Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
Chapter 130 - Người đồng xứ (Hồi 3)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Đi đi, tiền bối! Anh phải trân trọng mối quan hệ của mình chứ! Sẽ không hay ho gì nếu ngôi sao hàng đầu của bộ phim lãng mạn đã đi vào lịch sử của trường trung học Shinseo bắt bạn gái của mình phải chờ đợi đâu!”

 

Thẩm vấn quan Dị giáo đuổi tôi ra khỏi thư viện theo đúng nghĩa đen. Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi không biết phải trả lời thế nào.

 

Trong khi tôi đang đứng thẫn thờ thì cửa thư viện đóng sầm lại.

 

“Ờ…”

 

Ngôi trường rơi vào im lặng.

 

Sàn đá granit xám của hành lang trơn trượt. Khi ánh hoàng hôn phản chiếu lên nó, mặt sàn ánh lên màu đỏ sáng bóng. Không có ai đang đi trên hành lang ngoại trừ tôi. Chỉ có những tiếng gọi “Chuyền đây! Chuyền qua đây!" và tiếng học sinh đá bóng ở sân trường xa xa hiện hữu.

 

“Chuyện gì đang xảy ra thế này…?”

 

Tôi bước đi như đang mộng du.

 

『Giờ này có lẽ chủ tịch hội học sinh đang đợi anh ở cổng trường đấy!』

 

『Anh không thể chọc giận bạn gái mình được!』

 

Tôi chưa bao giờ học trung học. Tuy nhiên, tôi đã học cấp hai được khoảng hai năm. Tôi đã quen với cơ sở vật chất của trường học.

 

‘Trước tiên cứ đi đến cổng đã.’

 

Các cột và tường của hành lang được sơn màu xanh nhạt. Nó cũng không phải là sắc xanh gì đẹp đẽ mà chỉ là một sắc màu nhạt nhẽo. Ngay cả màu sắc giả tạo, dính dính cũng có vẻ quen thuộc.

 

'Cầu thang. Có một cầu thang gần đây thì phải. Ah. Thấy rồi…?'

 

Chính lúc đó. Khi tôi đến cầu thang, tôi cảm nhận sự hiện diện của một ai đó. Khi tôi nhìn lên—

 

Cầu thang dẫn lên sân thượng.

 

Một học sinh đang đứng ngay trước cánh cửa sắt.

 

“……?”

 

Cậu ta có một khổ người nhỏ, đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt không mở được. Có lẽ cậu ta đang nhìn vào dây xích và ổ khóa trên tay nắm cửa. Cậu ta dường như cũng nhận thấy sự hiện diện của tôi nên đã quay lại nhìn, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

 

Đó là khuôn mặt lần đầu tiên tôi nhìn thấy.

 

“……”

 

Cậu học sinh cúi đầu, rồi lặng lẽ bước xuống cầu thang ngang qua tôi.

 

Khi cậu ấy đi ngang qua tôi, tôi nhìn thấy chiếc cổ áo đồng phục của cậu. Cổ áo trắng lấm lem bụi bẩn. Nó có mùi quen thuộc với tôi. Đó là mùi của sự nghèo đói. Tất nhiên là tôi chỉ thoáng thấy thôi.

 

Cậu sinh viên biến mất ở cuối hành lang.

 

[Hãy cư xử đúng mực ♪]

 

[Sống vui vẻ ♪]

 

[Để trái tim ta được hạnh phúc ♪]

 

Một tấm áp phích với dòng chữ hào nhoáng được treo ở cầu thang nơi cậu học sinh vừa đứng. Lời bài hát thật vô nghĩa, không nói lên điều gì cả. Đây mà là bài hát á, có mà thất bại thì có.

 

Tấm áp phích thật gớm ghiếc.

 

Phông chữ và màu sắc của khẩu hiệu được bài trí theo phong cách dễ thương, như thể đang cố gắng hết sức để che giấu sự vô dụng của nó. Phải rất lâu sau tôi mới tỉnh lại.

 

"…Phải. Mình cũng nên rời đi thôi.”

 

Tôi tới cổng trường.

 

Một chiếc limousine màu đen đậu trước cổng.

 

“……”

 

Đợi một chút.

 

Hãy để tôi giải thích những gì tôi vừa thấy. Tôi đi xuống cầu thang bình thường và băng qua sân trường bình thường để đến nơi đáng lẽ phải là cổng trường bình thường.

 

Nhưng cái méo gì đây? Có một chiếc limousine màu đen cực kỳ sang chảnh mà thường chỉ có trong phim, đang đậu ngay trước cổng trường.

 

“Ừm. Hôm nay anh đến muộn một chút đấy nha.”

 

Và người thương của tôi đang đứng bên chiếc limousine.

 

“R-Raviel…?”

 

“Buổi tối đẹp nhỉ, Gongja,” tình yêu của tôi bình tĩnh nói.

 

“Giờ em được nhìn gương mặt của anh, hoàng hôn thậm chí còn đẹp hơn. Ánh hoàng hôn hẳn đã chuyển sang màu đỏ như muốn tô điểm cho màu má của anh.”

 

Trên sân có những học sinh vẫn chưa về nhà. Học sinh chơi trên sân bóng rổ, học sinh đi dạo một đoạn ngắn trước khi vào lớp tự học và học sinh đá bóng trên sân bóng. Tất cả họ đều dừng việc mình đang làm để nhìn về phía chúng tôi.

 

“Nhìn kìa. Tiền bối đó…”

 

“Ồ, đó là người đang hẹn hò với con gái của gia tộc tài phiệt…”

 

“Ghen tị quá…”

 

“Tỏ tình công khai tại lễ hội…”

 

Điều này thật điên rồ.

 

“Có chuyện gì vậy, Gongja? Biểu cảm ngốc nghếch cũng là một phần của nét quyến rũ của anh, nhưng bây giờ anh trông rất bối rối. Anh đã quyết định phát triển một loại kháng cáo mới sao?

 

“Raviel… Raviel, em xuất thân từ một gia tộc tài phiệt?”

 

Đầu tôi cảm thấy choáng váng. Chấn thương điên rồ này đang muốn cho tôi thấy điều gì chứ? Có phải là tặng tôi món quà Raviel mặc đồng phục học sinh không? Tôi có nên chụp ảnh không? Và bảo tồn nó mãi về sau? Có cách nào để đưa những bức ảnh chụp trong nỗi đau tái hiện trở lại hiện thực hay không?

 

“Anh nói gì nghe lạ vậy… Bạn trai em. Em sinh ra trong một gia tộc tài phiệt và tất nhiên vẫn sẽ tiếp tục là một thành viên của gia tộc tài phiệt rồi.”

 

Điều này thật điên rồ.

 

Raviel gọi tôi là bạn trai của cô ấy.

 

Cô ấy gọi tôi là bạn trai!

 

Phải làm gì đấy? Tôi có nên quay phim lại không? Ghi lại giọng nói của cô ấy? Tôi nên quay phim lại, phải không? Liệu khoa học và công nghệ của thời hiện đại có thể biến đoạn video được ghi lại trong một chấn thương được tái hiện trở thành hiện thực không? Các nhà khoa học đang làm gì vậy chứ? Tại sao họ lại lơ là nhiệm vụ của mình như vậy hả?

 

“R-Raviel. Xin lỗi, nhưng giờ em bao nhiêu tuổi vậy?

 

“…em là học sinh năm hai trường trung học Shinseo.”

 

"Còn anh?"

 

“Quản gia, hãy gọi bác sĩ tâm lý ngay bây giờ. Bạn trai tôi có vẻ đang mắc chứng mất trí nhớ nhẹ. Về câu trả lời cho câu hỏi này, tất nhiên là anh học cùng lớp với em rồi, bạn trai của em.”

 

“Ah, được gặp Raviel khi chúng ta còn học trung học… Có thể dành cả tuổi thanh xuân của mình cho Raviel. Gì đây? Đây là… chẳng phải đó là một phước lành quá lớn sao?

 

…? Tôi là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới…”

 

“Quản gia, hủy cuộc hẹn đi. Bạn trai tôi vẫn cư xử bình thường”.

 

Chúng tôi đã có khoảnh khắc lãng mạn ngắn ngủi trước cổng trường. Đó là một quãng thời gian hạnh phúc. Có những tiếng la hét trong sân trường, nhưng tôi không để tâm đến chúng. Dựa trên những gì Thẩm vấn quan Dị giáo nói, hai chúng tôi là một cặp chính thức ở trường.

 

“Ngay cả khi chúng ta tái sinh ở một thế giới khác, anh sẽ luôn yêu em, Raviel…”

 

“Em đã yêu anh từ kiếp trước và sẽ vẫn yêu anh dù là ở kiếp sau. Đối với em, tình yêu sẽ luôn được thay thế bằng ba âm tiết—Kim Gongja. Nhưng trước tiên chúng ta cần phải sống cho cuộc sống hiện tại đã. Lên xe đi. Em sẽ đưa anh về nhà.

 

Nhà.

 

Đối với tôi, nhà có nghĩa là trại trẻ mồ côi. Có phải Raviel đưa tôi đến trại trẻ mồ côi không? Không, [thế giới chấn thương] này rõ ràng khác với [thế giới bên ngoài] trong thực tế. Tôi chưa bao giờ học trung học. Tôi chưa bao giờ nghe nói đến một nơi tên là cao trung Shinseo.

 

Ngôi nhà của tôi ở đây sẽ như thế nào?

 

“Hôm qua nhà anh đã xảy ra chuyện lớn phải không?”

 

Raviel nói rồi bước vào trong xe limo. Nội thất chiếc limousine rất rộng rãi và thoải mái. Tuy nhiên, hai chúng tôi vẫn cố tình ngồi rúc vào nhau.

 

"Sao? Có chuyện gì lớn à?”

 

"Ồ. Anh không quan tâm đến nó sao? Chà, bạn trai em luôn ghét nói về anh ấy. Tất nhiên, em cũng ghét điều đó… Tuy nhiên, gia đình vẫn là gia đình. Bảo với bố mẹ anh họ không cần lo lắng vì em đã lo liệu rồi. Không, sẽ tốt hơn nếu em tự mình nói với họ.”

 

“……”

 

Tôi không biết cô ấy đang nói về điều gì. Tôi tưởng có chuyện gì đó đã xảy ra và Raviel đã che đậy nó. Nhưng những từ làm tôi rung động chính là từ [mẹ] và [bố].

 

'Bố mẹ tôi.'

 

Khi còn nhỏ, tôi đã gọi giám đốc trại trẻ mồ côi là bố tôi. Tôi cũng đã gọi một cô gái lớn tuổi hơn đến làm tình nguyện là mẹ tôi. Tuy nhiên, đó chỉ là do sự thiếu hiểu biết và nghịch ngợm của trẻ em mà thôi.

 

Cha mẹ mà Raviel đang nói đến… có lẽ không như vậy.

 

‘Ở thế giới này, tôi có một ngôi nhà, và tôi có cha mẹ.’

 

Tôi có chút bối rối.

 

‘Raviel đã cho tôi một người cha nuôi trong một ngày trong đám cưới, nhưng…’

 

Lúc đó tôi đã rất hạnh phúc. Tuy nhiên, đó là niềm hạnh phúc mà người tôi thương đã mang lại cho tôi, và nó sẽ biến mất nếu tôi đắm chìm trong đó.

 

Nhưng bây giờ, cha mẹ này của tôi là cha mẹ đã tồn tại và sẽ tiếp tục tồn tại như vậy.

 

‘Tôi thậm chí còn không biết phải cảm thấy thế nào…’

 

Chiếc limousine dừng lại. Qua cửa sổ, tôi nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ, tồi tàn dành cho một gia đình. Đó là một ngôi nhà cũ ở một khu phố cổ.

 

"Ồ."

 

Và trước cửa nhà là một người đàn ông trông thô kệch đang cầm chổi quét nhà.

 

"Con về rồi sao?"

 

Người đàn ông tóc dài cười toe toét.

 

“Kyaah. Được người yêu chở về tận nhà trên một chiếc limo luôn hử? Số con trai chúng ta có vẻ may mắn đấy nha. Tất cả là nhờ ngoại hình mà con được thừa hưởng từ ba đấy. Con nên tôn trọng ba mình đây, người đã khiến con luôn trông đẹp trai ngời ngời đây!

 

Đó chính là Kiếm Vương.

 

“……”

 

Tôi choáng váng.

 

“Ba có khỏe không, thưa ba?”

 

"Ồ. Làm ơn, đừng cúi đầu như thế. Cô gái trẻ, một tiểu thư đài các như cháu không nên cúi đầu trước một kẻ như tôi. Mà con trai tôi có thô lỗ với cháu không? Đứa trẻ này có trái tim nhân hậu, nhưng tính tình lại có chút gàn dở…”

 

“Không sao đâu ạ. Con tôn trọng tất cả những gì tạo nên con người của Gongja.”

 

“Hê. Làm thế nào mà mọi lời cháu nói đều ngọt ngào đến vậy? Này! Này! Kim Gongja, tiểu tử thối! Quỳ xuống và cúi đầu đi. Nếu con mà dám ngược đãi tiểu thư đây thì đừng trách ta đuổi con ra khỏi nhà đấy? Rõ chưa? Mày mà dám làm vậy thì ông già này sẽ xóa tên con khỏi cây gia phả của nhà chúng ta ngay lập tức đấy!

 

Raviel và Bae Hu-ryeong đang trò chuyện nồng nhiệt với nhau.

 

Cảnh tượng họ trò chuyện—nó tồn tại ở đây.

 

Tôi tí nữa thì bất tỉnh.

 

“Ừm.”

 

Raviel dễ dàng đỡ được tôi.

 

“Mà Gongja hôm nay cư xử khá kỳ lạ, thưa cha. Lúc trước anh ấy đã hỏi con anh ấy bao nhiêu tuổi.”

 

“Đứa trẻ đó luôn kỳ lạ mà. Khi thằng nhóc lên năm… À. Cháu có muốn ở lại ăn tối không? Hôm nay nhà ta đã nấu một bữa món sò huyết tuyệt vời.”

 

"Có ạ. Sao con lại từ chối khi được ba chồng tương lai mời chứ.”

 

“Cháu quả là một quý cô quyến rũ! Gongja, còn đứng đực ra đấy làm gì? Tại sao mày vẫn chưa quỳ? Hay muốn ông già này phải quỳ hộ mày hả?”

 

Chúng tôi đi vào trong.

 

“Mừng con về nhà, Gongja.”

 

Sư phụ đang ngồi trên ghế sofa đọc báo.

 

“Trường học hôm nay thế nào, con trai?”

 

“……”

 

Tôi ngất đi.

 

"Ô hô? Con thậm chí còn đưa bạn gái về nhà luôn sao. Chào mừng cháu, tiểu thư Ban Siah.”

 

“Xin hãy gọi con là Raviel, thưa mẹ. Con thích sử dụng tên nước ngoài của mình hơn.”

 

"Là vậy sao? Hừm, phong tục của giới trẻ ngày nay phức tạp nhỉ.”

 

Mẹ.

 

Mẹ.

 

M.

 

Ẹ.

 

“Em yêu, em còn chưa nhận ra sao? Gongja nhà mình thì lấy đâu ra đủ can đảm để mời cô ấy đến nhà chúng ta chứ? Chính anh đã mời cô ấy đấy. Anh đã dụ cô ấy bằng món ăn kèm sò ốc của mình.”

 

“À, tất nhiên rồi. Anh nói phải, anh yêu. Mong đợi một khía cạnh như vậy ở con trai chúng ta thật không giống em chút nào. Mà súp doenjang cũng đã sôi xong rồi, chúng ta hãy…”

 

Em yêu.

 

Anh yêu.

 

E-M Y-Ê-U

 

A-N-H Y-Ê-U

 

Emmm yêêêuuu?!

 

Annnh yêêêuuu á?!

 

-Tiếp tục đưa tin về ca sĩ nổi tiếng Yoo Sooha.

 

Giọng của phát thanh viên phát ra từ TV trong phòng khách.

 

-Trong vụ việc ngày hôm qua khiến nhiều người bàng hoàng, bức ảnh này cho thấy ca sĩ Yoo Sooha đang hành hung một người. Nhưng sáng nay có báo cáo nói rằng bức ảnh là của một người đàn ông được cắt ghép. Bất ngờ thay, đó lại là lời thú nhận của chính người tung video.

 

Tôi ngơ ngác nhìn màn hình tivi. Trên màn hình có ảnh ID của một người đàn ông đẹp trai với mái tóc đuôi ngựa dài.

 

-Người cung cấp thông tin nói: ‘Tôi đã báo cáo anh ta như một trò đùa, nhưng tôi không nghĩ chuyện này sẽ nổ ra. Tôi chân thành xin lỗi những người bị sốc và tổn thương vì hành động của tôi’…

 

Bức ảnh của Preta và Kim Ti cũng hiện lên trên màn hình. Cùng với đó, những bức ảnh của Hỏa Vương, Preta và Kim Ti được đặt cạnh nhau.

 

-Estel và Sylvia, các thành viên trong nhóm của anh ấy, đã từ chối đưa ra những tuyên bố chính thức.

 

Có một đoạn video các ca sĩ nhảy múa. Kim Ti hát khi Preta và Hỏa Vương nhảy múa.

 

-Tuy nhiên, buổi hòa nhạc trong 10 ngày tới đã bị hủy, các hoạt động của nhóm cũng có thể sẽ bị hoãn lại một thời gian.

 

Điều này thật điên rồ.

 

Điên vãi lòn luôn ý?

 

Bộ mình lên cơn rồi sao?!

 

Không phải chuyện này quá là điên rồ sao?!

 

“Ừm.”

 

Sư phụ khẽ gật đầu và đặt tờ báo xuống. Bà nhìn Raviel với ánh mắt trìu mến.

 

“Chúng ta có rất nhiều điều để nói trong bữa tối đây. Gongja, gọi anh trai con ra ăn cơm. Cơm nước cũng sẵn sàng rồi, nên mọi người hãy cùng ăn nhé. Cháu thấy được không, Raviel?”

 

"Tất nhiên rồi ạ."

 

Anh trai á? Tôi không chỉ có cha có mẹ mà còn có một người anh trai luôn á?

 

“Anh trai… anh ấy ở đâu?”

 

“Thằng bé đang ở trong phòng.”

 

Sư phụ quay đầu về phía một cánh cửa. Tôi cảm nhận được một nỗi sợ hãi không thể lay chuyển. Cha tôi là Kiếm Vương Bae Hu-ryeong. Mẹ là Sư phụ Thiên Ma. Vậy thì ai sẽ đóng vai anh trai tôi?

 

Kẹt.

 

Một cách cẩn thận và chậm rãi, tôi mở cửa.

 

"Huh?"

 

Một người đàn ông nằm trên giường, đang nhai khoai tây chiên. Anh ấy đang đọc một cuốn truyện tranh đi thuê bằng một tay. Nhìn thấy tôi, người đàn ông thản nhiên vẫy tay với bàn tay dính đầy khoai tây chiên.

 

"Lâu rồi không gặp. Chết tiệt, em trai. Mày thấy tin gì chưa? Hử? Hôm qua anh mày suýt nữa thì ăn shit đấy. À, thiệt tình luôn. Tao liên tục bị theo dõi nên bực mình và xảy ra tí xô xát nhưng bị bắt lại. Sự nghiệp ca sĩ của tao tí thì đi đời đấy.”

 

Đó chính là Hỏa Vương.

 

“……”

 

Tôi cạn lời.

 

“Tao mừng vì tên khốn đó đã mất bình tĩnh sáng nay. Phù, về lại bị mẹ mắng… Hả? Này? Mày có ổn không đấy? Sao mặt mày trông tái như hòn dái tao vậy. Kim Gongja? Này nhóc. Mày lên cơn à? Sao đột nhiên lại lắc lư thế này…”

 

"Chết đi!"

 

Tôi nhảy lên giường.

 

"Chết đi! Chết đi! Chết đi, tên điên!”

 

“T-thằng khốn này, mày điên rồi à? Này, bình tĩnh lại đi!”

 

“Mày nghĩ tao sẽ bình tĩnh lại khi mày vừa gọi Sư phụ là ‘Mẹ’ hả đồ khốn? Chết đi! Chết đi và tạ lỗi với Sư phụ tao đi!”

 

“Mày lảm nhảm gì thế… Không, chờ đã, chết tiệt? T-từ khi nào mà mày khỏe thế này… Hick, khư, kuugh!”

 

Tôi bóp cổ Yoo Sooha. Từ tận đáy lòng, cứ hãy chấp nhận rằng Bae Hu-ryeong được chọn vào vai cha tôi đi. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận nó trong thực tế, nhưng hãy bây giờ hãy cứ coi ông ấy đúng là cha tôi đi. Nhưng cái tên khốn này là anh em ruột thịt của tôi á? Tên khốn này, kẻ tâm thần này, là anh trai tôi á?

 

“Chết đi!!”

 

“M-Mẹ ơi!”

 

Yoo Sooha ho và hét lên.

 

“Gongja đánh con! Mẹ ơi!"

 

Tôi sắp phát điên mất thôi.

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương