Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Bản Dịch)
Chapter 34: Hứa Tiên bị thương 2

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tô Biệt cười nói: "Lưu ma ma yên tâm, mấy ngày nữa bọn ta sẽ đến, lúc đó nhớ giảm giá cho bọn ta."

Lưu ma ma cười nói: "Nhất định, nhất định."

Vương Đại Phú vội vàng nói: "Lưu ma ma, nếu tối mai bọn ta đến, nhớ giữ lại Mị Nhi cô nương."

Lưu ma ma cười tươi như hoa: "Vương công tử chẳng lẽ không biết, nha đầu Mị Nhi không thường tiếp khách. Tối nay nàng không chọn được hoa khôi, tức giận lắm, e rằng phải mất mấy ngày mới bình tĩnh lại được."

Vương Đại Phú đương nhiên biết nàng nói lời khách sáo, cười cười, không nói thêm gì nữa.

Các cô nương có tài có sắc của Thiên Tiên lâu đều rất thông minh, phần lớn thời gian đều tỏ ra kiêu kỳ, cố tình lạnh nhạt với khách, giữ vẻ bí ẩn, thỉnh thoảng mới gặp được một lần.

Nếu ngày nào cũng có thể gặp được các nàng, khách khứa chắc chắn sẽ nhanh chóng chán ngán, giá trị của các nàng cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Đương nhiên, nếu ngươi trả giá đủ cao, hoặc thân phận của ngươi đủ cao quý thì đó lại là chuyện khác.

"Phỉ phui! Cái thứ chó má không thường tiếp khách gì chứ! Nếu lão tử ném ra một trăm lượng, đảm bảo mụ ta sẽ hí hửng dâng nàng Mị Nhi ra ngay!"

Lên bờ, Vương Đại Phú khinh thường nói.

Tô Biệt cười nói: "May mà tối nay Mị Nhi không được chọn làm Hoa Ngâm, nếu được chọn, một trăm lượng của ngươi cũng không đủ đâu."

Trương Dật Thiên phụ họa: "Mụ tú bà toàn thế, thấy tiền thì mở mắt."

Mấy người vừa nói vừa rời khỏi Tây Hồ, đi về phía phố Tây Thành.

Lạc Tử Quân đi theo sau, âm thầm ghi nhớ đường đi.

Cùng lúc đó.

Tại cửa nhỏ của thuyền hoa có hai bóng người đang trốn ở đó, nhìn những bóng người trên bờ dần dần đi xa.

"Bích Nhi, lát nữa ngươi đi hỏi ma ma, tên của người đó là gì?"

"Tiểu thư, như vậy chẳng phải sẽ lộ tẩy ư?"

"Đúng rồi, không thể hỏi được... Vậy phải làm sao đây..."

"Tiểu thư, tên đó có vẻ không đứng đắn, thôi bỏ đi."

"Ta, ta không có ý gì khác, chỉ muốn biết... tên của hắn."

"Gọi hắn là... Tiểu Tiện công tử đi."

"... ta đánh ngươi bây giờ!"

"Hi hi..."

Vầng trăng tròn treo trên bầu trời đêm.

Tô Biệt dẫn ba người đi vào một con hẻm nhỏ.

Vương Đại Phú đột nhiên lên tiếng: "Các huynh đệ nói xem, có khi nào Hứa huynh lưu lại qua đêm ở chỗ hai nữ tử kia chưa về không?"

Lời vừa dứt, sắc mặt Lạc Tử Quân lập tức thay đổi.

Tô Biệt nói: "Ngay phía trước, chúng ta đến xem trước đã. Cho dù hắn chưa về thì thư đồng của hắn cũng đã về rồi, hỏi thư đồng là biết."

Bốn người nhanh chóng dừng lại trước cửa một ngôi nhà cũ.

Tô Biệt tiến lên nắm lấy chiếc vòng sắt gõ cửa.

Một lát sau, trong nhà truyền đến tiếng bước chân, cùng với giọng hỏi trong trẻo của một thiếu nữ: "Ai đó?"

Tô Biệt nói: "Tử Ngâm muội muội, là ta, Tô Biệt."

Cánh cửa "kẽo kẹt" mở ra.

Một thiếu nữ mặc trang phục màu đỏ thẫm xuất hiện sau cánh cửa, nàng có thân hình mảnh mai, dung mạo kiều diễm, đôi mắt đen láy linh động, tuổi còn trẻ nhưng thần sắc trên khuôn mặt lại có phần lạnh lùng.

Vương Đại Phú và Trương Dật Thiên đều sáng mắt lên.

Lạc Tử Quân thầm nghĩ: Đây hẳn là muội muội của Hứa Tiên.

Tô Biệt cười nói: "Tử Ngâm muội muội, Hứa huynh đã trở về chưa? Ban đầu bọn ta đã hẹn nhau cùng đi dự hội văn nhưng Hứa huynh có việc bận nên không đến được. Chúng ta sợ huynh ấy xảy ra chuyện nên mới đến thăm."

Hứa Tử Ngâm liếc nhìn ba người kia, thần sắc nhàn nhạt: "Huynh ấy đã trở về rồi."

Nghe vậy, Lạc Tử Quân lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Trở về là tốt rồi... trở về là tốt rồi...

Hứa Tử Ngâm lại nói: "Có điều huynh ấy bị thương, đang nằm trên giường nên tạm thời không thể tiếp khách, ngày mai cũng không thể đến thư viện được."

"Bị thương?"

Tô Biệt thay đổi sắc mặt, vội vàng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Hứa Tử Ngâm lộ ra vẻ chán ghét trong mắt, lại lạnh lùng liếc nhìn bốn người, mặt không biểu cảm nói: "Huynh ấy đưa hai nữ tử về nhà, ở nhà người ta lại lằng nhằng với họ, kết quả bị nam nhân của họ bắt gặp trong phòng, đánh cho một trận, lại phải đền hai mươi lượng bạc mới được thả về."

Ba người: "..."

Lạc Tử Quân: "..."

Tô Biệt há hốc mồm, còn muốn hỏi thêm thì Hứa Tử Ngâm đã đóng sầm cửa lại, lạnh lùng lẩm bẩm: "Ta đã sớm nói với huynh ấy rồi, đừng suốt ngày đi chơi bời với lũ bạn bè xấu, huynh ấy không nghe, đáng đời!"

Lũ bạn bè xấu bên ngoài cửa: "..."

"Đi thôi."

Tô Biệt không dám gõ cửa nữa, ngượng ngùng quay đầu bỏ đi.

Ba người vội vàng đi theo sau.

"Hứa huynh rõ ràng là trúng phải bẫy của người ta rồi."

Vương Đại Phú kinh nghiệm dày dặn, rất bình thản nói: "Hồi đó, ta đã trúng liên tiếp năm lần mới vỡ lẽ."

Lạc Tử Quân: "...... "

Vương Đại Phú lại nhỏ giọng nói: "Không ngờ muội muội của Hứa huynh lại xinh đẹp động lòng người như vậy, có phải là muội muội ruột không?"

Tô Biệt liếc hắn, cảnh cáo: "Huynh ngàn vạn lần đừng có ý đồ với tiểu cô nương nhà người ta, nàng là người luyện võ, một cước có thể đá bay đầu huynh đấy."

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương