Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
Chapter 129 (Tiếp) - Người đồng xứ (Hồi 2)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 129 - Phần 2

 

Tôi vận aura đỏ thẫm bằng tất cả sức lực.

 

“Chết tiệt! Một con rối ư? Như vậy thì ông ta khác đéo gì một cỗ máy đâu chứ?!”

 

“Trong trận chiến của tôi với Kiếm Vương, không có nhân chứng nào ngoại trừ một Chòm sao.”

 

Sát tinh giả nhìn tôi rồi lại nhìn cuốn nhật ký của ông ấy. Giá mà ông ấy chỉ nhìn thôi thì tốt. Bởi trong khi đó thì vô số những đòn tấn công không ngừng nghỉ đang giáng ập vào tôi. Tôi vận hết sức lực để tránh những đòn tấn công dồn dập của Sát tinh giả.

 

“Đó là bởi Kiếm Vương coi trận đấu tay đôi là thiêng liêng. Ông ấy gọi đó là một trận tỉ thí giữa võ giả. Tuy nhiên, có quá nhiều người đã chứng kiến cái chết này. Sẽ rất khó để loại bỏ tất cả các nhân chứng.”

 

- Lão già thần kinh khốn kiếp…

 

Tôi nghe thấy một giọng nói lơ đãng lẩm bẩm trên bầu trời xa xăm. Đó là giọng nói của Tháp Chủ Ma Tháp. Bất chấp điều đó, Sát tinh giả vẫn tiếp tục tính toán chuỗi hành động tiếp theo.

 

“Vì vậy, tôi sẽ đe dọa thay vì giết họ. Khiến họ nhìn cho kỹ, nghe cho rõ. Đối với những ai đang chống lại tôi, và cả những người có ý định chống đối tôi trong tương lai, tôi đã đạt được sự bất tử. Ngay cả khi các người giết tôi, tôi sẽ lại xuất hiện trước mặt các người một lần nữa.

 

-……

 

“Và với kẻ nào đã giết tôi, tôi thề sẽ giết kẻ đó bằng mọi giá. Nếu một nhóm hợp sức để giết tôi, tôi sẽ tiêu diệt cả nhóm đó.”

 

Bùm!

 

Tôi tránh được đòn tấn công của Sát tinh giả trong gang tấc. Đòn tấn công mà tôi tránh được không chém vào tôi mà là [xác chết của Sát tinh giả]. Xác chết bị cắt đứt ở thắt lưng chỉ trong một đòn. Thật điên rồ. Tên đó, Sát tinh giả, đã xé nát một cơ thể trông giống hệt hắn.

 

“Tuyên bố của tôi không chỉ là một lời đe dọa. Tôi sẽ giết cậu ở đây để chứng minh cho điều đó.”

 

Vẻ mặt ông ta vẫn vô cảm.

 

Như thể cơ thể của ông ta không có ý nghĩa gì với bản thân ông ta vậy.

 

“Nhất kích Cường hóa.”

 

Sát tinh giả lao vào tôi.

 

“Tôi từ bỏ tất cả vẻ đẹp của thế giới.”

 

'Ah.'

 

Tôi đã có ảo tưởng rằng thời gian đã dừng lại.

 

Nhất kích kiếm khí như xé toạc cả bầu trời và mặt đất lao về phía tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt Sát tinh giả. Chúng thờ ơ.

 

Một sự điên cuồng thuần túy.

 

Ánh mắt của người không sợ bất kỳ sự hy sinh hay cái giá nào ông phải trả để hành động theo những gì bản thân cho là đúng. Đúng, Bae Hu-ryeong nói đúng. Người đàn ông này là một thợ săn, một thợ săn giống như tôi.

 

'Đó là mình.'

 

Tôi than thở.

 

‘Đó là bản thân tôi nếu không gặp được Raviel—’

 

Nhìn chằm chằm vào cái chết sắp xảy ra của mình, trong khoảnh khắc đó, tôi đã từ bỏ việc phòng thủ. Tôi phớt lờ nó. Nhưng không phải để vứt bỏ mạng sống mình.

 

『Đừng bao giờ tự sát khi chưa có sự cho phép của em.』

 

『Đừng chết ngay cả khi cái chết đã ở ngay trước mắt anh.』

 

『Ngay cả khi cận kề cái chết, hãy vẫn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.』

 

Từ bỏ việc phòng thủ, tôi vung kiếm. Nếu không thể chặn được đòn tấn công dù thế nào đi nữa, thì dù phải chết tôi ít nhất cũng phải đánh trúng được một đòn. Đó chính là con người tôi. Và là lời hứa của tôi với Raviel.

 

Xoẹt!

 

Thanh kiếm của tôi va chạm với đòn tấn công của Sát tinh giả.

 

Lưỡi kiếm của tôi thành công xé nát cuốn nhật ký trong tay trái của Sát tinh giả.

 

“……”

 

Tôi nhìn thấy đôi lông mày bạch kim của Sát tinh giả co giật.

 

“——.”

 

Đòn đánh của ông ta đã xuyên qua tôi.

 

'Tôi thừa nhận.'

 

Tôi thổ huyết. Máu chảy ngược xuống cổ họng tôi. Tầm nhìn của tôi trở nên trắng xóa. Ngay cả khi cơ thể tôi sôi sục, tôi vẫn trừng mắt nhìn Sát tinh giả cho đến phút cuối cùng.

 

'Ông là một con quái vật. Ông mạnh hơn tôi, mạnh hơn rất nhiều. Ông cũng rất thận trọng, giống như tôi. Tuy nhiên, ông không phải là người duy nhất được trao cơ hội khác đâu, Lefanta Aegim.’

 

[Thủ thư trong góc thở dài.]

 

'Giết tôi đi. Tôi sẽ chết vì ông bây giờ. Giết tôi hết lần này đến lần khác. Hãy giết nhau đi! Để xem địa ngục của cậu hay của ông ta ai hơn ai. Và người cuối cùng còn sót lại sẽ là tôi. Cậu sai rồi!'

 

[Thủ thư trong góc vui mừng nhưng cũng thất vọng.]

 

Tôi sẽ đánh bại ông.

 

[Bạn đã chết.]

 

Cứ đợi đấy.

 

[Hiện tại, cấp bậc Thợ săn của bạn là Cấp B.]

 

[Do hiệu ứng của hình phạt khi lên cấp, thứ tự kích hoạt kỹ năng của bạn sẽ được thay đổi.]

 

Tôi chắc chắn sẽ, ông—-.

 

[Cảnh báo.]

 

[Đang tái hiện nỗi đau của kẻ đã giết bạn.]

 

[Dữ liệu cần thiết cho việc tái hiện hóa sẽ được trích xuất từ ​​ký ức của bạn.]

 

Màu trắng tôi nhìn thấy chuyển sang màu đỏ.

 

[Cấp độ của hình phạt là Cao.]

 

[Hình phạt là thế giới động vật.] 

 

Ý thức của tôi trôi đi.

 

Từ một thế giới xa xôi, như vượt qua cõi niết bàn, một giai điệu vang lên.

 

Đinh,

 

Dong,

 

Đinh,

 

Dong.

 

……

 

Một giai điệu nghe rất quen thuộc.

 

Đó là tiếng chuông mà tôi nghĩ mình đã nghe đâu đó cách đây lâu rồi.

 

‘Mình nghe thấy tiếng chuông này ở đâu… À? Ở đâu… Ở đâu vậy nhỉ?’

 

Tôi cố gắng mở mắt ra. Mí mắt tôi nặng như bị một thanh chì đè lên. Toàn thân tôi như bị ép chặt, tê dại. Chỉ có thể nghe thấy giai điệu không rõ ràng, tiếng chuông mơ hồ.

 

Đinh, dong, đinh, dong…

 

Và rồi, tôi nghe thấy một âm thanh khác vang lên.

 

-Đây là phòng phát thanh, toàn bộ học sinh còn lưu lại trường chú ý…

 

Trường?

 

-Ngoại trừ những học sinh sẽ tham gia buổi tự học buổi tối, các học sinh khác xin hãy lập tức ra về. Phòng phát thanh xin nhắc lại…

 

Ra về.

 

-Gần đây ghi nhận một số học sinh vẫn ở lại trường sau khi hết giờ. Các học sinh hiện nay ở trường nếu chưa đăng ký buổi tự học buổi tối xin hãy khẩn trương ra về.

 

Đinh, dong, đinh, dong…

 

Tiếng chuông lại vang lên, ngắt quãng giọng nói.

 

“……”

 

Cái quái gì thế này?

 

Tôi cố gắng thoát khỏi trạng thái tê liệt. Nhưng cố mẫy cũng chẳng ích gì, nên tôi tập trung toàn bộ ý thức của mình vào một điểm duy nhất. Tôi cảm thấy cơ thể mình co giật. Khi tôi đang cố gắng di chuyển các đầu ngón tay bằng cách tập trung hơn một chút, có thứ gì đó đập vào đầu tôi.

 

“Tiền bối, dậy đi! Chúng ta bị đuổi rồi kìa!”

 

Chỉ khi đó tôi mới có thể di chuyển, giống như vừa được giải phóng khỏi ma thuật trói buộc. Tôi thở ra một cách dữ dội, hít lấy hít để không khí. Dần dần, tôi lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể mình. Các giác quan quay trở lại. Đầu tiên là thính giác, rồi sau đó là thị giác.

 

“Aha—”

 

Bị thu hút bởi tiếng cười quen thuộc, tôi ngẩng đầu lên.

 

“Ngủ trên bàn là không tốt đâu! Làm vậy không tốt cho cột sống của anh của bạn và hơn hết là anh sẽ không một giấc ngủ ngon được. Em hiểu rằng anh đang học tập chăm chỉ để chuẩn bị cho kỳ kiểm tra giữa kỳ sắp tới, nhưng anh thực sự nên về nhà và ngủ một giấc đấy!

 

Thẩm vấn quan Dị giáo đang mỉm cười với tôi.

 

Tuy nhiên, có điều gì đó khác biệt.

 

“…Thẩm vấn quan Dị giáo?”

 

Thẩm vấn quan Dị giáo đang mặc đồng phục học sinh.

 

"Hả? Thẩm vấn quan Dị giáo?”

 

Anh nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt pha lẫn chút bối rối.

 

"Là ai vậy?"

 

“…không lẽ… là Kim Ti Tiểu Thư sao? Cô lại chiếm hữu Thẩm vấn quan Dị giáo sao?

 

“Chiếm hữu? À. Là mơ sao? Ahaha. tiền bối, anh đọc rất nhiều sách. Chắc hẳn anh đã có một giấc mơ thú vị!”

 

“……”

 

Tôi từ từ nhìn xung quanh.

 

Hai chúng tôi đang ở… trong thư viện. Nhưng không phải Thư viện vĩ đại của vạn vật mà là một nơi khiêm tốn hơn rất nhiều. Nếu Đại Thư viện là một lâu đài tráng lệ thì nơi đây giống như một cái cũi chật chội vậy.

 

Hướng mắt ra ngoài cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy sân trường rộng lớn.

 

“……”

 

Giống như một ngôi trường bình thường.

 

‘Kiếm Vương.’

 

Tôi lẩm bẩm trong đầu, cảm thấy miệng mình khô khốc.

 

‘Chúng ta gặp rắc rối rồi, Kiếm Vương. Cái này. Tôi nghĩ các hình phạt trở nên kỳ lạ khi cấp độ của tôi tăng lên. Trước đây, tôi nhìn thấy vết thương tinh thần như thể đang nhìn trộm trong một giấc mơ, nhưng giờ đây… Kiếm Vương?’

 

Không có phản hồi.

 

Tôi nhìn quanh lần nữa.

 

'Alô?'

 

Yên tĩnh.

 

'Này. Kiếm Vương.’

 

Im lặng.

 

“……”

 

Và rồi tôi nhận ra.

 

“Thôi nào, tiền bối. Anh mau về đi. Giờ này có lẽ hội trưởng hội học sinh đang đợi ở cổng trường đấy! Anh không thể làm cho bạn gái mình tức giận được! Em sẽ lo dọn đống sách nên tiền bối cứ đi trước đi!”

 

Tôi đã bước vào một giai đoạn mới.

 

Chấn thương tinh thần đang được tái hiện ở một cấp độ hoàn toàn khác so với trước đây.

 


 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương