Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 88
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 88: Các chủ Nguyên Sát Các (3)
‘Chủ nhân?’
Tên Lục Linh đó vừa gọi thằng nhãi kia là gì cơ?
Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc nhất thời cảm thấy tiếng gọi chủ nhân của Quy Tư Hạ nghe hết sức vô lý!!
Chính ông ta đã phải sử dụng đến cấm thuật tà ác là Tư Dục Mệnh Duyên Thần Chưởng Pháp để biến oan hồn thành thức thần.
Nhưng Lục Linh được sinh ra từ Linh Thần Cổ Độc Thuật lại gọi tên thiếu niên 17, 18 tuổi đột nhiên xuất hiện kia là chủ nhân.
Rốt cuộc chuyện này là sao kia chứ?
Nhân Thuỵ Ngọc đang mải mê tự hỏi thì…
“Kinh Vân!”
Phương sĩ Triệu Nghị Công nhìn Mộc Kinh Vân, không thể tin vào mắt mình mà hét lên.
Nghe tiếng hét đó,
“Kinh Vân?”
Tên đồ đệ của ông ta quen biết thằng nhãi đó sao?
Nhân Thuỵ Ngọc đang nghi hoặc thì phương sĩ Triệu Nghị Công kích động nói.
“Sư phụ! Sư phụ! Chính là hài tử này, hài tử mà đệ tử đã nói với người đó.”
“Cái gì?”
Ánh mắt Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc nheo lại.
Thằng nhãi kia là hài tử mà Triệu Nghị Công sống chết muốn thu nhận làm đệ tử sao?
Khoan đã.
Nhưng mà tại sao hài tử đó lại ở đây?
Không phải nó đang tham gia thử thách của Thí Huyết Cốc sao?
Hơn nữa, ông ta không hiểu tại sao Lục Linh lại gọi tên đó là chủ nhân.
“Hài tử này....?”
- Xoẹt!
Phương sĩ Triệu Nghị Công định nói gì đó thì Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc giơ tay lên ra hiệu y im lặng.
“Sư phụ?”
“Để ta nói. Ngươi là Mộc Kinh Vân sao?”
Nghe Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc hỏi, Mộc Kinh Vân nhìn sang phương sĩ Triệu Nghị Công.
Phương sĩ Triệu Nghị Công dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Đây là sư tổ* của ngươi, cũng là Các chủ của Nguyên Sát Các.”
*Cái này trong raw đúng là Thái sư phụ, cái này nghe nó hơi khó hiểu, chuyển qua sư tổ, tức là sư phụ của sư phụ.
‘!?’
Nghe vậy, ánh mắt Mộc Kinh Vân lập tức lóe sáng.
Trên đường đến Thiên Địa Hội, phương sĩ Triệu Nghị Công đã giới thiệu sơ qua về Nguyên Sát Các, nên hắn cũng biết sơ sơ về những nhân vật trong Các.
Lão già khoảng 70 tuổi kia chính là Các chủ Nguyên Sát Các sao?
‘Đây là phương sĩ cấp bậc Các chủ sao.’
Mộc Kinh Vân đã mở Quỷ Nhãn, có thể nhìn thấy được khí.
Vì vậy, hắn có thể thấy rõ ràng.
Lực lượng chú thuật khổng lồ đang vô thức tỏa ra từ ông già kia.
‘Chênh lệch lớn đến vậy sao.’
Có vẻ như ông ta còn mạnh hơn cả phương sĩ Triệu Nghị Công gấp ba lần.
Với thực lực hiện tại của hắn, không thể nào đối phó với ông ta được.
Vì vậy, Mộc Kinh Vân cười cười, chắp tay thi lễ.
“A, ra là trưởng lão trong môn phái. Ta là Mộc Kinh Vân, đệ tử mới được Triệu sư phụ thu nhận.”
“.........”
Phương sĩ Triệu Nghị Công câm nín nhìn Mộc Kinh Vân hành lễ.
Ngược lại, Lục Linh Quy Tư Hạ vốn đang vui mừng vì chủ nhân đến cứu thì trợn tròn mắt.
‘Cái quái gì cơ?’
Chủ nhân là người trong môn phái của hai lão già này hả??
Vậy chẳng phải có liên quan đến những kẻ đã giam cầm hắn ta dưới vực thẳm địa ngục kia sao?
Nếu vậy thì hắn ta phải làm sao đây… sao chuyện ngày càng hỗn loạn thế…
Lúc này, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc lên tiếng.
“Lặp lại lời ngươi vừa nói đi.”
Nghe vậy, Mộc Kinh Vân đang chắp tay ngẩng đầu lên, mỉm cười nói.
“A, ra ngài là trưởng lão trong môn phái. Triệu sư phụ....”
- Rầm!
Lời Mộc Kinh Vân còn chưa dứt, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc đã đập mạnh đầu trượng xuống đất.
Sau đó, ông ta cau mày, tức giận nói.
“Ngươi đang đùa giỡn với bổn Các chủ sao?”
“Không, làm sao ta dám chứ.”
Nghe câu trả lời tỉnh bơ đó, phương sĩ Triệu Nghị Công càng thêm sốt ruột.
Y biết tên nhóc này vốn táo bạo khác người thường, nhưng đối phương là sư phụ của y, là các chủ của Nguyên Sát Các.
Thái độ này là sao chứ?
“Còn không mau tạ lỗi với Các chủ!”
Triệu Nghị Công lớn tiếng quát.
Mộc Kinh Vân cúi đầu, chắp tay nói.
“Ta thất lễ với Các chủ, mong ngài bỏ qua.”
Giọng điệu tuy có vẻ cung kính nhưng lại không có chút thành ý nào.
Nhưng Mộc Kinh Vân cũng không làm gì sai trái, ngược lại, hắn còn nghe lời y nữa kìa, nên Triệu Nghị Công sao có thể mở mồm quở mắng nữa, chỉ có thể lén nhìn sắc mặt sư phụ Nhân Thuỵ Ngọc.
‘Ôi chao.’
Quả nhiên sắc mặt ông ta rất khó coi.
Lúc nghe nói Mộc Kinh Vân là người giết Yết Thư, y thấy phản ứng sư phụ có vẻ không tệ, y còn đang mong chờ sư phụ có thể đưa Mộc Kinh Vân ra khỏi Thí Huyết Cốc.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, đổ sông đổ biển hết rồi, chưa để hắn chết luôn trong Thí Huyết Cốc là may ấy chứ…
Lúc này, Nhân Thuỵ Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói:
“Ngươi nói ngươi là chủ nhân của oan hồn này sao?”
Nghe vậy, phương sĩ Triệu Nghị Công nhíu mày nhìn Mộc Kinh Vân.
Nhớ lại thì đúng là vừa nãy Mộc Kinh Vân có nói như vậy.
[Chủ nhân của tên đó là ta.]
Cái đó có nghĩa là gì?
Đang lúc y còn đang nghi hoặc, Mộc Kinh Vân từ từ ngẩng đầu lên, nói:
“Phải, có vấn đề gì sao ạ?”
“Cái gì?”
Sắc mặt Triệu Nghị Công cứng đờ.
Thằng nhãi này không phủ nhận mà còn thừa nhận sao?
Chẳng lẽ hắn thật sự đã biến Lục Linh kia, Cổ độc được luyện ra từ việc để các oan hồn cắn nuốt nhau, thành thức thần của hắn sao?
‘Làm sao có thể?’
Thằng nhãi này không phải vẫn đang tham gia thử thách ở Thí Huyết Cốc hả?
Làm sao hắn có thời gian, mà kể cả có thời gian đi nữa thì làm sao hắn có thể thu phục được oan hồn này làm thức thần được chứ?
Hơn nữa, oan hồn mà trở thành thức thần…
‘A!’
Nghĩ lại thì thằng nhãi này đã có một oan hồn cấp bậc Hoàng Linh làm thức thần trước đó rồi mà…
Chính miệng hắn nói, không phải do phương pháp đặc biệt nào, mà là do tên Hoàng Linh kia muốn nhập vào người hắn, vô tình bị hắn bắt giữ và trở thành thức thần.
Lúc đó, sau khi kiểm tra các kiến thức phù chú của hắn, Triệu Nghị Công còn nghĩ hắn thật sự rất may mắn.
Vậy mà bây giờ, hắn lại tiếp tục nói oan hồn cấp bậc Lục Linh kia là thức thần của mình?
‘…Làm sao có thể?’
Chuyện này không thể nào là do may mắn được.
Ngay cả sư phụ của y, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc, đã phải thử dùng đến cấm thuật đã thất truyền của Mao Sơn phái, mới có cơ hội được thoả mãn mong ước, biến oan hồn thành thức thần của ông ta.
“Chuyện đó thật sự…”
“Ngươi ra lệnh cho nó thử xem.”
Chưa để Triệu Nghị Công nói hết câu, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc đã lên tiếng.
“Ngài muốn ta nói gì đây?”
“Gì cũng được.”
‘Muốn xác nhận sao?’
Xem ra Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc muốn tự mình xác nhận.
Có rất nhiều cách để kiểm tra thức thần, nhưng cách đơn giản nhất là để chủ nhân ra lệnh cho thức thần.
Mộc Kinh Vân thản nhiên nói:
“Tư Hạ, đứng dậy đi, lại đây.”
“Vâng, chủ nhân.”
Ngay khi Mộc Kinh Vân ra lệnh, Lục Linh Quy Tư Hạ lập tức đứng dậy.
Sau đó, hắn ta tiến về phía Mộc Kinh Vân như thể đã chờ đợi điều này từ lâu.
Nhìn thấy cảnh tượng khó tin này, Phương sĩ Triệu Nghị Công không khỏi thốt lên kinh ngạc.
‘Hả!’
Là thật.
Lục Linh kia thật sự nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Lúc trước, khi thấy thức thần cấp bậc Hoàng Linh, y đã rất kinh ngạc rồi, vậy mà bây giờ lại là Lục Linh, loại oan hồn mà ngay cả những phương sĩ tài giỏi cũng khó lòng chống đỡ, vậy mà hắn ta vẫn có thể biến nó thành thức thần của mình sao?
Triệu Nghị Công không nhịn được nữa, liền hỏi:
“Rốt cuộc ngươi đã làm thế nào?”
“Làm gì cơ ạ?”
“Còn giả vờ không biết sao? Ngươi vẫn đang ở Thí Huyết Cốc vượt ải, làm sao có thể thu phục được oan hồn đang trong quá trình tiến hoá thành Cổ độc kia làm thức thần được?”
Đối mặt với câu hỏi của Triệu Nghị Công, Mộc Kinh Vân chỉ nhún vai.
“Chẳng biết nữa, như ta đã nói lần trước, ta không thực sự có ý định làm gì cả.”
Câu trả lời của Mộc Kinh Vân khiến cho ánh mắt của Phương sĩ Triệu Nghị Công nheo lại.
Lần trước, y đã nghĩ rằng đó có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng cách Mộc Kinh Vân vừa trả lời khiến y cảm thấy như thể hắn đang che giấu điều gì đó.
“Ồ, vậy ra ngươi đang cố tình đùa cợt lão phu sao? Để ta xem thử ngươi cứng miệng đến bao giờ!”
- Xoẹt! - Xoẹt!
Phương sĩ Triệu Nghị Công kết ấn chú.
Cùng lúc đó, y niệm chú ngữ.
“Luyện Hồn Vô Thạch, Tế Hoàn Như Cảnh, Vô Vi Chi Á.......”
Khoảnh khắc đó, Mộc Kinh Vân nhìn chằm chằm vào nơi mà ánh mắt của Phương sĩ Triệu Nghị Công đang hướng đến.
Đó là sợi xích đang đeo trên cổ tay hắn.
Nhìn thấy điều này, Mộc Kinh Vân ngay lập tức đoán y đang định làm gì đó thông qua sợi xích này.
‘Quả nhiên là vậy sao?’
[Hãy đeo nó vào cổ tay và nói những lời này: Ta, Mộc Kinh Vân, nguyện làm đệ tử của Triệu Nghị Công và tuân theo ý muốn của sư phụ.]
[Sẽ thế nào nếu ta thề như vậy?]
[Một ràng buộc sẽ được thiết lập.]
[Ràng buộc?]
[Một khi ngươi đã thề, ngươi sẽ không thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để mưu hại lão phu. Nó gần như là ràng buộc tuyệt đối.]
Phương sĩ Triệu Nghị Công đã nói như vậy.
Tuy nhiên, Mộc Kinh Vân tin chắc chắn, cái vòng này còn một ràng buộc khác mà y đang che giấu.
Và đúng như hắn dự đoán, có vẻ như bây giờ y đang định triển khai ràng buộc đó.
- Xoẹt!
“Cấp Cấp Như Luật Lệnh!”
Phương sĩ Triệu Nghị Công chỉ ngón tay vào Mộc Kinh Vân và niệm chú ngữ.
Nghe thấy câu chú ngữ cuối cùng “Cấp Cấp Như Luật Lệnh”, Mộc Kinh Vân chợt nhận ra.
“Cấp Cấp Như Luật Lệnh” có nghĩa là phải thi hành mệnh lệnh một cách nhanh chóng và dứt khoát, tựa như luật pháp.
Nói cách khác, đó là một mệnh lệnh phải tuân theo.
‘Ra vậy.’
Ràng buộc mà Triệu Nghị Công muốn che giấu chính là kiểm soát và khống chế hắn.
Mộc Kinh Vân nhận thấy ánh mắt của Phương sĩ Triệu Nghị Công rời khỏi chiếc vòng tay và hướng về phía khuôn mặt của hắn.
Hắn cố gắng che giấu cảm xúc của mình, giả vờ trưng ra vẻ mặt như một người mất hồn, ánh mắt trống rỗng.
Nhìn thấy vậy, khóe miệng của Triệu Nghị Công khẽ nhếch lên.
“Từ giờ trở đi, ngươi phải trả lời chính xác mọi câu hỏi của ta.”
“Vâng.”
Mộc Kinh Vân đáp bằng giọng yếu ớt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc nhìn vào sợi xích trên cổ tay Mộc Kinh Vân và nói.
“Đây là xích ‘Chú Ngôn’ phải không?”
“Vâng, sư phụ. Vì hắn vừa mới được nhận làm đệ tử nên vẫn còn bướng bỉnh như một con ngựa hoang, khó kiểm soát, nên đệ tử đã đeo nó vào để thuần phục hắn.”
Nghe vậy, Nhân Thuỵ Ngọc khịt mũi cười khẩy.
Trong số những đệ tử mà ông ta đã dạy dỗ, Triệu Nghị Công là kẻ ranh mãnh nhất, giống hệt ông ta.
Quả nhiên, y đã có biện pháp thích hợp để đề phòng mọi bất trắc.
Xích ‘Chú Ngôn’ là một loại pháp khí sử dụng lời thề của chính bản thân để trói buộc và hạn chế đối phương, vì vậy có thể dùng nó để cưỡng ép ý chí của người khác, bắt kẻ đó phục tùng mình vô điều kiện.
“Nếu ngài có gì muốn hỏi thì cứ việc hỏi.”
Phương sĩ Triệu Nghị Công chỉ tay vào Mộc Kinh Vân và nói.
Lúc này, dù có hỏi gì thì hắn cũng sẽ phải thành thật trả lời.
- Bịch! Bịch!
Nghe vậy, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc tiến về phía Mộc Kinh Vân.
“Sư phụ?”
“Ngươi luôn phải kiểm tra xem đối phương đã thực sự bị trói buộc hay chưa.”
Nói rồi, ông ta vung đầu trượng lên, đánh vào mặt Mộc Kinh Vân.
- Bốp!
Đầu Mộc Kinh Vân bị đánh lệch sang một bên.
Kể cả khi đã luyện võ công, nhưng nếu không vận khí và bị tấn công bất ngờ thì hắn vẫn sẽ cảm thấy đau.
Dù muốn hay không, hắn cũng sẽ lộ ra phản ứng,
‘Hừm.’
Thằng nhãi Mộc Kinh Vân không có bất kỳ thay đổi nào trên khuôn mặt, như thể không hề cảm thấy đau đớn vậy.
Dù đã ăn nguyên đầu trượng vào mặt mà vẫn không có phản ứng gì, có vẻ như ý chí của hắn đã thực sự bị khống chế.
Tuy nhiên, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc là kẻ rất cẩn thận.
- Bốp!
Nhân Thuỵ Ngọc lại dùng gậy đánh vào bên mặt còn lại của Mộc Kinh Vân.
Như vẫn chưa đủ, ông ta còn đá vào bụng khiến hắn ngã xuống.
- Rầm!
“Sư phụ, không cần phải làm vậy…”
“Chờ ở đó đi.”
- Xoẹt!
Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc bước đến, dẫm một chân lên ngực Mộc Kinh Vân, ghì chặt cổ hắn.
- Rắc! Rắc!
Cổ họng bị siết chặt khiến cho khuôn mặt Mộc Kinh Vân đỏ bừng, gân xanh nổi lên.
Tuy nhiên, biểu cảm của hắn vẫn không hề thay đổi.
Chỉ cần dùng thêm một chút lực nữa là hắn sẽ tắt thở.
Thế mà hắn vẫn không hề phản kháng.
- Hừm!
Nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân, cuối cùng Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc cũng tin tưởng gật đầu, sau đó buông chân ra khỏi ngực hắn.
Sau đó, ông ta nói với Phương sĩ Triệu Nghị Công.
“Giờ hãy hỏi hắn xem có phải hắn đã vào khe vực sâu dưới thung lũng hay không.”
“Vâng. Kinh Vân, đứng dậy đi.”
- Sượt!
Mộc Kinh Vân im lặng đứng dậy với vẻ mặt ngây dại.
Nhìn khuôn mặt đầy thương tích của hắn, phương sĩ Triệu Nghị Công thầm lắc đầu.
Tuy là sư phụ của y, nhưng ông ta ra tay với đồ đệ của y không chút nương tình, thậm chí còn rất tàn nhẫn nữa…
‘Mà thôi, dù sao thì khi tỉnh lại hắn cũng sẽ không nhớ gì đâu.’
Đó chính là sức mạnh của xích ‘Chú Ngôn’.
Triệu Nghị Công hỏi Mộc Kinh Vân.
“Ngươi đã vào khe vực sâu, nơi đang cử hành ‘Linh Thần Cổ Độc Thuật’ phải không?”
“Phải.”
Nghe vậy, Mộc Kinh Vân lập tức trả lời với vẻ mặt ngây dại.
Nhân Thuỵ Ngọc nghe vậy liền hít một hơi khí lạnh.
“Hung thủ đã lộ diện rồi.”
Trong thời gian ‘Linh Thần Cổ Độc Thuật’ được thi triển, tuyệt đối không ai được phép xâm nhập vào.
Nói đúng hơn là vì quá nguy hiểm nên không ai được phép ra vào.
Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc cau mày nhìn Mộc Kinh Vân.
‘Nhưng làm sao hắn có thể sống sót?’
Điều khiến họ nghi ngờ chính là điểm này.
Ban đầu, họ nghi ngờ việc hắn nói đã thu phục Lục Linh làm thức thần, nhưng Quy Tư Hạ đã nghe theo mệnh lệnh của hắn nên việc đó đã được chứng thực. Nhưng điều này càng khiến sự tò mò của bọn họ tăng cao hơn, nếu đã xuống khe vực sâu, sao mà tên nhãi này vẫn sống sót được chứ??? Làm cách nào???
Bởi vì khe vực sâu đó là nơi các oan hồn mất đi ý thức trú ngụ, hơn nữa bọn chúng còn đang cắn nuốt lẫn nhau, chẳng khác gì địa ngục.
Vậy mà một thằng nhãi mới học được chút ít phương thuật như hắn không chỉ sống sót mà còn thu phục được cả Lục Linh làm thức thần?
“Hãy hỏi hắn xem chuyện gì đã xảy ra.”
“Vâng. Hãy kể chi tiết mọi chuyện đã xảy ra dưới đó.”
Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra ở nơi đó?
Khi hai người họ đang tập trung nhìn Mộc Kinh Vân,
“Hội chủ…”
‘!?’
Biểu cảm của cả hai bỗng trở nên cứng đờ.
Hội chủ? Hắn đang nói gì vậy?
Chẳng lẽ là Hội chủ của Thiên Địa Hội?
“Hội chủ…”
Tuy nhiên, sau khi nói “Hội chủ”, Mộc Kinh Vân lại lẩm bẩm điều gì đó rất nhỏ, không thể nghe rõ.
Phương sĩ Triệu Nghị Công lên tiếng:
“Hội chủ làm sao? Nói to lên!”
“Hội… Hội chủ…”
Mộc Kinh Vân lại lẩm bẩm với giọng lí nhí, chỉ nghe rõ mỗi hai chữ Hội chủ được hắn nhắc đi nhắc lại.
Nhân Thuỵ Ngọc nghe hắn cứ lẩm bẩm về Hội chủ, người đứng đầu Thiên Địa Hội mãi mà chả biết đầu đuôi ra sao thì điên tiết lên, tiến đến túm tóc Mộc Kinh Vân, ghé sát tai hắn, gằn giọng:
“Nói lại cho rõ ràng!”
“Mộc Kinh Vân, nói cho rõ ràng!”
Nghe vậy, Mộc Kinh Vân lại mở miệng.
“Hội chủ…”
“Lão phu biết rồi, Hội chủ làm sao??”
“Có làm sao đâu, Hội chủ sao có thể tới đó chứ?”
‘!?’
- Xoẹt!
“Ặc!”
Hai mắt Nhân Thuỵ Ngọc bỗng trợn trừng.
Bàn tay của Mộc Kinh Vân đã xuyên qua ngực ông ta từ lúc nào.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Rõ ràng tên này đã bị trói buộc bởi ‘Chú Ngôn’ mà…
‘!!!!!!’
Trong đôi mắt mở to của Nhân Thuỵ Ngọc, Mộc Kinh Vân không còn mang vẻ mặt ngây dại nữa mà đang nhếch mép cười nham hiểm.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook