Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 96
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 96: Phần thưởng (1)
Vũ Trường Dược luôn mang một vẻ ngoài vui vẻ và rạng rỡ, khiến cho những người xung quanh cũng cảm thấy phấn chấn theo.
Giờ phút này,nụ cười vẫn nở trên môi hắn ta, tinh thần của các thành viên trong đội vẫn rất vững vàng.
Tuy nhiên, dù cố gắng che giấu đến đâu, ánh mắt của Vũ Trường Dược vẫn không ngừng hướng về Mộc Kinh Vân.
Đến tận lúc này, hắn ta đã thành công bảo vệ được hai cái chân cho các thành viên trong đội.
Có thể nói rằng hắn ta đã hoàn thành xuất sắc vai trò đội trưởng ngay từ ngày đầu tiên, nhưng…
‘… Mộc Kinh Vân.’
Vì sự việc tối qua, hình ảnh Mộc Kinh Vân đã in sâu vào tâm trí Vũ Trường Dược.
Không, phải nói là hắn ta đang rất để tâm đến Mộc Kinh Vân mới đúng.
Vũ Trường Dược nhớ lại chuyện đã xảy ra vào đêm qua.
[Ta đang cân nhắc, giờ ta nên giết hay là tha cho ngươi thì tốt hơn nhỉ?]
[Tên điên!]
[Ngươi có biết tình hình hiện giờ ra sao không?]
Trước lời nói vô lý của Mộc Kinh Vân, các thành viên trong đội của Vũ Trường Dược đều cảm thấy khó tin.
Trong tình huống hiện tại, Mộc Kinh Vân không có quyền lựa chọn.
Nếu hắn dám động đến bất kỳ ai, tất cả bọn họ sẽ bị loại khỏi cửa ải này ngay lập tức.
Vậy mà hắn lại dám nói ra những lời như vậy, quả thực là khoác lác.
[Tùy ngươi!]
[Ngươi nghĩ bọn ta sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Ngươi phải biết chuyện ngươi làm sẽ khiến tất cả cùng bị loại.]
[Thử xem!]
Tin tưởng vào chiến lược của Vũ Trường Dược, các thành viên trong đội của hắn ta vốn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nhưng nghe lời nói ngông cuồng của Mộc Kinh Vân thì cả đám đều sôi máu, vung nắm đấm, dường như muốn cho hắn thấy bọn họ có thể nhào lên bất cứ lúc nào.
Mộc Du Thiên cũng vậy.
Ngược lại, Vũ Trường Dược, người đã vạch ra kế hoạch này, lại im lặng nhìn Mộc Kinh Vân.
‘Gì vậy?’
Hắn dựa vào cái gì mà dám to gan như vậy?
Vũ Trường Dược đã nghe Mộc Du Thiên, người huynh đệ cùng cha khác mẹ của Mộc Kinh Vân, kể về những gì đã xảy ra ở cửa ải thứ hai và nhận ra Mộc Kinh Vân không phải là một người bình thường.
Chính vì vậy mà hắn ta đã lên kế hoạch tỉ mỉ, không chút sơ hở như thế này.
‘Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì kế hoạch lần này cũng không có lỗ hổng. Nhưng thái độ của tên đó là sao chứ?’
Vũ Trường Dược trời sinh đã rất thông minh khôn khéo.
Hắn ta rất giỏi nắm bắt tâm lý của người khác, có thể đoán được cảm xúc và suy nghĩ của họ thông qua ánh mắt, hành động và nhiều yếu tố khác nhau.
Nhưng ánh mắt và giọng điệu của Mộc Kinh Vân…
Hắn ta không thể nào hiểu được Mộc Kinh Vân đang nghĩ gì.
‘Là khoác lác hay là thật lòng?’
Rốt cuộc là sao?
Chẳng lẽ chỉ vì không kiềm chế được cảm xúc của bản thân mà Mộc Kinh Vân mới nói ra những lời như vậy?
Tuy có hơi đáng sợ, nhưng tên Mộc Kinh Vân này cũng ranh mãnh không kém gì hắn ta.
Thực ra, hắn ta đã không nói với ai, nhưng nếu khi hắn ta đề nghị và Mộc Kinh Vân ngoan ngoãn quay về, hắn đã định sẽ bẻ gãy chân tất cả các đồng đội của Mộc Kinh Vân ngay khi trời sáng.
Làm như vậy, cả đám Mộc Kinh Vân sẽ đồng loạt bị loại.
Vậy mà chỉ có Mộc Kinh Vân là người nhận ra suy nghĩ của hắn ta.
Chính vì vậy mà Vũ Trường Dược cảm thấy lấn cấn bởi lời nói vừa rồi của Mộc Kinh Vân, vì hắn ta biết Mộc Kinh Vân sẽ không nói suông.
Lúc này, Mộc Kinh Vân nhìn chằm chằm vào hắn ta, sau đó cười khẩy nói.
[Lần này ta sẽ bỏ qua cho ngươi.]
[Cái gì?]
Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, Mộc Du Thiên liền phản bác, y không thể chấp nhận được cái thái độ xấc xược đó.
Tên khốn đó đang ở thế bất lợi, vậy mà lại lên mặt như đang ban ơn cho bọn họ như vậy sao?
Mặc dù đã làm theo kế hoạch của Vũ Trường Dược, nhưng bên phía bọn họ có đến ba người đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh.
Chính là Nghiêm Vũ Hùng của Bì Cảnh Môn đang canh giữ con tin trong phòng, Vũ Trường Dược và bản thân y.
Bọn họ đông hơn hẳn, nếu đánh nhau thì chắc chắn là có lợi thế, chứ không thể rơi vào thế bất lợi được.
[Đừng có khoác lác. Mộc Kinh Vân.]
[Cứ tự nhiên mà nghĩ những gì ngươi muốn, hãy đưa hai người sang đây. Bên ta cũng cần có con tin cho đến sáng mai, như vậy mới công bằng.]
[Bọn ta mới là bên đang nắm đằng chuôi, ngươi đừng có được nước lấn tới…]
[Được.]
[Cái gì?]
Mộc Du Thiên định từ chối, nhưng Vũ Trường Dược lại bất ngờ đồng ý.
Thấy thái độ đó của hắn ta, Mộc Du Thiên và các thành viên khác trong đội đều không khỏi ngạc nhiên.
Rõ ràng là bọn họ không cần phải nhượng bộ, tại sao hắn ta lại làm vậy?
Nhìn bọn họ, Vũ Trường Dược nói.
[Bên kia đã nhượng bộ rồi, chúng ta không cần phải chọc giận bọn họ thêm nữa.]
[Nhưng mà…]
[Tin ta đi.]
Cuối cùng, hai bên đồng ý trao đổi con tin và giữ họ cho đến sáng, đêm đó cuối cùng cũng được trôi qua trong êm đềm.
Tuy nhiên, Vũ Trường Dược nghe thấy Mộc Kinh Vân lẩm bẩm.
[Tiếc thật. Ta đã mong ngươi không sáng suốt như vậy.]
- Hả?!
Ngay khoảnh khắc nghe thấy điều đó, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng hắn ta.
‘Tên này rốt cuộc là ai chứ?’
Trong số những người cùng độ tuổi, hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng có ai đó đáng để mình bận tâm.
Ngay cả Nghiêm Vũ Hùng của Bì Cảnh Môn, Liêm Giai của Chu Sát Cốc, Mạc Hạ Lan của Mạo Hoa Phòng, hay thậm chí là Mộc Du Thiên, người mà hắn ta vừa mới biết đến, cũng không khiến hắn ta cảm thấy đặc biệt.
Thế nhưng lần đầu tiên, hắn ta cảnh giác đối với sự tồn tại của một ai đó.
Và người đó chính là Mộc Kinh Vân.
‘Nếu hắn là kẻ thù, có lẽ mình nên giết hắn…’
* * *
Một tình huống chưa từng có tiền lệ đã xảy ra khi gần một phần tư số ứng viên bị loại khỏi kỳ thi trước khi bắt đầu cửa ải thứ ba.
Mặc dù điều này gây ra rất nhiều tranh cãi, nhưng vì không vi phạm quy tắc nên thử thách vẫn tiếp tục.
Tất nhiên, sự cố này đã dẫn đến việc bổ sung một hạn chế mới.
"Kể từ bây giờ cho đến khi kết thúc tất cả các cửa ải, các ứng viên bị nghiêm cấm đánh nhau hoặc làm hại lẫn nhau."
Đó là để ngăn chặn việc không hay kia lại tái diễn.
Cửa ải thứ ba, như đã thông báo trước, là một bài kiểm tra về việc khuất phục đối thủ bằng cách sử dụng kiếm trận.
Tên của kiếm trận là Thiên Địa Bát Minh Trận.
Đây là một bài kiểm tra được đích thân Hội chủ Thiên Địa Hội yêu cầu và Thiên Địa Bát Minh Trận cũng do tiền Hội Chủ sáng tạo nên, các ứng viên phải khuất phục hoàn toàn đối thủ của mình bằng cách vận dụng kiếm trận.
Thời gian để luyện tập rất ngắn, chỉ vỏn vẹn có ba ngày.
Khoảng thời gian ba ngày ngắn ngủi đó trôi qua nhanh chóng.
Hai đội còn lại, tổng cộng mười sáu người, là những người tài năng nhất trong số những ứng viên đã vào được Thí Huyết Cốc.
Đương nhiên, cả hai đội đều dễ dàng vượt qua cửa ải thứ ba.
Người nhận được điểm cao nhất ở cửa ải này không phải là Mộc Kinh Vân mà là Vũ Trường Dược.
Mặc dù đội của Mộc Kinh Vân cũng đã vận dụng tốt kiếm trận để khuất phục đối thủ, nhưng đội của Vũ Trường Dược đã hoàn toàn áp đảo đối thủ mà không chịu bất kỳ thương tích nào.
Nói một cách đơn giản, màn trình diễn của đội Vũ Trường Dược rất hoàn hảo.
Vũ Trường Dược đã được đánh giá là vượt trội hơn về cả khả năng lãnh đạo và khả năng phán đoán trong việc vận hành kiếm trận, đó là lý do tại sao hắn ta nhận được điểm cao nhất trong cửa ải này.
* * *
Cửa ải thứ tư là một bài kiểm tra yêu cầu các ứng viên vượt qua một đường hầm được thiết lập với nhiều cạm bẫy cơ quan trong bóng tối, nơi họ không thể nhìn thấy gì.
Các quy tắc rất đơn giản.
Một cây nhang được thắp lên để tính thời gian, và nếu có một ứng viên thoát ra trước khi nó cháy hết một phần ba, họ sẽ đủ điều kiện để trở thành Đoàn chủ dự bị, cũng như có được tư cách để tham gia cửa ải tiếp theo.
Nếu họ thoát ra sau khi cây nhang cháy hết một phần ba và trước khi nó cháy hết hai phần ba, họ sẽ đủ điều kiện trở thành Đội chủ nhưng không có quyền để tham gia cửa ải sau.
Tất nhiên, những người không thể thoát ra trong khung thời gian quy định sẽ bị loại, chỉ đủ điều kiện trở thành Võ sĩ cấp cao.
Ban đầu, cửa ải này được thiết kế để tận dụng lại những viên bi sắt mà đám thiếu niên thu thập được ở cửa ải đầu tiên, nhưng vì chỉ còn lại mười sáu người nên họ không còn cách nào khác là loại bỏ nó, đẩy cửa ải thứ năm vượt mê cung lên thay cho cửa ải thứ tư.
Điều này chẳng khác nào bọn họ đang đi theo đúng như ý đồ của Mộc Kinh Vân.
Và như vậy, mười sáu học ứng viên đã cùng tham gia vào cửa ải thứ tư.
Kết quả là, 6 người đã thoát ra trong vòng một phần ba nén nhang.
5 người đã thoát ra sau một phần ba và trước hai phần ba của nén nhang.
Và 5 người không thể thoát ra khỏi mê cung trước khi nhang cháy hết, như vậy sẽ có tổng cộng 10 người không thể tham gia cửa ải cuối cùng.
5 người không vượt qua được cổng đành phải bằng lòng với vị trí võ sĩ cấp cao, trong khi 5 người thoát ra trong khoảng thời gian từ một phần ba đến hai phần ba nén nhang sẽ trở thành Đội chủ chính thức.
Võ sĩ cấp cao Quách Văn Kỳ nói với Cốc chủ Lý Chi Viêm.
“Tuy có hai biến số, nhưng những kẻ đã vượt qua phần lớn đều nằm trong dự đoán của chúng ta.”
Quách Văn Kỳ nói đến biến số chính là hai con tin được bọn họ bắt từ Nghiên Mộc Kiếm Trang của Chính phái, sau đó được Hội chủ gửi đến Thí Huyết Cốc.
Hắn ta đã nghĩ rằng hai kẻ đó chắc chắn sẽ không thể vượt qua được cửa ải thứ nhất hoặc thứ hai.
Nhưng phỏng đoán của hắn ta đã hoàn toàn sai.
“Kia là sáu người đủ tư cách đi vào cửa ải tiếp theo à?”
Trên quảng trường lớn, có sáu thiếu niên đang đứng dàn hàng ngang.
Những người đã vượt qua cửa ải thứ tư là Mộc Kinh Vân, Mộc Du Thiên, Liêm Giai của Chu Sát Cốc, Nghiêm Vũ Hùng của Bì Cảnh Môn, Mạc Hạ Lan của Mạo Hoa Phòng và Vũ Trường Dược.
“Ai là người đã vượt qua mê trận nhanh nhất?”
“........Là Mộc Kinh Vân ạ.”
“Mộc Kinh Vân?"
'Quả nhiên là ngài ấy.'
Lý Chi Viêm gật đầu như thể y đã đoán trước được điều này vậy.
Tuy rằng vẫn chưa khôi phục được nội công và thực lực như trước, nhưng ngài ấy chắc chắn sẽ dễ dàng vượt qua.
"Mất bao lâu?”
“Nhang chỉ mới cháy được một phần sáu chứ không phải một phần ba ạ.”
"Một phần sáu?"
Nghe vậy, ánh mắt Lý Chi Viêm lóe lên tia kinh ngạc.
Đúng là y đã nghĩ ngài ấy sẽ là người vượt qua nhanh nhất, nhưng nhanh đến mức khó tin như này thì nằm ngoài dự đoán.
Tốc độ này chẳng khác nào chạy một mạch trên đường bằng phẳng chứ không phải vượt qua mê trận nữa
"......Thuộc hạ cũng rất bất ngờ ạ."
Quách Văn Kỳ là người đã tận mắt chứng kiến nên không khỏi ngạc nhiên.
Cho dù nội công có cao đến mấy, và dù các giác quan của Mộc Kinh Vân có nhạy đến cỡ nào thì điều này cũng thật khó tin.
Một thằng nhãi nhìn như chỉ vừa đạt nhất lưu, không thể nào so được với những kẻ đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh, vậy mà lại có thể vượt qua mê trận trước cả bọn chúng. Thật không thể tưởng tượng nổi.
‘Hay là tên đó đang che giấu thực lực?’
Không, không thể nào.
Nếu là vậy thì cảnh giới của Mộc Kinh Vân phải cao hơn hẳn cao thủ tuyệt đỉnh như Quách Văn Kỳ. Nhưng Quách Văn Kỳ chắc chắn rằng Mộc Kinh Vân, một kẻ mới chỉ mười bảy tuổi đầu, không thể nào đạt đến trình độ đó.
Rốt cuộc thì thằng nhãi này là ai?
Đang suy nghĩ thì Cốc chủ Lý Chi Viêm lên tiếng hỏi.
“Người tiếp theo là ai?”
“Là Liêm Giai của Chu Sát Cốc ạ.”
“Chà.”
“Liêm Giai đã vượt qua mê trận khi nhang cháy được khoảng một phần năm ạ.”
Đây cũng là một thành tích đáng kinh ngạc.
Trên thực tế, trong lịch sử của cửa ải mê trận, chưa từng có ai vượt qua được trong vòng một phần năm nén nhang.
Lần này, Mộc Kinh Vân và Liêm Giai đã cùng nhau phá vỡ kỷ lục đó.
Hai người này giống như đang đi trên con đường được thắp sáng chứ không phải mò mẫm trong bóng tối của mê trận, vượt qua thử thách quá nhanh chóng.
“Lần này Chu Sát Cốc đã gửi đến một kẻ có tài.”
“Có vẻ như vậy ạ.”
Chỉ tiếc là lại đụng độ quái vật như Mộc Kinh Vân.
Vì vậy, Liêm Giai đã không thể nhận được sự chú ý mà đáng lẽ ra hắn ta xứng đáng được hưởng.
“Người thứ ba là ai?”
“Vũ Trường Dược và Mạc Hạ Lan của Mạo Hoa Phòng đã vượt qua trước khi nhang cháy được một phần tư, còn Mộc Du Thiên và Nghiêm Vũ Hùng của Bì Cảnh Môn thì vượt qua trong vòng một phần ba nén nhang ạ.”
“Lần thử thách này, thực lực của các ứng viên đúng là không tệ đâu.”
Dù có rất nhiều biến số đã xuất hiện, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi y phụ trách Thí Huyết Cốc mà có tới hơn một người vượt qua được cửa ải mê trận trong vòng chưa đầy một phần tư nén nhang,
Thực tế, việc vượt qua mê trận trong vòng một phần ba nén nhang cũng đã vô cùng xuất sắc rồi.
Nhìn từ góc độ đó, có thể nói đợt tuyển chọn này là một thành công đối với những cấp cao của Thiên Địa Hội đang mong đợi những tài năng võ thuật xuất chúng.
"Ngài định làm gì đây Cốc chủ?...Về phần thẻ bài hạng nhất."
"Chẳng phải đã rõ ràng rồi sao."
"...Vâng."
Quách Văn Kỳ miễn cưỡng đáp.
Con tin của Chính phái bị ép buộc mang đến lại sắp sửa nhận được thẻ bài hạng nhất ba lần liên tiếp, vượt qua tất cả các nhân tài của bản Hội.
Điều này khiến bọn họ vô cùng khó chịu.
'Nghiên Mộc Kiếm Trang...'
Rốt cuộc bọn họ đã dạy dỗ kiểu gì vậy? Không chỉ một một mình Mộc Kinh Vân mà đến cả Mộc Du Thiên cũng sống sót, đi đến tận cửa ải cuối cùng của Thí Huyết Cốc.
Nhưng nếu để hai kẻ chỉ là con tin theo lệnh của Hội chủ đảm nhận chức vụ trong Hội, liệu các võ sĩ khác có chấp nhận không?
-Cạch!
Đứng trước quảng trường, Cốc chủ Thí Huyết Cốc, Lý Chi Viêm, cầm Thẻ bài hạng nhất, lên tiếng.
"Mộc Kinh Vân, bước ra đây."
"Vâng."
Mộc Kinh Vân bước lên phía trước.
Lý Chi Viêm nhẹ nhàng nhìn Mộc Kinh Vân rồi trao thẻ bài hạng nhất cho hắn.
Và nói lớn để mọi người cùng nghe.
"Thẻ bài hạng nhất của cửa ải thứ tư được trao cho Mộc Kinh Vân, người đã vượt qua cửa ải nhanh nhất."
Nghe vậy, năm người đứng dưới đều nhìn Mộc Kinh Vân với những biểu cảm khác nhau.
Thực tế, đây đã là lần thứ ba hắn đạt được hạng nhất nên hầu hết bọn họ đều không còn quá mức kích động khi chứng kiến cảnh tượng này nữa.
Nhưng những lời tiếp theo của Lý Chi Viêm đã khiến bọn họ phải ồ lên.
"Trước khi bước vào cửa ải cuối cùng, những ai đã được Thẻ bài hạng nhất sẽ nhận được thưởng từ Thí Huyết Cốc."
'Cái gì!?'
Phần thưởng?
Không phải chỉ là danh dự suông sao?
Hơn nữa, ở đây chỉ có hai người lấy được hạng nhất.
Mộc Kinh Vân và Vũ Trường Dược.
Và trong số đó, Mộc Kinh Vân đang giữ tới ba cái.
Chưa biết phần thưởng là gì, nhưng gần như hắn đã độc chiếm hết rồi còn đâu!!
"Kẻ nhận được một Thẻ bài hạng nhất sẽ được thưởng Thiên Địa Đan, được tạo ra từ bí thuật của bản Hội."
'!!!!!'
Nghe vậy, Nghiêm Vũ Hùng của Bì Cảnh Môn và Mạc Hạ Lan của Mạo Hoa Phòng đều không khỏi kinh ngạc.
Thiên Địa Đan là thần dược được tạo ra từ bí thuật của Thiên Địa Hội, nghe nói phải mất mười năm để luyện chế và ủ dược liệu.
Hơn nữa, các loại dược liệu tạo thành Thiên Địa Đan đều quý giá như vàng, nên số lượng cũng rất hạn chế.
Thế mà lại được dùng làm phần thưởng.
'May thật.'
Dù không thể hiện ra ngoài, nhưng Vũ Trường Dược thầm vui mừng trong lòng.
Bởi vì nếu ăn được Thiên Địa Đan, một loại đan dược đã được tinh chế, thì có thể tăng cường nội công từ mười đến mười lăm năm.
-.......Tên khốn kiếp. Lại đổi tên rồi.
'Tên?'
Mộc Kinh Vân khó hiểu trước lời nói bất ngờ của Thanh Linh.
Thanh Linh khịt mũi nói.
-Cái gì mà Thiên Địa Đan, rõ ràng là Nguyệt Minh Đan. Bí thuật của Thiên Địa Hội cái nỗi gì cơ chứ.
Nhìn thái độ tức giận của nàng, dường như có uẩn khúc gì đó mà chỉ mình nàng biết.
Trong khi đó, Lý Chi Viêm, Cốc chủ Thí Huyết Cốc, vẫn tiếp tục nói.
"Phần thưởng dành cho người có hai Thẻ bài hạng nhất là được phép vào Bảo khố của Thí Huyết Cốc và chọn một bí kíp võ công. Tất nhiên, phần lớn là bí kíp võ công thượng thừa."
'Võ công thượng thừa!'
Cả đám lập tức vứt phần thưởng đầu tiên ra sau đầu và tỏ ra hứng thú với phần thưởng thứ hai nhiều hơn.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook