Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 87: Các chủ Nguyên Sát Các (2)

Linh Thần Cổ Độc Thuật.

Đó là một thuật pháp cấm kỵ, hay còn được gọi là cấm thuật.

Phương thuật ngày nay, có hơn sáu phần đều bắt nguồn từ Đạo gia, từng có một môn phái đã phát triển và đưa nó đến thời kỳ hoàng kim.

Đó chính là Mao Sơn phái.

Mao Sơn phái là một môn phái nổi tiếng trong Đạo gia, nhưng đã tuyệt tích từ rất lâu về trước.

Giờ đây, không ai có thể tìm được dấu tích nào của Mao Sơn Phái nữa.

Có nhiều giả thuyết về sự diệt vong của Mao Sơn Phái, nhưng giả thuyết được nhiều người đồn đại nhất là vào thời kỳ cai trị của Hoàng đế thứ sáu của Yến Quốc, Mao Sơn phái đã đầu hàng và hợp tác với triều đình, cùng nhau đàn áp võ lâm.

Hầu hết các thuật pháp của Mao Sơn phái đã bị thất truyền sau khi môn phái này bị diệt vong, nhưng đôi khi một số di sản của Mao Sơn vẫn được tìm thấy.

Một trong số đó chính là,

'Ah, ta cứ tưởng Linh Thần Cổ Độc Thuật đã thất truyền rồi chứ.'

Linh Thần Cổ Độc Thuật được Nhân Thuỵ Ngọc, Các chủ của Nguyên Sát Các phát hiện.

Các đời Các chủ Nguyên Sát Các sẽ xây dựng đại bản doanh ở vùng Thiểm Tây để tiện cho việc đến thám hiểm một thung lũng đổ nát được gọi là Phong Lâm, đây là truyền thống có từ rất lâu về trước.

Nhân Thuỵ Ngọc cũng không ngoại lệ, khi ông ta bước sang tuổi tứ tuần, ông ta đã tìm thấy nhiều bí thuật được khắc trên vách của một hang động nằm sâu trong thung lũng.

Một trong số đó chính là Linh Thần Cổ Độc Thuật này.

[Thiên địa thần minh giúp ta rồi!]

Các chủ Nguyên Sát Các không thể che giấu niềm vui khi tìm thấy nó.

Tuy nhiên, niềm vui đó không kéo dài được lâu.

Bởi vì hơn tám phần các bí thuật mà ông ta tìm thấy đều bị Phương Nguyên Lục Thập Tứ Các liệt vào hàng cấm thuật.

Điều đó cũng dễ hiểu, bởi vì hầu hết các bí thuật đều sử dụng sinh mạng của người sống làm vật hiến tế.

'Không thể như vậy được.'

Các chủ Nguyên Sát Các đã phải suy nghĩ rất nhiều.

Thế giới cấm kỵ khô cằn bấy lâu nay sắp mở ra, nhưng việc phải từ bỏ nó vì luật lệ hà khắc kia là điều không thể chấp nhận được, nhất là đối với một phương sĩ luôn theo đuổi đỉnh cao của phương thuật như ông ta.

Vì vậy, ông ta đã rời khỏi Phương Nguyên Lục Thập Tứ Các và gia nhập Thiên Địa Hội.

Đó là quyết định ông ta đưa ra vì tin rằng chỉ có Thiên Địa Hội mới có thể giúp ông ta thực hiện được mong muốn của mình.

- Xèo xèo!

"Ư..."

Mật thám Lăng Hoa Dương đang run rẩy trên xe.

Không, chính xác hơn là Quy Tư Hạ nhập vào người Lăng Hoa Dương đang phải chịu đựng nỗi đau đớn khôn cùng.

Nó đau đớn đến mức hắn ta đang rất khó khăn để duy trì trạng thái nhập hồn vì áp lực đè nặng lên linh thể của hắn ta quá lớn.

'Chết tiệt...'

Hơn nữa, thời gian bây giờ cũng không mấy thuận lợi.

Mặc dù nhờ có những bụi cây rậm rạp che bớt ánh nắng mặt trời, nhưng vào ban ngày, khi dương khí đang lên cao, oan hồn chắc chắn sẽ bị suy yếu.

Ngay cả những oan hồn cấp cao cũng không ngoại lệ.

- Phập phồng!

Những đường gân đen nổi lên là dấu hiệu cho thấy sự nhập hồn đang yếu dần.

'Phải chạy thôi.'

Bản năng sinh tồn của Quy Tư Hạ nhanh chóng cho ra kết luận.

Hai người trước mắt hắn ta có thực lực hoàn toàn khác biệt so với những kẻ tầm thường khác.

Đặc biệt là lão già đang cầm quải trượng kia, ông ta chả khác gì một con quái vật cả.

Lực lượng khủng bố bộc phát từ người ông ta đang làm đảo lộn cả khu vực xung quanh.

- Xoẹt!

Chịu đựng cơn đau, Quy Tư Hạ nhảy khỏi xe và lăn người về phía sau.

Tuy nhiên, lại có một vấn đề khác nảy sinh.

Cơ thể này đã bị đứt kinh mạch hai chân và đan điền cũng bị phế bỏ.

"Chết tiệt!"

Nếu không phải đang trong tình trạng suy yếu và bây giờ là ban ngày, hắn ta đã có thể hồi phục phần nào thương tích cho cơ thể này, nhưng hiện tại thì không thể.

Vì vậy, sau một thoáng do dự, Quy Tư Hạ quyết định từ bỏ cơ thể của Lăng Hoa Dương.

Dù sao thì trong tình huống hiện tại, cơ thể của nữ nhân này chỉ là vật cản trở hắn ta chạy trốn.

- Bịch!

Cơ thể Lăng Hoa Dương ngã xuống đất.

Cùng lúc đó, Quy Tư Hạ thoát ra khỏi cơ thể của ả ta và định bay lên trời.

Nhưng rồi,

- Vù vù!

'Hả!?'

Một bức màn ánh sáng màu xám bao phủ cả một vùng trời trong bán kính 15 dặm.

Thấy cảnh tượng này, Quy Tư Hạ gần như chết lặng.

'Phàm nhân này...'

Loại phàm nhân nào mà có thể tùy tiện vung trượng, tạo ra được Quỷ Ý Chi Vực mà chỉ những oan hồn cấp cao như Thanh Linh mới làm được chứ.

Cả áp lực đè nặng lên linh hồn được tạo ra bởi lực lượng khủng bố kia nữa, đúng là quá mức vô lý.

Vì bị giam cầm dưới vực sâu và sống trong cô độc nên hắn ta không biết nhiều về thế giới bên ngoài, có điều hắn ta hiểu, kể cả khi hiện tại là ban đêm, thì hắn ta cũng không thể nào đối phó được với lão già quái vật kia.

'Chết tiệt!'

Nhưng hắn ta không thể ngồi yên chờ chết được.

- Xoẹt!

Quỷ Tư Hạ vươn tay về phía không trung.

Ngay lập tức, vô số sợi xích sắt trồi lên từ mặt đất và lao về một hướng.

Hắn ta phải bằng mọi cách phá vỡ bức màn xám này mới có thể trốn thoát, vì vậy Quy Tư Hạ buộc phải tập trung toàn bộ sức mạnh của mình.

Tuy nhiên,

"Haha, ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi trốn thoát sao?"

- Bốp bốp bốp!

Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc nhanh chóng dùng tay trái kết ấn.

Ông ta vung quái trượng lên rồi lần lượt thi triển Kim Cang Chỉ, Đạo Chỉ, và sau đó là Kiếm Quyết Chỉ.

Và rồi kỳ lạ thay,

- Xoẹt xoẹt xoẹt!

Những thân cây xung quanh dài ra, biến thành những chiếc roi da lao tới, trói chặt lấy những sợi xích sắt do Quy Tư Hạ tạo ra.

'Cái gì thế này!?'

Quỷ Tư Hà vội vàng vung tay xuống.

Một số sợi xích sắt đổi hướng, nhắm vào Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc.

Ngay lúc đó, có người đã chắn trước mặt ông ta.

Đó chính là phương sĩ Triệu Nghị Công.

- Bốp bốp bốp bốp!

Lâm! Đấu! Giai! Tại!

Đó là ấn quyết của Cửu Tử Hoạt Pháp.

Y chắp ngón trỏ và ngón cái của cả hai tay lại với nhau, nhắm vào những sợi xích đang lao tới.

- Xoẹt!

- Vút!

Chuỗi xích bị bật ngược trở lại, bay thẳng về phía Quy Tư Hạ.

Đó là thuật Phi Dịch của Cửu Tử Hoạt Pháp.

Chuỗi xích bay ngược lại với tốc độ chóng mặt, xuyên qua bắp đùi của Quy Tư Hạ đang cố gắng xoay người tránh né.

- Aaaaa!

Linh thể yếu ớt của hắn ta không thể chịu đựng nổi cơn đau khi bị xiềng xích đâm vào.

Nhưng nếu hắn ta phá giải chuỗi xích, hắn ta sẽ không chỉ bị thân cây nghiền nát, mà còn khiến những nỗ lực của hắn ta khi tập trung các sợi xích lại để phá vỡ màng chắn nãy giờ trở nên vô ích.

"Mình phải chịu đựng."

- Xoẹt!

Chuỗi xích va chạm vào lớp màng màu xám, tia lửa xanh và đỏ lóe lên như tia chớp.

Đó là hiện tượng xảy ra khi linh lực của Quy Tư Hạ và lực lượng khủng bố của Nhân Thuỵ Ngọc va chạm.

"Ngươi định chạy đi đâu hả!"

Phương sĩ Triệu Nghị Công lấy một lá bùa từ trong ngực và định niệm chú.

Nhưng trước khi y kịp làm điều đó, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc đã nhanh tay hơn, rút ​​một lá bùa và ném về phía Lục Linh Quy Tư Hạ.

"Biến Hỏa Thực, Tiệt Hóa Cường Linh, Cấp Cấp Như Luật Lệnh!"

Ngay khi kết thúc niệm chú,

- Xoẹt!

Ngọn lửa từ lá bùa biến thành hình dạng một con chim và lao về phía Quy Tư Hạ.

Bị chuỗi xích làm bị thương bắp đùi, Quy Tư Hạ không thể di chuyển và ngay lập tức trúng đòn trực diện.

- Aaaaaaaa!

Tiếng hét vang lên, chuỗi xích được hình thành từ linh lực của hắn ta dần biến mất.

Ngay sau đó, Quy Tư Hạ ngã xuống đất.

Toàn thân hắn ta bị cháy đen bởi ngọn lửa được tạo ra từ lực lượng khủng bố của Nhân Thuỵ Ngọc.

Tình trạng của hắn ta bây giờ không tốt chút nào.

- Mấy tên phương sĩ khốn kiếp!

"Haha, miệng lưỡi ngươi cũng độc địa đấy. Để Bổn Các chủ đây nói cho ngươi biết, ta cũng không khác gì phụ mẫu sinh ra ngươi đâu."

- Xoẹt!

Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc vung quải trượng, những đồng xu bằng bạc phát ra tiếng leng keng, chữ viết màu đỏ khắc trên bề mặt trượng phát ra ánh sáng vàng.

Cùng lúc đó, một bàn tay được tạo ra từ đất nhô lên, tóm lấy cả hai tay và hai chân của Quy Tư Hạ.

- Bịch! Bịch!

- Buông ra!

"Ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát sao?"

- Grừ!

Quy Tư Hạ cố gắng sử dụng linh lực để tạo ra chuỗi xích.

Tuy nhiên, khi cả hai tay và hai chân của hắn ta bị trói, sức mạnh của Quy Tư Hạ dường như cũng không thể phát huy.

"Vô ích thôi. Dù linh lực của ngươi có mạnh đến đâu, khi bị Linh Hoàn Thú bắt giữ, linh lực của ngươi sẽ bị phân tán và ngươi sẽ không thể sử dụng sức mạnh của mình."

- Ư..

Hắn ta không thể phủ nhận rằng sức mạnh của mình đang dần cạn kiệt.

Hắn ta thậm chí có thể cảm nhận được linh thể của mình đang co rút lại.

Ngay lúc đó, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc chống quải trượng và tiến lại gần Quy Tư Hạ.

Ông ta dùng đầu trượng nâng cằm Quy Tư Hạ lên.

- Xoẹt!

"Hừm. Cũng chín muồi hơn ta tưởng đấy."

- Grrrừ!

Quy Tư Hạ há miệng như một con thú dữ, cố gắng đe dọa Nhân Thuỵ Ngọc.

Nhưng nó chẳng có tác dụng gì.

Ngược lại, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc còn tặc lưỡi nói:

"Chưa được thuần hóa nên mới nhe nanh múa vuốt như thú hoang. Nhưng đừng lo, ta sẽ dạy dỗ ngươi thành một con thú hữu dụng."

- Đừng có giễu cợt ta, phàm nhân kia!

"Ha ha ha. Mắng ta là phàm nhân, vậy ngươi đã hoàn toàn quên mất mình từng là con người rồi sao? Mà thôi, đó cũng là bằng chứng cho thấy cấp bậc đã tăng lên, cũng không tệ."

Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc có vẻ hài lòng trước biểu hiện của Quy Tư Hạ.

Lúc này, đệ tử Triệu Nghị Công tiến lại gần, lên tiếng:

"Sư phụ, đây là thứ đó sao?"

"Phải. Tiếc là nó chưa chín muồi hẳn, nếu không ta đã có thể tạo ra một Thanh Linh trong thời gian ngắn rồi, thật đáng tiếc."

"Hừm, dù vậy thì cũng thật đáng kinh ngạc."

Triệu Nghị Công thốt lên với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Chỉ trong vòng 15 năm ngắn ngủi mà biến một oan hồn nguyên bản trở thành cấp bậc Lục Linh.

Đây là một thành tựu mà chưa một phương sĩ nào làm được.

Tất nhiên, sẽ chẳng có ai vui mừng vì thành tựu này cả.

"Chúng ta có nên tiếp tục tôi luyện nó như Cổ độc không?"

"Không, không được."

"Tại sao lại không được?"

"Một khi thuật thức đã bị phá vỡ thì rất khó để tiếp tục thi triển Cổ độc thuật. Tiếc là cấp bậc của nó có hơi thấp hơn so với kỳ vọng, nhưng thế này cũng đủ để sai khiến rồi. Giờ ta cần phải tạo một bình chứa mới."

- Nghiến!

Nghe thấy Các chủ Nguyên Sát Các nói vậy, Quy Tư Hạ nghiến răng ken két.

Từ nãy đến giờ hắn ta không hiểu bọn chúng đang nói gì, nhưng nghe xong những lời này thì hắn ta đã nhận ra, có vẻ chính bọn chúng là kẻ đã tạo ra vực thẳm như địa ngục kia.

Biết được sự thật, Quy Tư Hạ càng tức giận hơn.

- Lão già chết tiệt! Ngươi!

- Grrrrrừ!

"Ha ha ha . Đúng là oan hồn nguyên bản, chỉ biết tăng cường linh lực bằng cơn thịnh nộ. Nhưng mà..."

- Leng keng!

- Aaaaaaaa!

Ngay khi Các chủ Nguyên Sát Các lắc những đồng xu bạc trên quải trượng, Quy Tư Hạ đã phải bịt tai lại vì đau đớn.

Âm thanh phát ra từ những đồng xu bạc được khắc chú ngữ khiến linh thể của oan hồn bị kích thích, gây ra đau đớn.

"Nếu không muốn bị trừ tà thì tốt nhất là nên im lặng."

- Ư....

Quy Tư Hạ run rẩy khi nghe đến hai chữ "trừ tà".

Dù là oan hồn nguyên bản không có kiến thức thì cũng sẽ theo bản năng sợ hãi hai chữ đó.

Nhìn Quy Tư Hạ, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc vuốt râu, nói:

"Nhưng mà ta thật sự rất tò mò."

"Sư phụ muốn nói gì ạ?"

"Linh Thần Cổ Độc Thuật của ta vốn hoàn hảo. Sao nó có thể thoát ra được chứ?"

Thuật pháp không hề có một chút sai sót nào.

Vậy mà nó đã bị phá vỡ.

Nếu như Lục Linh trước mắt này đạt đến cấp bậc Thanh Linh thì còn dễ hiểu.

Đằng này, nó cũng chỉ mới là Lục Linh non nớt, nên ông ta không tài nào hiểu nổi.

"Hay do Doãn sư đệ đã lơ là trong việc canh giữ vực thẳm?"

"Không thể nào. Ta cũng thường xuyên kiểm tra đấy."

Nghe sư phụ nói chắc nịch như vậy, Triệu Nghị Công ngượng ngùng gãi đầu.

Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc lắc đầu, lấy từ trong ngực áo ra một lá bùa.

"Dù sao thì cũng không còn quan trọng nữa. Nếu không phải do lũ tà ma ngoại đạo gây ra thì chắc chắn ta sẽ tìm ra nguyên nhân sớm thôi."

Nói rồi, ông ta áp lá bùa lên trán Quy Tư Hạ.

Cảm nhận được điềm chẳng lành, Quy Tư Hạ quay đầu né tránh.

"Ta đã nói là kháng cự vô ích rồi mà."

- Bụp!

Nhân Thuỵ Ngọc giữ chặt đầu Quy Tư Hạ, cưỡng ép dán lá bùa lên trán hắn ta.

Lá bùa được viết bằng chữ đỏ:

[Mệnh Duyên]

Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc nói rõ to, như thể muốn cho đệ tử Triệu Nghị Công có cơ hội học hỏi:

"Nhìn cho kỹ đây. Ta sẽ cho ngươi thấy cách biến một oan hồn nguyên bản được tạo ra từ Linh Thần Cổ Độc Thuật thành thức thần."

Khuôn mặt Nhân Thuỵ Ngọc tràn đầy háo hức.

Bởi lẽ, việc biến một oan hồn thành thức thần gần như là việc bất khả thi.

Nhưng thuật pháp ông ta sắp dùng, kết hợp với Linh Thần Cổ Độc Thuật, có thể biến điều bất khả thi đó thành có thể.

"Tư Dục Mệnh Duyên Thần Chưởng Pháp."

Vừa dứt lời, Nhân Thuỵ Ngọc bắt đầu niệm chú:

"Thiên Địa Âm Dương Chi Hạ, Phúc Lai Kim Nhật, Cổ Mộ Thần Linh Chi Thần, Thì Tường Thì Nghi, Vật Thụ Cửu Bác, Thánh Xích Tái Thì, Kim Nhật Chủ Công Nhập Mộ, Thông Thần Thụ Ô Tố Nghi, Thụ Ô Tố Sự, Căn Di Chủ Quá, Thụ Thần Thượng Hướng, Cấp Cấp Như Luật Lệnh!"

- Xoẹt!

Vừa dứt lời, lá bùa bùng cháy dữ dội, biến thành ngọn lửa xanh.

Rồi tro tàn phát ra ánh sáng lấp lánh, rơi xuống người Quy Tư Hạ.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, khóe miệng Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc nhếch lên.

Giây phút ông ta mong chờ bấy lâu đã đến.

'Nếu mình có thể biến một oan hồn mạnh mẽ thành thức thần...'

Thì ngay cả "thứ đó", thứ được mọi người gọi là tai họa, cũng có thể trở thành thức thần của ông ta.

Nhân Thuỵ Ngọc mỉm cười, nói với Lục Linh Quy Tư Hạ:

"Ngươi có biết ta là ai không?"

‘Giờ thì tên Lục Linh này sẽ gọi mình là chủ nhân.’

Vừa nghĩ vậy, ánh mắt ông ta tràn đầy phấn khích.

- Lão già khốn kiếp.

'Cái gì!?'

Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc nhíu mày.

Chuyện gì thế này?

Rõ ràng sau khi thực hiện Tư Dục Mệnh Duyên Thần Chưởng Pháp, Cổ Độc này phải trở thành thức thần của ông ta chứ.

Sao hắn ta không chịu gọi ông ta là chủ nhân?

Hay do nó quá mạnh mẽ nên ý thức của nó cũng khó thần phục hơn chăng?

Nghĩ vậy, ông ta lại nói:

"Gọi ta là chủ nhân mau."

- Cút đi!

"......"

Ánh mắt Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc trở nên sắc lạnh.

Có gì đó sai sai ở đây.

Rõ ràng thuật pháp không hề có vấn đề gì, sao hắn ta không chịu nhận ông ta làm chủ?

Nhân Thuỵ Ngọc lạnh lùng nói:

"Ta là chủ nhân của ngươi. Mau tuân lệnh ta!"

- Ai là chủ nhân của ta chứ hả? Lão già thối tha. Muốn làm chủ nhân thì quỳ xuống sủa như chó đi!

"Thứ khốn kiếp!"

Tức giận, Nhân Thuỵ Ngọc dùng trượng đánh mạnh vào đầu Quy Tư Hạ.

- Bốp!

Bị cây trượng khắc đầy chú ngữ đánh trúng, Quy Tư Hạ kêu lên đau đớn.

- Aaa!

"Ta là chủ nhân của ngươi..."

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.

"Lão nhân gia này, sao lão lại đánh chó của người khác vậy?"

"Cái gì?"

Nghe thấy giọng đột ngột vang lên, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc cau mày, quay đầu nhìn lại.

Một thiếu niên tuấn mỹ đang đứng sau lưng ông ta, không biết đã đến từ lúc nào.

Không ai khác ngoài Mộc Kinh Vân.

"Tên đó là của ta."

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Lục Linh Quy Tư Hạ mừng rỡ gào to:

- Chủ nhân!

'Chủ nhân!?'

Khuôn mặt Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc thoáng chốc đã trở nên tái mét.

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương