Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 93
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 93: Giảm bớt (1)
Mộc Du Thiên nhìn chằm chằm vào tấm đồng nhỏ hình tròn nằm gọn trong lòng bàn tay.
Đây là thứ mà Mã Tường đã đưa cho y trước khi bỏ trốn. Hắn ta chẳng hề giải thích gì về nó, chỉ để lại một câu nói đầy ẩn ý:
[Ta giao việc này cho ngươi.]
Một câu nói ngắn gọn nhưng chất chứa biết bao nhiêu điều.
Mật thám một khi bị bắt thì kết cục chỉ có chết. Có lẽ vì thế mà hắn ta mới phó thác lại cho y.
‘Mình có thể làm được cái gì chứ...’
.. Sao hắn ta lại tin tưởng mà giao phó cho y vậy?
Hơn nữa, nếu đổi lại, y là Mã Tường, chắc chắn y sẽ vô cùng tức giận với chính mình. Dù sao thì cũng là huynh đệ cùng cha khác mẹ của y, kể cả khi y bị chính người huynh đệ đó phản bội, dẫn đến kết cục này, thì y cũng không thoát khỏi liên can.
Thế nhưng Mã Tường lại không hề oán trách y.
Tất nhiên, cũng có thể do tình huống lúc đó quá cấp bách, hắn ta còn chẳng có thời gian để mà oán trách.
"Hầy..."
Mộc Du Thiên thở dài não nề.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà khiến y rơi vào tình cảnh khó xử thế này?
Hồi còn bé, bị khinh thường vì là cốt nhục của kỹ nữ, y đã từng nghĩ cuộc sống đó chẳng khác gì địa ngục, nhưng nghĩ lại, so với bây giờ, thì lúc đó chả tính là gì hết.
Địa ngục thực sự là ở đây mới đúng.
- Cạch!
Y lại cắn móng tay. Đây là thói quen có từ lúc y còn nhỏ, mỗi khi Mộc Du Thiên căng thẳng, y sẽ luôn vô thức cắn móng tay.
Y từng nghĩ trong cái nơi khốn nạn này, kẻ duy nhất có thể tin tưởng được là người huynh đệ cùng cha khác mẹ kia, nhưng giờ y nhận ra mình đã sai.
Tên đó đã không còn là người mà y từng quen biết.
Không biết là do lâu nay hắn cố ý che giấu hay là do hắn đã thay đổi, nhưng có một điều chắc chắn rằng, hắn chẳng khác gì một tên ác ma, bất kể là đối với chính phái hay tà phái.
Hắn rất hợp với cái nơi tăm tối như địa ngục này.
"Tên khốn nạn. Đồ chó chết."
- Nghiến!
Mộc Du Thiên cắn chặt răng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Đau đớn.
Đây là sự thật.
Sự thật càng rõ ràng thì y càng cảm thấy đau khổ.
Nhưng dù có đau khổ đến đâu, y cũng không thể gục ngã.
Nhìn sự tàn độc của Mộc Kinh Vân, y vừa tức giận lại vừa cảm thấy có chút khâm phục. Có lẽ hắn đã quen với cuộc sống ở đây và đang ra sức vùng vẫy để tồn tại.
Nghĩ lại, có lẽ chính y mới là kẻ quá ỷ lại.
Y vẫn luôn tin rằng chỉ cần sống sót ở đây, y có thể trở về nhà, trở về với cuộc sống trước kia.
"Không..."
Tất cả đều là ảo tưởng.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại❗inovel6.com❗)
- Nghiến! Rắc! Rơi!
Máu từ ngón tay bị cắn chảy dọc theo đầu móng, nhỏ giọt xuống lưỡi.
Vị máu tanh nồng len lỏi trong khoang miệng, khiến trái tim y lạnh buốt.
- Xoẹt!
Mộc Du Thiên đưa tay vuốt tóc, cố gắng giữ bình tĩnh.
Từ giờ phút này, y sẽ từ bỏ cái suy nghĩ ngây thơ là chỉ cần cố gắng sống sót ở đâ là đủ.
Ác ma càng mạnh thì bản thân y cũng phải mạnh mẽ hơn mới có thể chiến thắng.
'Sống sót không phải là tất cả, mình phải tự tay nghiền nát hết.'
Đó là chân lý mà y đã học được từ Nghiên Mộc Kiếm Trang.
Kể từ khi đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh, ánh mắt và thái độ của mọi người trong Nghiên Mộc Kiếm Trang đối với y đã thay đổi.
Đó mới chính là chân lý thực sự.
Bất kể chính hay tà, muốn tồn tại và được coi trọng trong thế giới võ lâm này, kẻ đó phải mạnh mẽ.
Thực lực chính là luật lệ bất biến của võ lâm.
'... Mộc Kinh Vân, kẻ leo lên đỉnh cao ở nơi đây không phải ngươi, mà là ta.'
Quyết tâm vững chắc, Mộc Du Thiên bắt đầu vận khí.
Tâm pháp mà y tu luyện chính là Nhiên Mộc Hóa Tâm Pháp.
Mặc dù y đã ngừng tu luyện môn công pháp này vì lo ngại về tác dụng phụ, nhưng trong tình huống hiện tại, đây là môn công pháp duy nhất có thể giúp y tăng cường sức mạnh một cách nhanh chóng.
- Xoẹt xoẹt xoẹt!
Làn da trên khuôn mặt Mộc Du Thiên dần chuyển sang màu nâu nhạt khi y vận hành tâm pháp.
* * *
"Hừm. Vượt quá rồi."
Mộc Kinh Vân nhìn 8 thiếu niên đang đứng trước mặt, lẩm bẩm.
Trong số đó, 3 người là do Ma Tăng đang nhập vào thi thể của Liêm Giai mang đến, 5 người còn lại là do Mạc Hạ Lan của Mạo Hoa Phòng dẫn theo.
Mạc Hạ Lan khó xử nhìn những người ả vừa mang đến.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại❗inovel6.com❗)
Để tiết kiệm thời gian, ả và Ma Tăng đang nhập vào Liêm Giai đã tách ra để đi chiêu mộ đồng đội.
[Nếu đã bị quỷ nhập, việc chiêu mộ người có thể sẽ khó khăn.]
Ả cho rằng bản thân cần phải tự mình chiêu mộ càng nhiều người càng tốt.
Và kết quả là ả đã tập hợp được tối đa 5 người.
Trên thực tế, đây là 5 người được chọn lọc từ 10 người muốn gia nhập nhóm của ả.
Do đã chọn lọc kỹ càng và hứa hẹn sẽ chịu trách nhiệm giúp đỡ bọn họ vượt qua cửa ải này, nên tình huống bây giờ khiến ả hơi khó xử.
Lúc này, Mộc Kinh Vân lên tiếng:
"Chỉ cần 5 người là đủ rồi, những người còn lại có thể rời đi."
Nghe vậy, 8 thiếu niên đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Họ đến đây vì danh tiếng của Chu Sát Cốc và Mạo Hoa Phòng, đồng ý gia nhập nhóm vì nghĩ rằng Liêm Giai và Mạc Hạ Lan là đội trưởng.
"Hầy..."
Một thiếu niên thở dài rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Hắn ta đã nhìn thấy con người thật của Mộc Kinh Vân khi ở cùng nhóm với Mạc Hạ Lan.
Vì vậy, hắn ta không chút do dự mà rời khỏi nhóm.
Tuy nhiên, oái oăm thay, 7 thiếu niên còn lại đều không chứng kiến cảnh Mộc Kinh Vân bẻ gãy cổ một người trong chớp mắt lúc còn ở cửa ải đầu tiên.
Phản ứng của bọn họ bắt đầu gay gắt hơn.
"Ngươi là cái thá gì mà dám đuổi bọn ta đi? Ta gia nhập nhóm này là vì Mạc Hạ Lan!"
"Ta cũng vậy. Muốn rời đi thì chính ngươi rời đi!"
"Ta cũng định nói vậy!"
Tất cả đều thể hiện sự thù địch với Mộc Kinh Vân.
Khác với cửa ải đầu tiên, huyệt đạo của bọn họ đã được khai thông, cộng thêm sự tự tin sau khi vượt qua cửa ải thứ hai, bọn họ không còn e ngại Mộc Kinh Vân nữa.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại❗inovel6.com❗)
Nhìn thấy vậy, Mạc Hạ Lan lên tiếng với vẻ mặt khó xử:
"... Xin lỗi, nhưng ta không phải đội trưởng."
"Cái gì?"
"Ý cô nương là sao?"
Những thiếu niên xem Mạc Hạ Lan là đội trưởng đều ngạc nhiên trước lời nói của ả.
Ngay từ đầu, khi chiêu mộ người, Mạc Hạ Lan chỉ nói là đang tìm đồng đội, chứ không hề đề cập đến việc đội trưởng là người khác.
Đối với bọn họ, hành động này chẳng khác nào lừa dối.
"Mạc Hạ Lan, có thật không vậy?"
"Bọn ta cứ tưởng cô nương là đội trưởng."
"Xin lỗi, đội trưởng là vị này."
'Vị này?'
Nghe Mạc Hạ Lan nói vậy, các thiếu niên đều nhíu mày.
Nếu tai bọn họ không có vấn đề gì, thì Mạc Hạ Lan vừa gọi Mộc Kinh Vân là "vị này" với giọng điệu vô cùng cung kính.
Dù sao thì đội trưởng cũng chỉ là người dẫn dắt tạm thời trong cửa ải này mà thôi.
Lúc này, Mộc Kinh Vân lên tiếng:
"Có vẻ như nhiều người trong số các ngươi đã gia nhập mà không biết ta là đội trưởng. Nếu các ngươi không hài lòng, cứ tự nhiên rời đi."
Một thiếu niên nghe vậy thì hừ lạnh.
“Hừ! Ta không thể chấp nhận được. Mạc Hạ Lan. Thà cô nương làm đội trưởng còn hơn. Ta nhất định sẽ nghe theo lời cô nương.”
Nghe thấy thiếu niên nói vậy, những thiếu niên khác cũng hùa theo.
“Đó là một ý kiến hay. Ta cũng vậy.”
“Ta đồng ý.”
“Nếu Mạc Hạ Lan làm đội trưởng thì ta sẽ nghe theo.”
Trước ý kiến đồng tình đề cử mình làm đội trưởng, Mạc Hạ Lan khó xử liếc nhìn Mộc Kinh Vân.
Mộc Kinh Vân vẫn đang mỉm cười.
Điều đó càng khiến ả thêm lo lắng.
Bởi vì ả đã từng trải qua, nên ả biết nụ cười đó chứa đầy ác ý.
Phải nhanh chóng phủi sạch mọi rắc rối, không thể bị liên luỵ, ả lên tiếng.
“Ta xin lỗi, nhưng ta đã quyết định sẽ nghe theo vị này.”
‘!?’
Khi Mạc Hạ Lan thể hiện rõ ràng lập trường của mình như vậy, biểu cảm của các thiếu niên đều thay đổi.
Điểm chung là hầu hết đều thắc mắc tại sao ả lại công nhận một kẻ như Mộc Kinh Vân làm đội trưởng.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại❗inovel6.com❗)
Lúc này, một trong ba thiếu niên đi theo Ma Tăng, kẻ đang nhập vào cơ thể của Liêm Giai thuộc Chu Sát Cốc, lên tiếng hỏi.
“Chẳng lẽ ngươi cũng công nhận tên đó làm đội trưởng sao?”
“Phải.”
“Cái gì?”
Trước câu trả lời ngắn gọn, cả ba người đều tỏ vẻ không thể tin được
Họ cũng tự nguyện xin gia nhập nhóm vì biết đến danh tiếng của phái Chu Sát Cốc.
Vậy mà người mà họ muốn tôn làm đội trưởng lại đi theo một người khác, khiến họ không biết phải làm sao.
Lúc này, Mộc Kinh Vân lên tiếng.
“Dù sao thì các ngươi cũng đang cần đội trưởng để dẫn dắt vượt qua cửa ải này, nhưng tại sao các ngươi lại băn khoăn vậy. Việc hai người họ gia nhập dưới trướng của ta chẳng phải đã là câu trả lời chắc chắn nhất ư?”
“.........”
Nghe vậy, các thiếu niên lần lượt nhìn Mạc Hạ Lan, Liêm Giai và Mộc Kinh Vân.
Dù có gì đó ở tên này khiến họ không thích, nhưng việc hai người kia, những người hoàn toàn xứng đáng làm đội trưởng, lại đi theo Mộc Kinh Vân, chắc chắn phải có lý do gì đó.
‘Nói cũng có lý.’
‘Người của Chu Sát Cốc hay Mạo Hoa Phòng đều là những kẻ có lòng tự trọng cao.’
‘Việc họ cố tình đi theo tên đó…’
Nghĩ vậy, từng người một bắt đầu dao động.
Tuy nhiên, không phải ai cũng như vậy.
Một thiếu niên bước lên trước, hướng về phía Mộc Kinh Vân và nói.
“Ngươi có gì mà bắt bọn ta phải nghe theo chứ? Ta chẳng thể hiểu nổi.”
“Nếu ngươi cảm thấy không thể tin tưởng, vậy hãy lặng lẽ rời khỏi căn phòng này là được.”
Lời nói của Mộc Kinh Vân khiến thiếu niên cau mày giận dữ.
Thiếu niên âm thầm vận khí từ đan điền, gầm lên.
“Ai cho phép ngươi đuổi ta đi, ngươi là cái thá gì? Thật nực cười. Ta không công nhận ngươi.”
“Vậy nếu không công nhận thì ngươi định làm gì?”
Mộc Kinh Vân mỉm cười nói.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại❗inovel6.com❗)
Thiếu niên liền bày ra tư thế như sắp thi triển võ công, nói.
“Đấu với ta một trận, để ta xem ngươi giỏi đến mức nào.”
Thái độ hung hăng bất ngờ của thiếu niên này khiến những người còn lại bắt đầu dùng ánh mắt thăm dò nhìn nhau.
Thực ra, bọn họ đều có chung một thắc mắc.
Khi khôi phục nội công, họ có thể phần nào đoán được thực lực của đối phương thông qua khí.
Tuy nhiên, dù nhìn thế nào thì Mộc Kinh Vân cũng chỉ là nhất lưu.
Ngược lại, Liêm Giai của phái Chu Sát Cốc và Mạc Hạ Lan của Mạo Hoa Phòng thì khác.
Khí toát ra từ họ vô cùng sắc bén, khiến mấy thiếu niên kia biết, dù mình có dốc toàn lực cũng không thể chiến thắng được hai người đó.
Chính vì vậy, thay vì can ngăn, khuyên nhủ hai người đó không nên sùng bái Mộc Kinh Vân, bọn họ lại muốn xác nhận hơn.
Họ muốn biết rốt cuộc Mộc Kinh Vân mạnh đến mức nào mà có thể khiến hai người kia đồng ý nghe theo.
Đúng lúc này.
“Ngươi thật to gan, dám cả gan khiêu chiến vị này sao?”
Bất ngờ, Liêm Giai của Chu Sát Cốc cau mày giận dữ, phẫn nộ hướng về phía thiếu niên vừa nói lời khiêu khích Mộc Kinh Vân, gầm lên.
Sự việc bất ngờ khiến đám thiếu niên không thể che giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Cả Mạc Hạ Lan và thậm chí cả Liêm Giai đều hành xử như thể đã thề trung thành với Mộc Kinh Vân vậy.
Bọn họ không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Ngay lúc này, Mộc Kinh Vân giơ tay ra hiệu ngăn cản.
“Được rồi. Đừng làm vậy. Từ góc nhìn của bọn họ, việc nghi ngờ là điều dễ hiểu.”
“Nhưng chủ nhân... không, chủ quân. Tên khốn kiêu ngạo này...”
- Xoẹt!
Mộc Kinh Vân lạnh lùng liếc nhìn Ma Tăng vẫn đang ở trong thân xác Liêm Giai.
Ngay lập tức, Ma Tăng im bặt và lùi lại phía sau.
‘Cái gì thế? Vừa rồi Liêm Giai gọi hắn là chủ quân?’
‘Tại sao Liêm Giai của Chu Sát Cốc lại gọi thằng nhãi đó là chủ quân và khúm núm trước hắn vậy?’
‘Chẳng lẽ hắn đang che giấu thực lực thật sự sao?’
Trong mắt đám thiếu niên, mọi chuyện càng trở nên bí ẩn hơn.
Tương tự như những người khác, thiếu niên từng mạnh miệng thách đấu với Mộc Kinh Vân cũng bắt đầu cảm thấy bất an trước thái độ của Liêm Giai.
‘Chẳng lẽ cảm nhận của mình đã sai sao?’
- Xoẹt!
Đúng lúc này, Mộc Kinh Vân vốn đang ngồi trên giường, bất ngờ đưa tay ra.
Ngay khoảnh khắc ấy,
- Bụp!
“Hả?”
Cơ thể của thiếu niên đang trong tư thế tấn công bất ngờ bị kéo về phía hắn, đầu và thân trên đổ về phía trước.
Ánh mắt của thiếu niên mở to kinh ngạc trước lực hút mạnh mẽ.
Nhưng cũng chỉ trong giây lát, hắn ta vội vàng dang rộng hai chân và dậm mạnh xuống đất để giữ thăng bằng.
- Rầm!
“Hự!”
Chưa kịp hoàn hồn,
- Bốp!
“Ặc!”
Mộc Kinh Vân bất ngờ bật dậy khỏi giường, hai tay túm lấy đầu thiếu niên và dùng đầu gối húc thẳng vào mặt hắn ta.
Cú lên gối khiến cơ thể thiếu niên ngửa ra sau.
Mộc Kinh Vân nhanh tay nắm lấy tóc của hắn ta.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại❗inovel6.com❗)
- Xoẹt!
“Chậc, đừng có ngã sớm vậy chứ.”
Nói rồi, hắn đập đầu thiếu niên vẫn đang chảy máu mũi ròng ròng xuống sàn nhà.
- Rầm!
Mặt của thiếu niên đập mạnh xuống sàn, tiếng gỗ vỡ vụn vang lên.
Lực đạo mạnh đến nỗi khiến cơ thể thiếu niên co giật rồi nằm im bất động.
“Ơ. Ngất rồi sao?”
Mộc Kinh Vân thất vọng lầm bầm.
‘!!!!!!’
Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, đám thiếu niên đều chết lặng, không nói nên lời.
Thiếu niên vừa giao đấu với Mộc Kinh Vân là một cao thủ nhất lưu, chỉ cần giác ngộ và vượt qua bình cảnh là có thể đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh.
Vậy mà,
‘........Hắn ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Mộc Kinh Vân.’
‘Vừa rồi là chiêu gì vậy?’
Hơn nữa, chiêu thức mà Mộc Kinh Vân vừa sử dụng là gì?
Chỉ cần đưa tay ra là có thể khiến cơ thể của thiếu niên kia bị kéo về phía hắn.
‘Chẳng lẽ là Hư Không Nhiếp Vật?’
Hư Không Nhiếp Vật được biết đến là chiêu thức vô cùng cao thâm, sử dụng nội lực để khống chế vật thể từ xa.
'Không thể nào.'
'Làm sao có thể chứ?'
Bọn họ không dám tin vào mắt mình.
Nhìn đám thiếu niên đang bàng hoàng kinh ngạc, Mộc Kinh Vân lên tiếng.
“Còn ai muốn xác nhận nữa không?”
“.........”
Không ai trả lời câu hỏi của hắn.
Họ đã tận mắt chứng kiến, còn ai dám nói gì nữa?
Mộc Kinh Vân nói tiếp.
“Vậy là không ai có ý kiến gì nữa. Tốt. Vừa rồi cũng đã bớt được một người, giờ chỉ cần một người nữa rời đi là được.”
“.........”
Nghe vậy, cả đám đều nhìn nhau dò xét.
Chưa cần bàn đến sức mạnh quái gở kia của Mộc Kinh Vân từ đâu mà có, cả Liêm Giai và Mạc Hạ Lan đều là cao thủ cảnh giới tuyệt đỉnh.
Nếu được ở trong nhóm này, việc vượt qua thử thách gần như là điều chắc chắn, ai lại muốn rời đi chứ?
“Xem ra không ai muốn rời đi. Bầu không khí sôi nổi thật đấy, ta rất vui khi thấy các ngươi tích cực như vậy.”
Nói rồi, Mộc Kinh Vân đưa mắt nhìn quanh, tay vuốt cằm như đang suy nghĩ.
“Vì đây là thử thách theo nhóm nên ta không thể yêu cầu các ngươi đánh nhau được......”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại❗inovel6.com❗)
'Hừ!'
Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, Mạc Hạ Lan thầm lắc đầu.
Cái tên điên đó thật sự rất xấu bụng.
Đúng lúc này, Mộc Kinh Vân nhìn chằm chằm vào một thiếu niên.
‘Chẳng lẽ hắn muốn mình rời đi sao?’
Thiếu niên kia giật mình, vội vàng lên tiếng.
“Ta, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức nghe..... nghe theo đội trưởng.”
Lời còn chưa dứt,
Mộc Kinh Vân đã xuất hiện ngay trước mặt hắn ta.
Mộc Kinh Vân nở nở nụ cười hiền hoà, lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn.
“Nhưng ngươi là người yếu nhất ở đây. Xin lỗi, nhưng có lẽ ngươi nên rời đi rồi.”
“..........”
Thiếu niên kia run rẩy, không nói nên lời.
Nhưng những lời Mộc Kinh Vân nói là sự thật, hắn ta phải thừa nhận rằng bản thân yếu hơn so với những thiếu niên khác.
Hắn ta im lặng định quay người bỏ đi, thì,
“À, từ từ, khoan đã.”
‘Chẳng lẽ?’
‘Hắn đổi ý sao?’
Thiếu niên kia vừa ló lên tia hy vọng, thì,
- Bốp! Xoẹt!
Cơ thể hắn ta bất ngờ bị xoay ngang, ngã nhào xuống đất.
- Rầm!
“Aaaaa!”
Thiếu niên ngã xuống, ôm chân kêu gào thảm thiết.
Vừa rồi, Mộc Kinh Vân đã dùng lực cực mạnh đá vào mắt cá chân hắn ta, khiến cơ thể hắn ta xoay như chong chóng, ngã nhào, xương dưới mắt cá chân cũng theo đó gãy nát.
“Ngươi làm cái quái gì vậy? Hắn ta đã đồng ý rời đi rồi mà.....”
Một thiếu niên khác kinh hãi, hét lên với Mộc Kinh Vân.
Mộc Kinh Vân nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
“Ngươi có ý kiến?”
“Không. Ngươi bảo hắn ta rời đi, hắn ta cũng đã tự nguyện rời đi, tại sao ngươi lại...”
Thiếu niên đó không dám nói ra lời “đá gãy chân”, sợ mình cũng gặp phải cảnh tương tự.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại❗inovel6.com❗)
Mộc Kinh Vân thản nhiên đáp.
“Luật chỉ nói không được giết người, chứ có nói không được bẻ gãy chân tay gì đâu?”
“..........”
Thiếu niên kia cứng họng.
Chỉ vì tên kia không phải là thành viên trong nhóm mà hắn ra tay tàn nhẫn như vậy ư?
Tên khốn này thật sự...
Chưa kịp để thiếu niên nói thêm lời nào, Mộc Kinh Vân đã vươn vai, thản nhiên lên tiếng.
“Chuyện này chưa dừng lại ở đây đâu, các ngươi cũng sớm làm quen đi.”
“Ngươi... ngươi muốn nói gì?”
“Từ giờ cho đến khi bắt đầu thử thách, ta sẽ bẻ gãy chân tất cả những kẻ không cùng nhóm với chúng ta.”
‘!?’
Nghe vậy, sắc mặt của nhóm thiếu niên bỗng chốc trở nên u ám hẳn đi.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook