Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
Chapter 131 - Vùng đất chết (1)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Con biết mình đã hành động quá phận, nhưng con đã tự mình xử lý chuyện của anh rể.”

 

Sau khi cuộc cãi vã chấm dứt, chúng tôi tập trung lại bàn ăn. Hỏa Vương có một chiếc Shiner. Còn tôi có một vết sưng nhô ra khỏi đầu. Sư phụ vừa đánh tôi vừa mắng tôi…

 

“Những sự cố này phải được dập tắt sớm hoặc chôn vùi ngay khi chúng xảy ra. Cách thứ hai thường được ưa chuộng hơn, nhưng thời điểm không phù hợp trong trường hợp này. Không có kịch tính chính trị nào xảy ra và buổi hòa nhạc của Anh rể đã được lên lịch vào 10 ngày sau đó.”

 

Raviel khéo léo dùng đũa gắp một con sò và đưa nó vào miệng. Vuốt ve, tách. Raviel đang dùng đũa ở đây.

 

Cảnh tượng này thực sự tồn tại.

 

'Đẹp quá.'

 

Oii, tôi thật biết ơn vì đôi đũa đã được phát minh ra. Đôi đũa có lẽ cũng rất biết ơn khi được Raviel sử dụng. Rõ ràng là như vậy rồi. Tuy nhiên, cái cách cô ấy gọi tên khốn Hỏa Vương đó là [Anh rể] khiến ruột gan tôi như đảo lộn hết cả lên.

 

"…Bạn trai em."

 

"Anh đây?"

 

“Đừng nhìn em với ánh mắt nóng rực như thế.”

 

Raviel nói như thể cô ấy đang gặp rắc rối.

 

“Quay đi. Hoặc cúi đầu xuống. Giờ em đang nói chuyện với ba mẹ anh đấy. Em không muốn làm điều gì đó đáng xấu hổ trước mặt ba mẹ anh đâu.”

 

“Được rồi…”

 

Tôi ngoan ngoãn cúi đầu xuống ăn… Cái gì? Món sò này. Nó thực sự rất ngon! Bae Hu-ryeong đã làm món này? Bae Hu-ryeong thực sự là một đầu bếp giỏi sao? Thế giới quan của tôi đang bị lung lay…

 

“À, nhưng làm ơn đừng nói ‘anh rể’. Gã đó đó không xứng đáng được em gọi như vậy, Raviel. Làm ơn cứ gọi hắn là “thằng chó” đi.”

 

“Này, tiểu tử thối. Mi đã trở thành một kẻ lập dị khi ta vắng nhà rồi phải không?”

 

“Ừm.”

 

Sư phụ từ từ nhấp một ngụm đồ uống.

 

“Thật sự có chút xấu hổ. Tiểu thư Raviel, tôi sẽ hiểu nếu cháu hành động thay mặt cho Gongja, nhưng như cháu biết đấy, mối quan hệ của Gongja và Sooha không tốt. Cháu có nhất thiết cần giúp Sooha bằng sức mạnh của gia đình mình không?

 

“Con không định làm vậy,” Raviel bình tĩnh nói. “Con chỉ muốn cho bố mẹ xem thôi.”

 

“Cho bọn ta xem? Ý cháu là gì?"

 

“Có lẽ hai người đang coi nhẹ mối tình của chúng con. Có thể hai người cho rằng đó chỉ là trò giải trí thoáng qua của tiểu thư quyền quý của một gia đình tài phiệt, tạo nên những kỷ niệm đẹp thời đi học và tích lũy kinh nghiệm sống. Dù có ý định tốt hay xấu, đó là cách hai người nhìn nhận chúng con.”

 

Giọng của Raviel vang vọng khắp phòng ăn.

 

“Nhưng con rất nghiêm túc. Con sẽ chân thành coi mọi người là gia đình mới của mình. Có một số người trong gia đình con phản đối sự lựa chọn bạn đời của tôi, nhưng con sẽ đập tan mọi sự phản kháng. Con xử lý sự việc này để cho ba mẹ thấy năng lực và quyết tâm của con.”

 

“……”

 

“Ba, mẹ. Xin hãy cho phép hai chúng con được kết hôn."

 

Sư phụ cười gượng.

 

“…Có vẻ như con trai ta đã quen được một đứa trẻ rất hào phóng. Ta thực sự biết ơn điều đó. Thật kỳ lạ khi thấy con trai ta được yêu thương như thế này, nhưng điều đó có nghĩa là việc nuôi dạy nó là xứng đáng”.

 

Sư phụ.

 

"Tuyệt vời. Vậy chúng ta là thông gia của một gia tộc tài phiệt à? Kyaah, con không phải làm ca sĩ nữa. Con chán ngấy rồi. Này, em dâu! Gần đây có một số ca sĩ tới Trung Quốc lưu diễn. Em có thể đưa nhóc nhạc của bọn anh đến…”

 

“Sooha. Nếu mày còn gây ra rắc rối gì nữa thì ông già mày đây sẽ xóa tên mày ra khỏi cây phả hệ đấy. Mối quan hệ cha mẹ và con cái của chúng ta cũng sẽ bị cắt đứt.”

 

"Huh?"

 

"KHÔNG. Thế không đủ. Hãy tìm người bị con hành hung và cúi đầu xin lỗi. Hãy quỳ xuống cho đến khi con được người ta tha thứ. Ta không chấp nhận một kẻ không biết chịu trách nhiệm cho những gì mình làm sai là con trai của mình.

 

“M-Mẹ?!”

 

Tôi lặng lẽ nhìn xuống bàn.

 

“……”

 

Một ngôi nhà.

 

Cha mẹ.

 

Những thứ tôi không có.

 

Raviel đã quay lại sau khi chính thức được phép cưới tôi. Chúng tôi đã định ngày tổ chức đám cưới. Bae Hu-ryeong cười lớn và nói, “Kuhaha! Ta cần phải may cho con trai mình một bộ vest thôi! Mọi chuyện đang diễn ra nhanh hơn rất nhiều so với dự tính đấy!”

 

“……”

 

Sư phụ và Bae Hu-ryeong từng là nhà văn. Sau khi Raviel trở về, ngôi nhà trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng động nhẹ nhàng của hai người vang lên trong phòng khách yên tĩnh.

 

Sư phụ viết bằng bút chì. Với một tách cà phê bên cạnh, Sư Phụ suy nghĩ rất lâu và thỉnh thoảng viết vài chữ vào bản thảo của bà. Bà nghiêng đầu chìm trong suy nghĩ.

 

Bae Hu-ryeong viết bằng máy đánh chữ. Tách tách. Tiếng gõ phím lặng lẽ tràn ngập căn phòng. Khi đánh, Bae Hu-ryeong cau mày, khuôn mặt giống một con rái cá biển đang giận dữ. Thi thoảng, ông ấy vào bếp và tự pha cho mình một ly cocktail.

 

“……”

 

Một thế giới yên tĩnh.

 

'Tại sao?'

 

Ngay cả khi đó là sáng hôm sau và tôi đang trên đường đến trường, tôi vẫn không thể suy nghĩ được gì cả.

 

‘Tại sao đây lại là chấn thương của Sát tinh giả?’

 

Những học sinh mặc đồng phục đi ngang qua tôi trên đường đến trường. Họ đều là những gương mặt tôi đã từng gặp ở đâu đó; bằng cách nào đó, tôi đã quen thuộc với họ.

 

“Chào buổi sáng, tiền bối!”

 

Trong số đó có những học sinh cúi đầu lễ phép ngay khi nhìn thấy tôi. Nút trên lỏng lẻo, quần quá chật, váy ngắn. Những học sinh trông có vẻ du côn cúi chào tôi.

 

"Tối qua anh ngủ ngon không?"

 

“…Tứ Ma Tôn?”

 

Họ không ai khác chính là thành viên của Ma Giáo.

 

Một học sinh cấp hai trông giống hệt Ma Tôn Wolyeong nghiêng đầu.

 

“Tứ Ma Tôn? Là ai vậy? Bọn em là Tứ Thiên Vương của trường trung học Shinseo mà tiền bối.”

 

"Sao cơ…"

 

Tứ Ma Tôn có phải là những chiến binh mạnh nhất ở trường học thế giới này không? Và tôi có phải là thủ lĩnh của họ ư? Vậy có nghĩa là tên du côn top đầu của trường này và chủ tịch hội học sinh, người xuất thân từ một gia tộc tài phiệt, đang hẹn hò sao.

 

Điều này thật điên rồ.

 

"Xin lỗi… nhưng tại sao mấy đứa lại đi khắp nơi hành động như những tên côn đồ vậy? Dừng lại đi. Thay vào đó hãy tập trung vào việc học. Không, không cần học cũng được. Làm ơn, giải tán cái băng đảng này đi.”

 

“Dạo này bọn em ổn mà! Tiền bối, không phải anh đã dặn chúng em phải kiềm chế bản thân khi anh hẹn hò với Nữ hoàng sao? Chúng em đã và vấn đang làm vậy đấy! Vì anh mà chúng em thậm chí không thể “chơi” với chân chạy việc của mình nữa!”

 

“Không phải thế, nhưng… thôi kệ. Tứ Thiên Vương phải không? Mấy người gọi Raviel là 'Nữ hoàng' á? Chuyện này thật điên rồ.”

 

“A-anh đừng nói chuyện lịch sự nữa, tiền bối! Đáng sợ quá!”

 

Mọi thứ tiếp tục khiến tôi phát điên khi tôi bước vào lớp học.

 

"Chú ý! Nghiêm chào thầy!”

 

Hắc Long chi Chủ là lớp trưởng lớp chúng tôi. Quần áo của cô ấy gọn gàng. Khí chất toát ra cho thấy cô ấy là một học sinh gương mẫu.

 

“Được rồi. Lớp trưởng, thu điện thoại các bạn đi.”

 

"Vâng!"

 

“Những người giấu điện thoại của mình. Nếu để thầy bắt được thì đừng trách đấy. Rõ chưa? Hử?"

 

Và Độc Xà chính là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi. Với vẻ ngoài không thể phân biệt được với giáo viên hay xã hội đen, Độc Xà xuất hiện phía sau bục giảng. Anh ta đang cầm một công tắc trong một tay.

 

“Mình phát điên mất thôi.”

 

Hắc Long chi Chủ đi vòng quanh lớp học với một chiếc hộp đựng đồ. Các học sinh có cả tự nguyện cả miễn cưỡng đưa điện thoại di động của họ vào. Và đây không phải là điện thoại thông minh mà là điện thoại gập, điện thoại trượt.

 

“……”

 

Và khi đến chỗ ngồi của tôi, Hắc Long chi Chủ chỉ đi ngang qua bàn tôi.

 

Im lặng, không nói một lời.

 

'Huh?'

 

Nhìn xung quanh, tôi là học sinh duy nhất được Hắc Long chi Chủ âm thầm đi qua. Bá tước (※Cô ấy là bạn cùng lớp!) và Thập Tự Nữ Chủ (※Cũng là bạn cùng lớp!) đều ngoan ngoãn giao nộp điện thoại.

 

“Ờ. Này… Lớp trưởng?”

 

Xưng hô thế này không quen chút nào. Hắc Long chi Chủ nghe thấy giọng nói của tôi và quay lại. Đôi mắt điềm tĩnh, dịu dàng của cô ấy quay lại nhìn tôi.

 

"…Gì vậy?"

 

“Cậu quên không lấy điện thoại của tôi. Đây."

 

Tôi đứng dậy và bỏ điện thoại di động vào hộp. Tôi cảm thấy rất khó chịu khi sử dụng ngôn ngữ thông thường với Hắc Long chi Chủ. Tôi không phải là người duy nhất cảm thấy không thoải mái. Hắc Long chi Chủ nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.

 

"…Đúng rồi. Yêu vào thì người khôn cũng hóa kẻ khù khờ mà.” 

 

"Huh?"

 

“Ừm, không có gì đâu. Quên đi."

 

Hắc Long Chủ nhẹ nhàng lắc đầu, đi tới hàng ghế đầu.

 

Trên bục giảng, Độc Xà đang cười khúc khích.

 

“He. thật không thể tin được lại có ngày Kim Gongja sẵn sàng giao nộp điện thoại di động của mình đấy. Mấy đứa thấy gì chưa! Các em không cần phải cằn nhằn hay trừng phạt thể xác để sửa chữa một ai đó. Yêu vào là con người ta sẽ tự thay đổi. Sau này lên đại học các em cũng nên tìm cho mình ai đó đi.”

 

Thập Tự Nữ Chủ giơ tay.

 

“Thưa thầy, Kim Gongja nói rằng cậu ấy sẽ vào Đại học Quốc gia Seoul. Cậu ấy còn rất nghiêm túc ạ.”

 

“Ồ, thật kỳ lạ. Cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy sẽ đến Oxford.”

 

Bá tước cười toe toét.

 

“Chủ tịch hội học sinh sắp đi du học. Tôi nghe nói cậu ấy sẽ theo cô ấy đến tận cùng trái đất ”.

 

"Tốt. Điều đó có nghĩa là trường an toàn của anh ấy là Đại học Quốc gia Seoul và trường tiếp cận của anh ấy là Oxford. Đúng như mong đợi của Kim Gongja. Đôi mắt của anh ấy ở một đẳng cấp khác với chúng ta…”

 

Các học sinh cười khúc khích. Thập Tự Nữ Chủ và Bá tước có lẽ là những người kiểm soát bầu không khí lớp học, và trong số đó, Bá tước nhếch mép cười.

 

“Chủ tịch, hãy cẩn thận. Cậu sẽ mất danh hiệu học sinh đứng đầu lớp đấy.”

 

“…Không cần can thiệp,” Hắc Long chi Chủ trả lời cộc lốc.

 

Tôi cảm thấy kỳ lạ vì dù họ mặc đồng phục học sinh nhưng họ đều là những gương mặt mà tôi nhận ra.

 

Không.

 

Không phải ai cũng vậy.

 

“……”

 

Hàng sau. Chỗ ngồi bên cửa sổ.

 

Cậu học sinh mà tôi bắt gặp ở cầu thang dẫn lên sân thượng ngày hôm qua đang ngồi ở đó. Cậu học sinh đó đang lặng lẽ viết gì đó vào sổ tay của mình.

 

‘’Cậu ấy học cùng lớp với mình.’

 

Gió thổi vào từ cửa sổ, làm những tấm rèm đung đưa.

 

Cơ thể của cậu ấy nhỏ nhắn đến mức có thể ẩn sau tấm rèm. Vì vậy, hình ảnh cậu học trò nhiều lần bị ẩn đi và hiện rõ giữa những tấm rèm. Tấm màn mỏng như một vách ngăn ngăn cách đứa trẻ với phần còn lại của lớp học.

 

"Ah. Xin chào tất cả mọi người…?"

 

Sau đó, có người bước vào lớp học.

 

“Tiết đầu tiên là môn toán…Phải không?”

 

"Vâng thưa thầy giáo."

 

“V-vậy tôi sẽ bắt đầu lớp học…”

 

Đó là Nhà giả kim.

 

‘Tôi thậm chí còn không ngạc nhiên nữa.’

 

Đúng vậy. Còn điều gì có thể làm tôi ngạc nhiên hơn nữa khi Tứ Ma Tôn trở thành Tứ Thiên Vương và Hỏa Vương trở thành anh trai tôi?

 

Hơn nữa, Preta và Kim Ti đã thành lập một nhóm nhạc với Hỏa Vương và hát cùng nhau. Nhà giả kim là giáo viên dạy toán của tôi? Điều đó chẳng là gì cả. Chắc chắn rồi, tại sao không…

 

Một ngày dường như trôi qua trong tích tắc.

 

“Là Gongja-hyung!

 

 

“Gongja-hyung! Chơi với tụi em đi!

 

Khi tôi rời khỏi căng tin vào giờ ăn trưa, một đám học sinh cấp hai vây quanh tôi. Tầng 10. Đó là những đứa trẻ tôi đã thấy trong trò chơi trốn tìm ở Hellfire Residence. (chap 15, nhớ lại lại thấy puồn :(( 

 

“……”

 

“Dạo này anh chỉ học với học thôi! Đến chơi với chúng em đi!"

 

“Chơi bóng đá nhé!”

 

Những đứa trẻ bị tra tấn đến chết dù chẳng hề làm gì sai trái đã trở thành học sinh cấp hai và đang nở nụ cười rạng rỡ.

 

Trong một khoảnh khắc, tôi không thể thở được.

 

“…Được rồi. Hãy chơi cùng nhau nào.:

 

Trong khuôn viên trường cấp 2, cấp 3 cạnh nhau, tôi chơi đùa cùng các em.

 

Một bác bảo vệ già đứng ở cổng trường. Đó là Namgung Un, Minh Chủ Võ Lâm Chính Phái.

 

Tôi học thể dục buổi chiều nên nhìn thấy các học sinh tiểu học tan học sau cổng trường. Họ là tông đồ của [Nhà truyền giáo về hạnh phúc vĩnh cửu]. Các học sinh tiểu học đi theo nhóm hai, nhóm ba, nắm tay nhau đi dưới tán cây bạch quả.

 

“……”

 

Tôi không biết.

 

Tôi thực sự không thể biết tại sao.

 

Tiết học cuối cùng của tôi đã kết thúc nhưng tôi chưa về nhà. Tôi ngồi trên chiếc ghế dài trong sân trường và ngơ ngác nhìn các học sinh ra về.

 

‘Mọi người đều còn sống.’

 

Ở thế giới này, Bae Hu-ryeong không phải là một hồn ma. Ông ấy còn sống. Tôi không thể tưởng tượng được ông ấy đang viết loại tiểu thuyết nào, nhưng… ông ấy vẫn còn sống và đang làm công việc là một nhà văn.

 

Sư phụ vẫn còn sống.

 

Những đứa trẻ trong dinh thự đều còn sống.

 

Tính cách của hắn vẫn là rác rưởi, nhưng Hỏa Vương cũng còn sống. Hắn sống như một đứa con hay than vãn với ba mẹ để rồi bị họ mắng mỏ. Preta. Kể cả Tơ Vàng.

 

Trong số những học sinh vừa rời khỏi trường đây có những gương mặt quen thuộc mà tôi từng tiếp xúc. Ví dụ như những Thợ săn đã tấn công Thủ thư và bị quái vật xúc tu ăn thịt. Ngay cả những Thợ săn mà tôi không biết tên cũng còn sống và họ đi ngang qua tôi trên đường về nhà.

 

‘Đây là vết thương của Lefanta Aegim ư?’

 

Đó chẳng phải là một cuộc sống nhẹ nhàng, dễ dàng sao?

 

Đó không phải là một công trình hạnh phúc sao?

 

Phần nào của thế giới này giống như địa ngục chứ?

 

“Anh đây rồi, bạn trai của em.”

 

Tôi quay đầu lại.

 

Raviel đang đứng đằng sau tôi, nở một nụ cười.

 

“Raviel…”

 

“Có vẻ như anh đang chìm trong suy tư nhỉ. Em lo có chuyện gì đó đã xảy ra vì anh không trả lời điện thoại. Thật không tốt khi khiến người yêu của mình phải lo lắng một cách không cần thiết đâu.”

 

"Ah."

 

Tôi vội vàng rút điện thoại ra và bật nó lên. Tôi đã quên bật lại khi lấy nó sau giờ học.

 

"Anh xin lỗi. Chuyện đó… anh chỉ hơi khó chịu thôi…”

 

“Điều gì đã làm trái tim bạn trai em phải trăn trở thế? Nếu có thể, 3k không muốn gì trên đời này có thể khiến trái tim anh rung động ngoài em.”

 

Tôi hơi nghiêng đầu lại. Raviel cúi đầu. Với lưng ghế ở giữa, nhịp thở chúng tôi hòa vào trong giây lát.

 

“Raviel.”

 

“Ừm.”

 

“Em có biết tên bố mẹ anh không?”

 

Raviel chớp mắt.

 

"Tất nhiên rồi."

 

“Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết được không?”

 

“Họ của mẹ là So, và tên thật của mẹ là Baekhyang.”

 

Và.

 

“Họ của bố anh là ■, và tên của ông ấy là ■■.”

 

“……”

 

Một âm thanh im lặng.

 

Khi Raviel nói tên Bae Hu-ryeong, giọng cô ấy bị tiếng ồn trắng át đi.

 

'Ah.'

 

Rõ ràng rồi.

 

Rốt cuộc thì tôi cũng không biết tên thật của Bae Hu-ryeong.

 

Nếu đây là một giấc mơ… tôi không thể biết thêm được điều gì đó mà tôi chưa biết.

 

'Tất nhiên rồi.'

 

Hôm nay. Trong giờ giải lao.

 

Tôi nhìn vào sổ điểm danh trên bục giảng trong lớp học.

 

Tôi muốn kiểm tra xem tên của Hắc Long chi Chủ hay Thập Tự Nữ Chủ có được viết trên đó không.

 

Tuy nhiên.

 

+

 

Danh sách học sinh tham dự:

 

Số 1. Kim Gongja.

 

Số 2. ■■■

 

Số 3. ■■

 

Số 4. ■■■

 

Số 5. ■■■

 

+

 

Không có cái tên nào khác được viết trên đó

 

Tôi cố gắng đoán mò, nhưng đành bất lực.

 

Giống như ai đó đã viết nguệch ngoạc nó bằng mực đen.

 

“…Raviel. Điều này nghe có vẻ kỳ lạ nhưng anh cảm thấy lo lắng. Raviel, em là tiểu thư của một gia tộc tài phiệt. Về mặt logic, không đời nào em có thể trải qua những ngày đi học với một người như anh ở một ngôi trường như thế này được.”

 

“Lời nói của anh cũng khiến em lo lắng đấy. Anh đang nói cái gì vậy?”

 

"Có lẽ. Có lẽ, tất cả chỉ là…”

 

Brrrr.

 

Điện thoại của tôi rung lên.

 

+

 

Một tin nhắn.

 

Người gửi: ■■

 

+

 

Cảm giác bất an đột nhiên ập tới.

 

“Xin lỗi em, Raviel. Chờ anh một lát thôi.”

 

Tôi mở điện thoại của mình ra.

 

Chẳng mấy chốc, các chữ cái xuất hiện trên màn hình.

 

So với điện thoại thông minh thì màn hình của nó trông thật chật chội.

 

+

 

Mày là kẻ đã giết tao.

 

Đừng quên.

 

Chính mày đã giết chết tao.

 

+

 

Toàn thân tôi cứng đờ.

 

Không khí dường như đóng băng.

 

Và rồi.

 

“Kyaaah!”

 

Một tiếng hét xé toạc sân trường.

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương