Sinh Tồn Trong Thế Giới Game Như Một Man Di
-
Chapter 152: Tộc Trưởng Man Di (4)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 152: Tộc Trưởng Man Di (4)
[Dịch giả: Haphuong]
[Hiệu đính: Quyen]
“À, ừ, hừm…”
Nhìn chằm chằm vào cảnh tượng tẩy não điên cuồng này, tôi lấy lại bình tĩnh và bước vào ngôi làng.
Dù gọi đây là ngôi làng nhưng bằng cách nào đó nó không quá phù hợp.
Trại huấn luyện người Man di giống một khu cắm trại hơn.
Lều trại dựng khắp nơi, không phân biệt đất của người này hay người khác.
Tôi lần lượt đi qua họ rồi tiến thẳng đến chỗ của thầy cúng. Không cần phải gặp tộc trưởng nữa vì tôi đã biết điểm đến rồi.
‘Gì đây, không ai ở đây sao?’
Nhìn vào trong lều của thầy cúng thì thấy bên trong trống rỗng.
Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác mà phải đến thăm lều của tộc trưởng.
Nhưng chuyện gì xảy ra đây?
Trong lều của tộc trưởng cũng không có ai, nơi này thường được các trưởng lão luân phiên canh gác, ngay cả khi ông vắng mặt.
‘Chuyện gì đang xảy ra vậy?’
Khi tôi còn nán lại trước cửa, vị trưởng lão mà tôi đã từng gặp nhiều lần đã phát hiện ra tôi.
“Bjorn, con trai của Jandel? Anh cũng đến dự đám ma sao?”
Cũng không cần hỏi đám ma của ai.
Đã đúng nửa năm trôi qua kể từ khi Aynar tự cô lập mình trong trại huấn luyện.
“...Ngày này cuối cùng cũng tới.”
“Thật vinh dự khi có thể để lại điều gì đó cho thế hệ tương lai.”
Sau khi hỏi vị trí đám ma, tôi đến đó ngay lập tức.
Khu rừng im lặng đến kỳ lạ.
Khoảng 30 phút sau, tôi thấy nhiều Man di tụ tập trang nghiêm ở một góc sâu trong rừng.
Thầy cúng và tộc trưởng đã ở đó, cũng như một số trưởng lão quen thuộc. Nhưng người đầu tiên tôi chú ý lại là một người khác.
“Aynar.”
Aynar đứng không vững.
Nhìn chằm chằm vào xác chết của chủ nhân đang dựa vào một cái cây rậm rạp.
“…Bjorn?”
Ánh mắt của Aynar trống rỗng khi cô ấy gọi tên tôi.
Tôi đến gần hơn một chút, cô ấy cắn môi.
“Nếu tôi biết sẽ như này, tôi sẽ không làm thế.”
Vậy là cô ấy không biết.
Tất nhiên, tôi cho rằng cô ấy đã được thông báo.
“......Bjorn, anh biết không?”
“Có.”
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Khóa huấn luyện mà Aynar đã trải qua trong sáu tháng được người man di gọi là 'tôi luyện'.
Một quá trình tăng cường sức mạnh cho cơ thể để tạo ra mạch máu.
Trong trò chơi, hoàn thành quá trình “tôi luyện” sẽ tăng đáng kể chỉ số vật lý và đủ điều kiện để nhận được “Kế thừa linh hồn”.
Tất nhiên, ‘tôi luyện’ dừng lại ở đó…
“Tôi nghe nói vị trưởng lão này mắc phải một căn bệnh mãn tính.”
Người ta nói với tôi rằng vị trưởng lão kế nhiệm Aynar có tuổi thọ ngắn, và tôi cũng nghĩ đến tình huống này.
Có vẻ như cô ấy hoàn toàn không biết điều này.
“...Tôi không hề biết!”
“Ông ấy hẳn quan tâm đến cô rất nhiều.”
Kế thừa linh hồn.
Một nghi lễ độc đáo chỉ có ở tộc man di. Nó cho phép một man di truyền một trong những tinh hoa của họ cho thế hệ tiếp theo.
Tuy nhiên, chỉ có thể nhận nó khi…
Và người kế nhiệm chắc chắn phải mất mạng.
“Sao không ai nói với tôi? Nếu tôi biết chuyện này xảy ra, tôi sẽ dừng lại ngay lập tức.”
Aynar lẩm bẩm như đang tự trách.
Giọng nói của cô chứa đầy sự hối tiếc sâu sắc và tự trách.
Sau đó, tộc trưởng vẫn đang lặng lẽ quan sát, đã lên tiếng.
“Kiduba là một kẻ hèn nhát.”
“Đừng xúc phạm ông ấy! Kiduba là một chiến binh không biết sợ hãi!”
"Vậy thì hẳn là ngươi mới là kẻ hèn nhát, cho nên Kiduba mới không giải thích cho ngươi về sự kế thừa linh hồn."
“Tôi không phải là kẻ hèn nhát—!”
Khi Aynar nổi giận, tộc trưởng đã ngắt lời cô một cách gay gắt.
"Vậy thì đừng than vãn nữa. Nếu muốn chứng minh mình không phải là kẻ hèn nhát, đừng làm nhục cái chết của ông ta nữa. Hãy quan sát và học hỏi đi, chiến binh."
“…”
“Không có ai trên thế gian này không trải qua đau khổ. Nhưng chúng ta phải tiến lên và đối mặt với nó. Đó là cách của chiến binh.”
Rồi đám ma tiếp tục diễn ra trong im lặng.
Thầy cúng tiến đến gần thi thể đang dựa vào gốc cây bôi máu lên mặt, lắc chuông và rắc dung dịch xung quanh để ngăn côn trùng ăn xác chết.
Người man di lặng lẽ quan sát quá trình này, và sau một lúc, thầy cúng tuyên bố kết thúc tang lễ.
“Linh hồn của Kiduba, người con trai thứ ba của Tohar, đã rời khỏi cơ thể và ổn định trong rừng già.”
Xác chết để lại trong rừng cuối cùng sẽ phân hủy thành xương, và khi đến thời điểm đó, thầy cúng sẽ nghiền nát xương thành từng mảnh và rải chúng trong rừng.
Những chiến binh lần lượt đứng trước xác chết, hoặc cắt tóc hay làm mình bị thương tay để rảy máu xung quanh xác chết rồi rời khỏi nơi này.
Cũng không tốn nhiều thời gian.
“…”
Giờ chỉ còn Aynar và tôi ở lại.
Tôi tiến tới cái xác trước, cắt tóc bằng dao, và rải xung quanh.
“Đến cô rồi.”
Aynar không đáp lời.
Thay vì thúc giục cô ấy, tôi chỉ lặng lẽ rời khỏi nơi đó. Dù sao thì đó cũng là một lời tạm biệt bất ngờ, cô ấy cần thời gian để tự giải quyết.
****
“Chậc chậc, tôi biết cậu sẽ tới mà chiến binh.”
Sau khi rời khỏi rừng, tôi ngay lập tức bước vào lều thầy cúng.
“Cậu mang nguyên liệu không?”
“Có.”
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Tôi xem nào.”
Tôi làm theo lời thầy cúng và lấy Trái tim bất tử ra khỏi ba lô. Trái tim của con quỷ nằm trên tấm vải trong hộp, đập thình thịch rất nông.
“Cậu tự mua nó à?”
“Không, tôi mua nó từ sàn giao dịch.”
“Bao nhiêu?”
Tôi không chắc tại sao ông ấy lại muốn biết, nhưng khi tôi trả lời, thầy cúng cười khúc khích.
“Người như cậu làm sao lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Cậu quả nhiên là trời sinh vận may, chiến binh ạ.”
Hầu hết các cuộc trò chuyện của tôi với thầy cúng đều diễn ra như thế này, nhưng hôm nay tôi cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Có lẽ đó là lý do?
Cuối cùng tôi đã phản ứng lại mà không nghĩ gì.
“Đừng nói về vận may khi ông không biết gì cả.”
Đáp lại lời tôi, thầy cúng chỉ mỉm cười.
“Ừm, cậu đã trở về nguyên vẹn, vậy thì chắc không phải là vấn đề của cậu đâu… Cậu đã bị mất thứ gì đó phải không?”
“Tôi không muốn trả lời.”
“Dù sao cũng không tệ.”
“…”
“Chiến binh, những thứ cậu mất đi càng quý giám cậu sẽ càng trở nên mạnh mẽ.”
Tôi muốn chửi thẳng vào mặt ông ta, nhưng tôi đã kiềm chế lại. Không hiểu sao, càng nói chuyện với ông già này, tôi càng cảm thấy mình bị vướng vào rắc rối.
“Đủ rồi, tôi có thể nhận khắc linh hồn hôm nay không?”
“Tất nhiên.”
Thầy cúng gật đầu ngay trước câu hỏi của tôi.
Tôi nghĩ có thể ông ấy hẳn rất mệt mỏi vì phải chủ trì tang lễ.
Keng.
Sau khi bỏ số tiền yêu cầu là 1 triệu viên đá vào lọ, tôi nằm xuống sàn.
Không lâu sau, tôi nhận được bản khắc thứ sáu trên con đường bất tử.
“Lần này lại có ba con đường.”
Sau khi nghe kỹ lời giải thích, tôi chọn một con đường không chút do dự.
Không có chỗ cho sự nghi ngờ.
Ngay từ đầu, tôi đã đầu tư phần lớn tài sản của mình vào những bức khắc này để dành cho khoảnh khắc này.
“Tôi chọn linh hồn của áo giáp.”
“Ha ha, sau này có muốn đổi cũng không được đâu.”
Sau đó, thầy cúng bắt đầu đâm kim vào cơ thể tôi. Ngay sau đó, cơn đau dữ dội nhấn chìm tôi.
Nhưng vẫn có thể chịu đựng được so với lần trước.
Nguyên nhân là do tâm lý, không liên quan đến cường độ cơn đau.
Tôi biết rất rõ những lợi ích to lớn đang chờ đợi tôi sau đó.
「Chỉ số năng lực của bạn tăng thêm +60.」
Chỉ số khó nhất để phát triển.
Tốc độ tái tạo MP tăng đáng kể.
Nói một cách đơn giản, bây giờ tôi có thể sử dụng [Đại hóa] thường xuyên hơn và duy trì nó lâu hơn.
Vâng nhưng so với món chính thì nó chẳng là gì cả.
「Linh hồn của áo giáp ngự trong cơ thể bạn.」
「Do hiệu ứng độc nhất [Liên hợp], hiệu suất của trang bị được tăng cường theo chỉ số của nhân vật.」
[Liên hợp].
Một kỹ năng chủ động như [Dã bạo] và một kỹ năng thụ động được áp dụng mọi lúc.
Bản thân nó đã có ý nghĩa quan trọng…
Kỹ năng này có một yếu tố ẩn.
Bởi vì khái niệm biến thành một với bộ giáp sẽ ngăn chặn thiết bị hư hỏng ngay cả khi [Đại hóa] được sử dụng.
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Nói cách khác, không cần phải bận tâm tháo bỏ thiết bị nữa.
Không chỉ vậy, thứ này còn có thể đập tan kẻ thù bằng một chiếc chùy và khiên khổng lồ!
“Hahaha… Bethel, Laaaaa…”
Nhìn thấy tôi cười lớn giữa nỗi đau còn sót lại, thầy cúng lẩm bẩm.
“Chậc chậc, thực sự là tên điên mà.”
Như một Man di thực thụ, tôi không bận tâm ý kiến của những người khác.
****
「Bjorn Jandel」
Cấp độ: 4
Thể chất: 555 (Mới +225) / Tinh thần: 198 (Mới +44) / Năng lực: 188 (Mới +60)
Cấp độ vật phẩm: 98(Mới -770)
Chỉ số giao đấu toàn diện: 965.5 (Mới +23.5)
Tinh hồn hấp thụ: Golem tử thi - cấp 7 / Anh hùng Orc - cấp 5 / Quỷ dữ - cấp 3(Mới)
***
Đã bao lâu trôi qua kể từ khi bản khắc thứ sáu được hoàn thành?
Bên ngoài lều vẫn còn sáng.
Tôi uống một ngụm nước từ ấm đun nước trên bàn và hỏi.
“Qua một ngày rồi à?”
“Ha ha, có phải là cậu sắp khóc trước mặt tôi vì thấy mệt không?”
Chỉ cần trả lời "ừ" là đủ rồi.
Dù có nghe bao nhiêu lần tôi cũng không hiểu nổi cách nói chuyện của ông ta, nhưng tôi cũng chẳng buồn phản bác.
Chà, nói chính xác hơn thì tôi không có năng lượng để phản bác.
Khi tôi đang đứng dậy và lấy ba lô, thầy cúng đã gọi tôi lại.
“Chiến binh.”
Thông thường, vào lúc này, ông ấy đã rất mệt rồi và sẽ bảo tôi biến đi mới phải, nhưng thay vào đó, ông ấy lại thốt ra một điều bất ngờ mà tôi không bao giờ ngờ tới.
“Làm sao cậu lại nhận được sách khải huyền của con người?”
Trái tim tôi hẫng đi một nhịp.
Tôi thở dài.
Rõ ràng là ông ta đã biết hết tất cả mọi chuyện, nên cũng chả cần giấu diếm gì nữa.
“Ai nói cho ông? Không, có bao nhiêu người đã biết tới giờ rồi?”
“Chiếc nhẫn cậu đeo có liên quan mật thiết đến vận mệnh của cậu, cậu cho rằng tôi không biết sao? Ha, đừng lo lắng, những người khác đều không phát hiện ra.”
Thầy cúng kháy và nghĩ có mắt mà không thấy được thì cũng như không có mắt vậy.
Tôi nhận thấy thật kỳ lạ, thầy cúng dường như đang có tâm trạng tốt.
Tôi thận trọng đặt câu hỏi.
“Ông sẽ nói cho tộc trưởng sao?”
“Sao tôi phải làm thế?”
Vâng, nếu ông ấy nói như thế thì tôi không có gì để đáp lại nữa…
“Truyền thống cũ chỉ là như vậy. Giống như những gì tôi đã làm trong rừng ngày hôm qua. Hàng ngàn năm trước, chúng tôi đã rời khỏi quê hương và trở thành một phần của thành phố này. Nó dạy chúng tôi rằng các vị thần tồn tại và nền văn minh thực sự có nghĩa là gì.”
“Ông đang cố nói gì?”
“Tại sao chúng ta phải dựa vào và tuân theo linh hồn của tổ tiên, nhưng lại phủ nhận và căm ghét những sinh vật tồn tại và mang lại lợi ích cho cuộc sống của chúng ta? Đó chỉ là sự ngu dốt cố chấp. Chẳng trách chúng ta được gọi là man di.”
Thầy cúng vẫn bí ẩn như thường lệ.
Nhất là khi ông ta luôn nói vòng vo như vậy. Tất nhiên, giờ ông ta đã nắm được bí mật của tôi, tôi không thể làm ông ta buồn được.
“...Vậy, ông nghĩ tộc trưởng sẽ làm gì?”
“Khi ông ta phát hiện cậu có sách khải huyền?”
Thầy cúng cười lớn và đáp lời.
“Sao lại hỏi về điều mà cậu đã biết rồi chứ? Tên ngốc liều lĩnh đó sẽ dán nhãn cậu là kẻ phản bội và trục xuất cậu ngay lập tức. Ha! Hắn thậm chí có thể chặt đầu cậu và thiêu trên cọc.”
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
…Đúng như dự đoán, đó là kết cục.
Chết tiệt, tôi phải sống trong sợ hãi cho đến khi hoàn thành việc Khắc linh hồn sao?
Trong lúc tôi đang cay đắng suy nghĩ, thầy cúng lại tiếp tục.
“Chiến binh, cậu đang lo lắng vớ vẩn đấy.”
“Không nên lo lắng sao?”
“Người thú, người lùn, tiên, bọn họ đều đã từ bỏ truyền thống cũ từ lâu rồi. Theo cậu thì tại sao lại như vậy?”
Tôi cũng không cần nghĩ quá nhiều về điều này.
Lịch sử Trái đất cũng thế.
Tái cấu trúc.
Bất cứ khi nào cần có ý tưởng và khái niệm mới, luôn có những người sẵn sàng quay lưng lại với cái cũ.
Các thế hệ tương lai gọi họ là ‘Những Người Vĩ Đại’.
‘Tên đàn ông già này…’
Tôi đã sớm nhận ra.
Thầy cúng đang cố nói điều gì.
"Cậu lo lắng bị trục xuất không sao, chiến binh? Nếu vậy, giải pháp cho nỗi lo lắng của cậu khá đơn giản."
Cuối cùng, ông già cũng là một người man di.
Nếu không, ông ta sẽ không dám nghĩ tới giải pháp như vậy.
Nếu có một vấn đề thì nghiền nát nó là được.
Có nghĩa là…
“Cậu có thể trở thành tộc trưởng.”
Hãy chiếm lấy tộc Man di trước khi bị trục xuất.
“Thấy sao? Nó hẳn là một cách nghe chiến binh hơn đấy chứ?”
Dù có là cách của chiến binh hay không, nhưng tôi vẫn không chắc.
Nhưng tôi không thể không mỉm cười chua chát.
Một man di chi chưa đầy một năm tuổi.
Hơn nữa, về bản chất là một linh hồn ma quỷ.
Và bây giờ, ông già này đề nghị rằng tôi, trong số tất cả mọi người, hãy trở thành Chúa man di và định hình lại tộc này theo ý thích của tôi.
“Một gợi ý thú vị đấy, thầy cúng.”
Đó là một câu chuyện khá hấp dẫn.
Đặc biệt là nghe nó bằng cách nào đó hợp lý nữa chứ.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook