Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Bản Dịch)
-
Chapter 31: Lưu truyền thiên cổ
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Trương Hiền, Trương công tử ủng hộ Tử Vi cô nương, quyên tặng mười lượng bạc trắng."
"Lưu Phong, Lưu công tử ủng hộ Thái Y cô nương, quyên tặng hai mươi lượng bạc trắng."
"Vương Đại Phú, Vương công tử ủng hộ Mị Nhi cô nương, quyên tặng mười lượng bạc trắng..."
Theo từng cái tên Lưu ma ma đọc lên, các cô nương nha hoàn trên đài hoa đều vỗ tay, còn đám đông bên dưới cũng reo hò cổ vũ.
Vương Đại Phú nghe thấy tên mình, nhất thời có chút hối hận.
"Chết tiệt! Tên khốn Lưu Phong đó lại cho hai mươi lượng, biết thế ta cho hai mươi lăm lượng! Giơ bị tên đó đè đầu cưỡi cổ rồi!"
Lưu ma ma không đợi chấm điểm thơ từ mà đã bắt đầu đọc danh sách, tự nhiên là muốn lợi dụng lòng sĩ diện của những thư sinh này, khơi dậy lòng hiếu thắng của họ. Như vậy, nếu sau này tổ chức những hoạt động như thế nữa thì những người này có thể sẽ cắn răng cho thêm chút bạc.
"Lương Ngọc Thành, Lương công tử ủng hộ Tri Âm cô nương, quyên tặng hai mươi lượng bạc."
"Tô Biệt, Tô công tử ủng hộ Mị Nhi cô nương, quyên tặng mười một lượng bạc..."
"Chết tiệt!"
Vương Đại Phú đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, trừng mắt nhìn Tô Biệt ngồi đối diện: "Tô huynh, huynh không những lén ủng hộ Mị Nhi cô nương nhà ta mà còn cố tình cho nhiều hơn ta một lượng bạc! Quá đê tiện rồi!"
Tô Biệt cười ha hả.
Trương Dật Thiên bên cạnh cũng không nhịn được nói: "Vừa nãy không phải Tô huynh còn nói Mị Nhi cô nương quá tục, không xứng lên đài sao?"
Tô Biệt phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, nghiêm trang nói: "Tuy nói vậy nhưng cái eo cái mông của Mị Nhi cô nương ấy... hừ hừ, quả thực rất mê người."
"Đê tiện! Vô liêm sỉ! Kẻ tiểu nhân!"
Vương Đại Phú tức giận đập bàn, quát: "Tô huynh, nếu hôm nay huynh không bồi rượu xin lỗi ta, ta sẽ tuyệt giao với huynh!"
Tô Biệt cười ha hả, nâng chén rượu lên: "Ta ba chén, huynh một chén."
Vương Đại Phú đẩy bình rượu ra, hừ một tiếng: "Huynh một bình!"
Tô Biệt cầm bình rượu lên cân nhắc, cười sảng khoái: "Không vấn đề."
Vương Đại Phú vẫn chửi rủa om sòm, ánh mắt nhìn về phía đài, khi nghe thấy những người khác cũng quyên góp nhiều hơn hắn, lại bắt đầu mắng người khác.
"Chậc, tên Lưu Văn Thạc kia đắc ý cái gì, cố làm ra vẻ! Nhà nghèo đến nỗi sắp không đủ ăn, lần trước thê tử hắn còn phải ra ngoài vay gạo ăn, lúc này lại giả vờ hào phóng, quyên tặng mười lượng! Nếu thê tử hắn biết được, e rằng sẽ tức chết mất!"
Tô Biệt bình luận: "Hắn là vậy, sĩ diện, nghe nói tiền học phí hắn đi học ở thư viện là do thê tử hắn may vá quần áo cho người khác kiếm được."
Trương Dật Thiên bên cạnh ánh mắt lóe lên, lắc đầu cười lạnh: "Loại người như vậy, thà chết còn hơn."
Trên đài hoa, Lưu Cúc đã đọc xong danh sách.
Lúc này, mấy vị lão tiên sinh cũng đã xem xong một số bài thơ từ và đánh giá, chấm điểm.
Lưu Cúc nhận thơ từ trong tay nha hoàn, bắt đầu đọc từng bài một.
Khi bài thơ đầu tiên được đọc xong, mọi người đều vỗ tay khen ngợi.
"Bài thơ này của Trương huynh làm hay lắm, đáng được bảy điểm! Các vị hãy xem hai câu sau, không chỉ miêu tả dung nhan tuyệt sắc của Tử Vi cô nương, mà còn có cả tài thổi tiêu của Tử Vi cô nương..."
Những nho sinh này đều rất am hiểu về thơ từ, khi thấy tác phẩm hay, tự nhiên đều hào hứng thảo luận.
Vương Đại Phú và Tô Biệt cũng từng câu từng câu thảo luận.
Lạc Tử Quân thấy thời gian trôi qua đã lâu, càng thêm sốt ruột, lại vì buồn chán uống quá nhiều rượu, lúc này lại buồn tiểu.
"Ba vị huynh trưởng cứ từ từ thảo luận, tại hạ ra ngoài hít thở không khí."
Lạc Tử Quân đứng dậy, ra khỏi khoang thuyền.
Vương Đại Phú liếc nhìn bóng lưng hắn, khẽ nói: "Có phải Lạc lão đệ không biết làm thơ từ không? Cho nên thấy chúng ta thảo luận, cảm thấy vô vị?"
Trương Dật Thiên cũng nói: "Có lẽ hắn không giỏi lắm, vừa rồi mọi người bàn luận, hắn không nói một lời nào."
Tô Biệt lại cười lạnh một tiếng nói: "Lần này hai người các huynh thật sự nhìn nhầm rồi!"
"Ồ? Sao huynh lại nói vậy?"
Cùng lúc đó.
Lạc Tử Quân đi ra ngoài khoang thuyền, thấy xung quanh không có ai, du khách trên bờ và trên cầu Đoạn cũng đã sớm tản đi, bèn nhanh chóng cởi áo tháo đai, đứng ngoài lan can phóng uế.
"Hy vọng người Hứa Tiên gặp không phải là Bạch nương tử..."
Hắn đang thầm cầu nguyện, bỗng nghe thấy hai tiếng kêu "Á", quay đầu nhìn lại, lập tức ngây người.
Trong bóng tối không xa bên trái, có hai bóng người đang đứng đó, trợn tròn mắt, che miệng nhìn hắn.
Một người trong số đó, chải đầu theo kiểu nha hoàn, thân hình nhỏ nhắn, chính là nha hoàn vừa rồi nhìn thấy hắn đi vệ sinh; người còn lại mặc một chiếc váy dài màu hồng, thân hình mảnh mai uyển chuyển, mái tóc dài đen nhánh xõa sau lưng, trông yếu đuối nhưng lại không nhìn rõ dung nhan.
Lúc này, cả hai đều đứng trong góc tối, che miệng, đứng im không nhúc nhích như thể bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
"Xè xè xè..."
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook