Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Bản Dịch)
Chapter 32: Lưu truyền thiên cổ 2

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nước tiểu rơi xuống mặt hồ, trong đêm đen tĩnh lặng nghe càng rõ ràng.

Lạc Tử Quân xấu hổ muốn nhảy xuống hồ nhưng nhất thời lại không thể thu hồi ngay được, đành nhìn hai người, cắn răng nói: "Hai vị cô nương, có muốn cùng tiểu tiện không?"

"..."

Hai chủ tớ lại ngây người tại chỗ vài giây, bỗng cùng nhau quay người chạy vút vào trong khoang thuyền.

Đúng là tạo nghiệt!

Cuối cùng Lạc Tử Quân cũng giải quyết xong, buộc lại quần.

Hắn quyết định sau này sẽ không bao giờ đi vệ sinh bừa bãi, cũng không đến nơi quỷ quái này nữa!

Hắn nhanh chóng vào khoang thuyền!

Hắn không dám ở ngoài lâu.

"Lạc lão đệ, sao vậy? Bị chó đuổi à?"

Vương Đại Phú thấy hắn vội vã trở về, tò mò hỏi.

Lạc Tử Quân ngồi xuống, liếc hắn rồi nói: "Huynh mới bị chó đuổi!"

Xui xẻo thật, sao lại đen đủi đến thế!

Không gặp được Hứa Tiên lại còn chết nhục hai lần liên tiếp.

Xem ra, nơi này thật sự không hợp với hắn.

"Lạc lão đệ, hai câu đối ở tiệm thuốc kia, thật sự là do đệ nghĩ ra ư?"

Vương Đại Phú đột nhiên hỏi.

Lạc Tử Quân thất thần: "Hai câu nào?"

"Chính là hai câu: Mong rằng thế gian không có người bệnh, để thuốc trên giá phủ bụi..."

Trương Dật Thiên ở bên cạnh lên tiếng.

Lạc Tử Quân trực tiếp phủ nhận: "Không phải."

Hai người còn muốn hỏi tiếp thì xung quanh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay và reo hò phấn khích hơn.

"Hay! Hay lắm!"

Tô Biệt ở bên cạnh cũng vỗ tay, khen ngợi: "Hay quá, đáng được tám điểm!"

Mấy người tò mò, nhìn về phía đài hoa.

Một lão tiên sinh cầm trên tay một tờ giấy tuyên, vuốt râu cười nói: "Bài thơ từ của Lương công tử, ta đã cùng mọi người bàn luận rất lâu, đều cho rằng đây là một bài từ hay hiếm có nên mới cho điểm cao. Các vị hãy xem câu đầu này..."

"Từ huynh! Mau lại đây! Xem bài này!"

Đúng lúc này, mấy lão tiên sinh phía sau đột nhiên gọi hắn lại, vẻ mặt của mấy người đều rất kích động.

Từ Báo Hoài sửng sốt, vội vàng đi tới.

Hắn chưa từng thấy mấy vị bằng hữu này kích động như vậy, chẳng lẽ thật sự phát hiện ra bài thơ hay hơn.

"Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ..."

Khi hắn nhìn thấy câu đầu tiên, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng giật lấy, nín thở đọc tiếp.

Lúc này, trong một gian phòng phía sau.

Liễu Sơ Kiến và nha hoàn Bích Nhi đã khóa cửa, run rẩy trốn trong phòng, mặt đỏ bừng và hoảng sợ.

Vừa rồi, chủ tớ hai người do dự hồi lâu mới lấy hết can đảm bước ra khỏi cửa, định đi dọc hành lang bên ngoài khoang thuyền, rồi từ bên ngoài nhìn qua cửa sổ, lén nhìn vào trong khoang thuyền, tìm kiếm vị công tử tiểu tiện kia, nào ngờ hai người vừa bước ra khỏi cửa nhỏ đã nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng...

"Tiểu thư, tên kia có phải bị bệnh không vậy? Nô tỳ chỉ gặp hắn hai lần, sao lần nào cũng thấy hắn tiểu tiện? Hơn nữa còn luôn tiểu tiện ở những nơi như vậy..."

Bích Nhi cảm thấy cả người mình bất ổn, mắt cũng bẩn rồi, không rửa sạch được nữa.

Liễu Sơ Kiến mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch như nai con.

Người kia thật sự là... là...

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Tiếp theo, tiếng đẩy cửa vang lên.

"Rầm rầm rầm!"

Lưu Cúc thấy đẩy cửa không được, vội vàng gõ cửa, kích động nói ngoài cửa: "Sơ Kiến à, mau ra đây! Tin tốt! Tin tốt đây! Lần này con nổi tiếng rồi, một bước thành danh rồi!"

Giọng nói kích động của nàng run rẩy.

Khi nha hoàn Bích Nhi ra mở cửa, chỉ thấy nàng kích động đến mức mặt đỏ bừng, cả người như trẻ ra mười tuổi, vẻ mặt rạng rỡ nói: "Ôi chao! Bài thơ của con đã khiến mấy vị lão tiên sinh kia chấm cho con thêm hai mươi điểm! Những hai mươi điểm! Ngay cả những tú tài kia, sau khi nghe bài thơ của con cũng đều kích động vỗ bàn, nói phá lệ cho thêm hai mươi điểm chỉ ít chứ không nhiều! Ha ha ha, con một bước trở thành cô nương nổi tiếng nhất Thiên Tiên lâu chúng ta rồi!"

Không ngờ Liễu Sơ Kiến nghe tin này, không hề kích động theo mà lại có vẻ ngẩn ngơ.

Lưu Cúc vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, vừa âu yếm xoa xoa, vừa phấn khích nói: "Nữ nhi ngoan của ta ơi, bài thơ đó rốt cuộc là công tử nào viết? Nhanh nói cho ma ma biết! Ma ma sẽ đi dập đầu cảm tạ hắn! Con có biết mấy vị lão tiên sinh kia nói thế nào không? Họ nói rằng bài thơ đó vừa ra đời sẽ khiến tên tuổi của con sẽ lưu truyền thiên cổ! Tên Thiên Tiên lâu của ta cũng sẽ lưu truyền thiên cổ! Tên Lưu Cúc của ta cũng có thể lưu danh sử sách! Ôi chao, nghe mà lòng ta như nở hoa, run rẩy cả người, đến váy cũng ướt rồi, ha ha ha… Ôi chao, không được rồi, ta phải ra ngoài lan can tiểu tiện cái đã…"

Liễu Sơ Kiến: "…"

Bích Nhi: "…"

"Tuyệt vời!"

Trong đại sảnh, mọi người hào hứng bàn tán.

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương