Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
Chapter 132 - Vùng đất chết (2)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 132: Vùng đất chết - Hồi 1

Phần 1


“Nhìn đằng kia đi! Đằng kia…"

 

“Ch-chúng ta phải làm gì đây? Tớ có nên gọi cho giáo viên không?”

 

Những học sinh đang tập trung tại sân trường chỉ tay lên sân thượng.

 

“Cậu ta đang cố làm gì vậy?”

 

"Không biết. Có vẻ như cậu ấy sắp nhảy…”

 

Một học sinh đang đứng trên mái nhà.

 

"Chúng ta phải làm sao đây?"

 

“Mẹ kiếp! Ai đó gọi thầy cô đi!”

 

"Đằng kia! Ở đó!"

 

Những học sinh đang chơi bóng đá. Những học sinh đang đi dạo. Kể cả những học sinh tan học muộn một chút. Những đứa trẻ rải rác xung quanh khuôn viên trường tụ tập thành từng đám. Đó là một hành vi mang tính bản năng. Chúng cảm thấy rằng bất cứ điều gì sắp sửa xảy ra thì đó cũng là điều chúng không thể tự mình giải quyết được.

 

"Cái này…!"

 

Một số người quyết định hành động nhanh chóng thay vì tụ tập xung quanh một cách vô nghĩa.

 

“Không hay rồi. Gongja! Hãy gọi 119. Nói cho họ biết tên trường của chúng tôi và một học sinh đang cố nhảy từ mái nhà xuống. Nhanh lên! Em sẽ lên mái nhà để ngăn cậu ta lại!”

 

Raviel không cử người đi gọi giáo viên. Thay vì tìm người khác chịu trách nhiệm, cô lại phản ứng khẩn trương trước tình huống này. Raviel vội vã chạy đến tòa nhà chính của trường mà không đợi phản hồi của tôi.

 

"Ah…"

 

Khi tôi nhìn thấy bóng lưng của Raviel, cơ thể đông cứng của tôi bắt đầu cử động. Đúng rồi. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng giờ không phải lúc để lảng tránh. Tôi vội bấm số trên điện thoại di động của mình. Một. Một…

 

Bộp!

 

Có thứ gì đó rơi xuống đất ngay trước khi tôi kịp bấm số chín. Lúc đầu tôi nghĩ học sinh đó đã nhảy xuống. Tuy nhiên, tiếng “Bộp!” đó quá bé so với cơ thể của một ai đó. Đó là một chiếc điện thoại di động. Chiếc điện thoại mà cậu học sinh trên sân thượng vừa ném xuống.

 

“……”

 

Tôi nhìn lên mái nhà trong khi nhấn số chín.

 

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

 

Đó là khuôn mặt tôi đã nhìn thấy trong lớp học. Cậu bé ngồi ở hàng ghế cuối cạnh cửa sổ, im lặng học bài một mình. Nhưng chỉ đến lúc này tôi mới cảm thấy mình đang nhìn rõ khuôn mặt đứa trẻ.

 

Đôi mắt của cậu có màu đen.

 

Hai má trắng bệch.

 

“——.”

 

Khóe miệng cậu ta nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

 

Chậm rãi, môi cậu ta cử động. Vẫn là một sự im lặng. Lời nói của cậu ta đã bị chôn vùi từ xa, nhưng tôi có thể đọc được chúng bằng cách nhìn vào môi cậu. Một từ mà tôi phải nhận ra, ngay cả khi tôi không muốn thừa nhận nó.

 

[Chết.]

 

Sau đó.

 

Những ngón tay gầy guộc buông khỏi hàng rào trên sân thượng. Cậu ta thả tay ra, và—

 

Gió thổi.

 

Người.

 

“■■■■■■■■!!”

 

Các học sinh hét lên. Thế giới trở nên đông đúc với tiếng ồn. “Cái  l■n gì vậy chứ!” Có người liên tục rên rỉ. “Aa■aa■aah!” Có người co giật, xé toạc tay áo đồng phục của người khác.

 

“Th■y cô! Ai gọi thầy c■ đi!” “Đ■t mẹ nó,” “Đây là ■!”

 

Ngay lập tức.

 

Trường học không còn là trường học nữa. Mọi thứ trở nên hỗn loạn. Sân trường trở thành sa mạc hoang vắng. Tòa nhà chính chẳng là gì ngoài một nhà tù khủng khiếp.

 

Lớp học trở thành một lò để giết mổ động vật hoặc một trang trại để nuôi dưỡng chúng. Các con vật luôn đói ngấu. Trong thế giới của những lò mổ và cũi sắt, con người chỉ tồn tại để trở thành một cái xác.

 

Đỏ.

 

Một người đã chết.

 

“……”

 

Tôi ngẩn người, nhìn xuống khuôn viên trường. Những viên gạch đã ướt đẫm màu đỏ của máu. Vết đỏ lan rộng hơn. Sợ vết đỏ sẽ làm bẩn chân mình, các học sinh lùi lại. Một số rút điện thoại di động ra. Tách! Một tiếng động máy móc vang lên.

 

"Ah."

 

Âm thanh đó làm cơ thể tôi chuyển động.

 

“Đừng làm vậy.”

 

Tôi đến chỗ các học sinh.

 

"Các người đang làm cái gì đấy? Không được chụp ảnh! Tôi đã bảo mấy người dừng lại mà!”

 

Các học sinh nao núng. Nhưng ngày càng có nhiều học sinh tụ tập lại. Bỏ lại quả bóng đá trên sa mạc, những bông hoa trên lối đi bộ và quay lưng lại với con đường về nhà, ngày càng có nhiều người tụ tập lại đây hơn.

 

“Dừng lại!”

 

Khi tôi chặn một bên thì bên khác lại lấy điện thoại di động ra.

 

“Tôi đã bảo cậu dừng lại! mà Mẹ kiếp, đừng làm thế!”

 

Một cảm xúc không thể gọi tên dâng lên trong cổ họng tôi. Tôi cảm thấy như mình sắp khóc. Sự tức giận. Khinh thường. Kinh tởm. Trong tòa nhà chính, tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn và tầng năm, các học sinh thò đầu ra trố mắt nhìn. Vô số khuôn mặt. Với vô số ánh mắt.

 

Họ nhìn.

 

"Dừng! Lại!"

 

Hoàng hôn đỏ rực.

 

"Chết tiệt."

 

Tại sao?

 

"ĐỪNG CHỤP ẢNH NỮA!"

 

Hàng trăm khuôn mặt đều vô cảm. Hắc Long chi Chủ nhìn qua đây từ tầng một. Từ cửa sổ tầng ba, khuôn mặt của Thẩm vấn quan Dị giáo ló ra. Thập Tự Nữ Chủ và Bá tước đang quan sát từ dưới sân. Những đứa trẻ của Hellfire Residence vây quanh tôi. Những giáo đồ đứng trên sân trường. Tách! Những tiếng bấm máy chụp hình liên tục vang lên.

 

+

 

Mày là kẻ đã giết tao.

 

Đừng quên.

 

Chính mày đã giết chết tao.

 

+

 

Tôi nhìn lên sân thượng.

 

“……”

 

Raviel nhìn xuống tôi.

 

“Nhưng, Gongja.”

 

Giọng nói của Raviel vọng xuống từ trên cao.

 

“Không phải anh là người đã giết cậu ta sao?”

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương