hai người.
Lý Chi Viêm đã đi tới bên cửa sổ từ lúc nào.
-Xoạt!
Y mở tung cửa sổ bằng giấy, để lộ ra khoảng sân rộng trước tiểu viện.
Bên ngoài, các võ sĩ đeo đai đỏ đang canh gác cẩn mật, không có bất kỳ động tĩnh gì bất thường.
Lý Chi Viêm khẽ nhíu mày.
Rõ ràng vừa rồi y cảm nhận được một luồng khí tức khác thường.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, nó đã biến mất.
‘Là gì vậy?’
Luồng khí tức vừa rồi mang đến một cảm giác vô cùng bất an, không thể xem thường.
Thế nhưng nó đã biến mất, muốn tìm kiếm sẽ vô cùng khó khăn.
Đúng lúc này, Mộc Kinh Vân lên tiếng:
“Lý Cốc chủ.”
“À, vâng chủ nhân. Hình như không có chuyện gì…”
“Ta có thể ra ngoài một lát được không?”
“Hả?”
Nghe Mộc Kinh Vân đột nhiên nói muốn ra ngoài, Lý Chi Viêm nhíu mày khó xử.
Ngược lại, Thanh Linh trong con rối gỗ lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ít nhất cũng có thể khiến hắn phân tâm.
* * *
Khoảng một canh giờ trước.
Trên một ngọn núi cách khu nhà khoảng một dặm, thuộc địa phận Thí Huyết Cốc.
Khoảng mười tên võ sĩ đai đỏ đang áp giải bốn tên mật thám của Ám Tiễn đã bị phế bỏ đan điền, toàn thân bị trói chặt.
Trong số những mật thám, có một nữ nhân có thể coi là hồng nhan họa thủy - Lăng Hoa Dương.
Những mật thám khác đều bị chặt tay, chặt chân, phế bỏ đan điền, không chịu nổi đau đớn mà ngất đi.
Chỉ có ả ta là vẫn còn tỉnh táo.
Lý do là bởi vì ả ta đã bị Quy Tư Hạ nhập vào.
‘Hầy.’
Quy Tư Hạ không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Vất vả lắm mới có được một cơ thể tốt như thế này, giờ lại phải vứt bỏ theo cách chả giống ai, thật đáng tiếc, nhưng Quy Tư Hạ buộc phải tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân.
Hắn ta tin rằng, khi thời cơ đến, chủ nhân sẽ tìm cho hắn ta một cơ thể khác thích hợp hơn.
Nếu thật sự như vậy…
‘.......Liệu mình có thể gặp lại tên khốn đó không?’
Tên đệ đệ súc sinh đã đẩy hắn ta vào chỗ chết.
Nhờ vào lòng căm thù dành cho người đệ đệ yêu dấu mà Quy Tư Hạ mới sống sót được ở vực thẳm tối tăm đó, hắn ta phải sống để báo thù.
Nếu chủ nhân đến được tổng đàn Thiên Địa Hội, có lẽ hắn ta sẽ được gặp lại tên đó.
Đã mười lăm năm trôi qua kể từ khi hắn ta chết.
Chỉ với khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đệ đệ của hắn ta ắt hẳn vẫn còn sống.
[Khốn kiếp. Chỉ cần huynh chết đi, mọi thứ sẽ kết thúc.]
[Đệ.....đệ.....]
[Huynh luôn tự cho mình hơn người, luôn tỏ ra thương hại ta.....]
[Ta....ta.....không có.....]
[Huynh chỉ là kẻ sinh ra trước ta mà thôi.]
- Siết!
Lòng bàn tay không nhịn được siết chặt.
Khuôn mặt hân hoan của đệ đệ hắn là thứ cuối cùng mà hắn ta nhìn thấy trước khi chết.
Vì là huynh đệ, vì có khuôn mặt giống nhau, Quy Tư Hạ đã dùng đá đập nát mặt mình vô số lần.
Vết thương mà đệ đệ hắn đã gây ra, lòng thù hận này của Quy Tư Hạ sẽ không bao giờ phai nhạt.
-Kẹt!
Đúng lúc này, chiếc xe ngựa chở bọn họ bỗng nhiên dừng lại.
Chuyện gì vậy? Quy Tư Hạ nghi hoặc nheo mắt nhìn xung quanh.
‘Hửm?’
Các võ sĩ đai đỏ đang cúi chào ai đó.
Cả hai đều mặc đạo bào, một người là lão già tóc bạc, người còn lại bịt mắt và chống quải trượng.
Một trong những tên võ sĩ đai đỏ dẫn đầu cung kính hành lễ:
“Tiểu nhân là Bồng Dương, đội trưởng của nhóm võ sĩ Thí Huyết Cốc, xin được bái kiến các vị tiền bối của Nguyên Sát Các.”
Lão già tóc bạc không ai khác chính là Nhân Thuỵ Ngọc, Các chủ Nguyên Sát Các, phụ trách cố vấn phương thuật cho Thiên Địa Hội.
Còn người đàn ông trung niên bịt mắt chống gậy bên cạnh là đệ tử của ông ta, Triệu Nghị Công, một vị Phương sĩ.
‘Tại sao bọn họ lại ở đây?’
Võ sĩ trưởng Bồng Dương, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Bởi vì trong Thí Huyết Cốc đã có các phương sĩ khác được phái đến, nên rất hiếm khi Các chủ Nguyên Sát Các lại đích thân đến đây.
Hắn ta không hiểu tại sao sư đồ bọn họ lại có mặt ở đây.
Lúc này, Nhân Thuỵ Ngọc, Các chủ Nguyên Sát Các, hỏi Bồng Dương:
“Trên đường áp giải tù nhân, các ngươi có phát hiện điều gì bất thường không?”
Nghe câu hỏi của ông ta, võ sĩ trưởng Bồng Dương hơi cau mày.
Tuy đang hợp tác theo lệnh của Hội chủ, nhưng nói gì thì nói, chuyện thử thách trong Cốc và bố trí các cửa ải là nhiệm vụ của Cốc chủ Thí Huyết Cốc và các thuộc hạ dưới trướng như bọn họ.
Họ không có nghĩa vụ phải báo cáo với Các chủ Nguyên Sát Các.
‘Lão già này lại muốn gây chuyện phiền phức gì nữa đây?’
Chưa kể đến việc tự dưng bị tra hỏi như thế này, vì Các chủ Nguyên Sát Các bày vẽ đủ trò mà bọn họ phải phân loại và di chuyển từng thi thể để ném xuống vực sâu kia để nuôi dưỡng cái thứ chưa biết tên dưới đó, vô cùng phiền phức.
Võ sĩ trưởng càng thêm không muốn nói.
Liệu suy nghĩ của hắn ta có thể hiện rõ trên mặt không?
"Này, ngươi xem Nguyên Sát Các là trò đùa sao? Các chủ hỏi, tại sao ngươi không trả lời?"
Phương sĩ Triệu Nghị Công cau mày chất vấn.
Võ sĩ trưởng giật mình vội vàng đáp:
"Không phải ạ! Sao có thể như vậy được? Chỉ là... các cửa ải vẫn đang được tiến hành bình thường, không có vấn đề gì lớn."
Nghe vậy, Triệu Nghị Công chép miệng tỏ vẻ không hài lòng.
Võ sĩ của bổn Hội đều e dè Nguyên Sát Các, nơi được Hội chủ sủng ái.
Chỉ trừ cái đám ở Thí Huyết Cốc.
Quả nhiên giống như Minh Đạo Vương đã nói, bọn họ dám tỏ thái độ thế này là vì Cốc chủ Thí Huyết Cốc luôn có tư tưởng phản nghịch sao?
"Hầy, xem ra Các chủ đích thân đến đây mà ngươi nói không có vấn đề gì lớn?"
"Ngài nói vậy là sao?"
"Vách núi..."
- Xoẹt!
Đúng lúc đó, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc đưa tay ra chặn lời Triệu Nghị Công.
Vì là Các chủ kiêm sư phụ, Triệu Nghị Công không dám làm trái ý, không tiện nói thêm, đành im lặng lùi về sau.
Sau đó, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc mở lời với vẻ mặt nghiêm trọng:
"Ngươi đừng xem thường lời ta nói. Có chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Nếu có bất kỳ điều gì bất thường hay kì lạ, hãy nói cho ta biết. Nếu không, ta buộc phải bẩm báo với Hội chủ để tạm dừng thử thách ở Thí Huyết Cốc lần này."
"Sao cơ?"
Đây là chuyện gì vậy?
Tại sao lại phải tạm dừng khi mọi thứ đang diễn ra bình thường?
Võ sĩ trưởng Bồng Dương không khỏi bối rối.
Chuyện gì đã xảy ra mà Các chủ Nguyên Sát Các phải đích thân đến đây và nói những lời này vào mặt hắn ta vậy?
"Thật sự là không có gì bất thường sao?"
Nhân Thuỵ Ngọc hỏi lại lần nữa.
Võ sĩ trưởng Bồng Dương càng thêm hoang mang, vội vàng đáp:
"Không có vấn đề gì lớn ạ. Lúc mấy tên nhóc kia tham gia cửa ải thứ hai, con quái thú phát ra tiếng heo kêu đã chết, nhưng phương sĩ trong hang động cũng nói là không sao..."
"Khoan đã."
"Vâng?"
"Ngươi vừa nói gì?"
Nhân Thuỵ Ngọc nheo mắt hỏi.
Bồng Dương thận trọng lặp lại những gì mình vừa nói:
"Con quái thú phát ra tiếng heo kêu đã chết..."
"Yết Thư? Yết Thư chết rồi sao?"
Con quái thú đó cũng có tên nữa hả?
Dù không chắc Yết Thư mà Nhân Thuỵ Ngọc nói có phải đang muốn ám chỉ con quát vật đầu sói phát ra tiếng heo kêu không, Bồng Dương vẫn gật đầu đáp:
"Vâng, nó hình như đã chết trong lúc đang tiến hành cửa ải thứ hai."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Nhân Thuỵ Ngọc không khỏi kinh ngạc.
Ông ta biết rõ diễn biến của của ải là nhờ vào "thứ đó" trong hang động và Linh Thần Cổ Độc Thuật.
Hơn nữa, lá cờ được sử dụng trong cửa ải thứ hai cũng do Nguyên Sát Các của ông ta chế tạo.
Ngay từ đầu, mấu chốt để vượt qua cửa ải đó là sống sót, chạy trốn khỏi con quái thú Yết Thư, chứ không ai có thể giết được nó.
"Không thể nào..."
"Một trong những ứng viên tham gia cửa ải đã giết nó."
"Cái gì? Có ứng viên giết được Yết Thư sao?
Nhân Thuỵ Ngọc không khỏi kinh ngạc.
Nếu không có vũ khí hoặc không biết võ công, người bình thường cũng khó mà giết được một con sói hoang, huống chi là Yết Thư.
Vậy mà lại có một thiếu niên chỉ mới 16 đến 19 tuổi có thể giết chết Yết Thư bằng tay không?
"Ngươi nói thật sao?"
Nhân Thuỵ Ngọc không thể tin được.
Phương sĩ Triệu Nghị Công dường như cũng có chung suy nghĩ với sư phụ Nhân Thuỵ Ngọc, y hỏi lại với vẻ khó tin.
Bông Dương bực bội nói:
"Hừ, ta nói dối làm gì. Lúc đầu bọn ta cũng không tin vào báo cáo, nhưng tên nhóc đó đã xé toạc miệng con quái thú để giết chết nó. Nếu không tin, các vị có thể đến hang động để xem xác của nó..."
"Cái gì? Xé toạc miệng?"
"Nếu không tin thì tự ngài đến hang động xem đi."
Nghe võ sĩ trưởng nói vậy, Phương Sĩ Triệu Nghị Công sững sờ.
Si Mị Võng Lượng cũng được phân cấp bậc.
Ngay cả Hung thú cấp thấp nhất cũng cần Phương sĩ cấp bậc “Kỹ” trở lên mới có thể đối phó.
Huống chi là Quái thú còn cao hơn Hung thú một bậc.
Người bình thường không thể nào địch lại chúng được.
Trong lúc Triệu Nghị Công vẫn còn hoài nghi, Nhân Thuỵ Ngọc lại hỏi:
"Tên ứng viên đó có sao không?"
"Thằng nhãi đó vẫn ổn. Thậm chí còn khoẻ hơn so với những ứng viên khác."
"Hừm..."
Một tiếng bật thốt đầy kinh ngạc bật ra khỏi miệng của Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc.
Rốt cuộc là kẻ nào lại có thể làm được chuyện như vậy bằng tay không?
Từ góc độ là phương sĩ cấp bậc cao nhất Thiên Địa Hội, Nhân Thuỵ Ngọc cảm thấy rất hứng thú với kẻ này.
Ông ta liền hỏi:
"Ngươi có thể cho ta biết tên của ứng viên đó được không?"
Chuyện đó đâu có gì khó.
"Tên hắn là Mộc Kinh Vân."
"Sư phụ!"
Vừa dứt lời, Phương sĩ Triệu Nghị Công đã kích động gọi Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc.
Có lẽ vì quá bất ngờ khi nghe thấy cái tên Mộc Kinh Vân, y đã quên hết lễ nghĩa, vô thức gọi Các chủ là sư phụ.
Nhận ra sai lầm của mình, Triệu Nghị Công cố gắng kìm nén sự phấn khích và nói:
"Là hài tử đó."
"Hài tử nào cơ?"
"Chẳng phải đệ tử đã nói với ngài rồi sao? Đứa trẻ mà ta đã nhận làm đệ tử, sau đó được đưa đến Thí Huyết Cốc theo lệnh của Hội chủ, đệ tử muốn nhờ ngài..."
Nghe vậy, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc nhíu mày.
Đứa trẻ mà tên đệ tử của ông ta nhận nuôi lại chính là kẻ đã giết chết Quái thú Yết Thư?
Chuyện này thật quá đỗi bất ngờ.
Ông ta liền hỏi:
"Ngươi nhận nó làm đệ tử khi nào?"
"Mới chỉ nửa tháng trước thôi."
"Cái gì?"
Mắt của Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc trợn to.
Một hài tử chỉ mới được dạy về phương thuật chưa đầy nửa tháng đã có thể tự mình giết chết Quái thú Yết Thư?
Vì bị đưa đến Thí Huyết Cốc nên chắc hẳn nó không mang theo bùa chú hay pháp khí gì nhỉ?
Như hiểu được suy nghĩ của sư phụ, Triệu Nghị Công thì thầm:
"Đệ tử có đưa cho nó một chiếc nhẫn có khắc Chú ngữ, nhưng dù vậy thì việc nó có thể tự mình tiêu diệt Yết Thư cũng đáng kinh ngạc mà đúng không ạ?"
Nghe vậy, Nhân Thuỵ Ngọc nhìn chằm chằm Triệu Nghĩa Công.
Ông ta biết rõ hơn ai hết về chiếc nhẫn có khắc Chú ngữ của Triệu Nghị Công.
Chính ông ta là người đã dạy Triệu Nghị Công cách làm ra nó.
Tuy nhiên, ngay cả khi có chiếc nhẫn đó, việc giết chết một Sị Mị Võng Lượng cấp Quái thú cũng không hề dễ dàng.
Nói là việc bất khả thi cũng không ngoa.
'Nếu lời của Nghị Công là sự thật, thì y đã nhận được một tên đệ tử có tài năng phi thường.'
Ông ta không thể không thừa nhận điều đó.
Bây giờ thì ông ta đã hiểu tại sao Triệu Nghị Công lại muốn nhờ mình báo cáo chuyện này với Hội chủ đến vậy.
Với tài năng như Mộc Kinh Vân, được ưu tiên là chuyện hiển nhiên.
'Mình muốn trực tiếp gặp tên nhóc đó.'
Ông ta muốn biết tên nhóc đó là người như thế nào.
Tuy nhiên, có điều gì đó đã khiến ông ta cảm thấy nghi ngờ từ nãy đến giờ.
Mặc dù đã cố gắng phớt lờ nó đi, nhưng linh cảm của ông ta chưa bao giờ sai.
"Đưa quải trượng của ngươi cho ta."
"Hả?"
"Ta bảo ngươi đưa quải trượng cho ta."
Nghe sư phụ nói vậy, Phương sĩ Triệu Nghị Công ngơ ngác đưa quải trượng cho ông ta.
Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc nhận lấy quải trượng và gõ nhẹ xuống đất.
- Cốp!
- Leng keng!
Ngay lúc đó, những đồng xu bạc trên đầu quải trượng bắt đầu rung lên dữ dội.
Cùng lúc đó, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc lẩm bẩm:
"Ma Dương Cát Thư, Tự Viện Vân Đình, Trừ Yêu Kỳ Âm..."
- Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tiếng những đồng xu bạc rung lên ngày càng lớn.
Và rồi,
- Cốp!
Những võ sĩ đai đỏ bắt đầu lảo đảo rồi ngã xuống đất như thể ngủ thiếp đi.
Ngay cả võ sĩ trưởng Bồng Dương cũng không ngoại lệ.
"Chuyện gì đang... ưm."
- Cốp!
"Sư phụ, chuyện gì vậy?"
Triệu Nghị Công không thể che giấu được vẻ bối rối khi Nhân Thuỵ Ngọc đột nhiên thi triển phương thuật.
Điều đó cũng dễ hiểu, bởi vì phương thuật mà sư phụ y vừa sử dụng không chỉ đơn thuần là thôi miên hay đánh ngất.
Mặc dù người thường không thể cảm nhận được, nhưng Triệu Nghị Công có thể thấy rõ ràng những đường ánh sáng màu xám xuất hiện mỗi khi Nhân Thuỵ Ngọc lắc những đồng xu bạc trên cây trượng.
- Vút!
Những đường ánh sáng màu xám đó lan rộng ra xung quanh khoảng 15 dặm, tạo thành một bức màn hình bán nguyệt.
'Chú Lực Kết Giới.'
Chú Lực Kết Giới.
Đó là một kết giới được tạo ra bởi Chú lực của Phương sĩ.
Trong số các cấp bậc của phương sĩ là Tân Nhật Nguyệt Kỹ Diệu Thủ, chỉ những người có Chú lực đạt đến cấp Nhật mới có thể sử dụng Chú Lực Kết Giới, và nó có sức mạnh tương đương với Quỷ Vực do các oan hồn cấp cao tạo ra.
Nhưng tại sao sư phụ của y lại đột ngột thi triển Chú Lực Kết Giới chứ?
Đang nghĩ ngợi thì,
- Xoẹt xoẹt xoẹt!
Bất ngờ, những sợi xích từ trong chiếc xe chở tù nhân phóng ra, bao vây lấy Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc.
"Sư phụ!"
- Rắc!
"Đừng xen vào."
Nhân Thuỵ Ngọc lắc đầu và nhẹ nhàng vung quải trượng.
Ngay lập tức, những sợi xích lao về phía ông ta đều bị đứt gãy và rơi xuống đất.
"Đây là?"
Triệu Nghị Công nhận ra ngay, những sợi xích đó được tạo ra từ linh lực.
Y nhìn vào chiếc xe,
"Ư..."
Ở đó, Triệu Nghị Công nhìn thấy một nữ nhân đang đau đớn quằn quại, những đường gân đen nổi lên khắp người ả ta.
Nữ nhân đó chính là mật thám Lăng Hoa Dương.
Nhìn nữ nhân đang đau đớn, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc nhếch mép cười nham hiểm, nói bằng giọng đầy ẩn ý:
"À, Cổ Độc của ta đây rồi."
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook