Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 89
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 89: Các chủ Nguyên Sát Các (4)
Việc Mộc Kinh Vân đột ngột tấn công Nhân Thuỵ Ngọc là điều mà không ai ngờ tới.
Chuỗi xiềng xích Chú Ngôn là tự bản thân dùng lời thề để trói buộc ý chí, theo một góc độ nào đó, nó cũng giống như việc dùng khế ước trói buộc thức thần, mệnh lệnh một khi đã được ban xuống thì sẽ không có cách nào phản kháng được.
Chính vì vậy, cả Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc lẫn người lập lời thề Chú Ngôn với Mộc Kinh Vân là phương sĩ Triệu Nghị Công, đều không thể tưởng tượng được Mộc Kinh Vân lại đánh lén bất ngờ thế này…
“Khụ!”
Hai mắt Nhân Thuỵ Ngọc trợn trừng như muốn nứt ra.
Không biết từ lúc nào, tay của Mộc Kinh Vân đã xuyên thủng qua ngực ông ta.
‘!!!!!!’
Phản chiếu trong đôi đồng tử đang mở to của Nhân Thuỵ Ngọc không phải là khuôn mặt ngây dại của Mộc Kinh Vân, mà là một nụ cười vô cùng nham hiểm.
‘Thằng, thằng nhãi khốn kiếp này, sao nó có thể?’
Dù nhìn thế nào đi nữa, thì đây cũng không phải khuôn mặt của kẻ đang bị áp chế bởi xiềng xích Chú Ngôn.
Phương sĩ Triệu Nghị Công đứng cách bọn họ một đoạn, thấy cảnh này thì vô cùng hoảng loạn, vội vàng niệm chú ngữ trói buộc.
- Xoẹt!
- Xoẹt!
“Luyện Hồn Vô Thạch, Tế Hoàn Như Cảnh, Vô Vi Chi...”
Vì đang bị xiềng xích trói buộc, nên khi niệm chú ngữ, Mộc Kinh Vân sẽ không thể nào nhúc nhích được.
“Khục...”
- Phập!
Vừa chịu đựng cơn đau xuyên tim, Nhân Thuỵ Ngọc vừa cố gắng cử động ngón tay để kết ấn.
Trong số những bí thuật cấm kỵ mà ông ta biết, có một thuật pháp dùng sự tiêu hao nguyên khí để tăng cường khả năng hồi phục của cơ thể lên cực hạn.
Thế nhưng,
“Chậc chậc, không được đâu.”
- Xoẹt!
“Hự!”
Một tiếng kêu thảm thiết bật ra khỏi miệng Nhân Thuỵ Ngọc.
Khi ông ta đang cố gắng kết ấn, Mộc Kinh Vân đã bẻ gãy tất cả các ngón tay của ông ta.
Do ngực bị đâm thủng nên ông ta không thể hét lên được.
Không chỉ đau đớn, mà ông ta còn cảm thấy mình sắp chết đến nơi, đành phải cố gắng dùng miệng để niệm chú.
“Bí...”
“Miệng!”
- Xoẹt!
“Ặc!”
Ngay lúc đó, Mộc Kinh Vân dùng ngón tay kẹp lấy yết hầu của Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc.
Bị đánh trúng yết hầu, Nhân Thuỵ Ngọc chỉ có thể khạc ra một ngụm máu tươi, đau đớn tột cùng.
Ông ta muốn thi triển phương thuật, nhưng Mộc Kinh Vân sao có thể cho ông ta cơ hội được.
‘Thằng, thằng nhãi khốn kiếp này...’
Nhìn Nhân Thuỵ Ngọc đang quằn quại trong đau đớn, Mộc Kinh Vân cười khẩy nói.
“Quả nhiên, một phương sĩ dù lợi hại cách mấy nhưng nếu không thể sử dụng phương thuật thì còn chẳng bằng người thường.”
Lời chế nhạo của Mộc Kinh Vân lọt vào tai Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc, nhưng ông ta cũng không thể phản ứng gì được.
Tinh thần ông ta bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ.
Cơn đau đớn tột cùng khiến ông ta trông như thể chỉ còn một hơi thở thoi thóp.
Nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng ấy, Triệu Nghị Công nhíu mày quát lớn.
“Chuyện gì thế hả? Tại sao ngươi lại không bị trói buộc?”
Nghe vậy, Mộc Kinh Vân chỉ mỉm cười đáp.
“Ai mà biết được? Sao lại như vậy nhỉ?”
Hắn không có nghĩa vụ phải giải thích cặn kẽ cho y.
Lý do hắn không bị Chú Ngôn ảnh hưởng là bởi cái tên Mộc Kinh Vân vốn dĩ không phải tên thật của hắn, nên lời thề Chú Ngôn chẳng có chút tác dụng nào.
Phương sĩ Triệu Nghị Công nhìn Mộc Kinh Vân với ánh mắt sắc lẹm.
‘Thằng nhãi khốn kiếp!’
Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng rõ ràng xiềng xích Chú Ngôn đã không có tác dụng với Mộc Kinh Vân.
Và tất nhiên, hắn cũng chẳng dại gì mà tiết lộ nguyên do cho Triệu Nghị Công biết.
Vì vậy, Triệu Nghị Công nhanh chóng đưa ra quyết định.
- Xoẹt!
Phải nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Mộc Kinh Vân.
Hắn xuất thân là người trong võ lâm, nếu ở gần hắn thì y sẽ gặp nguy hiểm.
‘Xin lỗi sư phụ.’
Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc coi như đã cầm chắc cái chết.
Cấm thuật Nguyên Sinh Thuật là tuyệt kỹ mà ngay cả đệ tử thân truyền cũng không được truyền thụ, nên Triệu Nghị Công cũng không có cách để cứu chữa cho Nhân Thuỵ Ngọc.
Vừa lùi lại, Triệu Nghị Công vừa lấy một thứ từ trong ngực áo.
Đó là những con rối gỗ được dán bùa chú.
Trên mỗi con rối đều được dán một lá bùa có ghi:
[Thủ Mộc Chú].
Triệu Nghị Công ném ba con rối về phía Mộc Kinh Vân rồi nhanh chóng kết ấn, niệm chú.
“U Linh Lang, U Linh Lang, Sinh Tại Hoàng Giao Cổ Độ Bang, Ngũ Kim Thanh Y Vi Thần Tướng, Miện Tải Giao Nha Túc Phong Sương, Tứ Thời Bát Tiết Tế Tự Y, Mỗi Nhật Hương Canh Di Tiên Thượng, Huyền Huyền Dương Dương, Nhất Xuất Đông Phương, Thần Phù Nhất Đoạn, Trừ Lý Tra Bàng, Ngũ Phong Thái Thượng Lão Quân, Cấp Cấp Như Luật Lệnh!”
Ngay khi lời niệm chú vừa dứt.
- Rầm rầm rầm!
Những con rối gỗ run lên dữ dội, sau đó đất cát xung quanh bắt đầu bám vào người chúng.
Cát bụi bám vào càng lúc càng nhiều, dần dần tạo nên nên hình hài to lớn, cao hơn người thường đến hai cái đầu.
‘Ồ…’
Những con rối gỗ biến hình, tay cầm đao kiếm, đứng chặn trước mặt Mộc Kinh Vân.
Chứng kiến cảnh tượng này, ánh mắt Mộc Kinh Vân lóe lên tia thích thú.
Đây là phương thuật mà Triệu Nghị Công chưa từng dạy cho hắn.
“Thuật pháp gì đây?”
“Ngươi không có tư cách biết.”
Triệu Nghị Công quát lớn.
Tất nhiên y sẽ không nói cho hắn biết.
Đây là phương thuật mà ngay cả sư phụ hắn, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc cũng không được truyền thụ.
Để đối phó với người trong võ lâm, y đã phải mất hơn 10 năm, sử dụng linh lực của bản thân kết hợp với gỗ của cây liễu cổ thụ hơn trăm năm tuổi, mới tạo ra được ba con rối gỗ Liễu Linh Thần Tướng này.
Đây có thể coi là con át chủ bài của phương sĩ Triệu Nghị Công.
“Tên phản đồ nhà ngươi, mau thả sư phụ ta ra.”
- Xoẹt!
Triệu Nghị Công kết ấn kiếm quyết, chỉ thẳng vào Mộc Kinh Vân.
- Vút vút vút!
Ba con rối Liễu Linh Thần Tướng nhanh chóng lao đến bao vây Mộc Kinh Vân.
Mỗi con rối đều mang sức mạnh ngang ngửa với Hung thú trong Si Mị Võng Lượng.
Tất nhiên, chúng vẫn chưa thể sánh ngang Yêu thú được.
Tuy nhiên, ba con rối gỗ này liên thủ sẽ mạnh hơn cả Hung thú, chừng đó cũng đủ khiến cho những cao thủ tuyệt đỉnh của võ lâm phải dè chừng.
“Thằng nhãi đó còn non lắm.’
Bản thân Triệu Nghị Công cũng nhờ mối quan hệ với Minh Đạo Vương mà được đấu luyện với rất nhiều cao thủ võ lâm.
Sư phụ Nhân Thuỵ Ngọc từng nói với y, thay vì lãng phí thời gian vào việc đó thì nên tập trung tu luyện, nhưng Triệu Nghị Công cho rằng ít nhất cũng phải có sự chuẩn bị nhất định để đối phó với người trong võ lâm.
Và kết quả của sự chuẩn bị đó chính là ba con rối Liễu Linh Thần Tướng kia.
‘… Ta đã lầm.’
Triệu Nghị Công thầm lắc đầu.
Y đã bị mê hoặc bởi tài năng thiên bẩm của Mộc Kinh Vân mà thu nhận hắn, nào ngờ hắn lại là một tên phản đồ không thể kiểm soát.
Lúc này, Mộc Kinh Vân mỉm cười nói.
‘Sư phụ, ngươi còn phải học hỏi thêm nhiều đấy.”
“Câm mồm! Ai là sư phụ của ngươi?”
“Một khi đã là sư phụ thì cả đời là sư phụ, không phải sao?”
- Cạch!
Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, Triệu Nghị Công nghiến răng ken két, cảm thấy thật nực cười.
Đệ tử trong môn phái lại dám ra tay sát hại sư tổ.
Chuyện như vậy thật quá sức tưởng tượng.
“Ta thật ngu ngốc khi nghĩ rằng mình có thể khống chế được ngươi.”
- Xoẹt! Xoẹt!
Triệu Nghị Công kết ấn, chỉ tay về phía Mộc Kinh Vân, quát lớn.
“Giết chết tên…”
“Chậc, đừng làm vậy. Nếu cứ tiếp tục, sư phụ của ngươi sẽ chết ngay đấy, ngươi có chắc muốn vậy không?”
Nghe vậy, Triệu Nghị Công như muốn nổ tung.
Tim đã bị đâm thủng, Nhân Thuỵ Ngọc coi như đã chết rồi.
Nhưng kỳ lạ là đến tận lúc này ông ta vẫn còn thở, nhưng cũng không có nghĩa là Nhân Thuỵ Ngọc sẽ qua khỏi, vậy mà thằng nhãi khốn kiếp đó nói như thể hắn có thể cứu được Nhân Thuỵ Ngọc vậy!
“Ngươi đừng có kéo dài thời gian nữa, vô ích…”
“Sư phụ à, ngươi đừng có bỏ qua cơ hội mà đệ tử ban tặng chứ.”
“Cái gì?”
Thằng nhãi khốn kiếp đó đang nói linh tinh cái gì vậy?
Đang lúc khó hiểu thì Mộc Kinh Vân bỗng cất giọng đầy ẩn ý.
“Ngươi không muốn trở thành Các chủ Nguyên Sát Các đời tiếp theo sao…”
‘!?’
Nghe đến đây, sát khí trong mắt Triệu Nghị Công bỗng chùng xuống.
Mộc Kinh Vân vừa nói gì vậy?
Triệu Nghị Công lạnh lùng hỏi.
“Ngươi điên rồi sao?”
“Ý sư phụ là sao?”
“Ngươi đang muốn nói là sư phụ của ta sắp chết đến nơi rồi, nên ta có cơ hội trở thành Các chủ Nguyên Sát Các sao?”
Triệu Nghị Công cười khẩy, cảm thấy thật nực cười.
Chỉ cần giết chết người ở vị trí cao hơn là có thể dễ dàng chiếm lấy vị trí đó sao?
Hơn nữa, Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc có đến ba đệ tử.
Người có khả năng kế thừa vị trí Các chủ nhất chính là đại sư huynh Phương Nguyệt Triệu Thái Thanh.
Nếu sư phụ chết đi, cơ hội của y càng trở nên mong manh hơn.
“Có vẻ như ngươi không màng đến địa vị cho lắm nhỉ.”
“Giết hắn cho ta!”
Triệu Nghị Công không muốn nghe Mộc Kinh Vân nói thêm nữa.
Hắn đang cố gắng mê hoặc y bằng lời nói, nhưng qua chuyện này, Triệu Nghị Công đã chắc chắn một điều.
Bằng mọi giá y phải giết chết Mộc Kinh Vân.
Hắn là kẻ không thể kiểm soát.
- Vút vút vút!
Nhận được mệnh lệnh, ba con rối Liễu Linh Thần Tướng đồng loạt lao về phía Mộc Kinh Vân.
Đúng lúc đó.
- Xoẹt xoẹt xoẹt!
Vô số sợi xích sắt bất ngờ phóng ra từ mặt đất, trói chặt lấy ba con rối Liễu Linh Thần Tướng.
- Rắc rắc!
“Cái gì?”
Kẻ ra tay không ai khác chính là lục linh Quy Tư Hạ.
- Tên phương sĩ khốn kiếp, ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi yên cho ngươi động vào chủ nhân của ta sao?
‘Chuyện gì thế này?’
Triệu Nghị Công nhíu mày.
Rõ ràng là lục linh Quy Tư Hạ đã tiêu hao quá nhiều linh lực, không thể nào phát huy được sức mạnh như vậy.
Thế mà chẳng biết từ lúc nào, hắn ta đã khôi phục lại như ban đầu.
‘Tên đó đã dùng cách gì?’
Bây giờ không phải là ban đêm, cũng không có tử khí để hắn ta hấp thụ, vậy thì hắn ta lấy đâu ra linh lực?
Đang lúc Triệu Nghị Công không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Mộc Kinh Vân bất ngờ nắm lấy đầu của Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc vẫn đang hấp hối.
Ngay sau đó,
- Xoẹt!
‘!!!!!!!!!’
Hắn ta móc phăng trái tim của Nhân Thuỵ Ngọc ra khỏi lồng ngực.
Cảnh tượng thật quá đỗi kinh hoàng.
Từ lúc trở thành phương sĩ, Triệu Nghị Công đã chứng kiến vô số chuyện ghê rợn, nhưng tận mắt nhìn thấy người sư phụ đã từng dạy phương thuật cho y bị móc tim khi còn sống, y vẫn không nhịn được mà bàng hoàng hồi lâu.
‘Thằng, thằng nhãi khốn kiếp đó…’
Nhìn Triệu Nghị Công đang chết lặng, Mộc Kinh Vân nhếch mép nói.
“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”
“Cái gì?”
“Nếu ngươi chịu nắm lấy tay ta, sư phụ của ngươi sẽ không phải chịu thiệt thòi gì đâu.”
“.. Ngươi đừng hòng mê hoặc ta bằng những lời…”
- Rắc!
Ngay lúc này, trái tim trong tay Mộc Kinh Vân vỡ vụn.
Ngay sau đó, Mộc Kinh Vân nhét trái tim đã vỡ vụn trên tay vào miệng của Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc, kẻ vừa trút hơi thở cuối cùng.
Chứng kiến cảnh tượng đó, đồng tử của pháp sư Triệu Nghị Công trợn to.
Bởi vì ngay khi nhìn thấy điều này, y đã lập tức đoán được Mộc Kinh Vân đang định làm gì.
‘Lục Nhân Hàng Linh Thuật?’
Lục Nhân Hàng Linh Thuật.
Đó là một cấm thuật dùng để tạo ra Sinh Thi Quỷ.
Lấy máu thịt từ chính trái tim của người vừa trút hơi thở cuối cùng cho bọn họ uống, sau đó tập hợp âm khí của những người vừa chết chưa lâu vào một chỗ, tiến hành thi triển thuật pháp, sẽ tạo ra được một thứ rất kinh tởm.
Xác chết sống dậy, trở thành Sinh Thi Quỷ.
Kẻ vừa trút hơi thở cuối cùng sẽ biến thành sinh vật đáng kinh tởm, phù hợp với cái tên Sinh Thi Quỷ kia.
Tuy nhiên, Sinh Thi Quỷ còn khó tạo ra hơn cả Thi Quỷ hay Cương Thi thông thường.
‘Hiệu quả quá thấp.’
Để tạo ra một Sinh Thi Quỷ, phải giết gần ba mươi người để thu thập âm khí của bọn họ, hơn nữa Sinh Thi Quỷ có quá nhiều nhược điểm.
Nó phải định kỳ giết người, hấp thụ âm khí của người vừa chết, nếu không cơ thể sẽ bị thối rữa, vì vậy hiệu quả khi sử dụng Sinh Thi Quỷ cực kỳ thấp.
Vì phải hy sinh rất nhiều thứ chỉ để tạo ra một xác chết biết đi mà không có ý chí của riêng mình, Lục Nhân Hàng Linh Thuật tạo ra Sinh Thi Quỷ đã bị Phương Nguyên Lục Thập Tứ Các liệt vào hàng cấm thuật.
Tất nhiên, đối với các phương sĩ của Nguyên Sát Các, việc sử dụng cấm thuật cũng trở nên bình thường như cơm bữa, nhưng kể cả như vậy thì những gì Mộc Kinh Vân vừa làm cũng quá hoang đường…
“Hừm!”
Phương sĩ Triệu Nghị Công tặc lưỡi.
Làm cách nào mà hắn có thể biến Các chủ thành Sinh Thi Quỷ được?
Hắn cần phải giết đủ ba mươi người, thu thập âm khí của họ, đưa vào cơ thể Nhân Thuỵ Ngọc để thay thế trái tim, nhưng ngay cả khi giết tất cả những người đang ngất xỉu ở đây, cũng chỉ có mười mạng.
- Bốp! Bốp! Bốp!
Mộc Kinh Vân kết ấn chú bằng tay thay vì dùng bùa.
Và bắt đầu niệm chú.
“Thác Hỏa Độ Dao, Ngũ Kim Thời Dữ Công, Nhược Dữ Tiên Kinh Trung, Nhất Lập Biến Thập Vạn...”
‘Thật ngu ngốc. Nếu không chôn những kẻ vừa chết xung quanh đây, sau đó tập hợp âm khí của họ thì không thể nào tạo ra Sinh Thi Quỷ…’
- Co giật!
Ngay lúc đó.
Cơ thể của Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc, kẻ đang bị Mộc Kinh Vân nắm chặt đầu, bỗng động đậy.
Chứng kiến cảnh tượng đó, mắt của phương sĩ Triệu Nghị Công trợn to.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ư.. ư…”
Ngay sau đó, miệng của Nhân Thuỵ Ngọc còn phát ra vài tiếng rên vô nghĩa…
Đôi mắt trắng dã đảo liên tục, hiện tượng này… chính là quá trình thi thể sắp biến thành một Sinh Thi Quỷ.
Chứng kiến hết mọi thứ, Triệu Nghị Công ngạc nhiên há hốc mồm.
‘Không thể nào.’
Làm sao chuyện này có thể xảy ra khi chưa có đủ âm khí của những kẻ vừa chết?
Đúng lúc này, đồng tử trong mắt của Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc đã được phục hồi.
Ngay lập tức, Mộc Kinh Vân buông tay khỏi đầu ông ta.
- Thình thịch!
Ban đầu Nhân Thuỵ Ngọc vẫn còn hơi loạng choạng, nhưng đã nhanh chóng ổn định thân thể, đứng vững hẳn hoi..
“Sư, sư phụ!”
Phương sĩ Triệu Nghị Công gọi Các chủ Nguyên Sát Các Nhân Thuỵ Ngọc.
Nhân Thuỵ Ngọc khẽ quay đầu lại, sau đó nhìn Mộc Kinh Vân với khuôn mặt ngơ ngác.
Rồi ông ta loạng choạng tiến về phía Mộc Kinh Vân, quỳ sụp xuống.
‘!!!!!’
Chứng kiến cảnh tượng khó tin này, phương sĩ Triệu Nghị Công thật sự kinh hãi.
Hắn đã thực sự thi triển thành công Lục Nhân Hàng Linh Thuật mà không cần âm khí của những kẻ vừa chết?
‘Thằng nhãi đó rốt cuộc là…’
Đang lúc bối rối, Mộc Kinh Vân quay đầu lại, mỉm cười với phương sĩ Triệu Nghị Công và nói.
“Ngươi vẫn chưa muốn nhận lấy cơ hội ta đã ban cho sao?”
Nghe những lời đó, toàn thân Triệu Nghị Công bỗng nổi da gà.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook