Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
-
Chapter 133
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 133: ■■. (Hồi 1)
Viện trưởng trại trẻ mồ côi nơi tôi lớn lên là một người đàn ông xa cách. Nói thế nào nhỉ, ông ấy không phải người xấu mà bảo là tốt cũng không phải.
Những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi lúc nào cũng phàn nàn về điều đó.
-Ông ấy hời hợt quá. Tất cả sinh nhật của chúng ta đều vào ngày 1 tháng 1 đấy?
-Đó là vì ông ấy không muốn phải tổ chức nhiều hơn một bữa tiệc sinh nhật chứ sao.
-Mà này tên tớ cũng phèn lắm. Kim Maengja.[1]
-Này, ít nhất tên họ của các cậu nghe còn được. Tên tớ là Kim Hanbija… Thà ông ấy đặt tên tớ là Han Bija còn hơn.[2]
Tôi cũng nghĩ như vậy. Ngay cả sau khi đã tiến vào Tháp, tôi vẫn nghĩ vậy.
Nhưng giờ sau khi đã gặp rất nhiều người—Kiếm Vương, Sư phụ, Raviel, và tiếp xúc với rất nhiều hoàn cảnh khác nhau, tôi chợt có suy nghĩ thế này.
-Sao Viện trưởng lại hành xử như thế?
Nghe thì có vẻ kỳ lạ, nhưng người đàn ông đó dường như luôn cảnh giác quá mức trước việc nói rằng ông ấy yêu chúng tôi.
-Viện trưởng, ông không yêu chúng cháu sao?
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Viện trưởng vào ngày tôi nhận được bộ đồng phục cấp hai cũ.
Viện trưởng tỏ vẻ nghiêm túc trước câu hỏi của tôi và nói rằng ông ấy sẽ trả lời tôi vào ngày mai. Ông ấy luôn trì hoãn việc trả lời những câu hỏi nghiêm túc và bảo chúng tôi đợi một ngày.
Ngày hôm sau đó, ông ấy đã trả lời.
-Hôm qua cháu đã hỏi ta tại sao ta không thể hiện tình yêu thương với các cháu nhiều hơn một chút.
-Vâng…
Một ngày trôi qua, tôi cảm thấy hơi có lỗi khi hỏi một câu hỏi như vậy. Tuy nhiên, Viện trưởng không hề quan tâm đến cảm giác tiếc nuối của tôi và bắt đầu đưa ra câu trả lời mà ông đã trăn trở từ hôm trước.
-Gongja. Con người ta thường hay giả vờ. Giả vờ là việc dễ nhất trên đời. Giả vờ mình thông minh, giả vờ mình mạnh mẽ, hoặc giả vờ thân thiện hoặc biết rõ về một điều gì đó… Cháu cũng tỏ ra như vậy với bạn bè mình phải không? Và ta, người đã đặt tên các cháu theo tên các nhà hiền triết, cũng không phải là ngoại lệ. Tất cả người lớn đều giả vờ.
Viện trưởng lấy tay xoa mặt.
-Mọi người đều đeo mặt nạ. Cháu không cần phải bỏ lớp mặt nạ đó ra, nhưng nếu quá quen, đến một lúc nào đó, cháu sẽ quên mất mình đang đeo mặt nạ. Nó làm cháu mất trí, khiến cháu vô tình đắm chìm vào cảm giác vốn dĩ chỉ là giả đó.
Viện trưởng nhìn chằm chằm vào tôi một cách nghiêm túc.
Ông ấy đang đánh giá phản ứng của tôi, xem liệu tôi có đang theo kịp những lời ông nói không.
-Hãy tưởng tượng như này. Nếu ta cáu kỉnh trước mặt các cháu, các cháu sẽ nghĩ gì?
-Uhh... Hôm nay ông gặp chuyện căng thẳng quá ạ...?
-Đúng rồi.
Viện trưởng nở một nụ cười cay đắng.
-Ta xin lỗi. Đôi khi ta cũng tức giận.
Ông ấy thường cáu kỉnh khoảng một tháng một lần.
-Dù sao đi nữa, điều quan trọng là đôi khi ta cảm thấy khó chịu với bọn trẻ các cháu, và cháu cũng biết rõ điều đó. Phải không? Ta là một người như vậy. Cháu biết ta mà.
Viện trưởng tiếp tục.
-Tuy nhiên, nếu lúc nào ta cũng yêu cháu thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu ta luôn nói với các cháu rằng ta yêu các cháu, mỉm cười và nói rằng các cháu là mục đích sống của đời ta, ôm hôn các cháu và nói rằng ta quý trọng các cháu hơn bất cứ điều gì khác trên đời? Điều gì sẽ xảy ra nếu một người như vậy bỗng dưng lại khó chịu với các cháu, giả sử như một năm một lần?
Viện trưởng lắc đầu.
-Các cháu sẽ nghĩ [Tại sao Viện trưởng lại giận chúng ta?]. Cháu sẽ không thể hiểu được vì cháu tin rằng ta yêu cháu nhất trên đời. [Nếu Viện trưởng yêu chúng ta nhất, tại sao ông ấy lại tức giận?]
-……
-Các cháu vẫn còn non trẻ. Vì vậy, đến cuối, các cháu sẽ đi đến câu trả lời đơn giản nhất. [À, chắc mình đã làm sai điều gì đó rồi.]
Viện trưởng có chút rùng mình.
-Gongja, dù ta chỉ mắng cháu một năm một lần thì mười năm cũng sẽ mười lần. Coi rằng cháu chỉ nhớ được một nửa số đó, vậy là năm. Những ký ức về năm lần này là quá đủ để ảnh hưởng đến tính cách của một người rồi.
Sau đó, Viện trưởng im lặng một lúc.
-Đừng.
Viện trưởng lẩm bẩm.
-Hãy nhớ ta như một người dễ cáu kỉnh và dễ bị căng thẳng. Hãy coi ta như một người còn không buồn tổ chức sinh nhật cho từng người các cháu. Đó là sự thật. Đừng tự trách mình. Cháu chưa làm gì sai cả. Đừng để bản thân cháu bị biến chất vì một kẻ như ta.
-……
-Rồi các cháu sẽ lớn lên và trở nên mạnh mẽ. Hãy mạnh mẽ nhất có thể.
Trong phòng Viện trưởng, có một tờ giấy khổ A4 in trên tường. Nằm ngay đối diện bàn Viện trưởng nên có cảm giác như nó là một phần của nền tường, giống như giấy dán tường hay hoa văn trên sàn nhà vậy.
Nhưng ngày hôm đó, tôi đặc biệt nhìn vào tờ giấy đó.
+
Tôi xin lấy danh dự của mình ra thề:
Để mọi người được sống như con người,
Dựa trên niềm tin vào phẩm giá con người và công bằng xã hội,
Tham gia với các cá nhân · gia đình · nhóm · tổ chức · cộng đồng · và toàn xã hội.
Tôi sẽ luôn đứng về phía những người bị thiệt thòi và đau khổ,
Bảo vệ quyền và lợi ích con người của họ,
Chống lại sự bất công và tham nhũng trong xã hội,
Đặt lợi ích chung lên trên lợi ích cá nhân.
Bằng cách tuân theo quy tắc đạo đức của nhân viên xã hội,
Tôi cam kết trở thành một nhân viên xã hội có đạo đức và trách nhiệm.
Với ý chí tự do của mình, tôi trịnh trọng tuyên thệ trên danh dự của mình.
+
Tôi nhìn Viện trưởng.
-……
Ông nhìn lên không trung như đang chìm đắm trong suy nghĩ.
Đôi mắt đen.
Đôi mắt ông ấy đã in sâu vào ký ức của tôi.
“Anh xin lỗi, Raviel. Hôm nay anh không thể về nhà với em được,” tôi nói khi đứng ở cổng trường.
“Ừm.”
Raviel nhìn tôi. Ánh mắt cô ấy từ từ nhìn xuống tay tôi.
Ở đó cũng có một bàn tay khác.
“……“
Đó là bàn tay của Sát tinh giả.
Tôi đã nắm lấy tay Sát tinh giả và kéo cậu ta đến tận đây. Cậu ấy không hỏi tại sao tôi lại nắm tay cậu ấy hay chúng tôi sẽ đi đâu.
Cậu ta chỉ ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
“…Bạn trai em đôi khi hành động rất kỳ quái. Cách anh hành động gần như là một điều bí ẩn. Em nghĩ khía cạnh đó của anh rất tuyệt vời,” Raviel thì thầm. "Hãy cứ làm những gì mà anh muốn. Hãy làm theo những gì trái tim anh mách bảo. Em có thể giúp gì cho anh không?”
“Không phải bây giờ, nhưng nếu anh cần giúp đỡ, anh sẽ nói với em ngay.”
"Em tin anh. Sẽ luôn là như vậy."
Raviel hôn lên trán tôi. Sau đó, không chút do dự, cô quay lại và bước vào chiếc limo của mình. Chiếc xe limousine được điều khiển bởi một quản gia trông giống như đại thị vệ, và họ nhanh chóng biến mất trên đường.
"Giờ thì."
Tôi quay lại nhìn Sát tinh giả.
"Đi nào."
“…Đi đâu ạ?”
“Tới nhà em.”
“……”
Sát tinh giả lần đầu tiên do dự. Cậu ấy có vẻ rùng mình, nhưng tôi vẫn kiên quyết. Đầu tiên, tôi sẽ đến thăm bố mẹ của Sát tinh giả và xin lỗi.
‘Mặc dù vậy, tôi không biết bắt đầu gỡ nút thắt này từ đâu.’
Tất nhiên, lời xin lỗi sẽ không chấm dứt được [chấn thương tâm lý]. Nó không thể được giải quyết dễ dàng như vậy. Khi độ khó tăng lên, dường như chấn thương tâm lý đã trở thành một giai đoạn mà tôi cần phải giải tỏa.
‘Bây giờ, mình sẽ làm những gì có thể, từng bước một.’
Giống như tôi luôn làm vậy.
Tuy nhiên, nỗ lực giải quyết tổn thương của tôi đã bị cản trở ngay từ đầu.
"…Đến rồi ạ."
Tôi không nói nên lời khi nhìn thấy [ngôi nhà] mà Sát tinh giả dẫn tôi đến.
Đó là một bãi rác.
Dưới chân núi có một bãi đất trống, trên đó lác đác có một vài cây thông. Bãi đất trống này hoạt động như một bãi rác nhỏ cho thành phố. Chai nhựa, xốp bẩn, giấy nhàu nát của các nhà dân đều được vứt bừa bãi ở đây.
Ở giữa có một cái lán.
[■■ sống ở bãi rác. Giày đi trong nhà và đồng phục học sinh đều là tái sử dụng mà có. Thứ duy nhất không thể tái chế được là ■■.]
Đầu tôi đau nhói.
Tôi nghĩ rằng đó chỉ là một tin nhắn ác ý.
Lũ khốn.
"Còn bố mẹ em thì sao? Họ có đang làm việc không?”
Căn lều quá lụp xụp để còn có thể gọi là một nơi trú ẩn. Bức tường không chạm tới mái nhà, để lộ ra những khoảng trống lớn nhỏ ở khắp nơi. Mái nhà được phủ bằng nhựa vinyl màu xám.
“Bố em thu thập và bán phế liệu.”
Rác nhựa bao quanh lán trại như một con hào. Những nhãn mác trên tấm nhựa xung quanh lán đã bị xé bỏ, không giống như những thùng rác khác xung quanh.
Chúng rất sạch sẽ.
Có lẽ vì thế mà chiếc lán trông như đang bồng bềnh trên bãi cát làm bằng nhựa trắng.
"Còn mẹ em thì sao?"
“Em không có mẹ.”
“……”
Được rồi.
“Cậu là bạn của ■■ sao?”
Chúng tôi đợi hai tiếng đồng hồ cho tới khi cha của Sát tinh giả trở về nhà. Ông ấy là một người đàn ông toát ra cái nghèo. Nhưng khi bắt gặp ông ấy, tôi có thể thấy ngay được. Rằng ông là một người bị cuộc sống đè bẹp nhiều hơn là vì nghèo đói.
Một căn phòng nhỏ.
Thi thoảng khi nhìn vào gương, tôi lại thấy mình của ngày đó.
"Không. Cháu không phải là bạn của cậu ấy.”
“Hửm…?”
Ông lão nhíu mày. Ông ấy trông quá già để có một đứa con đang học trung học.
Khuôn mặt của ông ấy giống với khuôn mặt của người lái thuyền già bị chấn thương mà tôi thấy trong [Thiên Ma Ký Lục].
“Cháu là người đã đánh và bắt nạt cậu bé này.”
“Ừm…?”
Ông lão ngơ ngác chớp mắt.
“……”
Tôi nhận ra điều đó một phút sau khi bắt đầu nói chuyện với ông ấy.
'Muộn rồi.'
Đã quá muộn rồi.
Ông lão trước mặt đã quá kiệt sức. Trái tim ông ấy đã không còn chút nhiệt khí nào nữa rồi. Ông ấy khác với tôi khi tôi còn sống trong căn phòng nhỏ. Đó là sự khác biệt giữa tôi hồi đó và người đàn ông này.
Tôi không biết sự khác biệt này đến từ đâu.
“Đây là bằng chứng. Nếu bác nhìn vào điện thoại di động, bác sẽ thấy những tin nhắn văn bản. Hãy xem cái này…”
Chỉ có một điều mà tôi chắc chắn.
Người đàn ông này đã không còn đủ khả năng để chịu trách nhiệm về Sát tinh giả nữa.
“Ừm.”
Tôi cho ông ấy xem mọi thứ tôi có thể ngay lập tức. Sau khi nhìn thấy địa ngục mà con mình đã phải chịu đựng, ông lão chỉ nhắm mắt lại, rồi lại chậm rãi mở ra. Cứ chớp mắt như vậy vài lần.
"Tôi hiểu rồi…"
Tất cả những gì ông ấy làm là nhìn tôi.
Khi tôi nói xong, ông cũng dừng những câu trả lời và đồng ý buồn tẻ của mình lại. Có cảm giác như cuộc trò chuyện đã kết thúc. Ông ấy chỉ chờ xem tôi còn gì để nói không, nhưng dường như ông cũng không muốn tôi nói gì cả.
Ông ấy không có gì để nói với tôi cả.
‘Ừm.’
Tôi quay qua quan sát biểu cảm của Sát tinh giả. Sát tinh giả không nhìn cha mình. Khuôn mặt cậu ấy không hề có vẻ sốc hay khó chịu trước cuộc trò chuyện vừa rồi. Vô cảm. Sát tinh giả chỉ đang ngồi lặng lẽ trên sàn.
Cứ như thể mọi chuyện đang diễn chỉ là một lẽ tự nhiên vậy.
'Đúng rồi.'
Giống như thế này.
“Cháu đã làm ra nhiều điều xấu.”
Tôi đứng dậy và cúi chào ông già thật sâu.
“Nếu bác thấy ổn thì cháu muốn ở lại với con bác một thời gian. Cháu muốn mời cậu ấy đến nhà mình. Điều đó có chấp nhận được không?”
“Cứ làm vậy đi…”
Rõ ràng là ông già không hiểu tôi đang nói gì. Ông ấy bất lực. Nhưng tôi đã giải thích đi giải thích lại nhiều lần, không phải vì ông ấy mà vì Sát tinh giả.
“Cậu ấy có thể ở lại nhà cháu trong một tuần, hoặc cũng có thể là một tháng. Có thể còn lâu hơn thế nữa. Mỗi cuối tuần, vào tối thứ Bảy, cháu sẽ đến thăm bác và kể cho bác nghe tình hình con bác thế nào. Bác thấy có ổn không ạ?”
"Ổn mà. Không sao đâu.”
Tốt.
Tôi quay lại và đối mặt với Sát tinh giả.
"Đi nào."
“……”
“Hãy đóng gói những gì em cần. Như anh đã nói với bố em, em sẽ ở nhà tôi một thời gian.”
Sát tinh giả ngước nhìn tôi đầy hoang mang.
"Anh đang định giở trò gì vậy?"
Sát tinh giả không còn nói chuyện lịch sự nữa.
“Anh đang cố gắng rửa sạch quá khứ của mình vì sắp cưới một cô gái một gia đình giàu có phải không? Anh lo lắng nó sẽ gây ra hệ lụy sau này sao? Thông minh đấy.”
Tim tôi nhói lên.
“Hay đây là một trò chơi mới mà anh mới nghĩ ra? Nếu anh muốn chơi, chỉ cần cho tôi biết anh muốn gì là được. Hãy cho tôi biết đây là loại trò chơi gì? Đừng vòng vo nữa. Tôi sẽ chơi cùng như mọi khi. Anh có muốn tôi đến sân trường vào nửa đêm nữa không?
Giọng nói của Sát tinh giả lạnh lẽo và thô ráp. Không hề có chút trọng âm nào trong đó. Đó là giọng nói của một người đã quyết định sẽ chết vào ngày hôm sau.
"Tôi xin lỗi."
"Anh điên rồi à? Anh là Kim Gongja đấy.”
“Xin hãy cho tôi một ngày. Tôi xin cậu. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi có thể. Xin hãy chịu đựng thêm một ngày nữa.”
“……”
Đó chỉ là một trong rất nhiều ngày tôi còn sống, nhưng đối với người trước mặt tôi, đó là ngày cuối cùng của cậu ấy.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài hy vọng. Tôi phải yêu cầu vậy Tôi không thể làm gì khác ngoài nuôi hy vọng và xin cậu ấy hãy cho tôi thêm dù chỉ một ngày.
“Cứ làm đi… Bất cứ điều gì anh muốn.”
Sát tinh giả lẩm bẩm như thể đã kiệt sức.
Tôi nắm lấy cổ tay của Sát tinh giả và quay về [nhà]. Vì không biết đường từ đây nên chúng tôi phải quay lại trường và từ đó đi tiếp. Chúng tôi đến khu dân cư chỉ sau khi mặt trời đã lặn và bầu trời trở nên tối sầm.
“Hãy đợi ở đây một lát.”
“Tôi sẽ quay lại sớm thôi. Trong vòng 20 phút thôi. Cậu sẽ đợi tôi chứ?”
“Tôi đã nói với anh rồi, cứ làm những gì mà anh muốn…”
Tôi để Sát tinh giả trên đường và vào nhà trước.
"Ồ."
Bae Hu-ryeong đang ở ngoài sân. Ông ấy cầm ly whisky trên tay, một mình quan sát bầu trời đêm.
“Mừng con về nhà, con trai. Hôm nay con về muộn một chút đấy. Keh. không phải đi chơi với người yêu nên mới về muộn phải không? Ta bảo thật con này, con nên bắt đầu hẹn hò một cách nghiêm túc sau khi tốt nghiệp trung học. Trong một mối quan hệ, sẽ không tốt đẹp gì nếu dẫm lên bàn đạp và vội vã đạp về phía trước đâu.”
Kiếm Vương. Chiến hữu của tôi.
Người đã dạy tôi biết hướng về phía trước.
Ở thế giới này, tôi—
"Ba."
"…Hử?"
Bae Hu-ryeong chớp mắt.
“Huh, lạ nha. Tại sao nhỉ? Ta cảm thấy hơi kỳ lạ khi con gọi ta là “ba”. Hay đúng hơn mà nói thì là ‘khó xử’ mới phải… Giống như da gà da vịt đang nổi hết cả lên vậy. Đáng sợ quá. À, có phải vì ta đang say không?”
"Ba."
Tôi gọi cho ông ấy một tiếng nữa.
“Ông sẽ không nuôi dạy tôi như thế này.”
"Cái gì?"
“Ba mà tôi biết là một người đàn ông tuyệt vời. Thậm chí rất đáng sợ. Ông ấy có vẻ giống như một kẻ tâm thần chỉ quan tâm đến bản thân mình, và ở một mức độ nào đó thì đúng như vậy. Nhưng ông ấy chắc chắn sẽ không giờ làm ngơ trước những gì mà ông cho là sai.”
Bae Hu-ryeong cau mày.
“Con đang nói về cái gì vậy, con trai?”
“Nếu ông là ba tôi, không lý nào lớn lên tôi sẽ sẽ trở thành một kẻ bắt nạt. Tôi có thể đi sai đường, nhưng ông sẽ đập tôi một trận trước khi tôi đi quá xa. Ông sẽ đưa tôi trở lại con đường đúng đắn ngay cả khi ông phải giết tôi giữa chừng để làm điều đó.”
Kiếm Vương Bae Hu-ryeong chính là một người như vậy.
“Chứ đừng nói đến việc thờ ơ khi biết tôi hành hạ một đứa trẻ yếu đuối… Thậm chí đến mức khiến cậu ấy phải tự sát. Cái đó."
『Mặc kệ những người đang làm ầm lên về chuyện đó đi.』
『Chúng chỉ là anh hùng bàn phím thậm chí còn không bao giờ dám nhìn trộm ai đó nếu gặp trực tiếp thôi.』
『Hừm. Những thằng đó nên bị chặt bớt ngón tay mới phải.』
“Đó là điều mà ông ấy sẽ không bao giờ nói ra. Đơn giản là vì ông không phải là người có thể nói như vậy. Ông là người khi nhìn thấy ai đó bị chôn vùi trong đau khổ thì sẽ thề rằng sẽ dạy họ biết thế nào là hạnh phúc.”
“……”
“Tôi là loại người mà ông khinh thường nhất. Không đời nào ông có thể gọi một kẻ như tôi là [con trai] được. Đó là điều không thể. Ngay từ đầu, thế giới này đã là một thế giới không thể rồi.”
Sự im lặng phủ xuống bầu trời đêm.
Trong sân không có tiếng côn trùng nào vang lên, tôi nhìn thẳng vào Bae Hu-ryeong.
Tôi nói tiếp.
“Ngươi không phải là Kiếm Vương.”
“……”
"Cút. Biến khỏi tầm mắt của ta ngay.”
Khoảnh khắc đó.
-■■■■■.
Cơ thể của Bae Hu-ryeong vỡ vụn.
Da thịt chảy rữa. Các đốt xương tan chảy, và quần áo ông ta đang mặc cũng bốc hơi. Khi tôi nhắm mắt lại và mở ra lần nữa, có một cái gì đó mà tôi không thể nhìn thấy được hình dạng đập vào mắt tôi. Một cái bóng ngoằn ngoèo, giống như một bóng ma.
-■■■■, ■■…
Tôi không thể hiểu nó đang nói gì. Tôi thậm chí không thể nhận ra khuôn mặt của nó. Tuy nhiên, tôi biết đó là khuôn mặt trần trụi của [cha tôi].
Đó là khuôn mặt trần trụi của thế giới này.
“……”
Tôi đi ngang qua Bae Hu-ryeong và bước vào nhà.
“Mừng con về nhà, Gongja.”
Sư phụ đang ngồi trên ghế sofa phòng khách.
Một khuôn mặt và dáng hình mà tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
“Trường học hôm nay thế nào, con trai?”
Bà ấy đang mỉm cười dịu dàng.
[1]Maengja: phiên âm tiếng Hàn của ‘Mạnh Tử’: 1 triết gia lỗi lạc của Nho giáo Trung Hoa.
[2]Han Bija: phiên âm tiếng Hàn của ‘Hàn Phi Tử’: một bút tác của Hàn Phi - một học giả của Pháp gia Trung Hoa vào cuối thời Chiến quốc, tức những năm 300 TCN.
[more]:
- Kim Gongja - Tên main chính là phiên âm tiếng Hàn của ‘Khổng Tử’. Ông này thì chắc ko cần chú giải gì đâu nhỉ? =)))
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook