Thế Giới Rơi Vào Bad Ending
-
Chapter 2: Tôi đã trở thành kẻ thù của nữ chính
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 2: Tôi đã trở thành kẻ thù của nữ chính
Cô con gái duy nhất của một người cha nọ bị sát hại.
Tên sát nhân đã bỏ trốn nhưng sau đó đã bị cảnh sát bắt giữ.
Tuy nhiên, vào ngày tên sát nhân mãn hạn tù.
Người cha đã tìm đến và dùng dao giết chết hắn, giống như cách hắn đã giết con gái ông.
Sau khi bị cảnh sát bắt, người cha mất con đã nói.
「Cho đến hôm nay, tôi sống chỉ để giết chết thằng khốn đó.」
Ông đã nhiều lần định tự tử vì nỗi đau và sự trống rỗng khi mất đi cô con gái duy nhất.
Nhưng mỗi lần như thế, khuôn mặt của tên sát nhân đã giết con gái ông lại hiện lên, khiến ông không thể chết đi được.
Bởi vì nếu tự tử, ông sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn con gái nữa.
Ông quyết định thay vì để bản thân chết, ông sẽ giết tên sát nhân.
Cứ như vậy, chỉ với một ý niệm duy nhất là báo thù.
Ông đã sống sót trong suốt 10 năm.
Nhiều người nói hãy quên đi sự tức giận và oán hận.
Vì sự tức giận và oán hận sẽ làm cuộc đời trở nên tàn tạ.
Nhưng đôi khi, sự tức giận lại trở thành động lực để kéo dài sự sống.
“Rút lại lời đó đi.”
Và giờ đây, cô gái trước mắt tôi cũng như thế.
Rõ ràng ban nãy vẫn là đôi mắt đục ngầu không hề cảm nhận được một chút ý chí sống nào, thế nhưng hiện tại đôi mắt cô lại sáng rực lên vì cơn giận dưx.
“Rút lại lời lăng mạ Lucas đi.”
Đây vốn là nơi để giới thiệu học viên chuyển trường và vỗ tay chào mừng.
Nhưng không ngờ, tình hình đã hoàn toàn đảo ngược vì phát ngôn gây sốc của học sinh chuyển trường.
Và đương nhiên, tên học viên chuyển trường đưa ra lời phát ngôn gây sốc đó chính là tôi.
Ánh mắt của bọn trẻ đổ dồn vào tôi và Isabel.
Bọn trẻ hoảng hốt khi thấy cô bật dậy khỏi chỗ ngồi rồi trút giận.
Trong suốt một năm qua, đây là lần đầu tiên họ thấy Isabel thể hiện sự tức giận đậm đặc đến thế. Ngay cả những đứa trẻ thường ngày thân thiết với Isabel giờ đây cũng chẳng thể nói được một lời nào.
“Lucas?”
Trong khi đó, tôi ngây thơ nghiêng đầu.
“Đó là ai thế?”
Và hành động đó đã được tối ưu hóa để khơi dậy cơn giận của Isabel.
“Là vị đội trưởng mà cậu vừa nói đấy!”
Két.
Isabel nghiến răng.
“Vị đội trưởng đó là Lucas, bạn thuở nhỏ của tôi.”
Cô đã nói cho tôi biết với sự tử tế cuối cùng của mình.
Nếu lỡ có nhầm lẫn thì lần này cô sẽ bỏ qua cho.
Thế nên, hãy mau xin lỗi đi.
Ánh mắt cô thúc giục tôi như thế.
“A.”
Tôi thốt lên một tiếng.
Một hành động như thể nhận ra sai lầm muộn màng của bản thân.
Và khoảnh khắc bọn trẻ thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy hành động đó.
“Không thích đấy, làm gì nhau?”
Tôi lại đưa ra thêm một phát ngôn gây sốc nữa.
“Cậu!”
“Isabel, đến đó thôi. Hanon, em cũng thế.”
Khi Isabel định hét lên và lao tới, người ngăn cô lại là giáo sư Vega.
Cô đứng giữa tôi và Isabel, thở dài rồi hất cằm với vẻ mặt phiền phức.
“Hanon, vừa đến thì đừng gây chuyện chứ. Về chỗ trống mà ngồi đi.”
“Vâng.”
Tôi nhanh chóng trả lời rồi đi lên cầu thang lớp học và ngồi vào một chỗ trống thích hợp.
Đương nhiên, Isabel vẫn nhìn chằm chằm vào tôi cho đến tận phút cuối.
‘Đáng sợ thật.’
Nhìn cảnh đó, thú thật là tôi cũng thấy hơi sợ.
Trong đời tôi, đây là một trong số ít lần tôi bị nhận lấy sự tức giận đơn phương dữ dội đến mức đó từ người khác.
Hơn nữa, Isabel cũng là một nữ chính mà tôi khá thích.
Vì Isabel là nữ chính chính của game, nên đương nhiên là người chơi không thể không có tình cảm rồi.
Giờ bị Isabel ghét như vậy, tôi cũng đau lòng chứ bộ.
Nhưng kệ thôi, dù sao thì đó cũng là việc cần thiết.
Giống như câu văn được viết sau khi game rơi vào Bad Ending.
Khoảnh khắc cô chọn cách tự sát, thế giới này thực sự sẽ kết thúc.
‘Chịu đựng thôi nào, tôi ơi.’
Tất cả là để sống sót trong một thế giới đã rơi vào Bad Ending.
Khoảnh khắc tôi đưa ra quyết tâm vững chắc đó, tôi cảm nhận được ánh mắt của một người khác.
Khi tôi quay đầu theo ánh mắt đó, tôi nhận ra một người phụ nữ có mái tóc đen giống mình.
Một vẻ ngoài khiến người ta phải thốt lên lời khen ngợi chỉ bằng cách nhìn, đuôi mắt xếch và sống mũi cao gợi nhớ đến một con mèo quý phái, cho đến đôi môi xinh xắn kia.
Ác nữ cuối cùng.
Tam công chúa Iris Hysirion.
Cô ấy đang nhìn tôi.
‘Mình đã gây chú ý quá mức rồi sao?’
Biết được nội tình của Iris, tôi tránh ánh mắt của cô ấy.
Có lẽ cô ấy đang ở một vị trí có thể được coi là trùm cuối trong game.
‘Bây giờ chưa phải lúc để dính líu vào một cách hấp tấp.’
Khi tôi tránh ánh mắt, Iris đang nhìn tôi cũng quay đầu đi.
Có vẻ cô ấy chỉ quan tâm một chút do hành động đột ngột của tôi mà thôi
Vậy cũng ổn.
Tất nhiên, ánh mắt của Isabel vẫn không hề rời khỏi tôi.
‘Bà mẹ, run quá.’
Không biết sau này tôi có thể làm tốt không?
Nhưng trước mắt thì đây là một khởi đầu không thể hoàn hảo hơn được nữa.
***
Trong thế giới Demon Dungeon Academy Slayer, có tổng cộng 6 học viện.
Mục tiêu chung của 6 học viện này chính là đào tạo ra những ‘học viên’ có thể ngăn chặn mối đe dọa của thế giới được phong ấn trong Ma Cung dưới lòng đất.
‘Ác Tôn’.
‘Còn lý do tại sao lại phải nuôi dưỡng học viên thì đơn giản thôi.’
Không ai có thể vào được Ma Cung dưới lòng đất nếu quá 19 tuổi.
Đó là do lời nguyền mà Ác Tôn, chủ nhân Ma Cung, đã tạo ra.
‘Mà giờ nghĩ lại thì có vẻ như Ác Tôn là một kẻ tầm thường chuyên nhắm vào thanh thiếu niên nhỉ.’
Ác Tôn tỏa ra sức mạnh vượt qua phong ấn của Ma Cung dưới lòng đất để tạo ra ‘Sứ Đồ’.
Sứ Đồ khi mới được sinh ra thì vô cùng yếu ớt.
Nhưng trong môi trường của Ma Cung dưới lòng đất, chúng liên tục lặp lại quá trình biến thái và dần dần trở nên mạnh hơn.
Vào khoảnh khắc chúng hoàn thành quá trình biến thái đến mức có thể ra khỏi Ma Cung dưới lòng đất, chúng sẽ trở thành những con quái vật phi lý đến mức có thể giết sạch toàn bộ các anh hùng hàng đầu thế giới.
Và phải mất đúng 20 năm thì một Sứ Đồ trưởng thành hoàn toàn.
Sứ Đồ rất tham lam.
Để Sứ Đồ không còn ở lại Ma Cung sau khi đã trưởng thành hoàn toàn vì tham lam sức mạnh của Ác Tôn, khi hoàn thành 20 năm trưởng thành, chúng sẽ bị đẩy lên mặt đất theo quy tắc của Ma Cung ngay lập tức.
Đó là một cơ chế nhằm thúc đẩy Sứ Đồ, những kẻ phải sống bằng cách ăn sức mạnh của Ác Tôn, phải dốc toàn lực để giải trừ phong ấn của Ác Tôn. Tất cả là để chúng có thể tiếp tục nhận được sức mạnh từ Ác Tôn.
Quy tắc này cũng được áp dụng tương tự với con người.
Con người cũng thế, khi qua tuổi hai mươi, sẽ không thể vào được Ma Cung.
Như đã nói ở trên, Sứ Đồ yếu nhất là khi mới được sinh ra.
Và thế là mọi người đã quyết định sẽ gửi các thanh thiếu niên vào Ma Cung dưới lòng đất để tiêu diệt Sứ Đồ từ sớm.
6 học viện đã được thành lập như vậy đó.
Từ 16 đến 19 tuổi.
Đào tạo ra những học viên xuất sắc rồi gửi họ đến Ma Cung dưới lòng đất trong tổng cộng 3 năm.
Gia tộc của học viên có thành tích tốt trong Ma Cung sẽ được hưởng vinh quang lớn lao.
Các quốc gia cũng ca ngợi gia tộc đã sinh ra anh hùng.
Và gia tộc có anh hùng sẽ nhận được sự hỗ trợ toàn diện của quốc gia.
Do đó, về cơ bản thì học viện có tỷ lệ quý tộc khá cao.
Bởi có rất nhiều học viên quý tộc đổ xô đến với suy nghĩ sẽ làm rạng danh gia tộc mình.
Vì vinh quang của gia tộc.
Và để bảo vệ thế giới.
Rất nhiều học viên đã đến ghi danh vào học viện.
“Buổi học hôm nay đến đây thôi.”
Giáo sư Vega, người vừa kết thúc buổi học lý thuyết võ thuật, ngáp một cái thật dài rồi quay người.
Nhìn vẻ mặt kia thì có vẻ cô ấy lại định đi uống rượu rồi.
“À, sắp có trận đấu tập như thường lệ, nhớ đấy.”
Sau khi nói thêm một câu cuối cùng, Vega đi thẳng ra khỏi lớp.
Rầm!
Cùng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ bàn học phía dưới.
Bọn trẻ đã đoán trước được tình huống này, liếc nhìn nhau.
Nguồn gốc của tiếng động là Isabel Luna.
Isabel, bạn thuở nhỏ của Lucas.
Khuôn mặt cô bây giờ méo mó đến mức người ta có thể gọi là ác quỷ.
Isabel Luna, người chỉ chờ cho buổi học kết thúc, kẹp sách lý thuyết vào hông và bước đi.
Và hướng đi thì đương nhiên là về phía tôi rồi.
‘Sát khí đằng đằng.’
Mình có nên dọt lẹ không nhỉ?
Thành thật mà nói, luồng khí tỏa ra từ Isabel hung dữ đến mức tôi đã vội vàng nghĩ như thế.
Nhưng mà, tôi không thể chạy trốn được.
Tôi phải trở thành kẻ thù không đội trời chung của Isabel.
Ít nhất là cho đến khi tốt nghiệp học viện.
Hơn nữa, tôi chỉ đơn giản là muốn Isabel tiếp tục sống thôi.
Sau khi chơi phần Hồ điệp Hỏa quang vô số lần, tôi cũng đã có tình cảm sâu sắc với Isabel.
Cô là nữ chính của phần Hồ điệp Hỏa quang, nên việc cô chết đi đối với tôi cũng là một điều đau lòng.
“Hanon Irey.”
Giọng của Isabel vang lên.
Trong thế giới này, gọi cả tên và họ của một người là để nhấn mạnh người đó.
Tôi liếc nhìn Isabel rồi đẩy ghế đứng dậy.
“Có chuyện gì sao?”
“Về chuyện lúc nãy. Lời lăng mạ Lucas, và lăng mạ những người bạn đã ở bên Lucas. Hãy xin lỗi đi, ngay lập tức.”
Ánh mắt của bọn trẻ đổ dồn về phía này.
Những đứa trẻ lần đầu thấy sự tức giận của Isabel thì đầy lo lắng.
Nhưng cũng có người tỏ ra hứng thú.
Học viên chuyển trường vừa đến đã ném ra một quả bom.
Họ tò mò xem tên ma mới đó sẽ đối phó với ma cũ như thế nào.
Tôi lướt qua ánh mắt của bọn trẻ rồi quay lại nhìn Isabel.
“Xin lỗi đi.”
Tôi nói với vẻ mặt vô cảm.
“Đéo thích đấy.”
Đôi mắt của Isabel mở to, và người cô run lên vì giận dữ.
“Lucas và các bạn đã dốc toàn lực để đối đầu với Sứ Đồ! Bọn họ thì có lỗi gì chứ hả!”
“Ban nãy tôi nói rồi mà nhỉ? Họ đã làm tổn hại đến danh tiếng của Học viện Zerion.”
“Chỉ vì một chuyện như vậy thôi sao!”
“Chỉ?”
Tôi từ từ nhíu mày và tiến đến trước mặt Isabel.
Có lẽ vì tôi đang tỏ ra mạnh mẽ hơn những gì mình nghĩ, nên Isabel đã giật mình trong giây lát.
Tôi và Isabel gần như không có chênh lệch về chiều cao.
Mà nếu phải nói thì Isabel có cao hơn một chút.
Nhưng khí thế tỏa ra từ tôi khiến cho sự chênh lệch về chiều cao đó bỗng chốc trở nên vô nghĩa.
Tôi đã luyện tập vô số lần cho khoảnh khắc này.
Nếu tôi lùi bước ở đây, Isabel sẽ chết.
Thế nên, không có chuyện khí thế của tôi bị lép vế đâu.
“Chẳng lẽ cậu không biết danh tiếng của Học viện Zerion đã được xây dựng như thế nào sao?”
Tôi tiến thêm một bước và nhíu sâu đôi mày.
“Thế giới đang bị đe dọa bởi Ma Cung. Và mối đe dọa đó chủ yếu hướng đến thường dân hơn là quý tộc chúng ta.”
Nếu Isabel thiên về cảm tính, thì tôi sẽ dùng lý tính.
Phải đối đầu với cảm xúc bằng những lý lẽ đúng đắn.
“Khi thường dân cảm thấy bất an, hạt giống của sự bất an sẽ hướng đến quý tộc. Từ đó làm lung lay nền tảng của quốc gia, và rồi đến cả thế giới. Mục tiêu của quý tộc chúng ta là khuyến khích để họ có thể sống mà không cảm thấy bất an. Sáu học viện là biểu tượng để ngăn chặn sự bất an của thường dân. Và Zerion là học viện hàng đầu trong số đó.”
Trong suốt 20 năm qua, chưa từng có trường hợp học viên năm nhất nào chết ở Học viện Zerion.
Thế nên, sự việc lần này là một sự việc vô cùng hiếm có.
“Không phải ở học viện nào khác, mà là ở Học viện Zerion, nơi chỉ tập trung những học viên ưu tú nhất, lại xảy ra một sự việc đáng tiếc như thế. Cậu có hiểu ý nghĩa của điều đó là gì không hả, cậu có biết mình đang nói gì không hả?”
Ma Cung đã trở nên nguy hiểm hơn so với trước đây.
Có lẽ học viên không còn có thể ngăn chặn được Ma Cung nữa.
Thế giới không còn an toàn như xưa.
Mọi người có thể diễn giải câu truyện thành ra như vậy.
Tất nhiên, đó chỉ là phóng đại thôi.
Nhưng cảm giác bất an âm ỉ nảy sinh trong lòng những người dân đọc báo lại là sự thật không thể chối cãi.
Và cảm giác bất an là một tia lửa mà chúng ta không thể biết nó sẽ bay về đâu.
Dù chỉ là một tia lửa nhỏ, nhưng nếu nó bén vào rơm rạ, nó có thể bùng phát thành một đám cháy lớn.
Bởi vậy, Học viện Zerion phải luôn là bất bại và là chân lý.
Tuyệt đối không được để vị thể của Học viện Zerion có dấu hiệu lung lay.
“Lucas và những người bạn mà cậu nói đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.”
Isabel nhìn tôi với đôi mắt ngây dại.
Và ẩn sau đôi mắt đó là một sự căm ghét sâu sắc.
“...Có người đã chết đấy.”
Isabel cắn chặt môi. Trong mắt cô, những giọt nước mắt đã chực trào.
“Bạn của tôi đã chết đấy.”
Người bạn thuở nhỏ đã cùng nhau lớn lên của cô.
Người bạn thuở nhỏ đó của cô đã chết.
Đó hẳn là cảm giác như một nửa thế giới đã sụp đổ nhỉ.
“Vậy mà cậu lại bảo đó là một sai lầm sao?”
Những giọt nước mắt lớn bắt đầu rơi lã chã từ mắt Isabel.
“Tôi không thể chấp nhận một thế giới như vậy. Lucas đã không phạm sai lầm. Cậu ấy đã đối đầu với tất cả sức lực, và đã đánh bại Sứ Đồ.”
Isabel nói thế, và cô cũng tiến một bước về phía tôi.
Nhờ đó, cô và tôi đã thực sự nhìn chằm chằm vào nhau ở cự ly gần.
“Tôi nhất định sẽ khiến cậu phải thừa nhận Lucas và nói lời xin lỗi.”
“Xin lỗi trước nhé, vì chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu.”
Isabel, người có ý kiến đối lập với tôi, quay người và rời khỏi lớp học.
Khi cô đi ra ngoài, bầu không khí im lặng dần dần được giải tỏa.
“Isabel đáng sợ hơn mình nghĩ.”
“Không ngờ cậu ta cũng có thể nổi giận như thế.”
Trong khi có những đứa trẻ xì xào, một vài cô gái đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi vội vã đi theo Isabel.
“Isabel, đi cùng nào!”
“Rác rưởi.”
“Tên đó có phải là người không vậy?”
Trên đường đi, các cô gái nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ tột độ.
Hờ, nhóm đó đã ghét cay ghét đắng tôi rồi nhỉ?
Xem ra bọn họ sẽ đi nấu xói tôi một cách thậm tệ đây.
‘Cũng không sao hết. Mình cũng đã quen với việc bị ghét rồi.’
Tất nhiên, đó chỉ là lời nói dối thôi.
Làm sao con người có thể quen với việc bị ghét được chứ?
Nhưng tôi đã tự nhủ với lòng mình như thế.
Mà, ít nhất thì Isabel cũng sẽ cố gắng làm mọi thứ cho đến khi nhận được lời xin lỗi dành cho Lucas của tôi.
Và chỉ vậy thôi cũng là ngon nghẻ rồi.
Phía Isabel đã tạm thời được giải quyết ổn thoả.
Giờ thì đến việc cần làm tiếp theo thôi.
‘Hội phó năm ba, Long Nữ Tai Ương.’
Trùm cuối của màn 3 và là người phụ nữ mang trong mình Bad Ending ‘Cổ Long’ - một trong ba Bad Ending tồi tệ nhất.
Đã đến lúc đi gặp cô ấy rồi.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook