Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
Chapter 126 - Quỷ Giới (Hồi 2)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Khoành khắc nhìn thấy đôi mắt của Lefanta Aegim, tôi như chết lặng trong giây lát.

 

‘Tại sao ông ta lại có đôi mắt như vậy?’

 

Cho đến nay tôi đã gặp đủ loại người. Tôi đã gặp một người có thể chia đôi một ngọn núi tuyết chỉ với một thanh kiếm. Tôi đã gặp một người có trái tim lạnh hơn cả bông huệ trắng. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người có đôi mắt giống người đàn ông trước mặt này.

 

Một tờ giấy trắng.

 

Không có cảm xúc—không có ký ức nào phản ánh trong đồng tử của ông ấy. Không có mảnh vỡ hay thậm chí một dấu vết nào.

 

“Ư…”

 

[Sáng Chóe cảm thấy xúc động trước cuộc hội ngộ sau một thời gian dài này!]

 

Nhận thấy tôi đang do dự không biết trả lời ra sao, Thánh Kiếm phản ứng.

 

[Tuy nhiên, Sáng Chóe vẫn không hiểu tại sao người chủ cũ lại phản bội cô. Cô ấy tự hỏi liệu mình có nên tức giận thay vì phấn khích thế này không!]

 

“…Cậu có một thanh kiếm độc đáo đấy.”

 

Lefanta Aegim nhìn xuống thắt lưng đeo kiếm của tôi. Thánh Kiếm rung lên, truyền đạt suy nghĩ của cô ấy một cách mãnh liệt. Ánh mắt bình thản của Lefanta Aegim ẩn chứa một chút tò mò.

 

“Đó có phải là một thanh kiếm ma thuật không? Hay có lẽ là một thanh kiếm bản ngã… Cậu nên che giấu sự thật rằng mình có nhiều vật phẩm độc đáo nhất có thể ở đây đấy, người lạ à. Có rất nhiều những kẻ như “linh cẩu” chỉ trực chờ để cướp lấy kỹ năng và trang bị của những người mới bước vào tầng 50 đấy.”

 

'Hả?'

 

Tôi đã nghi ngờ.

 

Thật kỳ lạ. Lefanta Aegim nói như thể đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy [Nữ thần hộ mệnh] vậy. Nếu chàng trai trẻ trước mặt tôi đây thực sự là Sát tinh giả, thì không thể nào ông ta lại không nhớ Thánh kiếm này là ai được chứ.

 

"Xin lỗi, nhưng ông không nhận ra thanh kiếm này sao?”

 

Tôi tháo Thánh Kiếm ra khỏi thắt lưng và đưa cho Lefanta Aegim xem. Khi tôi vừa mới rút nó ra khỏi vỏ một chút, một luồng sáng rực rỡ đã phát ra từ lưỡi kiếm.

 

“Ừm.”

 

Tuy nhiên.

 

Lefanta Aegim đối mặt với ánh sáng của Thánh Kiếm, hiện thân của Chòm sao từng giống như một phần cơ thể của ông ấy, và… cau mày, như thể ông thực sự không biết gì cả.

 

“Tôi không biết nó.”

 

Khuôn mặt như tượng tạc của ông ta nghiêng sang một bên.

 

“Có vẻ như món đồ đó có liên quan gì đó tới tôi. Nhưng tôi không nhớ… Không, sẽ thật vô lý nếu mong đợi tôi nhớ lại bất kỳ mối liên hệ nào mà tôi từng có.”

 

"Cái gì?"

 

Sau đó, Lefanta Aegim đã nói một điều mà tôi không ngờ tới.

 

“Tôi bị chứng mất trí nhớ. Lạ lùng thay, tôi không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra hơn một tuần trước.”

 

Vẻ mặt của người đàn ông vẫn điềm tĩnh như một mặt hồ phẳng lặng.

 


 

“Ở bãi đất hoang này nói chuyện nguy hiểm lắm. Theo tôi. Tôi có biết một quán rượu tương đối an toàn.”

 

Dứt lời, Lefanta Aegim dẫn tôi tới đó. Vì đây là lần đầu tiên tôi lên tầng 50 nên tôi ngoan ngoãn làm theo sự dẫn dắt của ông ấy.

 

“Ồ…”

 

"Nhìn kìa. Đó là Sát tinh giả.”

 

Chúng tôi đã chạm trán với một số Thợ săn trên đường đến quán rượu. Họ có lẽ là những Thợ săn vĩ đại nhất trong thế giới của mình. Nhưng ngay cả họ cũng lùi lại một bước và rùng mình khi nhìn thấy Sát tinh giả.

 

“Bây giờ tên điên đó định làm cái trò khỉ gì vậy…?”

 

“Liệu những con nhện từ Ma Tháp hôm nay có cư xử tốt không?”

 

“Suỵt. Tôi không muốn dính dáng đến hắn đâu…”

 

Không chỉ có các Thợ săn đang thì thầm.

 

['Người tìm kiếm sự thật đơn độc' thể hiện sự hứng thú đến sự tồn tại mà ngài ấy chưa từng thấy trước đây.]

 

['Con mắt sống trong mê cung' thể hiện sự cảnh giác với người bạn đồng hành của Sát tinh giả.]

 

['Chiến mã của Đồng bằng vĩnh cửu' nhận ra bạn.]

 

['Hoa sen phản chiếu trên mặt nước' đang quan sát bạn.]

 

Vô số chòm sao.

 

Cho đến nay tôi chưa gặp nhiều Chòm sao đến như vậy. Không Chòm sao nào liên lạc với tôi trừ khi họ là người cai trị một tầng. Nhưng mọi chuyện có vẻ khác ở tầng 50. Những chòm sao tôi chưa bao giờ nghe nói đến không ngần ngại tiết lộ sự hiện diện của họ.

 

"…Thật khó chịu."

 

Lefanta Aegim dường như cũng cảm nhận được tin nhắn của Chòm sao.

 

Ông ta lẩm bẩm, “Tất cả các người biến hết đi. Nếu một Chòm sao ở lại và tiếp tục làm phiền ta, thì bắt đầu từ hôm nay ta sẽ săn và giết tông đồ của kẻ đó đấy. Nếu muốn chiến tranh thì cứ rảnh rỗi như vậy đi. Đây là cảnh báo cuối cùng ta dành cho các người."

 

Khi Lefanta Aegim nói xong, các tin nhắn từ Chòm sao đột ngột dừng lại. Bầu không khí ngột ngạt xung quanh chúng tôi trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.

 

“Nó ồn ào hơn mọi khi. Hầy…”

 

Lefanta Aegim thở dài rồi nhìn tôi.

 

“Một số người trong số họ có vẻ quan tâm đến cậu. Người lạ, cậu đã làm gì với một Chòm sao nào à?

 

"Tôi đã giết chết một tông đồ của [Chiến mã của Đồng bằng vĩnh cửu].”

 

“…Tông đồ của Mahos?”

 

Giọng điệu của Lefanta Aegim thay đổi. Ông ta lấy ra một cuốn sổ cũ, đọc gì đó, rồi nhíu mày tỏ vẻ ngạc nhiên.

 

“Cậu có vẻ khá hơn vẻ ngoài của mình đó. Tất cả các tông đồ của Mahos đều rất thiện chiến, không hề có ngoại lệ. Họ còn có những phước lành rắc rối nữa. Chắc hẳn cậu đã gặp một đối thủ khó nhằn nhỉ… Làm sao cậu giết được hắn thế?”

 

“Tôi có vài điều muốn nói về chuyện đó.”

 

Chúng tôi bước vào quán rượu.

 

Quán rượu 'tương đối an toàn' mà Lefanta Aegim nói đến là một không gian ngoài trời. Không có bức tường nào bao quanh. Chỉ có một vài cái bàn và một quầy bar được đặt bên ngoài. Mọi phía đều là không gian mở, nhưng buồn cười thay, lại có một cánh cửa đứng riêng lẻ.

 

“…Đây là quán rượu an toàn mà ông nói à?”

 

“Tầm nhìn của cậu không bị chặn bởi những bức tường.”

 

Lefanta Aegim thẳng thắn giải thích giá trị của quán rượu.

 

“Bất cứ khi nào bị phục kích, cậu có thể lập tức bỏ chạy. Không có nguy cơ bị bao vây và mắc kẹt bên trong tòa nhà. Tuy nhiên, nó làm cho việc bắn súng dễ dàng hơn. Bartender, cho tôi một ly như thường lệ.”

 

“Này cũng vì lão cho nổ tung tòa nhà này nên giờ nó mới “thoáng đãng” như thế đấy, tên khốn…?”

 

Người phục vụ hói chửi thầm trong miệng. Lefanta Aegim ngồi vào bàn, chán nản.

 

"Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi không nhớ gì cả.”

 

“Này, chàng trai trẻ. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng đừng dính líu đến tên điên rồ đó. Hơn 600 thợ săn quanh đây đang cố giết hắn ta đấy. Nếu không muốn chết thì tránh xa hắn ra.”

 

Lefanta Aegim lại lấy cuốn sổ của mình ra.

 

“Chính xác thì có 1127 người. Tuy nhiên, chỉ có 3 Thợ săn thực sự có thể đe dọa tôi. Một trong số họ đã biến mất cách đây 154 năm và không còn tin tức gì kể từ đó. Về lý mà nói, thì cậu người lạ này sẽ an toàn hơn khi ở cạnh tôi đấy.”

 

“Đồ điên…”

 

Người pha chế với cái đầu hói trông có vẻ chán ngấy.

 

Dù thế nào đi nữa, có vẻ như Sát tinh giả nổi tiếng ở tầng 50 vì là một kẻ điên khùng.

 

“Vậy cậu muốn nói gì với tôi?”

 

“…Bây giờ biết ông bị mất trí nhớ như thế, tôi cũng phân vân không biết bắt đầu từ đâu.”

 

Tôi chậm rãi kể cho ông ta nghe chuyện đã xảy ra.

 

Đế quốc Aegim mà ông thành lập gần như đã bị diệt vong. Nguyên nhân của sự diệt vong đó có thể là do ông ta đã phong ấn [Nữ thần hộ mệnh], tạo cơ hội cho [Quỷ vương của cơn mưa mùa thu] sinh sôi nảy nở.

 

Vì hành động của ông ta, [Thiên Ma Ký Lục] đã bị phá hủy và [Chuyện tình ở học viện Sormwyn] cũng rơi vào bờ vực diệt vong…

 

Tôi đã kể cho ông ấy nghe mọi thứ.

 

“……”

 

Lefanta Aegim chăm chú lắng nghe câu chuyện của tôi trong khi uống thứ đồ uống màu đỏ bí ẩn. Bểu hiện của ông ấy vẫn như vậy suốt cả câu chuyện. Thỉnh thoảng, ông ấy lại lấy sổ tay ra và kiểm tra điều gì đó.

 

"…Tôi hiểu rồi."

 

Lefanta Aegim gật đầu.

 

“Tôi đã nghe câu chuyện của cậu. Và khi xác minh nó dựa trên nhật ký của tôi, tôi nghĩ phần lớn điều đó là sự thật.”

 

"Nhật ký?"

 

“Nó lưu giữ ký ức của tôi.”

 

Lefanta Aegim cho tôi xem cuốn sổ của ông ấy.

 

Bên trong có rất nhiều chữ viết nguệch ngoạc.

 

“Nó có thể trông giống như một cuốn sổ tay bình thường, nhưng nó là thánh tích của một Chòm sao tên là [Chú Cún Con Vĩ Đại]. Nó có vô số trang và chức năng tìm kiếm rất thuận tiện. Tôi viết ra những việc tôi làm hàng ngày. Nhờ đó mà tôi vẫn giữ được cái mạng này dù bị mất trí nhớ.”

 

“……”

 

“Đúng như cậu đã nói,” ông ta thẳng thừng, “trong này viết rằng trong quá khứ tôi đã xây dựng một quốc gia tên là Đế quốc Aegim.”

 

Ông ấy nói như thể đó là câu chuyện của người khác.

 

“Ở đó, tôi đã phong ấn Chòm sao [Nữ thần Hộ mệnh], người đã đồng hành cùng tôi suốt cuộc đời. [Thiên Ma Ký Lục] mà cậu nhắc đến giống với thế giới được ghi lại ở trang 236. Ở thế giới đó, tôi đã giết [Kim Long của Triều đại Lake]. Thế giới của [Chuyện tình ở học viện Sormwyn] tương tự như thế giới được ghi lại ở trang 3215.”

 

“……”

 

“Di vật vốn là một mảnh vỡ của nữ thần… Cậu nói Thanh kiếm Hy sinh đã được truyền lại phải không? Đúng là tôi đã ngủ với một người phụ nữ ở thế giới đó. Người phụ nữ mà cậu gặp, Raviel Evansia, đứa trẻ đó rất có thể là hậu duệ của tôi và cô ấy. Cậu bảo cô ấy có mái tóc bạch kim giống tôi phải không… Vậy thì chắc chắn rồi. Thật tò mò làm sao.”

 

Có gì đó…

 

“Có thể cậu đã biết về quá khứ của tôi nhờ kỹ năng như [Vạch trần quá khứ đen tối] hoặc [Nhà sử học].”

 

Có gì đó không đúng.

 

“Nhưng tôi không có quá khứ để đọc lại. Khả năng cậu đánh cắp và đọc được thánh tích này là không có. Bởi nó được viết bằng một dạng mật mã mà chỉ tôi biết. Vì vậy, người lạ ơi, tôi sẽ chấp nhận những gì cậu nói là sự thật.”

 

Tôi đến để buộc người đàn ông này phải chịu trách nhiệm về tội lỗi của mình.

 

Những nguyên tắc nhỏ nhen của ông ta đã khiến vô vàn người vô tội chịu tổn thương. Tôi sẵn sàng mạnh dạn chỉ ra vô số người mà ông ấy đã hy sinh vì những lý lẽ ích kỷ của bản thân mình.

 

Nhưng chuyện quái gì đây?

 

"Vì thế."

 

Làm sao tôi có thể bắt ông ta phải chịu trách nhiệm về điều mà ông ta thậm chí còn không nhớ?

 

“Câu muốn phần thưởng như thế nào?”

 

Cơn giận bùng lên trong lòng tôi.

 

“Phần thưởng gì cơ?”

 

“Phần thưởng cho việc chỉ ra lỗi lầm của tôi.”

 

“…Ông có biết mình đã làm gì sai không?”

 

“Tất nhiên,” Sát tinh giả nói. “Sai lầm của tôi có hai điều. Đầu tiên, tôi không nghĩ đến khả năng các Chòm sao mới sẽ được sinh ra nếu một Chòm sao biến mất trong một thế giới. Thứ hai, tôi đã bỏ qua sự thật rằng một Chòm sao chết có thể gây ra lời nguyền cho thế giới.”

 

Tôi…

 

“Chỉ thế thôi ư?”

 

“Tôi không có ý định để các Chòm sao khác xâm chiếm một thế giới sau cái chết của Chòm sao. Nhưng dù một chòm sao có cai trị bao nhiêu thế giới đi chăng nữa, tất cả đều kết thúc khi tôi giết kẻ đó. Việc giảm số lượng Chòm sao không phải là một sai lầm. Vì vậy, sai lầm của tôi chỉ bao gồm hai lỗi được đề cập trước đó.”

 

Nói xong, Sát tinh giả lấy ra một cây bút và viết gì đó vào sổ tay.

 

“Tôi đã ghi lại chúng. Tôi sẽ không phạm phải những sai lầm tương tự trong tương lai. Hãy cho tôi biết cậu muốn gì, để tôi có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với lời khuyên này.”

 

Lời khuyên.

 

Lòng biết ơn.

 

Ông ta nói vậy thật sao?!

 

“Những người dân sống ở vùng đất Lake đã biến thành cương thi và không thể chết thanh thản.”

 

Giật.

 

Thánh Kiếm, vốn đang lắng nghe cuộc trò chuyện của tôi trong bao, bỗng nhiên run rẩy.

 

Sự giận dữ xuất phát từ trái tim vang vọng trong giọng nói của tôi.

 

“Một trong số họ là một ông lão, ngay cả khi sắp chết, ông đã chôn cất mình trên một chiếc thuyền vì ông không muốn làm phiền người khác. Có một đứa trẻ đã chăm lo những người bạn đồng trang lứa của cô bé trong khi tất cả họ đều phải vật lộn để tồn tại.

 

“……”

 

“Mỗi người trong số họ đều gặp phải một cái chết khủng khiếp. Tôi hỏi ông, Sát tinh giả. Đối với ông, họ là gì?"

 

“Không là gì,” Lefanta Aegim nói. “Như tôi đã nói, đó là sai lầm của tôi khi không quan tâm đến hệ lụy phát sinh do cái chết của một chòm sao. Nhưng sai lầm vẫn xảy ra. Như tôi đã nói, điều duy nhất tôi có thể làm là trao phần thưởng cho người đã chỉ ra những sai lầm đó.”

 

“Ha.”

 

Hào quang đỏ thẫm xung quanh cơ thể tôi trở nên tối màu hơn.

 

“Vậy nếu tôi yêu cầu ông chết ở đây, ông có đồng ý không?”

 

“Phần thưởng đó, tôi không thể trao cho cậu được.”

 

Người đàn ông tóc bạch kim lắc đầu.

 

“Tôi có nghĩa vụ phải tiêu diệt tất cả các Chòm sao. Tôi không được dừng lại cho đến khi hoàn thành nghĩa vụ đó.”

 

Ông ta nghe giống một cỗ máy hơn là con người. Sáng Chóe run rẩy.

 

Tôi hỏi.

 

“Đó có vẻ là một nghĩa vụ lớn lao nhỉ. Tại sao ông lại gánh vác một nghĩa vụ như vậy?

 

"Tôi không thể trả lời cậu được."

 

“Tôi cũng đoán vậy mà. Tại sao? Ông nghĩ rằng tôi sẽ không hiểu được nghĩa vụ cao cả đó đúng không?

 

“Tôi cũng không thể trả lời điều đó.”

 

"Ồ dĩ nhiên rồi."

 

Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sát tinh giả.

 

“Vậy thì ít nhất ông có thể trả lời câu hỏi này được không? Tại sao ông lại sử dụng thánh tích của Chòm sao khi bản thân tuyên bố rằng ông phải tiêu diệt tất cả các Chòm sao? Lời nói của ông không phù hợp với hành động của ông một chút nào cả.”

 

“Tôi có thể trả lời điều đó. Tôi định phá hủy chúng sau khi tất cả các Chòm sao bị tiêu diệt.”

 

“Giờ ông đã biết rằng khi một Chòm sao của một thế giới chết đi, một Chòm sao khác có thể sẽ được sinh ra. Ông định tính sao về chuyện đó?”

 

“Tôi đã có ý tưởng cho vấn đề đó.”

 

"Đó là gì?"

 

"Tôi không thể nói được."

 

Sát tinh giả nhìn vào nhật ký của mình.

 

“Chúng ta đã đi quá xa về chủ đề này rồi. Hãy quay lại chủ đề chính.”

 

“Không. Đây mới là chủ đề chính đối với tôi.”

 

“Không phải với tôi. Hãy cho tôi biết cậu muốn phần thưởng gì.”

 

Phần thưởng.

 

“Tôi không thể chết như cậu đã yêu cầu được. Bởi vì sứ mệnh của tôi vẫn còn dang dở, nên tôi không thể trao cho cậu cái chết của tôi làm phần thưởng được.”

 

Phải chăng ông ấy đang đọc những dòng chữ trên trang đầu tiên của cuốn nhật ký của mình.

 

“Tôi cũng không thể bỏ cuộc. Nếu tôi từ bỏ sứ mệnh đó, tôi sẽ chẳng là gì cả”.

 

Trang đầu tiên mà ông viết trước khi mất hết ký ức.

 

“Vậy nên hãy nói cho tôi biết cậu còn muốn gì khác. Tôi sẽ trao nó cho cậu."

 

“……”

 

Phải.

 

Trên đời này có nhiều chuyện không thể giải quyết được bằng lời nói.

 

Tôi định với lấy con dao găm nhưng lại dừng tay giữa chừng. Thay vào đó, tôi lấy chiếc khăn tay mà tôi luôn để ở túi áo trước ngực trái ra. Tôi vội vùi mũi vào chiếc khăn tay mang mùi hương của Raviel.

 

Ừm.

 

“…Được rồi.”

 

Cơn giận của tôi lắng xuống.

 

Tôi thoáng nghĩ. Làm sao tôi có thể săn được Thợ săn trước mặt mình, một Thợ săn với sức mạnh mà thậm chí tôi còn không dám tưởng tượng?

 

Đầu óc tôi nhanh chóng nảy ra câu trả lời.

 

“Vậy thì tôi chỉ duy nhất một yêu cầu thôi.”

 

Rất đơn giản.

 

Đây không phải là lần đầu tiên tôi săn được một Thợ săn mạnh hơn mình.

 

"Đó là gì?"

 

“Khi tôi đang ở tầng 50, hãy giữ tôi an toàn dù có chuyện gì xảy ra.”

 

Tôi cất chiếc khăn tay đi.

 

“Tôi không chỉ yêu cầu ông bảo vệ mạng sống của tôi. Hãy bảo vệ hoàn toàn cơ thể và tâm trí của tôi khỏi bị tổn hại. Tất nhiên, lừa hoặc ép tôi ra khỏi tầng 50 đều bị cấm.”

 

“…Cậu đang yêu cầu tôi đích thân bảo vệ cậu sao?”

 

“Đại loại thế.”

 

Sát tinh giả chìm vào suy tư.

 

Ông chộp lấy một cây bút máy và gõ nhịp nhàng lên bàn.

 

“Tôi không biết cậu đang nghĩ gì. Từ câu chuyện tôi nghe được từ cậu, tôi có thể nói rằng cậu là một người rất chính trực. Không những vậy, cậu còn có sức mạnh và sự khéo léo. Lời đề nghị vừa rồi không phù hợp với tính cách của cậu.”

 

“À há. Ý ông là ông không thể chấp nhận yêu cầu của tôi à?”

 

Tôi cười khẩy.

 

“Ông không thể chết. Ông không thể từ bỏ cái gọi là “sứ mệnh” của mình. Và bây giờ, ông thậm chí không thể bảo vệ tôi ở tầng 50? Ông khá quá nhỉ. Vậy thì ông có thể trao cho cái gì?”

 

“…Tôi chỉ lo lắng về những cái bẫy ẩn giấu trong yêu cầu của cậu thôi.”

 

“Nếu có bẫy thì sao? Ông có vẻ tự tin vào khả năng của mình mà. Nếu thực sự có thì hãy vượt qua nó bằng thực lực của ông đi.”

 

“……”

 

Lefanta Aegim chăm chú nhìn vào cuốn nhật ký của mình.

 

“Được.”

 

Ông di chuyển chiếc bút máy của mình. Cào, cào. Từng dòng chữ bắt đầu xuất hiện trên một trang của cuốn nhật ký.

 

“Tôi sẽ viết đề xuất của cậu trên trang đầu tiên. Để cho đến khi tôi chết, đề xuất của cậu sẽ là logic thúc đẩy suy nghĩ và hành động của tôi ”

 

Được lắm.

 

Ông ta cắn câu rồi.

 

‘Kiếm Vương.’

 

Tôi nhìn lại Bae Hu-ryeong.

 

-Sao hử, Zombie?

 

‘Ông nói rằng mình đã đánh sập Tháp ma thuật 150 năm trước đúng chứ.’

 

Phông nền nổi bật ngay khi tôi ngã xuống nơi này.

 

Chỉ vào những ngọn tháp trải dài tới bầu trời xám xịt, Bae Hu-ryeong nói.

 

『Từng có sáu tòa tháp đấy?』

 

『Nhưng ta đã đánh sập một cái đó.』

 

『Nếu biết ta quay lại như một hồn ma thì chắc chúng sợ vãi cả linh hồn ra mất.』

 

Bae Hu-ryeong gật đầu.

 

-Đúng là ta đã làm vậy. Có rất nhiều điều trong cuộc sống ta nghĩ mình đã làm rất tốt và đánh sập một Ma Tháp nằm trong top 6 những điều tuyệt vời nhất mà ta đã làm.

 

‘Ông đã nói gì khi phá hủy nó thế? Ông có nhớ không?'

 

-Ồ. Dĩ nhiên! Ta nhớ từng chữ một luôn đấy.

 

Bae Hu-ryeong cười khúc khích.

 

-Thế nào hả, lũ khốn kiếp? Thỉnh thoảng các người cũng phải ra ngoài và “chạm tí cỏ(*)” chứ. Cứ ru rú trong mấy cái xó đó thì sống thể nào được. Thôi nào, hôm nay tâm trạng của ta khá tốt! Để ta “sửa sang” lại mấy cái xó đó cho các người nhé! Yên tâm ta không tính phí đâu hehehe.

 

(*) Touch some grass: Gu gồ để biết thêm thông tin chi tiết nhé =)))

 

Bae Hu-ryeong đột nhiên nghiêng đầu khi nhớ lại vinh quang trong quá khứ của mình.

 

-Nhưng sao vậy? Cậu định làm gì?

 

Tôi hướng ánh mắt về phía một ngọn tháp.

 

Phải.

 

Một cách bình thản.

 

-Hử? Ê? Kim Zombie?

 

Bae Hu-ryeong nói từ bên cạnh tôi.

 

-Ta đã bảo cậu đừng nhìn vào đó mà? Nếu cậu nhìn vào nó quá 23 giây thì chúng sẽ biết đấy. Trình cậu bây giờ không “xơi” được chúng đâu. Hay… không lẽ? Cậu định mượn tay chúng để giết Sát tinh giả à? Thôi đi. Cho dù là bọn chúng đi nữa thì chúng cũng không dại gì mà đi tấn công một kẻ mạnh mẽ như Sát tinh giả đâu. Làm vậy sẽ thiệt cho cả hai bên.

 

Tôi vẫn tiếp tục vào những ngọn tháp cao chót vót phía đằng xa.

 

- Ờ? Hả? Này, Kim Zombie! Mau nhìn đi chỗ khác ngay!!

 

Quá trễ rồi.

 

"Ah ah. Thử mic. Thử mic 1 2 3. Ai đang nhìn vậy?」

 

Truyền âm vang lên trong đầu tôi.

 

Đúng như Bae Hu-ryeong đã nói, ngọn tháp đã phát hiện ra sự hiện diện của tôi.

 

「Trông cậu giống như một đứa nhóc thậm chí còn chưa cởi áo sơ mi tân thủ của mình vậy. Tôi sẽ để cậu đi vì đây là lần đầu. Nếu cậu dự định ở lại thành phố này, đừng nhìn vào đây. Cậu có thể chết đấy. 」

 

Giọng nói đầy chán nản. Giọng nói nghe như một công chức rõ ràng không muốn làm việc.

 

「Ồ, cậu đang ở cùng với tên Sát tinh giả thần kinh à? Phì. Số cậu xui rồi. Tôi có nên giúp cậu không? Nếu cậu chấp nhận, tôi có thể lập tức thể gửi cho cậu một trục thư trốn thoát đổi lấy một hợp đồng nô lệ có thời hạn 30 năm.」

 

"Các người thế nào rồi?"

 

Tôi mở miệng.

 

“Lũ khốn nạn.”

 

"Ồ? Thằng khốn, mày có gan lắm đấy. Mày dám sủa…”

 

“Thỉnh thoảng các người cũng phải ra ngoài và “chạm tí cỏ” chứ. Con người sao có thể cứ ru rú trong mấy cái xó đó được.”

 

「……」

 

“Nào, hôm nay ta đang có tâm trạng tốt! Để ta “sửa sang” lại mấy cái xó đó miễn phí cho các người nhé. Hehe.”

 

Im lặng.

 

Một sự yên lặng tuyệt đối.

 

-Vãi cả.

 

Chỉ có Bae Hu-ryeong đang lẩm bẩm một cách như người mất hồn.

 

- Tên khốn điên khùng này.

 

Chính lúc đó.

 

Kiiiiiiiiiek!

 

Một âm thanh chói tai đồng loạt vang lên từ năm ngọn tháp. Giống như năm móng tay đang cào nát bầu trời. Vỡ vụn! Người phục vụ hói ngạc nhiên đánh rơi chiếc cốc thủy tinh. Các Thợ săn đi trên đường cũng bịt tai lại.

 

“C-chuyện gì?!”

 

“Chuyện gì đang xảy ra vậy…”

 

Và.

 

-Kiếếếmmm Vươơơng!!

 

Một giọng nói chói tai vang vọng trên bầu trời xám xịt.

 

-Ngươi đã trở lại rồi, Kiếm Vương! Ta biết một ngày nào đó ngươi sẽ quay lại mà! Ngay cả khi các chòm sao thông báo về cái chết của ngươi, bọn ta vẫn tin chắc rằng ngươi chưa thực sự chết, đồ khốn nạn! Ngươi đang chiễm hữu đứa trẻ đó sao? Chuyển sinh? Kệ đi! Dù sao điều đó cũng không quan trọng!

 

Mọi Thợ săn đều nhìn lên bầu trời, mất phương hướng.

 

-Bọn ta sẽ giết ngươi! Bọn ta sẽ giết chết ngươi! Chúng ta sẽ xé nát linh hồn của ngươi thành từng mảnh, phân tán nó khắp vũ trụ và ỉa vào nó! Giết hắn! Giết hắn!! Giết tên đó ngay lập tức! Hãy đuổi giết hắn xuống tận cùng địa ngục, danh tiếng và lịch sử của Ma Tháp đang bị đe dọa!

 

Hàng trăm, hàng nghìn, hàng chục nghìn cái bóng bay vút lên từ những ngọn tháp.

 

Ngồi trên cán chổi, chúng xếp hàng trong không khí.

 

"Nào."

 

Tôi quay lại nhìn Sát tinh giả.

 

Người đàn ông tóc bạch kim vẫn nhìn tôi với vẻ mặt thờ ơ như vậy.

 

“Ông đã hứa rồi phải không?”

 

“……”

 

“Xin hãy bảo vệ tôi.”

 

Một trận mưa sao băng rơi xuống từ trên bầu trời.

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương