Sát Long Nhân Hồi Quy Siêu Việt
-
Chapter 42
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 42
Rrrrrrr!
Toàn bộ hang động rung chuyển dưới uy thế của Bahamut.
Hắn hướng ánh nhìn uy nghiêm về phía Sethon Draker.
“Ngươi muốn ta giao lại Long Diệt Kiếm Pháp sao? Ta đã biết ngươi đáng ghét, nhưng không ngờ ngươi còn điên rồ đến thế.”
Mặc cho sát khí cuồn cuộn như thực thể, Sethon vẫn đứng vững trước mặt hắn, không hề lay chuyển.
“Chronos đã đồng tình với ta. Ngươi là kẻ hiểu rõ lý do hơn bất kỳ ai, Bahamut.”
Bahamut ngẩng đầu gầm lớn.
“Chronos đã đánh mất tư cách của một thiên cơ giả! Hắn bị mê hoặc bởi nhân loại! Ta không tin những lời tiên tri hoang đường đó!”
Bahamut nhe răng nanh, sát khí như bão tố phủ lấy Sethon Draker.
“Cút khỏi hang động của ta, ngay lập tức. Nếu không, không chỉ ngươi, mà toàn bộ lũ người trong Vương quốc Chronos sẽ bị ta hủy diệt.”
“Nếu ngươi làm vậy, kể cả ngươi, Bahamut, cũng không thể tránh khỏi trừng phạt của nhân quả.”
“Chỉ vì tên khốn Kaisir đó mà nhân loại tràn lan khắp đại lục. Ngươi nghĩ việc ta tiêu diệt vài chục vạn nhân loại sẽ làm lệch cán cân nhân quả sao? Trái lại, để bọn sâu bọ các ngươi sinh sôi mới là thứ phá hoại sự cân bằng!”
Trước phản ứng dữ dội của Bahamut, Sethon bất đắc dĩ đưa tay vào ngực áo, lấy ra một vật.
Một chiếc đồng hồ cổ.
Sethon giơ chiếc đồng hồ lên trước Bahamut.
“Chronos từng nói rằng Chúa Tể Hoàng Hôn sẽ không bao giờ chấp thuận lời thỉnh cầu của ta.”
Nói xong, Sethon mở nắp đồng hồ bỏ túi.
Một làn hắc vụ bốc lên từ thân thể Bahamut.
“Ngươi tưởng chỉ dựa vào sức mạnh của Chronos là có thể làm gì được ta sao?”
Bốn cánh đại long của hắn bung rộng, che khuất cả bầu trời.
Hắc vụ hội tụ, hóa thành những mũi giáo đen sắc bén.
Chúng chỉ chực phóng ra, xuyên thủng Sethon.
Nhưng đúng lúc ấy
Vù vù vù!
Kim đồng hồ xoay tít, tạo nên một âm thanh kỳ dị vang vọng khắp hang động.
Bahamut, kẻ sắp sửa thi triển sát chiêu, đột nhiên bất động.
Zeke đang chứng kiến từ trong tiềm thức nhận ra: chiếc đồng hồ trong tay Sethon đã phát động một loại năng lượng bí ẩn.
‘Đồng hồ này… chứa đựng sức mạnh của Chronos sao?’
Ngay lúc đó
Rắc rắc rắc!
Bahamut cử động trở lại. Thân thể to lớn vặn vẹo dữ dội, rồi gào lên.
“Aaarrrggghhhh!”
Tiếng rống thảm thiết vang vọng như tiếng gào linh hồn bị xé nát.
Sau khi dần bình ổn, Bahamut trừng mắt nhìn Sethon, giọng khàn đặc.
“Ngươi… đã làm gì với ta?”
Sethon đóng chiếc đồng hồ lại, đáp lời bằng giọng bình thản.
“Ta chỉ cho ngươi nếm trải một phần Thiên Khải mà Chronos đã thấy.”
Ánh mắt Bahamut càng trở nên hung hiểm, sát khí ngưng tụ đến mức như hóa thành hình.
Nhưng những mũi hắc thương mà hắn vừa tạo ra lại tan biến thành bụi đen.
Hắn thu lại cánh, tiến về phía Sethon với bước chân nặng trịch.
“Khốn kiếp… Ta không nên ký khế ước với lũ nhân loại từ đầu.”
“Ta cũng nghĩ vậy. Nhân loại lẽ ra nên tự mình bước lên bằng sức mạnh bản thân, chứ không phải vay mượn lực lượng từ long tộc.”
Bahamut thở hắt ra một luồng khí nóng hừng hực, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Sethon.
“Đưa nó đây. Cái gọi là Long Diệt Kiếm Pháp của ngươi.”
Sethon lấy từ trong ngực ra một quyển sách. Vừa chạm tay, quyển sách đã nổi lên lơ lửng, tự động mở ra trước mắt Bahamut.
Sau khi đọc xong từng dòng cổ tự, Bahamut lặng im một lúc rồi nghiến răng nói:
“Ngươi thực sự đã tạo ra thứ này…”
“Vì để bảo vệ thế giới này.”
“Nói dối. Tất cả chỉ vì loài người.”
Ngay sau đó, quyển sách hóa thành tro bụi, tan biến trước gió.
Bahamut nói bằng giọng trầm thấp:
“Ta sẽ giữ lấy nó. Nếu Thiên Khải của Chronos không trở thành hiện thực, thì kỹ năng này vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện giữa thế gian.”
“Ngay cả không có Chân Long Kiếm Pháp, con người vẫn đang tìm ra những cách để trở nên mạnh hơn và giết chóc lẫn nhau. Theo thời gian, họ sẽ tự mình lĩnh hội được cách sử dụng Aura.”
“Vậy thì ta sẽ đích thân xuất thủ, tiêu diệt toàn bộ nhân loại. Loại sức mạnh này quá nguy hiểm để lọt vào tay con người.”
Sethon Draker bình thản đáp lời Bahamut:
“Một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ tìm thấy Khế Ước Giả Linh Hồn của mình. Lúc đó, ngươi sẽ hiểu được tâm ý của Chronos.”
Nói xong, Sethon Draker rời khỏi long huyệt, bỏ lại Bahamut trong cõi u minh tĩnh lặng.
Bahamut lại co mình, cuộn tròn trong bóng tối sâu thẳm.
Nhưng lời nói cuối cùng của Sethon, như vết chém khắc sâu, vẫn còn vọng mãi trong tâm khảm hắn.
Hắn thầm nghĩ
Hắn sẽ không bao giờ chọn nhân loại làm khế ước giả.
“Hộc!”
Zeke bừng tỉnh.
Khi ý thức quay lại, anh nhận ra mình vẫn đang nắm chặt thanh kiếm, nhưng không rõ đã mất đi tri giác từ lúc nào.
Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, Zeke đã cảm nhận rõ ràng từng mảnh ký ức thời xa xưa như chính anh đã trở thành Bahamut, đối mặt với Sethon Draker.
Dường như Chân Long Kiếm Pháp do Sethon sáng tạo, đã được truyền lại cho Bahamut, rồi từ đó giao cho khế ước giả của hắn,Terakan Draker.
Thật khó hiểu vì sao Bahamut, một sinh vật căm ghét nhân loại, lại thay đổi lòng dạ mà lập khế ước với Terakan, rồi còn truyền lại Long Diệt Kiếm Pháp.
Không có bất kỳ ghi chép chính xác nào, nên chẳng ai biết chuyện gì đã thật sự xảy ra.
‘Liệu tộc trưởng hiện tại của Draker có biết bí mật này không?’
Ngay cả khi mọi dấu vết của Terakan Draker đều đã bị xóa sạch, vẫn không thể xóa bỏ được quá khứ giữa Bahamut và Sethon Draker.
Ngay lúc ấy, Zeke cảm nhận được điều gì đó đang biến đổi trong cơ thể.
‘Lõi năng lượng của mình… đang được mở rộng?’
Anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng lõi năng lượng trong cơ thể mình đã mở rộng hơn rất nhiều so với trước khi tu luyện Chân Long Kiếm Pháp.
Woong!
Lượng mana mà hắanhn có thể vận dụng đã tăng lên đáng kể, tốc độ chuyển hóa thành aura cũng nhanh hơn trước.
Zeke thử giải phóng Nguyên Tố Kiếm.
Vút!
Khi anh sử dụng nguyên tố hỏa hệ, lưỡi kiếm lập tức bùng cháy với những luồng hỏa diễm dữ dội.
Khi lượng mana anh kiểm soát gia tăng, sức mạnh của Nguyên Tố Kiếm cũng tăng theo tỉ lệ thuận.
“Dù vẫn còn kém xa cảnh giới của ngài Kaisir, nhưng ít nhất với thực lực hiện tại, mình cũng không đến mức chết thảm ở bất kỳ đâu.”
Lục Địa Phía Nam là vùng đất hiểm nguy từ thời khắc đặt chân tới.
Một nơi mà chỉ cần buông lơi cảnh giác trong thoáng chốc là đủ để mất mạng, trước khi đến đó, anh nhất định phải tích lũy thật nhiều sức mạnh.
Zeke lại bắt đầu vung kiếm, thân ảnh hòa cùng gió cuốn, từng nhát kiếm phá không tạo nên những tiếng rít lạnh người.
***
Trong khi Zeke tiếp tục quá trình huấn luyện giữa Valhalla và thao trường, cuối cùng anh cũng nhận được liên lạc mà mình đã chờ đợi từ lâu.
Liên lạc đầu tiên đến từ Cliff, thông báo rằng yêu cầu đầu tiên của Zeke đã được chuẩn bị xong.
Liên lạc thứ hai đến từ Kei của tổ chức Syndicate.
Nội dung là: cô chấp thuận đề nghị của hắn.
Để giải quyết chuyện với Syndicate trước, anh cải trang thành Zeke Murray và đến gặp Kei.
Địa điểm là một quán lounge cao cấp do Syndicate điều hành, nơi mà thân phận khách hàng được bảo mật tuyệt đối.
Khi bước vào, một người hướng dẫn đã chờ sẵn.
“Ngài Zeke Murray. Xin mời đi lối này.”
Đây là khu vực chỉ dành riêng cho khách hàng cấp VVIP, hoàn toàn cách biệt với những kẻ bình thường.
Từ lối vào đã có đủ loại phép thuật an ninh được kích hoạt.
Bên trong sảnh tiếp khách, Kei đang ngồi đợi sẵn tại vị trí trung tâm.
“Chào mừng.”
Kei mỉm cười dịu dàng, đón tiếp cộng sự của mình.
Zeke ngồi xuống bên cạnh cô.
“Ta không ngờ lại có một nơi thế này giữa lòng Atlas.”
Ở kiếp trước, khi Zeke đặt chân đến Atlas thì nơi này đã trở thành lãnh thổ đế quốc. Khung cảnh lúc ấy, sau những tàn phá của chiến tranh, hoàn toàn khác biệt với hiện tại, khiến anh cảm thấy có chút mới mẻ.
Kei rót rượu vào ly của anh và nói:
“Đây là một trong những sản nghiệp phụ của Syndicate. Dân làm ăn trong bóng tối luôn cần nơi để đàm phán một cách kín đáo.”
Zeke liếc nhìn ly rượu Kei vừa rót, lắc đầu từ chối.
“Ta không uống rượu. Lần sau nếu được, hãy chuẩn bị trà cho ta nhé.”
Kei phá lên cười, có vẻ bất ngờ trước câu trả lời ấy.
“Chẳng lẽ là vì ngươi vẫn còn chưa đủ tuổi chăng?”
“Không. Ta chỉ đơn giản là không hứng thú với rượu thôi.”
Ở kiếp trước, anh cũng không phải người thích rượu. Huống hồ, giờ đây với khả năng hồi phục siêu việt, anh không còn cảm giác say dù có uống bao nhiêu đi nữa.
Thay vì tiêu tiền vào thứ rượu đắt đỏ vô dụng, anh thà uống trà, thứ mà anh thực sự yêu thích.
Nghe đến đó, Kei vỗ tay nhẹ rồi ra hiệu. Một người hầu bước vào phòng, và Kei lập tức gọi trà cho Zeke.
Khi tách trà hảo hạng được dâng lên, Zeke nhấp một ngụm và gật đầu hài lòng.
“Phục vụ không tồi.”
“Nếu cần gì thêm, cứ nói với ta. Đồ ăn và món tráng miệng ở đây cũng rất ngon đấy.”
“Không cần đâu. Điều quan trọng là, ta nghĩ sẽ phải đợi thêm một thời gian nữa, nhưng không ngờ cô lại quyết định nhanh như vậy.”
Nghe thế, Kei thay đổi tư thế, gương mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Ta cũng suy nghĩ nhiều lắm. Nhưng khi nhìn thấy những món hàng mà ngươi gửi từ ngân hàng phương Bắc... ta có một linh cảm mãnh liệt rằng ngươi thực sự có thể làm được chuyện đó.”
Kei nâng ly rượu mạnh của mình và uống cạn trong một hơi.
“Phù... Lần này coi như ta đặt cược cả cuộc đời mình vậy.”
Zeke rót đầy lại ly rượu cho Kei, nâng tách trà lên và cụng nhẹ.
“Ta sẽ không để cô phải hối hận vì ván cược này.”
Zeke lấy ra một tập tài liệu từ trong người và đưa cho Kei.
“Cái gì đây?”
“Cô từng nghe đến Thương Hội Linehart chưa?”
“Là thương hội đang phát triển thần tốc ở khu vực Allensia ấy à? Cả phía Bắc lẫn phía Nam đều có chi nhánh.”
“Giờ chúng ta đã tạo được một điểm trung chuyển sạch thông qua họ. Khi xuống phương Nam, ta sẽ đi theo lộ trình của Linehart.”
Kei lật giở những tài liệu Zeke đưa đến.
“Phó chi nhánh trưởng chi nhánh Lục Địa Phía Nam của Thương Hội Linehart sao?”
“Thân phận ngụy trang thôi. Ta sẽ di chuyển theo đường của Linehart. Khi tới nơi, chúng ta sẽ gặp nhau tại điểm đó.”
Zeke cần tránh ánh mắt của Draker, Kei thì phải tránh tai mắt của Syndicate.
Một căn cứ an toàn do Linehart dựng nên, vốn không có liên hệ với bất kỳ bên nào chính là lựa chọn hoàn hảo để tránh khỏi tầm ngắm của cả hai.
Kei gật đầu, rồi cất tài liệu vào người.
“Được rồi. Cứ cho là chúng ta sẽ gặp Don Juan theo như kế hoạch của ngươi. Vậy sau đó thì sao?”
Zeke đặt tách trà xuống, trầm giọng lên tiếng.
“Cô có biết gì về Băng Đảng Favela không?”
Kei lắc đầu trước câu hỏi của Zeke.
“Không, không có nhiều thông tin về chúng. Ta chỉ biết đó là lũ côn đồ tàn bạo, tính khí thô lỗ, khó ưa.”
Zeke khẽ gật đầu.
“Cũng dễ hiểu thôi. Vì bọn chúng là cựu hải tặc.”
“Cái gì cơ?!”
Kei sững người, không thể tin vào tai mình.
“Hải tặc ư? Đám khốn đó định cư ở phía Nam rồi kinh doanh soma? Không thể nào. Hải tặc mà có thể điều hành một việc làm ăn kiểu đó sao?”
“Chính vì vậy mà chẳng ai nhận ra thân phận thật sự của Băng Đảng Favela. Nếu không, thì làm sao bọn chúng có thể điều hành một tổ chức quy mô như vậy giữa một vùng đất Phía Nam khiêm tốn mà không bị lộ chân tướng được cơ chứ?”
Nghe lời giải thích của Zeke, Kei dần hiểu ra vấn đề.
Sắc mặt cô tối sầm lại, đầy phẫn uất.
“Đừng nói với ta là… Băng Đảng Favela gây sức ép với chúng ta chỉ vì muốn chiếm đoạt tuyến vận chuyển đấy nhé?”
“Chính xác. Đám hải tặc Phía Nam đó còn có thể làm những chuyện dơ bẩn hơn nhiều.”
“Hừ…”
Kei thở dài, cảm xúc hỗn loạn khi biết được thân phận thật sự của Băng Đảng Favela.
Hiện tại, các lãnh đạo điều hành của Tổ Chức đang tranh cãi liệu có nên tiếp tục giao dịch với Mekein hay chuyển sang hợp tác với Favela.
Nếu họ chọn Favela mà chẳng biết gì, chẳng khác nào tự nộp tuyến vận chuyển vào tay lũ hải tặc và chọc giận Băng Đảng Mekein, chuyện đó chắc chắn sẽ dẫn đến đòn trả đũa.
Thực tế, trong dòng thời gian trước khi Zeke quay về quá khứ, Băng Đảng Mekein đã phát hiện ra thân phận thật sự của Favela. Không chút do dự, chúng cử sát thủ và thích khách đến, phát động một cuộc chiến đẫm máu.
Nhờ vậy, Tổ Chức không bị Băng Đảng Favela thâu tóm, nhưng hậu quả là họ bị ép phải trở thành thuộc hạ của Băng Đảng Mekein.
Zeke nhìn Kei, nói đầy ẩn ý:
“Nếu chúng ta báo chuyện này cho Don Juan thì sao? Rằng Băng Đảng Favela thật ra là một nhóm hải tặc, và rằng các lãnh đạo của Tổ Chức đang có ý định bắt tay với chúng.”
Kei giật mình.
“Ngươi đang bảo ta… làm gián điệp sao?”
“Dù sao thì sau khi ta quét sạch bọn lãnh đạo hiện tại, cô cũng sẽ trở thành thủ lĩnh. Làm gián điệp hay không… có gì quan trọng chứ?”
Zeke thốt ra lời nói đáng sợ ấy với vẻ bình thản đến lạnh lùng.
Lúc này Kei mới cảm nhận rõ sức nặng của việc mà cô đang bị kéo vào.
Cô trầm ngâm một lúc, rồi bất ngờ vớ lấy chai rượu, nốc liền mấy ngụm lớn.
“Phù… Được rồi. Làm thôi.”
“Tốt. Nhưng trước tiên, ta cần làm một việc.”
“Một việc sao?”
Zeke nhìn thẳng vào Kei, ánh mắt sáng lạnh như lưỡi dao trong đêm tối.
“Soma nhập từ Mekein, nói ta biết, kho chứa nó nằm ở đâu.”
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook