Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 90
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 90: Các chủ Nguyên Sát Các (5)
“Ngươi không muốn nhận lấy cơ hội này sao?”
Nghe đến đó, toàn thân Triệu Nghị Công như nổi da gà.
Khóe miệng đang mỉm cười đến tận mang tai của Mộc Kinh Vân trông thật nham hiểm.
‘.......Mình đã đánh giá thấp thằng nhãi đó rồi.’
Triệu Nghị Công biết Mộc Kinh Vân là tài năng xuất chúng nhưng đã nghĩ hắn vẫn còn hài tử nhỏ tuổi, còn nhiều thứ cần phải học hỏi.
Nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.
Hắn giống như một con thú dữ, chỉ cần đối thủ sơ hở là sẽ lao vào cắn xé, một mảnh xương vụn cũng không chừa.
Tròng mắt Triệu Nghị Công đảo liên tục.
- Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Ba con rối gỗ Liễu Linh Thần Tướng vẫn bị xiềng xích trói chặt, chưa thể thoát ra được.
Sư phụ của Triệu Nghị Công, Các chủ Nguyên Sát Các - Nhân Thuỵ Ngọc, đã bị Lục Nhân Hàng Linh Thuật của Mộc Kinh Vân biến thành Sinh Thi Quỷ, hoàn toàn mất đi ý thức.
Nắm đấm đang siết chặt của Triệu Nghị Công dần buông lỏng.
Y vẫn còn một con bài tẩy giấu kín.
Nhưng không hiểu sao y lại có linh cảm, con bài tẩy đó sẽ không có tác dụng gì với thằng nhãi kia.
‘Chẳng trách đêm qua mình lại có giấc mơ chẳng lành.’
Có lẽ là dự báo cho chuyện xui xẻo hôm nay.
Đây chính là bước ngoặt của cuộc đời y.
Và nó đã đến vào lúc y không ngờ tới.
Triệu Nghị Công ngẩng đầu nhìn trời. Hắn thở dài một hơi rồi cúi xuống, xong lên tiếng:
“........Nếu ta nhận lấy cơ hội này, ta được lợi ích gì?”
“Ngươi đã có một lựa chọn sáng suốt đấy.”
Mộc Kinh Vân nghe vậy thì gật đầu như thể đã sớm biết được lựa chọn của Triệu Nghị Công, nhưng lúc hắn định bước tới gần thì,
“Đứng im đó. Ta vẫn chưa quyết định. Trả lời câu hỏi của ta trước.”
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ta sẽ giúp ngươi trở thành Các chủ Nguyên Sát Các.”
Mộc Kinh Vân nói, chỉ tay về phía Nhân Thuỵ Ngọc.
Ánh mắt Triệu Nghị Công nheo lại.
Có vẻ như ý của Mộc Kinh Vân là hắn sẽ khống chế sư phụ y để giành lấy vị trí Các chủ cho y.
Nhưng có một vấn đề ở đây.
“Ngươi nghĩ rằng đại sư huynh sẽ không nhận ra sư phụ ta đã trở thành Sinh Thi Quỷ sao?”
“Hắn ta sẽ nhận ra sao?”
“Thực lực và khả năng thông thạo phương thuật của đại sư huynh đã gần bằng sư phụ. Nếu trực tiếp đối mặt, chắc chắn huynh ấy sẽ nhận ra.”
Đại sư huynh của Triệu Nghị Công tên Triệu Thái Thanh.
Nghe nói là đệ tử mà Nhân Thuỵ Ngọc đã thu nhận từ ba mươi năm trước.
Tài năng hắn xuất chúng đến mức ai cũng công nhận hắn ta sẽ là Các chủ Nguyên Sát Các đời tiếp theo.
Muốn lừa được đôi mắt và giác quan của vị đại sư huynh này không phải là chuyện dễ dàng.
Mộc Kinh Vân mỉm cười đáp:
“Chẳng phải đó là chuyện ngươi nên lo sao, thưa sư phụ? Ít nhất là trước khi Nhân Thuỵ Ngọc truyền lại cái chức Các chủ Nguyên Sát Các cho ngươi, ngươi không được để ông ta và Triệu Thái Thanh chạm mặt nhau.”
“Cái gì cơ?”
“Ta đã dọn sẵn cả bàn tiệc rồi, chẳng lẽ còn bắt ta phải đút cho ngươi ăn à? Chuyện cỏn con thế kia, chắc chắn sư phụ sẽ làm được, ta tin sư phụ đấy.”
Triệu Nghị Công im lặng nhìn Mộc Kinh Vân.
Ý hắn là muốn y phải chấp nhận rủi ro bị Triệu Thái Thanh lật tẩy sao?
Triệu Nghị Công thầm chửi rủa trong lòng.
Rồi y lên tiếng:
“Được rồi. Nếu ngươi đồng ý chia sẻ quyền kiểm soát Sinh Thi Quỷ cho ta, ta sẽ cố gắng hết sức.”
“Vậy là xong rồi chứ?”
“Chưa. Còn hai điều kiện nữa.”
“Hai điều kiện?”
“Phải. Hợp tác với ngươi đồng nghĩa với việc ta phải đánh đổi tất cả những gì mình đã gây dựng ở Thiên Địa Hội trong suốt những năm qua.
“Ý sư phụ là muốn thêm lợi ích bù đắp sao?”
Giọng Mộc Kinh Vân chợt nhỏ đi hẳn.
Đây là dấu hiệu cho biết Mộc Kinh Vân đang cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên, Triệu Nghị Công cũng không có ý định nhượng bộ.
Y biết rõ nếu không chốt hạ vấn đề ngay tại đây, y sẽ bị thằng nhãi đó dắt mũi.
“Vậy ngươi muốn gì?”
“Lục Nhân Hàng Linh Thuật.”
“Lục Nhân Hàng Linh Thuật?”
“Ta muốn biết bí mật của ngươi.”
Mộc Kinh Vân đã thành công thi triển Lục Nhân Hàng Linh Thuật mà không cần đáp ứng điều kiện là phải thu thập đủ âm khí của những kẻ vừa mới chết.
Điều này khiến Triệu Nghị Công vô cùng kinh hãi.
Hắn đã làm thế nào vậy?
Là một phương sĩ, y không thể kiềm chế được sự tò mò.
‘Mình muốn biết.’
Có thể nói, Lục Nhân Hàng Linh Thuật của Mộc Kinh Vân đã khắc phục được điểm yếu lớn nhất của nó.
Nếu có thể bỏ qua việc hy sinh vô số mạng người chỉ để tạo ra một Sinh Thi Quỷ, thì đây quả là một thuật pháp vô cùng hữu dụng.
‘Liệu thằng nhãi đó có chịu dạy mình không?’
Thực lòng, Triệu Nghị Công không dám chắc chắn.
Nếu là y hay sư phụ Nhân Thuỵ Ngọc, chắc chắn sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật này cho bất kỳ ai.
Thế nhưng,
“Nếu ngươi muốn, ta có thể dạy cho ngươi.”
“Cái gì?”
Triệu Nghị Công ngơ ngác nhìn Mộc Kinh Vân.
Hắn đồng ý dạy y sao?
Ban nãy y chỉ hỏi cho có lệ, không ngờ đối phương lại đồng ý.
Mục đích thực sự của Triệu Nghị Công là điều y sắp đề nghị tiếp theo cơ…
Y không ngờ Mộc Kinh Vân lại dễ dàng đồng ý tiết lộ bí mật của Lục Nhân Hàng Linh Thuật như vậy.
Triệu Nghị Công kích động hỏi lại, giọng run run:
“.......Ngươi nói thật chứ?”
“Chẳng phải đó là cái giá mà ngươi muốn sao?”
“Đúng vậy!”
Nhìn thấy Triệu Nghị Công phấn khích như vậy, Mộc Kinh Vân khẽ mỉm cười.
Có vẻ như y rất muốn biết bí mật đó.
Tất nhiên, việc tiết lộ bí mật này cho Triệu Nghị Công biết cũng không phải vấn đề lớn.
Chỉ là,
‘Cho y biết rồi y có làm được không đây?’
Chỉ có bản thân Mộc Kinh Vân, với cơ thể đặc biệt có thể hấp thụ tử khí, mới có thể thi triển được thuật này.
Thanh Linh đã nói rằng người sống không thể hấp thụ tử khí vào cơ thể.
Vì vậy, cho dù Triệu Nghị Công có biết bí mật của Lục Nhân Hàng Linh Thuật thì cũng vô dụng.
“Điều kiện thứ ba là gì?”
Mộc Kinh Vân lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Nghị Công. Y cố gắng kiềm chế sự phấn khích, nói:
“Hãy lập lời thề với ta.”
“Lời thề? Lời thề gì?”
“Hãy thề rằng ngươi sẽ không làm hại đến ta.”
Đây mới là điều quan trọng nhất.
Sau khi tiếp xúc với Mộc Kinh Vân, Triệu Nghị Công nhận ra hắn là kẻ sẵn sàng giết người không ghê tay.
Vì vậy, y muốn chốt hạ vấn đề với Mộc Kinh Vân ngay tại đây để bảo đảm mạng sống cho chính mình.
Tất nhiên, lời thề của Mộc Kinh Vân cũng không mấy đáng tin.
Nhưng ít nhất, sau khi đã thề, trong một khoảng thời gian ngắn, Mộc Kinh Vân sẽ không làm gì y.
‘Hơn nữa, sau khi mình đã đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, thằng nhãi đó sẽ càng tin tưởng mình hơn.’
Đây mới chính là mục đích thực sự của Triệu Nghị Công.
Y sẽ lên kế hoạch đối phó với Mộc Kinh Vân sau khi đã chiếm được lòng tin của hắn.
Làm sao y có thể tin tưởng một kẻ đã ra tay sát hại cả sư phụ của y chứ?
Triệu Nghị Công che giấu suy nghĩ thực sự, lên tiếng:
“Ngươi thấy sao?”
“Nếu ngươi lo lắng như vậy, ta thề là được chứ gì.”
“..........”
Lời nói của Mộc Kinh Vân tuy lịch sự nhưng lại ẩn chứa ý khiêu khích và xem thường khiến Triệu Nghị Công cảm thấy khó chịu.
Nhưng hiện tại, Triệu Nghị Công đang ở thế yếu nên không dám thể hiện thái độ bất mãn.
Triệu Nghị Công cũng không ngờ, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, tình thế giữa y và Mộc Kinh Vân đã đảo ngược hoàn toàn như thế này.
Lúc này, Mộc Kinh Vân lại nói:
“Có cách để sư phụ an tâm hơn một lời thề nhiều đấy.”
“Cách gì?”
"Ngươi muốn nói gì đây?"
Trong lúc Triệu Nghị Công đang hoang mang, Mộc Kinh Vân tháo sợi xích sắt Chú Ngôn trên cổ tay xuống, lắc lắc trước mặt y rồi nói.
"Không khó, ngươi chỉ cần đeo cái này vào rồi thề với ta là được."
"Cái gì?"
Triệu Nghị Công nhất thời cảm thấy nực cười.
Thằng nhãi đó đang bảo y đeo cái đó vào rồi lập lời thề Chú Ngôn sao?
"Ngươi, ngươi nói cái gì vậy..."
"Trói y lại."
- Xoẹt xoẹt xoẹt!
Vừa dứt lời, sợi xích sắt của Lục Linh Quy Tư Hạ từ trong tay áo bắn ra, trói chặt lấy người Triệu Nghị Công.
'Chết tiệt!'
Triệu Nghị Công vội vàng di chuyển ngón tay, định kết ấn chú.
- Bụp!
Ngay lúc đó.
"Hả?"
Chuyện quái gì vậy? Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Mộc Kinh Vân đã xuất hiện ngay trước mặt Triệu Nghị Công.
Khoảng cách mười bước chân, chỉ trong nháy mắt đã bị rút ngắn, Triệu Nghị Công hốt hoảng muốn nhanh chóng hoàn thành ấn chú.
Tuy nhiên, Mộc Kinh Vân đã nhanh hơn một bước, chộp lấy cổ tay y.
- Bộp!
"Hự!"
Cổ tay bị siết chặt đến mức tưởng chừng như sắp gãy lìa, cơn đau đớn bao trùm lấy cả người Triệu Nghị Công.
Triệu Nghị Công đau đến mức tưởng chừng như ná thở, Mộc Kinh Vân lạnh lùng nói.
"Hình như sư phụ của ta đang hiểu nhầm điều gì đó rồi thì phải. Để ta nói cho rõ nhé, ta chỉ muốn cho ngươi cơ hội để tự nguyện trở thành con chó trung thành với ta thôi.”
"Cái này, bỏ ra..."
- Xoẹt!
Mộc Kinh Vân đeo sợi xích sắt Chú Ngôn lên cổ tay đang run rẩy vì đau đớn của Triệu Nghị Công.
Sau đó, hắn nở nụ cười tươi rói.
"Nếu sư phụ tin tưởng và đi theo ta, thì ta đâu có lý do gì để làm hại ngươi chứ, đúng không? Vậy nên hãy lập lời thề giống như ta đã làm trước đó đi."
- Bộp!
Triệu Nghị Công đau đớn vặn vẹo người.
Cảm giác như cổ tay sắp gãy đến nơi.
"Hoặc ngươi cứ tiếp tục chịu đựng cũng được. Ta cũng rất thích thú với việc bẻ gãy từng cái xương của ngươi đấy."
'Thằng, thằng nhãi khốn kiếp này...'
Triệu Nghị Công đau đớn nhìn Mộc Kinh Vân, phát hiện Mộc Kinh Vân dường như đang rất thích thú với vẻ mặt đau đớn của y, còn cười khẩy nhìn y.
Triệu Nghị Công nhận ra y không còn lựa chọn nào khác.
Thằng nhãi khốn kiếp Mộc Kinh Vân đang thực sự tận hưởng việc hành hạ y.
Nếu không lập lời thề, hắn sẽ thực sự làm bẻ gãy từng đốt xương của y.
Triệu Nghị Công cố gắng chịu đựng cơn đau, nói.
"Ta... Ta, Triệu Nghị Công, xin tuân theo ý muốn của Mộc Kinh Vân..."
"Uầy, suýt thì quên. Không phải Mộc Kinh Vân, mà là Chính."
"Cái gì cơ!?"
Đôi đồng tử trong mắt Triệu Nghị Công co lại.
'Hả!'
Bây giờ thì y đã hiểu.
Khế ước Chú Ngôn chỉ có thể trói buộc ý chí khi đối phương sử dụng tên thật.
Đương nhiên, vì hắn là nhi tử của Trang chủ Nghiên Mộc Kiếm Trang, ai cũng gọi hắn là Mộc Kinh Vân, nên Triệu Nghị Công chưa từng nghi ngờ điều này.
Thế mà hắn lại dùng tên giả sao?
'Chỉ bằng thủ đoạn vô lý, tầm thường như vậy...'
Thật là nực cười.
"Giờ thì đừng ngạc nhiên nữa, ngươi mau làm cho xong chuyện đi."
- Bộp!
Mộc Kinh Vân siết chặt tay hơn.
Triệu Nghị Công vội vàng nói.
"Ư... Ư... Ta... Ta, Triệu Nghị Công, xin tuân theo ý muốn của Chính."
Vừa dứt lời, sợi xích sắt liền rung lên leng keng.
Mộc Kinh Vân hài lòng buông tay ra.
"Hộc... Hộc..."
Triệu Nghị Công ôm lấy cổ tay, mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại vì đau đớn.
Bị chính đệ tử của mình ép lập lời thề Chú Ngôn.
Chuyện nực cười này có nói ra chắc cũng không có ai tin.
Nhìn Triệu Nghị Công vẫn đang đau đớn, Mộc Kinh Vân vỗ vai y, cười nói.
"Sư phụ đã giúp đỡ đệ tử như vậy, đệ tử thật sự vô cùng cảm kích."
'... Mình đã làm cái quái gì thế này?'
Chắc chắn y đã rước nhầm quỷ dữ về làm đệ tử rồi.
* * *
Hồng Tuệ Phường, một kỹ viện nằm ở ngoại ô thành Tây của Thiên Địa hội.
Nơi đây có một nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ đang nheo mắt nhìn về phía xa.
Nàng là Hạ Thải Lan, ứng cử viên cho vị trí môn chủ của một trong ba thế lực sát thủ lớn nhất võ lâm – Phi Sát Môn, nhưng đáng tiếc, thân xác của Hạ Thải Lan bây giờ đang bị Cao Toản khống chế.
'Chết tiệt. Mình nên nhìn vào đâu bây giờ?'
Cao Toản thực sự đang rất bối rối.
Nhờ sự giúp đỡ của mấy kỹ nữ ở đây, hắn ta cuối cùng cũng trang điểm xong.
Gương mặt vốn đã xinh đẹp của Hạ Thải Lan, dưới bàn tay tô điểm của mấy kỹ nữ, đã nở rộ tựa như đóa hoa rực rỡ sắc màu.
'Điên mất thôi.'
Tuy nhiên, lý do khiến Cao Toản bối rối chỉ có một.
Đó là hắn ta đang không biết nên nhìn vào đâu.
Hiện tại, hắn ta đang ở trong phòng chờ của các kỹ nữ, trang phục của họ đều mỏng manh đến mức chỉ cần nhìn kỹ một chút là có thể xuyên thấu hết.
"Ôi chao. Tỷ tỷ, tỷ trang điểm đậm quá đấy."
"Này tiểu muội, hôm nay là ngày gì mà lại không được trang điểm đậm chứ? Tiểu muội cũng đâu có vừa, ăn mặc như vậy là có ý gì?"
“Ha ha ha. Đúng vậy. Làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có như hôm nay chứ.”
Cao Toản khẽ vểnh tai lên nghe lén cuộc trò chuyện đầy phấn khích của các kỹ nữ, sau đó mờ mịt ngẩng lên nhìn trần nhà.
Nghe nói hôm nay có một vị khách rất đặc biệt đã đặt chỗ.
Có lẽ vì vậy mà họ yêu cầu chuẩn bị những kỹ nữ có tài nghệ và dung mạo xinh đẹp nhất.
[Nghe nói là một nhân vật có chức vị khá cao trong Thiên Địa Hội đấy.]
Nghe lời ma ma nói, Cao Toản cũng muốn được tham gia, nhưng hắn ta không biết phải làm thế nào trong tình huống khó khăn này, làm sao để tranh đoạt với mấy nữ nhân dày dạn kinh nghiệm ở kỹ viện chứ?
Trong số khoảng bốn mươi kỹ nữ ở đây, chỉ có sáu người được vào hầu hạ vị khách kia.
Chính vì vậy mà bọn họ đã tranh giành gay gắt từ nãy đến giờ, dù bề ngoài vẫn xưng hô tỷ muội rất thân thiết.
Nhìn cảnh mấy nữ nhân cười nói đấu đá nhau khiến Cao Toản cảm thấy mệt mỏi.
Hắn ta tự hỏi liệu có đáng để phải bất chấp tất cả, trà trộn vào nội bộ Thiên Địa Hội chỉ vì Mộc Kinh Vân không…
Đang suy nghĩ thì có ai đó tiến lại gần Cao Toản.
“Này, ngươi.”
“.........”
“Kẻ mới vào. Ta đang nói với ngươi đấy.”
Bị gọi, Cao Toản chỉ tay vào mình.
Kỹ nữ khoảng hai mươi lăm tuổi đứng trước mặt hắn ta khịt mũi nói.
“Ngươi thật là láo xược, dám làm lơ khi tỷ tỷ đang nói chuyện. Đúng là mấy kẻ mới vào thật ghê gớm. Ai cho phép ngươi bước vào căn phòng này hả?”
“À.....ừm.....”
Hắn ta nên nói gì đây?
Hắn ta biết đối với kỹ nữ thì hai mươi lăm tuổi đã được coi là khá lớn, nhưng tuổi thật của hắn ta lớn hơn thân xác này nhiều.
Vì vậy, hắn ta không biết phải nói gì.
Rõ ràng là hắn ta phải diễn, nhưng lòng tự trọng của một nam nhân không cho phép hắn ta gọi người khác là "tỷ tỷ".
‘Chết tiệt.’
Để tránh rắc rối, Cao Toản cúi thấp đầu.
“Ngươi vẫn không chịu trả lời sao?”
Nói rồi, nữ kỹ nữ kia bất ngờ giơ tay định tát vào mặt Cao Toản.
Dù sao cao Toản cũng đã nhập vào thân xác của cao thủ Hạ Thải Lan, sao có thể bị kỹ nữ trước mặt tát trúng cơ chứ.
-Xoẹt!
Hắn ta dễ dàng né được cái tát của kỹ nữ.
Kỹ nữ trước mặt nhướng mày, cao giọng nói.
“Hỗn xược. Ngươi dám né tay tỷ tỷ sao?”
Cao Toản cảm thấy phiền phức nên xua tay nói.
“Này cô nương. Ta không muốn gây sự với cô nương. Nên dừng lại ở đây được rồi.”
Nghe cách xưng hô của Cao Toản, kỹ nữ trước mặt sững sờ.
“Cái gì vậy.......Giọng điệu già chát như mấy lão nhân thế kia.”
“........”
Cao Toản chợt nhận ra hắn ta đã lỡ lời.
Hắn ta nên bắt chước cách nói chuyện của mấy tiểu cô nương, nhưng vì muốn tránh rắc rối, gấp gáp mà đã mắc sai lầm.
Lúc này, kỹ nữ trước mặt lên tiếng.
“Lần này mà ngươi còn né tay tỷ tỷ nữa thì đừng có trách.”
Có vẻ như kỹ nữ kia quyết tâm phải tát được hắn ta một cái mới hả giận.
Cao Toản nghiêm mặt nói.
“Cô nương cứ xưng tỷ tỷ mãi, nhưng ta e là mình còn nhiều tuổi hơn cô nương đấy.”
“Cái gì?”
“Nhìn thế này thôi chứ ta đã hai mươi bảy tuổi rồi.”
Cao Toản nói đại một con số có vẻ lớn hơn tuổi của kỹ nữ trước mặt.
Hắn ta cứ nghĩ rằng, nếu nói mình nhiều tuổi hơn thì có thể ả kỹ nữ đó sẽ bỏ qua cho mình, bởi vì những người ở kỹ viện vốn rất coi trọng thứ bậc.
Hắn ta không muốn gây chuyện ở đây và làm hỏng việc.
Tuy nhiên, kỹ nữ kia lại khịt mũi nói.
“Ra vậy. Thì ra là kẻ mới vào nhưng lại già hơn vẻ ngoài.
“Ừm. Vậy nên chúng ta đừng nên đôi co với nhau nữa.....”
-Xoạt!
Kỹ nữ kia xắn hai ống tay áo lên, cao giọng nói để mọi người cùng nghe thấy.
“Nhìn cho kỹ vào. Đây là cuộc chiến giữa các tỷ tỷ.”
“..........”
Cao Toản thực sự đang cân nhắc xem có nên từ bỏ kế hoạch tìm kiếm Mộc Kinh Vân hay không đây.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook