Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 94: Giảm bớt (2)

Năm thiếu niên đứng trước một cánh cửa với vẻ mặt khá căng thẳng.

Họ nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, nuốt nước bọt, ánh mắt lo lắng.

[Từ giờ sẽ khá bận rộn đấy. Trước khi bắt đầu cửa ải, chúng ta phải bẻ gãy chân của tất cả các thành viên của những nhóm khác ngoại trừ nhóm mình.]

Ban đầu, họ đều bối rối trước lời nói của Mộc Kinh Vân.

Nghe ý tưởng bẻ gãy chân của các ứng viên khác ngay cả trước khi bắt đầu cửa ải của Mộc Kinh Vân, ai nấy đều cảm thấy choáng váng.

Nhưng khi suy nghĩ kỹ, kế sách của Mộc Kinh Vân rất có lý.

Càng về sau, sự cạnh tranh sẽ ngày càng gay gắt.

Nhưng nếu loại bỏ phần lớn đối thủ ngay từ bây giờ thì sao?

'Xác suất mình chiến thắng sẽ cao hơn.'

Chỉ một số ít các ứng viên được cấp cao của Thiên Địa Hội lựa chọn.

Xét cho cùng, mục tiêu của bọn họ đều là trở nên nổi bật và được lựa chọn, vì vậy bọn họ có thể bất chấp mọi thủ đoạn, cứ mãi do dự cũng không giúp ích được gì.

Một thiếu niên thì thầm.

"Liệu có được không?"

"Chắc chắn sẽ được."

Bọn họ có năm người và trong căn phòng trước mặt chỉ có hai người.

Vì có lợi thế về số lượng, nên nếu tấn công bất ngờ, họ có thể dễ dàng chế ngự đối thủ.

[Cả năm người các ngươi hãy đi cùng nhau.]

[Cả năm người?]

[Ngươi có thể tự làm việc này một mình?]

[A… ý ta không phải vậy ...]

[Vậy thì hãy hành động cùng nhau đi.]

[Khoan đã, vậy là đội trưởng, Liêm Giai và Mạc Hạ Lan sẽ tự mình hành động riêng lẻ ư? Sao ba người không chia thành hai nhóm, bên chúng ta sẽ hỗ trợ mọi người…]

[Phiền phức lắm. Bọn ta có thể tự lo được.]

[...]

Đúng là những kẻ đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao, có thể một mình đối đầu với những đối thủ tầm cỡ nhất.

Bọn họ cần gì phải lo lắng cho đám người Mộc Kinh Vân chứ, chả khác gì chó nhà đi lo cho sư tử hết...

Các thiếu niên nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.

"Làm thôi."

Rồi họ mở cửa.

* * *

Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt của hai thiếu niên đang bàn bạc xem nên dùng cách nào nhanh nhất để tìm được đồng đội đồng loạt quay về phía cửa.

"Ai đó?"

Một thiếu niên với dung mạo tuấn mỹ ung dung bước vào.

Khuôn mặt của một thiếu niên trong phòng nhăn lại khi thấy kẻ vừa xâm nhập.

"Ngươi..."

Kẻ vừa xâm nhập vào phòng chính là Mộc Kinh Vân.

Hầu hết các thiếu niên đều nhớ rõ Mộc Kinh Vân vì ngay từ cửa ải đầu tiên, ở trận chiến giành bi sắt, hắn đã để lại ấn tượng vô cùng mạnh mẽ.

Một trong hai thiếu niên nghi ngờ hỏi.

"Ngươi đến đây làm gì? Ngươi đang muốn tìm đồng đội?"

"À, đúng vậy."

Nói xong, Mộc Kinh Vân lặng lẽ đóng cửa lại.

Nhìn thấy thế, một thiếu niên cau mày nói.

"Này, ta không có ý định chung đội với ngươi đâu."

"Vậy sao?"

“Vậy sao cái gì, mau ra ngoài đi.”

“Hừm. Khó đấy.”

“Khó cái gì? Tìm mấy đứa muốn chung nhóm với ngươi rồi làm gì thì làm. Ta không có ý định…”

- Xoẹt!

Lời còn chưa dứt, Mộc Kinh Vân đã lao tới, túm lấy đầu thiếu niên kia rồi ấn mạnh xuống giường.

- Rầm!

“Ặc!”

Chưa kịp phản kháng, cánh tay phải của thiếu niên đã bị Mộc Kinh Vân nắm lấy.

- Xoẹt!

Và dứt khoát bẻ gãy.

“Aaaaa!”

Thiếu niên định hét lên vì đau đớn nhưng Mộc Kinh Vân đã nhanh tay bịt miệng hắn ta lại, khiến hắn ta chỉ có thể phát ra được những âm thanh rên rỉ yếu ớt.

Chứng kiến cảnh tượng này, thiếu niên còn lại trong phòng không khỏi bàng hoàng.

Ai mà ngờ được Mộc Kinh Vân lại đột ngột ra tay tấn công như vậy chứ.

“Ngươi, ngươi làm cái quái gì vậy?”

“Làm gì à?”

Mộc Kinh Vân cười khẩy, dẫm lên chân trái đang run rẩy của thiếu niên đang bị hắn tóm lấy.

- Rắc!

- Xoẹt!

Xương mắt cá chân gãy vụn, đâm xuyên qua da thịt.

“Aaaaa!”

Thiếu niên trợn tròn mắt, mặt mũi đỏ gay vì đau đớn.

Rồi hắn ta ngất lịm đi.

Nhìn Mộc Kinh Vân lạnh lùng ra tay không chút do dự, thiếu niên còn lại không khỏi rùng mình sợ hãi.

“Ta, ta sẽ vào đội của ngươi. Ta hứa sẽ vào đội của ngươi…”

“Không cần đâu.”

“Hả?”

“Ta tìm đủ người rồi. Ta chỉ đến để bẻ gãy tay chân của các ngươi thôi.”

‘Cái gì!?’

Tên khốn đó!

Vậy là ngay từ đầu mục đích của Mộc Kinh Vân là khiến bọn họ bị thương sao?

Thiếu niên cảm thấy thật nực cười, nhưng hắn ta biết nếu không lập tức bỏ chạy thì sẽ rơi vào kết cục thảm hại như tên ở cùng phòng, thế là…

- Xoẹt!

Hắn ta lao người về phía cửa ra vào.

Nhưng…

- Bịch!

“Hự!”

Cơ thể hắn ta bị kéo giật ngược lại, va mạnh vào một thứ gì đó.

Rồi hắn ta cảm thấy gáy mình bị bàn tay Mộc Kinh Vân khóa chặt.

‘Cái, cái quái gì…’

“Sẽ không đau đâu.”

“Cái, cái gì…”

- Bụp bụp bụp bụp!

Chưa kịp dứt lời, thiếu niên đã bị Mộc Kinh Vân điểm huyệt, ngất lịm tại chỗ.

Hắn ném thiếu niên xuống đất, sau đó giẫm mạnh lên mắt cá chân phải của hắn ta.

- Rắc!

Vì đã bị điểm huyệt nên dù bị đánh gãy chân, thiếu niên vẫn không hề tỉnh lại.

Nhìn thiếu niên nằm bất động trên sàn, Mộc Kinh Vân khẽ nhếch mép, lẩm bẩm:

“Bốn.”

Đó là số người mà hắn đã bẻ gãy chân.

- Ngươi thật sự định bẻ gãy chân tất cả bọn chúng sao?

Giọng nói của Thanh Linh vang lên bên tai Mộc Kinh Vân.

Hắn thản nhiên đáp:

“Tất nhiên rồi.”

Thay vì lãng phí thời gian cho những thử thách của Thí Huyết Cốc, chi bằng loại bỏ hết bọn chúng ngay từ đầu, như vậy thì cần gì phải vượt qua những cửa ải sau nữa.

- Hầy, ngươi đúng là ác quỷ mà.

Thanh Linh lắc đầu ngán ngẩm.

Ngay từ đầu, việc này đã rất khó để thực hiện, và cho dù có làm thì thường người ta chỉ nhắm vào những kẻ lợi hại, khó đối phó mà thôi.

Nhưng Mộc Kinh Vân lại có suy nghĩ hoàn toàn khác.

Hắn định sẽ lợi dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi và chọn đội trưởng để loại bỏ tất cả các ứng viên đang có mặt ở Thí Huyết Cốc, dù kẻ đó mạnh hay yếu cũng không ngoại lệ.

Có thể nói, từ khoảnh khắc Mộc Kinh Vân xuất hiện, bất hạnh đã giáng xuống đầu những ứng viên tham gia thử thách đợt này của Thí Huyết Cốc.

“Giờ chỉ còn lại 64 người.”

Sau khi vượt qua cửa ải cướp cờ, tổng cộng có 80 thiếu niên còn sống sót.

Trong số đó, 4 người bị bắt vì là mật thám, 4 người vừa bị Mộc Kinh Vân bẻ gãy chân, và 8 người còn lại là đồng đội của Mộc Kinh Vân.

Loại trừ những người này, chỉ còn lại 64 người.

* * *

Mộc Du Thiên đang đắm chìm trong trạng thái tu luyện.

Sau một hồi vận khí, Mộc Du Thiên  mở mắt, trong đôi mắt thoáng hiện lên một tia tà khí khác thường so với chính khí thường ngày hay toát ra trên người y.

Nhưng nó đã nhanh chóng biến mất ngay sau đó.

‘Vừa rồi là cái gì vậy?’

Trong lúc tu luyện, Mộc Du Thiên đột nhiên bị một cảm giác kỳ lạ bao trùm.

Nếu như bình thường, sau khi vận khí, tâm hồn y sẽ cảm thấy thanh thản, nhưng vừa rồi, y lại bị cuốn vào một cảm giác khoái lạc mà y chưa từng trải qua.

Khoảnh khắc y đắm chìm trong cảm giác đó, một điều bất ngờ đã xảy ra.

‘Nội lực đột nhiên tăng vọt.’

Mộc Du Thiên vội vàng kiểm tra đan điền của mình.

‘!?’

Và rồi y trợn tròn mắt kinh ngạc.

Do thường xuyên tu luyện nên y hiểu rõ hơn ai hết kích thước đan điền và trình độ nội công của y.

Nhưng lúc này, kích thước đan điền của y đã lớn hơn so với trước đây, tuy không nhiều nhưng vẫn đủ để Mộc Du Thiên nhận ra được.

‘Không thể nào…’

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Cho dù là tâm pháp thượng thừa thì nội công cũng không thể tăng nhanh đến vậy được.

Với tốc độ này, nếu y chăm chỉ tu luyện, thời gian tích lũy nội công có thể giảm đi một nửa.

Cảm giác vui mừng vừa dâng lên thì lại xen lẫn chút hoang mang.ư

Cơn khoái lạc vừa rồi khi vận khí khiến Mộc Du Thiên mơ hồ cảm thấy vô cùng bất an…

‘Liệu có ổn không?’

Sự khác biệt quá lớn so với khi tu luyện tâm pháp thông thường khiến y không khỏi nghi ngờ.

Nhưng rồi y lắc đầu.

Đây chính là tâm pháp thượng thừa mà chỉ có Trang chủ của Nghiên Mộc Kiếm Trang mới có thể tu luyện.

Chắc chắn nó sẽ khác biệt hoàn toàn so với những tâm pháp cơ bản khác.

‘Đúng vậy Không thể nào có chuyện sai sót được.’

Y lo mình có thể đã tu luyện sai cách và rơi vào ma đạo, nhưng tâm trí y vẫn luôn chính trực và trong sáng như thế này cơ mà.

Vì vậy, Mộc Du Thiên tin tưởng, chỉ cần y không dao động thì sẽ không có chuyện gì bất trắc xảy ra hết.

Khi y chuẩn bị tiếp tục tu luyện…

- Cốc cốc!

Có tiếng gõ cửa phòng.

“Ai vậy?”

Lúc này sao lại có người đến tìm y được.

Mộc Du Thiên đang tự hỏi thì có người đã mở cửa bước vào.

‘Hả?’

Đó là một thiếu niên có ngoại hình trưởng thành, nhìn qua cứ như là đã thành niên.

Điểm duy nhất có thể coi là khuyết điểm trên khuôn mặt hắn ta là đôi mắt một mí sắc bén, còn lại thì hắn ta có thể xem như là khá tuấn tú.

‘Tên này là…’

Khuôn mặt này trông quen quen.

Sao có thể không quen được chứ, ở cửa ải thứ hai, sau khi mất liên lạc với đồng đội, y đã phải chạy trốn một mình và suýt rơi vào nguy hiểm.

Lúc đó, chính thiếu niên kia đã dẫn một nhóm người đến giúp đỡ y.

Hình như tên là…

“Vũ Trường Dược!”

“Xin chào. Ngươi nhớ rõ thật đấy.”

“Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, sao ta có thể quên được.”

Mộc Du Thiên  đứng dậy, chắp tay chào theo lễ nghi.

Vũ Trường Dược vội xua tay nói:

“Thôi nào. Chúng ta bằng tuổi nhau cả, đừng câu nệ lễ nghi như vậy. Cứ chào hỏi như bằng hữu bình thường là được rồi.”

“Nhưng nếu không có ngươi thì ta đã…”

Có lẽ y đã mất mạng ở đó rồi.

Vì vậy, y thực sự rất biết ơn hắn ta.

Vũ Trường Dược nhìn Mộc Du Thiên với ánh mắt kỳ lạ:

“Này… Sao sắc mặt ngươi có vẻ không được tốt lắm vậy?”

“Sắc mặt?”

Nghe vậy, Mộc Du Thiên  muốn soi gương xem sao, nhưng trong phòng ngoài hai cái giường ra thì chẳng có gì khác, nên y không thể nào kiểm tra được.

“Tệ lắm à?”

“Nó hơi ngả sang màu nâu đấy.”

“Màu nâu?”

Mộc Du Thiên  nhíu mày.

Vừa rồi y đã không ngừng tu luyện Nhiên Mộc Hoá Tâm Pháp, có vẻ như tác dụng phụ của nó lại xuất hiện.

Mặc dù có chút lo lắng, nhưng hiện tại y không thể làm gì khác, nên Mộc Du Thiên  lắc đầu nói:

“Không sao đâu. Có lẽ ta mệt quá thôi.”

“Vậy thì tốt.”

“Mà ngươi đến đây có chuyện gì vậy?”

Nghe Mộc Du Thiên hỏi, Vũ Trường Dược đóng cửa phòng lại, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng:

“Có chút rắc rối.”

“Rắc rối?”

“Ta có một người bạn cùng đội, bọn ta đã hẹn nhau cùng tu luyện rồi gặp lại vào buổi tối. Nhưng tên đó mãi không đến, ta đến phòng thì thấy tên đó đã bị gãy chân và bất tỉnh.”

“Cái gì?”

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thấy Mộc Du Thiên đang bày ra vẻ mặt nghi hoặc, Vũ Trường Dược nói với giọng đầy ẩn ý:

“Ta có linh cảm không lành nên đã đến kiểm tra một số phòng khác, và cũng thấy những người bị gãy chân tương tự.”

“Chẳng lẽ…”

“Có vẻ như kẻ nào đó đã cố tình gây ra chuyện này.”

“Tại sao họ lại làm vậy?”

“Nghe thì hơi vô lý, nhưng có lẽ…. bọn chúng muốn loại bỏ được càng nhiều đối thủ càng tốt, trước khi cửa ải thứ ba chính thức bắt đầu.”

“Tất cả đều bị gãy chân sao?”

“Đúng vậy. Luật cấm giết người thì có, nhưng đâu có luật nào cấm làm bị thương….”

“Hừm!”

Mộc Du Thiên tặc lưỡi.

Nơi này dường như chẳng có sự công bằng chính trực gì cả.

Bọn họ luôn sẵn sàng đâm sau lưng nhau bất cứ lúc nào có thể

“Bọn điên…”

“Phải, đúng là lũ điên. Chính vì chuyện này mà ta muốn đề nghị ngươi một việc.”

“Đề nghị?”

“Ngươi đã tìm được đội nào chưa? Hay ngươi muốn làm đội trưởng?”

Mộc Du Thiên lắc đầu trước câu hỏi của Vũ Trường Dược.

Y vốn không có hứng thú với việc làm đội trưởng, nên chỉ định tu luyện rồi gia nhập đại một đội nào đó.

Vũ Trường Dược mỉm cười nói:

“Nếu ngươi vẫn chưa tìm được đội thích hợp, vậy ngươi có muốn gia nhập đội của ta không?”

“Hả?”

“Tiếc là bằng hữu cùng phòng với ngươi đã bị bắt vì lộ thân phận mật thám rồi.”

“………..”

Mộc Du Thiên im lặng.

Vũ Trường Dược dường như đã nhận ra được mình vừa lỡ lời.

Hắn ta vội vàng xua tay:

“À không, ta không nghi ngờ ngươi đâu. Nếu nghi ngờ ngươi thì ta đã chẳng đề nghị như vậy. Hơn nữa, trước đây ta cũng đã từng đề nghị muốn chung đội với ngươi mà.”

“Ừm, đúng vậy.”

Sau khi cứu Mộc Du Thiên, Vũ Trường Dược đã đề nghị y gia nhập đội vì còn một vị trí trống.

Nhưng lúc đó, Mộc Du Thiên  đã từ chối vì muốn đi cùng các thành viên trong đội của mình.

Tuy nhiên, tình hình bây giờ đã khác lúc đó.

“Ta…”

“Thật ra thì tham gia một đội nào đó sẽ an toàn hơn. Vì chuyện điên rồ vừa rồi, bọn ta đã quyết định các thành viên trong nhóm sẽ ở chung phòng với nhau.”

“À…”

“Như vậy chúng ta có thể bảo vệ lẫn nhau. ngươi thấy sao?”

Mộc Du Thiên  thấy đề nghị của Vũ Trường Dược rất hợp lý, y không có lý do gì để từ chối.

Mặc dù đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh, nhưng y biết vẫn còn một số ứng viên khác có trình độ tương đương y, nên không thể chủ quan được.

Xét cho cùng, đi cùng với đội của Vũ Trường Dược có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

“Được, nếu ngươi không chê thì ta sẽ cố gắng hết sức.”

Vũ Trường Dược chìa tay ra:

“Ta mới là người phải đa tạ, Có người tài giỏi như ngươi trong đội thì ta cũng thấy yên tâm phần nào.”

- Bốp!

Hai người nắm tay nhau.

Ngay khi tay chạm vào nhau, Mộc Du Thiên không khỏi ngạc nhiên.

‘… Tên này…’

Y không ngờ nội lực từ tay Vũ Trường Dược lại mạnh mẽ đến vậy, thậm chí còn hơn cả y.

Có vẻ như Vũ Trường Dược đã cố tình để lộ nội lực khi bắt tay để thăm dò Mộc Du Thiên.

“Quả nhiên đúng như ta dự đoán, ngươi rất mạnh.”

“Ngươi cũng vậy.”

Mộc Du Thiên gật đầu tán thưởng.

Rồi y nghi hoặc hỏi:

“Nhưng ngươi thuận tay trái à?”

Vũ Trường Dược đã dùng tay trái để bắt tay Mộc Du Thiên, mà không phải tay phải.

Nghe Mộc Du Thiên  hỏi, Vũ Trường Dược nhếch mép:

"Ừm."

*  *  *

Một đêm trôi qua.

Sáng sớm, giờ Thìn.

Thời gian lựa chọn đội trưởng và thành viên đã kết thúc, tất cả đều đang tập trung tại quảng trường phía sau dãy nhà ở.

Có người vội vàng gõ cửa thư phòng của Cốc chủ Thí Huyết Cốc.

- Cốc, cốc, cốc!

- Cốc chủ! Cốc chủ!

Nghe thấy tiếng gõ cửa, võ sĩ cấp cao đang đứng cạnh hỗ trợ Lý Chi Viêm lên tiếng:

"Có vẻ như mọi thứ đã sẵn sàng."

"Chắc vậy. Vào đi."

Một võ sĩ trẻ tuổi đeo thắt lưng đỏ vội vàng bước vào.

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của hắn ta, võ sĩ cấp cao cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

"Chuyện là... có chút vấn đề... à không, có vấn đề lớn rồi ạ."

"Vấn đề gì?"

"Thuộc hạ… nghĩ Cốc chủ nên đến quảng trường ngay bây giờ thì hơn."

Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?

Lý Chi Viêm - Cốc chủ Thí Huyết Cốc – nghi hoặc gật đầu, đứng dậy khỏi ghế.

Lý Chi Viêm và võ sĩ cấp cao đi theo võ sĩ đeo đai đỏ ra khỏi thư phòng.

Dù sao thì Lý  Chi Viêm cũng phải kiểm tra xem ai đã trở thành đội trưởng và tiến hành cửa ải thứ ba - khảo nghiệm thực chiến, đến sớm một chút cũng không vấn đề gì.

Cả ba đi đến quảng trường lớn sau lưng dãy nhà ở.

'…!?'

Cả Lý Chi Viêm và võ sĩ cấp cao đồng thời khựng lại, chết lặng vì kinh ngạc.

Bởi vì chỉ có 16 người đang đứng ở quảng trường.

Chỉ có đúng hai đội…

võ sĩ cấp cao cau mày, hỏi võ sĩ đeo đai đỏ bên cạnh:

"Tại sao chỉ có chừng này người ở đây?"

"Chuyện, chuyện là..."

"Nói nhanh lên!"

Bị võ sĩ cấp cao thúc giục, võ sĩ đeo đai đỏ lúng túng nhìn về phía dãy nhà, nói:

"Những người còn lại đều bị gãy chân, không thể tham gia được ạ…."

"Cái gì cơ?"

Võ sĩ cấp cao suýt chút nữa thì nghĩ tai mình có vấn đề.

Tất cả những người không có mặt đều bị gãy chân?

"Ngươi đang nói cái quái gì vậy?"

"... Thuộc hạ đã kiểm tra vài phòng, những kẻ không ra ngoài đều bị gãy chân thật ạ."

"Chuyện này là sao..."

Trong khi võ sĩ cấp cao vẫn còn đang hoang mang, thì ánh mắt của Lý Chi Viêm - ẩn sau lớp mặt nạ - lại hướng về phía một người đang đứng khoanh tay trên quảng trường.

Người đó không ai khác chính là Mộc Kinh Vân.

Lý Chi Viêm nhớ lại những gì Mộc Kinh Vân đã nói ngày hôm qua.

[Hay là giảm bớt số lượng ứng viên đi một chút, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?]

Có phải lúc đó ngài ấy đang ám chỉ những kẻ đã bị loại vì gãy chân kia không? Hoá ra ngài ấy đã sớm nhắm đến cửa ải này để loại bỏ bớt đối thủ sao?

Nếu là vậy,

[Miễn không vi phạm quy định thì không thành vấn đề.]

[À, vậy thì tốt.]

Nhưng có đánh chết Lý Chi Viêm cũng không ngờ ngài ấy lại dám làm đến mức này.

‘Thế này có hơi... quá rồi nhỉ?'

 

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương