Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
Chapter 132 (Tiếp) - Vùng đất chết (2)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 132: Vùng đất chết - Hồi 2

Phần 2


 

Thế giới trở thành một vùng đất hoang.

 

Bầu trời chuyển mình sang một sắc đỏ hoàn toàn.

 

Giống như màu nước, sắc đỏ nhỏ giọt và thấm đẫm mặt đất.

 

Mọi người biến thành màu đỏ, và tầm nhìn của tôi cũng bị bao phủ bởi một màu đỏ.

 

“—Như các vị đã biết, đã có một chuyện tai tiếng xảy ra ở trường chúng tôi.”

 

Hiệu trưởng đang phát biểu trong khán phòng. Là Kiếm Thánh.

 

“Nhưng tôi tin vào các học sinh của trường cấp 2 và cấp 3 Shinseo…”

 

Đỏ.

 

“Cậu ta đã gửi loại tin nhắn đó sao. Bộ cậu ta thực sự điên rồi sao?”

 

Trong lớp học, các học sinh đang bàn tán xôn xao, trong đó có mặt cả Bá tước và Thập Tự Nữ Chủ.

 

"Đúng rồi. Nhìn lại thì cậu ấy luôn có một chút kỳ lạ.”

 

Một màu đỏ.

 

“Mặc kệ những người đang làm ầm ĩ về chuyện đó đi. Chúng chỉ là những anh hùng bàn phím thậm chí còn không bao giờ dám nhìn trộm ai đó nếu gặp được ở ngoài đời thôi. Hừm. Những kẻ như thế đáng ra phải bị chặt bớt một ngón tay.”

 

Ở nhà, ba tôi uống rượu whisky với khuôn mặt mỉm cười của Bae Hu-ryeong.

 

“Khà, thiệt tình luôn. Đôi khi trong cuộc sống, đã là một thằng con trai thì ăn đòn cũng chỉ là một chuyện bình thường. Vậy thì sao? Tại sao thằng nhãi đó lại chết vì một chuyện như thế chứ? Bộ nó thèm sự chú ý của dư luận đến vậy à? Này! Gọi Tứ Thiên Vương đi! Để anh đây dẫn tụi mày đi đâu đó giải trí nhé!”

 

Anh trai tôi quàng tay qua vai tôi với giọng nói vui vẻ của Hỏa Vương.

 

Đỏ.

 

“Đúng vậy, là giáo viên của các em, tôi cũng rất thất vọng. Tôi rất đau lòng, nhưng-”

 

Thầy giáo chủ nhiệm đang phát biểu trên bục giảng. Khuôn mặt của anh ta là của Độc Xà.

 

“—đây là thời điểm rất quan trọng đối với học sinh các em. Thời gian sẽ trôi đi khi các em bước sang năm thứ ba. Trên thực tế, người thắng và kẻ thua sẽ được quyết định vào năm thứ hai, chính là năm nay. Hãy suy nghĩ cẩn thận về những gì quan trọng đối với bản thân và xốc lại tinh thần.”

 

Các học sinh đồng thanh trả lời.

 

"Vâng thưa thầy."

 

Chỉ có lớp trưởng là cúi đầu không nói một lời.

 

Lớp trưởng đeo bộ mặt của Hắc Long chi Chủ.

 

Một bông hoa trắng được đặt trên bàn của đứa trẻ. Một ngày. Hai. Ba. Chưa đầy một tuần sau, chiếc bàn đã biến mất. Tôi không biết ai đã lấy nó đi.

 

Không một học sinh nào hỏi nó đã đi đâu.

 

Và không có chiếc bàn mới nào xuất hiện ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở hàng ghế sau.

 

“……”

 

Gió thổi làm tấm rèm tung bay.

 

Nhưng không có ai ngồi ở nơi cơn gió thổi vào.

 

[Chấn thương sẽ được lặp lại.]

 

Sau đó.

 

[Mức độ nghiêm trọng của hình phạt là rất cao.]

 

[Hình phạt là thế giới động vật.]

 

Đinh,

 

Dong,

 

Đing,

 

Dong.

 

Một giai điệu khốn khổ vang lên.

 

Có một tiếng ồn ẩn giấu trong âm thanh. Chuông tan học vang lên với âm thanh điện tử bắt chước âm thanh tự nhiên. Để che giấu sự thật rằng nó chỉ là một thứ được mô phỏng, giai điệu trở nên tràn đầy năng lượng và sống động hơn.

 

-Đây là phòng phát thanh, thông báo đến tất cả học sinh còn ở lại trên sân trường…

 

Một sự mô phỏng.

 

- Ngoài những học sinh sẽ tham gia tự học buổi tối, các học sinh khác xin hãy lập tức ra về. Phòng phát thanh xin nhắc lại…

 

Một cái gì đó đã thất bại.

 

-Gần đây, một số học sinh vẫn ở lại sân trường sau khi hết giờ tan trường. Các học sinh hiện nay ở trường nếu chưa đăng ký tự học buổi tối xin hãy khẩn trương ra về.

 

Cảm thấy trong ruột gan mình như đang quặn thắt, tôi mở mắt ra.

 

“Tiền bối, dậy đi! Chúng ta bị đuổi rồi kìa!”

 

“……”

 

"Ồ? Anh đã tỉnh rồi sao.”

 

Thẩm vấn quan Dị giáo đang cười rạng rỡ.

 

“Ngủ trên bàn là không tốt đâu! Làm vậy không tốt cho cột sống của anh của bạn và hơn hết là anh sẽ không một giấc ngủ ngon được. Em hiểu rằng anh đang học tập chăm chỉ để chuẩn bị cho kỳ kiểm tra giữa kỳ–!

 

Không đợi Thẩm vấn quan Dị giáo nói xong, tôi đứng bật dậy và lao ra khỏi thư viện. Tôi nghe thấy giọng của Thẩm vấn quan Dị giáo vang lên sau lưng tôi.

 

“Á, tiền bối! Anh không nên chạy trong hành lang!

 

Chạy dọc hành lang, tôi nghiến răng.

 

'Mình hiểu ra rồi.'

 

Tôi đã hiểu cảm giác bối rối này xuất phát từ đâu.

 

Đây chắc chắn là vết thương lòng của Sát tinh giả, Lefanta Aegim.

 

Chỉ là ký ức của tôi được đặt lên cơn ác mộng như [da] của Lefanta Aegim.

 

Vẫn là tình huống đó.

 

Cùng một dàn diễn viên.

 

Tuy nhiên, vẻ ngoài của họ là của những người trong cuộc đời tôi, không phải của những người mà Lefanta Aegim sẽ nhớ đến. Đó là lý do tại sao Hắc Long chi Chủ, Thập Tự Nữ Chủ và Bá tước trở thành học sinh. Sư phụ và Bae Hu-ryeong đã trở thành cha mẹ của tôi.

 

Còn với tôi.

 

‘Tôi là thủ phạm.’

 

Trong miệng tôi có vị máu.

 

‘Tôi là thủ phạm đã gây ra cơ sự này.’

 

Tôi đã trải qua nhiều tổn thương cho đến tận bây giờ, nhưng mỗi lần như vậy, tôi đều là một [người quan sát]. Tôi luôn cảm thấy mình là người quan sát ở góc nhìn thứ nhất. Nhưng vì cấp độ của tôi đã tăng lên nên hình phạt cũng tăng theo.

 

Ở đây, tôi sẽ tham gia vào vết thương.

 

Không chỉ tôi mà tất cả những ai mà tôi nhớ.

 

Ngoại trừ một người.

 

'Chết tiệt!'

 

Tôi dừng chân tại cầu thang.

 

[Hãy cư xử đúng mực ♪]

 

[Sống vui vẻ ♪]

 

[Để trái tim luôn hạnh phúc ♪]

 

Slogan khiến tôi thậm chí không thể cười được treo trên cầu thang. Đừng đùa với tôi. Tôi nói nghiêm túc đấy, đừng có đùa. Trong lòng thầm nguyền rủa, tôi nhìn lên cầu thang dẫn lên sân thượng.

 

Ở đó có người duy nhất mà tôi không nhớ đến trên thế giới này.

 

‘Sát tinh giả.’

 

Một khổ người nhỏ đập vào mắt tôi. Cậu học sinh nắm lấy cánh cửa sắt lắc tới lắc lui. Cạch. Cạch! Những sợi xích chắc chắn đến mức rất khó để nới lỏng chúng.

 

“Ha…Chìa khóa…”

 

Cậu sinh viên thở dài và quay lại. Vào lúc đó, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau. Trong thoáng chốc, cậu ấy nín thở, rồi cúi đầu lễ phép.

 

Cậu ấy đang cúi đầu chào tôi.

 

‘Tại sao mình không nhận ra điều đó sớm hơn chứ?’

 

Lẽ ra tôi phải biết có điều gì đó không ổn khi biết đứa trẻ đó là bạn cùng lớp của tôi. Không phải quá hiển nhiên sao?

 

Làm gì có ai lại cúi đầu chào bạn cùng lớp của mình chứ?

 

Nó đã sai.

 

“……”

 

Cậu học sinh chăm chú nhìn tôi rồi lặng lẽ bước đi. Khi cậu ấy cố gắng đi ngang qua tôi, tôi đã gọi cậu ấy lại.

 

"Đợi một chút."

 

"Dạ?"

 

Cậu học sinh nói một cách kính trọng như thể đó là điều đương nhiên. Cậu ấy không nhìn thẳng vào mắt tôi mà cẩn thận nhìn lên từ một góc độ.

 

Cổ họng tôi đau nhói.

 

“…Xin hãy cho tôi mượn điện thoại di động của cậu một lát.”

 

“……”

 

"Xin cậu."

 

Cậu học sinh ngoan ngoãn đưa điện thoại di động của mình ra. Cậu ấy đã im lặng một lúc, nhưng sự im lặng không phải là từ chối yêu cầu xem điện thoại của tôi. Đơn giản là do cậu ấy bối rối về việc tôi sử dụng ngôn ngữ lịch sự.

 

Tôi mở chiếc điện thoại di động không có mật khẩu.

 

+

 

Tin nhắn từ Không có sẵn: 47

 

+

 

Tôi mở từng tin nhắn một.

 

[Tôi thấy thật tội nghiệp cho các học sinh lớp dưới ở trường chúng ta 😭😭 Họ phải gọi anh là tiền bối, ■■. Anh đã bao giờ nghĩ về cảm giác của họ chưa? Nó không làm lương tâm của anh cắn rứt sao?]

 

[Này, cậu phớt lờ tôi đấy à?]

 

[Vãi! Cậu không bao giờ giặt đồng phục của mình á?!]

 

[■■… Thật bẩn thỉu. Làm sao cậu có thể còn bẩn hơn cả lão giáo viên dạy toán vậy? Haha]

 

[Cậu hạnh phúc đến mức có thể chết chỉ vì hôm qua tôi đã chào cậu ở hành lang à. Chẳng qua là tôi vừa thua trò oẳn tù tì nên mới bị ép làm vậy thôi? Đừng hiểu lầm 😭😭]

 

[■■ sống ở bãi rác. Giày đi trong nhà và đồng phục học sinh đều có thể tái chế được. Loại rác duy nhất không thể tái chế được là ■■.]

 

[Ông có mùi thật kinh khủng. Nghiêm túc đấy, cậu hôi quá.]

 

[Hẹn gặp lại sau giờ học.]

 

Chụp.

 

Tôi tắt điện thoại.

 

Tôi không thể đọc được nữa.

 

“……”

 

Tôi nhắm mắt lại và thở. Tôi thở ra và cố gắng bình tĩnh lại trong giây lát. Trong vết thương này, tôi không có con dao găm hay chiếc khăn tay mà Raviel tặng cho tôi. Tôi đã phải nỗ lực rất nhiều để xoa dịu cảm xúc của mình.

 

"Tại sao…"

 

Tôi đã nhìn vào [quá khứ của Sát tinh giả].

 

“Tại sao cậu lại mang điện thoại di động đó đến trường? Cậu có thể để nó ở nhà mà.”

 

Sau đó, cậu học sinh trả lời.

 

“…Tiền bối nói anh sẽ giết em nếu em không mang nó theo.”

 

Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng mình lạnh ngắt.

 

Đầu tôi trở nên choáng váng.

 

“Vậy cứ vứt nó đi là được mà. Tại sao cậu không vứt nó đi? Cậu có thể bảo rằng mình đã làm mất nó.

 

"Cái này."

 

Cậu học sinh trước mặt tôi.

 

Kẻ mà một ngày nào đó sẽ được gọi là Sát tinh giả đã mở miệng.

 

“Đó là chiếc điện thoại di động mà Gongja đã đưa cho em. Cái mà anh từng dùng…”

 

“……”

 

“Bởi vì gia đình em không có tiền… và anh đang trang trải phí. Vì vậy, nếu Gongja bảo em ra ngoài, em sẽ ra ngay. Vì mục đích đó. Anh nói nếu em làm mất nó, anh sẽ giết emi… ”

 

Tòa nhà trở thành một đống sắt tàn.

 

Tình bạn bắt chước tình bạn, tình yêu bắt chước tình yêu, một thứ vô nghĩa giả vờ có ý nghĩa, trang trại chăn nuôi được mô phỏng để trở nên giả vờ đặc biệt này– chỉ toàn ác ý.

 

“Em thực sự có thể vứt nó đi sao?”

 

Chỉ có ác ý là có thật.

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương