Sát Long Nhân Hồi Quy Siêu Việt
-
Chapter 43
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 43
Lời nói của Zeke khiến vẻ mặt của Kei chợt trở nên căng thẳng.
“M-một nhà kho sao?”
“Phải. Nhà kho nơi chúng cất giữ Soma.”
“Tại sao lại là nhà kho đó?”
Zeke đáp lại bằng một gương mặt vô cảm.
“Để thiêu rụi nó.”
“Cái gì cơ?”
Tay Kei khẽ run lên trong thoáng chốc.
Ý nghĩ thiêu hủy toàn bộ số ma dược của Thương Hội Mekein quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi.
Zeke nhìn thẳng vào Kei và nói:
“Phải làm thế mới đủ để chọc giận Don Juan, đúng không?”
“Đừng nói với ta… ngươi định đổ tội cho đám Favela đã thiêu rụi nhà kho đó nhé?”
“Không chỉ thế. Ta còn sẽ lôi cả bọn chóp bu trong Tổ chức vào. Như thế là đủ để Don Juan điều sát thủ đến rồi.”
Sắc mặt Kei tái nhợt khi nghe kế hoạch táo bạo đến liều lĩnh ấy của Zeke.
Cô run giọng nói:
“Nếu Don Juan phát hiện ra là do chúng ta thì sao?”
“Chúng ta sẽ phải chắc chắn là hắn không phát hiện ra.”
Kei uống thêm một ngụm nữa sau lời của Zeke.
Cô lau khóe miệng, ánh mắt trở nên kiên định:
“Đã nhúng tay vào rồi thì không thể rút lui. Được thôi. Làm đi. Ta tin vào ngươi.”
Zeke nhìn Kei, khẽ gật đầu.
“Cùng làm cho tốt nhé, đồng đội.”
***
Không lâu sau cuộc nói chuyện bí mật ấy, hỏa hoạn đồng loạt bùng phát ở vùng ngoại ô các thành phố thuộc Đế quốc và Midland, bao gồm cả Atlas.
May mắn thay, không có thương vong nào, nhưng bên trong các nhà kho đều đã cháy rụi hoàn toàn, không để lại một dấu vết.
Nguyên nhân các vụ cháy cũng như vật phẩm được cất giữ trong các kho hàng ấy vẫn còn là điều bí ẩn, khiến vụ việc bị khép lại trong sự mơ hồ.
***
Tại biệt phủ, Zeke thảnh thơi ngồi đọc bản tin về những vụ hỏa hoạn vừa xảy ra.
“Lão già Don Juan chắc hẳn sẽ giận sôi máu vì chuyện này.”
Anh đã phóng hỏa những nhà kho trọng yếu của Tổ chức mà Kei từng đề cập.
Zeke đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, thiết lập các điểm cổng dịch chuyển tại mỗi thành phố thông qua đường tàu, rồi trong đêm thực thi kế hoạch, anh lần lượt sử dụng các cổng để di chuyển qua từng thành phố, và đốt đi những nhà kho mà Kei đã đề cập.
Dù phải đánh đổi một lượng lớn Điểm Nhân Quả, nhưng bù lại, không để lại chút manh mối nào.
Ngay cả trong các gia tộc pháp sư như Nirvana, những người có khả năng dùng dịch chuyển cũng vô cùng hiếm, mà dịch chuyển giữa các thành phố thì lại càng không tồn tại trong thời đại hiện nay.
Khoảng cách xa như vậy chỉ có thể thực hiện thông qua những thiết bị cổng dịch chuyển khổng lồ do Tháp Pháp Thuật vận hành.
Giờ đây, hạt giống đã gieo xuống. Chỉ còn đợi đến lúc nó nảy mầm.
Zeke dự định sẽ xuôi về Phía Nam trong kỳ nghỉ của học viện Valhalla, để trực diện đối đầu với Don Juan.
Anh đang lên kế hoạch chi tiết cho cách xử lý các băng đảng buôn bán thuốc phiện.
Khi Zeke đang chìm trong những toan tính, có người đẩy cửa bước vào phòng.
“Đệ tử của ta.”
Duke, người gần đây tất bật chạy khắp nơi đến mức chẳng mấy khi ở biệt phủ, vừa xuất hiện vừa gọi tên Zeke.
“Lâu lắm rồi mới thấy mặt người, thầy.”
“Hừm. Ta cũng chẳng hiểu tại sao người ta cứ giao việc cho một kẻ đã nghỉ hưu.”
“Vì thầy quá xuất sắc mà.”
“Bớt nịnh đi. Mau thu xếp hành lý.”
“Hả? Sao tự nhiên lại phải chuẩn bị hành lý?”
Duke chau mày khó chịu, rồi đáp:
“Chúng ta sẽ đến Tứ Quý Thành. Gia chủ có lệnh triệu tập.”
Thình! Thình! Thình!
Zeke ngồi trên xe ngựa hướng đến Tứ Quý Thành cùng với Duke và Andrei.
Anh tựa cằm lên tay, ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Giữa dòng người tấp nập và những công trình tráng lệ của thành Atlas, có thể nhìn thấy con đường lớn chạy thẳng tắp cùng hàng cây cổ thụ được chăm sóc kỹ lưỡng hai bên.
Ngắm nhìn thành thị phồn hoa, Zeke bất giác nhớ đến lời của Bahamut:
‘Một thành phố chỉ dành cho loài người.’
Có lẽ viễn cảnh mà Bahamut từng lo sợ, chính là một thế giới giống hiện tại, nơi chỉ còn con người tồn tại.
Tiên tộc chỉ còn là truyền thuyết, tộc Elf đã biến mất, người lùn và bán nhân bị đẩy lên Phía Bắc, còn thú nhân thì trôi dạt khắp lục địa như những kẻ lang bạt.
Không giống thời xưa, con người giờ đây xây thành cho chính mình, thậm chí còn tàn sát lẫn nhau để tranh giành thành lớn và quốc thổ.
‘Có lẽ thời loạn thế như vậy, càng cần một sức mạnh vượt bậc hơn.’
Duke cất tiếng hỏi khi thấy Zeke cứ chăm chú nhìn ra ngoài:
“Cậu đang chăm chú nhìn gì thế?”
Zeke quay đầu lại, đáp:
“Cảnh quan thành phố thật đáng kinh ngạc.”
So với Atlas mà anh từng thấy ở kiếp trước, giờ đây mọi thứ yên bình hơn rất nhiều.
Không một vương quốc nào dám dùng vũ lực tại các thành phố nằm trong phạm vi ảnh hưởng của gia tộc Draker, những kẻ siêu việt.
Các thành phố chỉ vận hành độc lập bằng quyền tự trị riêng.
Midland tuy không phải là một vương quốc, nhưng sự thống nhất nơi đây còn vượt qua cả nhiều quốc gia.
Và ở trung tâm của toàn bộ vùng đất ấy, chính là Tứ Quý Thành, đại bản doanh của gia tộc Draker.
Dù đại trạch của gia tộc Draker nằm tại công quốc Troy, nhưng toàn bộ cơ sở trọng yếu đều đặt tại Tứ Quý Thành.
Đây là lần đầu tiên Zeke đặt chân đến Tứ Quý Thành, một nơi mà anh chưa từng đến trong kiếp trước, nên có chút cảm giác lạ lẫm.
Duke ngoáy tai, nói:
“Nói thật chứ, cái tên Arthur đó… vừa mới trở về đã nghe nói tổ chức tiệc chúc mừng phong tước.”
Lý do Zeke được triệu hồi về Tứ Quý Thành chính là để dự tiệc mừng phong tước Lam Kỵ Sĩ.
Trong các gia tộc có huyết thống của Draker, lễ mừng phong tước thường chỉ diễn ra khi con cháu được thăng lên cấp Tử Kỵ Sĩ, và phần lớn là khi đã quá tuổi để được tổ chức phong tước.
Vì vậy, nhiều người gọi đó là buổi lễ ra mắt theo phong cách Draker.
Tuy nhiên, với Zeke thì hoàn toàn khác. Anh được vinh danh phong tước Lam Kỵ Sĩ, cấp bậc còn cao hơn hơn Tử Kỵ Sĩ, khi mới chỉ mười lăm tuổi.
Chính vì điều đó, các quý tộc và nhân vật có tiếng tăm trên khắp Lục Địa Trung tâm đã quy tụ tại Tứ Quý Thành để tham dự lễ mừng phong tước của Zeke.
Vì "Khu Vườn Mùa Xuân" là nơi duy nhất trong Tứ Quý Thành có thể mở ra với thế giới bên ngoài, nên yến tiệc cũng được tổ chức tại đó.
Andrei, người đang đứng cạnh, lên tiếng:
“Chúng ta sắp tới nơi rồi.”
Zeke mở cửa sổ xe ngựa và nhìn ra ngoài.
Từ xa, tường thành hùng vĩ của Tứ Quý Thành dần hiện ra trong tầm mắt.
Chiếc xe ngựa chở Zeke nhanh chóng tiến vào cổng thành.
***
Khu Vườn Mùa Xuân là một công trình giữ nguyên phong cách cổ điển đặc trưng của Lục Địa Trung Tâm, nhưng các cơ sở vật chất bên trong đều được cải tiến hiện đại, tạo nên sự giao thoa hài hòa giữa vẻ đẹp cổ kính và nét tinh tế thời đại.
Trong đại sảnh rộng lớn của tòa nhà ấy, không chỉ có con cháu các gia tộc danh giá khắp Lục Địa Trung Tâm mà còn có cả những chính trị gia cấp cao, các nhân vật trọng yếu, tất cả đều khoác lên mình lễ phục mang huy hiệu biểu trưng của gia tộc mình, cùng tụ hội về tham dự yến tiệc.
Arthur Draker, chủ nhân của buổi tiệc, xuất hiện trong lễ phục được thêu hoa văn long diệt, biểu tượng của gia tộc Sát Long Nhân để tiếp đón quan khách.
Rồi một người tiến lại gần Arthur Draker.
“Phụ thân.”
Không ai khác, đó chính là Abel Draker.
Mái tóc đỏ được buộc gọn gàng, thân khoác lễ phục chỉnh tề, toàn thân Abel toát lên một phong thái cao quý.
Arthur nở một nụ cười rạng rỡ, đón chào con trai.
“Abel. Chào mừng con. Con đã tới để chúc mừng thành tựu của em trai mình. Tốt lắm.”
Hai cha con cười rạng rỡ và ôm lấy nhau.
Abel đưa mắt nhìn quanh rồi khẽ nói:
“Đây là lần đầu con thấy một buổi tiệc phong tước lại có nhiều nhân vật quyền thế tụ hội đến vậy.”
“Phải rồi. Vì đây là lần phong tước thành Lam Kỵ Sĩ trẻ tuổi nhất đại lục, ai ai cũng đều tò mò về Zeke.”
Abel khẽ mỉm cười trước lời của phụ thân.
Bởi trước khi Zeke đạt được danh hiệu Lam Kỵ Sĩ, người nắm giữ kỷ lục trẻ tuổi nhất từng được phong tước chính là Abel.
Nhưng giờ đây, khi Zeke phá vỡ kỷ lục đó, Abel lại trở thành một "kẻ bình thường" trong mắt người đời.
Arthur rời khỏi bên cạnh Abel và tiếp tục trò chuyện thân mật với những chính khách đến từ các vương quốc khác.
Nhìn theo bóng cha mình, Abel nghiến chặt răng.
“Kiềm chế nét mặt đi, Abel.”
Người vừa cất lời là William Jiemens, người anh em họ của Abel, đang tiến lại gần.
“Ta có làm sao đâu?”
“Nếu cười thì hãy cười cho trọn, còn nếu khó chịu thì cứ để rõ vẻ khó chịu ra. Cái kiểu nửa vời này nhìn giả tạo lắm.”
Nghe thế, Abel liền xóa nụ cười trên môi.
William lắc đầu, tặc lưỡi:
“Lại làm thiệt à. Vai trò của ngươi hôm nay là làm người anh trai tuyệt vời, rộng lượng chúc mừng người em của mình kia mà.”
Đúng lúc ấy, tiếng kèn fanfare vang lên từ phía trên.
Mọi ánh nhìn trong đại sảnh đồng loạt đổ dồn về một phía.
Cánh cửa lớn mở ra, và một người bước vào.
Lam Kỵ Sĩ trẻ tuổi nhất đại lục, kẻ kế thừa dòng máu thuần chủng của gia tộc Draker.
Zeke Draker chính thức xuất hiện.
“Trời ơi, thật sự là Lam Kỵ Sĩ ở cái tuổi đó sao?”
“Không thể tin được.”
“Cho dù là phong tước Tử Kỵ Sĩ thì còn khó tin nữa là…”
Zeke bước chậm rãi trên tấm thảm đỏ dẫn xuống từ tầng hai, đón nhận vô số ánh mắt từ khắp đại sảnh.
Đây là lần đầu tiên anh tham gia một buổi tiệc kiểu này, lại càng không quen với lễ nghi quý tộc, khiến anh cảm thấy vô cùng gượng gạo.
‘Hiểu là cần một chút diễn xuất, nhưng… thật sự chẳng đáng chút nào.’
Zeke cứ thế bước đi trên thảm đỏ, tiến về phía Arthur Draker đang đứng ở cuối lối đi.
Khi tới nơi, anh quỳ một gối, cúi đầu, cất giọng trịnh trọng:
“Tôi, Zeke Draker, xin bày tỏ lòng thành kính đến gia chủ Arthur Draker, người lãnh đạo gia tộc Sát Long Nhân vĩ đại và nguyện bước đi những bước đầu tiên của một kỵ sĩ chính nghĩa. Tôi thề sẽ không dung túng cho bất công và sẽ bảo vệ bình yên của đại lục này bằng cách ra tay tương trợ những kẻ yếu.”
Arthur rút thanh kiếm bên hông ra, nhẹ nhàng chạm lưỡi kiếm lên vai Zeke và tuyên bố:
“Nhân danh Draker, ta chúc phúc cho con đường phía trước của Zeke Draker một kỵ sĩ chính nghĩa.”
Với lời chúc phúc từ gia chủ, Zeke chính thức được công nhận phong tước thành Lam Kỵ Sĩ.
Ngay khi Zeke chuẩn bị đứng dậy…
Arthur lại tiếp lời:
“Hơn nữa, ta tuyên bố bổ nhiệm Zeke Draker làm kỵ sĩ chính thức của gia tộc Draker và ban cho con danh hiệu kỵ sĩ danh dự.”
Không chỉ Zeke, mà tất cả mọi người trong đại sảnh đều bàng hoàng trước lời tuyên bố này.
Mười lăm tuổi đã được phong tước Lam Kỵ Sĩ, mười sáu tuổi đã được chính thức phong tước kỵ sĩ danh dự, chuyện này chưa từng có tiền lệ.
Hơn nữa, đây lại là lễ phong tước kỵ sĩ chính thức của gia tộc Draker, gia tộc được mệnh danh là “kỵ sĩ trong các kỵ sĩ” thì sự chấn động quả thật không thể diễn tả bằng lời.
Dù bị bất ngờ bởi sự sắp đặt đột ngột này, Zeke vẫn nhanh chóng trấn tĩnh lại, cất lời tuyên thệ:
“Tôi, Zeke Draker, xin thề sẽ cống hiến lòng trung thành và tận tâm phục vụ với tư cách là một kỵ sĩ danh dự của gia tộc Draker.”
Arthur gật đầu hài lòng, rút thanh kiếm khỏi vai Zeke rồi tra lại vào vỏ.
Sau đó, ông đỡ Zeke đứng dậy bằng chính tay mình, rồi quay sang giới thiệu trước toàn thể quan khách trong buổi tiệc.
“Ta vô cùng tự hào khi được giới thiệu trước chư vị tân khách, người con trai út của ta, Zeke Draker. Một kỵ sĩ phi thường, mang trong mình dòng máu Draker thuần khiết hơn bất kỳ ai. Hãy cùng chúc phúc cho tương lai của thiếu niên tài ba này và cầu nguyện cho hòa bình, thịnh vượng của đại lục.”
Arthur giơ cao ly rượu, và tất cả mọi người trong sảnh cũng đồng loạt nâng ly theo.
Một tràng reo hò vang dội đáp lại lời tuyên bố đầy khí thế của Arthur.
Buổi tiệc không chỉ đột ngột, mà cả lễ phong tước cũng vượt xa mọi dự đoán.
Gương mặt Zeke vẫn còn nét hoang mang chưa kịp giấu đi.
“Ta tự hào về con.”
Arthur vỗ nhẹ vai cậu, mỉm cười nói.
Zeke ngước nhìn cha mình.
Đó là một biểu cảm mà Arthur chưa từng để lộ trong tiền kiếp của mình.
Zeke cúi đầu.
“Đều là nhờ vào Gia chủ.”
“Khách sáo làm gì? Khi chỉ có hai cha con, cứ gọi ta là ‘phụ thân’.”
Arthur nói bằng giọng điềm đạm.
“Vậy… cái kế hoạch đó, sẽ trở thành cường giả đệ nhất đại lục như thế nào? Xem ra tiến triển khá ổn, khi mà con đã trở thành khách danh dự trong yến tiệc hôm nay.”
Zeke đáp lại bằng chất giọng bình thản.
“Con vẫn đang theo đuổi nó.”
Arthur mỉm cười như thể cảm thấy thú vị.
Rồi đột nhiên, thanh âm của Arthur Draker trầm xuống.
“Ta nghe nói con đã gặp Kali.”
Chỉ trong khoảnh khắc, Zeke có cảm giác như một lưỡi đao sắc lạnh vừa kề sát cổ mình.
‘Tuyệt đối không được để lộ dù chỉ một khe hở.’
Zeke khẽ gật đầu.
“Vâng. Chị ấy đến Valhalla để giảng dạy đặc biệt. Con có mặt trong buổi đó… rồi cùng chị ấy dùng trà.”
“Ồ, vậy sao. Nghĩ lại thì cũng đã lâu rồi ta chưa gặp Kali. Cả hai chúng ta đều bận rộn quá.”
Arthur đặt tay lên vai Zeke, nhẹ giọng.
“Chúng ta nên tổ chức một bữa cơm gia đình vào lúc nào đó. Nhưng trước hết, ta muốn tặng con một món quà để chúc mừng việc phong tước.”
Arthur nhẹ nhàng lấy ra một thứ từ trong túi áo.
Zeke chăm chú quan sát vật mà Arthur vừa lấy ra.
Ngạc nhiên thay, đó chỉ là một tờ giấy tưởng chừng bình thường.
Thế nhưng nội dung được ghi trên đó thì hoàn toàn khác biệt.
- Phiếu Rút Bảo Vật từ Tàng Bảo Các của Gia Tộc Draker (1 lần sử dụng)
Arthur trao tờ giấy ấy cho Zeke, mỉm cười nói:
“Hãy vào trong tàng bảo các của gia tộc và chọn lấy một món đồ mà con muốn.”
Arthur vòng tay qua vai Zeke, kéo sát lại, thì thầm.
“Hãy mở to mắt ra mà nhìn kỹ. Trong số vô vàn vật phẩm ấy, có những chân bảo vô giá lẫn lộn cùng rác rưởi vô dụng.”
Zeke khẽ gật đầu trước lời dặn của Arthur.
“Con sẽ ghi nhớ điều đó.”
Arthur mỉm cười, lùi lại tạo ra khoảng cách, rồi vỗ nhẹ vai Zeke.
“Tốt. Giờ thì hãy ra mà tận hưởng yến tiệc đi. Một kỵ sĩ danh dự thì ngay cả tại yến tiệc cũng phải tỏa sáng.”
Dứt lời, Arthur rời khỏi bên cạnh Zeke.
Dù chỉ mới trao đổi vài câu, thế nhưng Zeke lại cảm thấy cả người như bị rút cạn sinh lực.
‘Arthur Draker… không thể lơ là dù chỉ một khắc.’
Ngay lúc anh đang thầm thở dài trong lòng, một người tiến lại gần bên cạnh.
“Ngài Zeke Draker.”
Zeke quay đầu lại.
Là một nữ nhân có dung mạo đoan trang, vận trên người một chiếc đầm đơn giản hơn hẳn những quý nữ khác trong buổi tiệc.
Cô khẽ cúi đầu, nói:
“Chúng ta gặp nhau lần đầu. Ta là Melissa Allensia, Trưởng Công Chúa của Vương quốc Allensia.”
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook