Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 112
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 112: Cửa ải cuối (2)
Minh Đao Vương Tôn Doãn nhớ rõ Mộc Kinh Vân chỉ là một kẻ có thực lực tam lưu tầm thường.
Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa ông ta xem thường hắn.
Hắn đã học được kiếm pháp của Nguyệt Mạch, vốn đã thất truyền cách đây hơn 100 năm, và cũng có tài năng thiên bẩm để học tập phương thuật.
Vì vậy, mặc dù Mộc Kinh Vân xuất thân từ phái Chính phái, nhưng Tôn Doãn đã đưa hắn về Thiên Địa Hội.
Ông ta nghĩ rằng việc khôi phục lại kiếm pháp Nguyệt Mạch là rất quan trọng, nhưng Mộc Kinh Vân, người đã được bí kíp của Nguyệt Mạch lựa chọn, cũng có thể trở thành nhân tài của Thiên Địa Hội.
Nhưng tất cả đã bị hủy hoại bởi sự thất thường của Hội chủ Thiên Địa Hội.
[Gửi hắn đến Thí Huyết Cốc sao?]
[Đó là mệnh lệnh của Hội chủ. Ngươi muốn kháng lệnh sao?]
[Nhưng mà.....]
[Hừ.]
Ông ta không thể hiểu nổi lý do.
Tại sao Hội chủ lại ra lệnh gửi 2 nhi tử của Trang chủ Nghiên Mộc Kiếm Trang, hai thiếu niên vốn được đưa đến làm con tin, đi tham gia thử thách của Thí Huyết Cốc chứ?
Thậm chí ông ta còn không gặp mặt được bọn chúng.
Minh Đao Vương Tôn Doãn đã từ bỏ chút hy vọng cuối cùng dành cho Mộc Kinh Vân.
Cho dù hắn có học được kiếm pháp Nguyệt Mạch, thì nơi hắn bị gửi đến là Thí Huyết Cốc.
Một nơi mà hết tám phần người bước vào đều chết và trở thành thi thể.
Làm sao một kẻ tầm thường chỉ ở hạng tam lưu có thể sống sót chứ, chưa kể trong Thí Huyết Cốc, các ứng viên tinh anh nhất đều phải tranh giành, chém giết nhau từng chút một để tìm đường sống thì làm gì có cơ hội cho Mộc Kinh Vân chen chân vào?
‘Thế là hết thật rồi.’
Kiếm pháp Nguyệt Mạch sẽ biến mất hoàn toàn như thế này sao?
Ông ta đã rất thất vọng, nhưng tối hôm qua, khi nghe tiểu đệ tử thú nhận về những tội lỗi đã phạm phải ở bảo khố, Tôn Doãn đã vô cùng ngạc nhiên.
[Cái gì? Nói lại lần nữa xem nào.]
[Không, không phải là đệ tử thua hắn. Đệ tử chỉ sơ ý một chút.....]
[Không! Ta đang hỏi tên của hắn.]
[Là..... Là Mộc Kinh Vân ạ.]
‘!!!!!!’
Mộc Kinh Vân.
Tên đó vẫn còn sống sao?
Tiểu tử chỉ ở hạng tam lưu đó bị gửi đến Thí Huyết Cốc mà vẫn sống được?
Nếu là Mộc Du Thiên, tiểu nhi tử thiên tài của Mộc Lân Đoàn, thì ông ta còn có thể hiểu được.
Vì ông ta cũng thừa nhận Mộc Du Thiên có tài năng thiên bẩm.
Nhưng Mộc Kinh Vân lại sống sót đến bây giờ.
[Hả...... Làm sao có thể.....]
[Sư phụ?]
[Im mồm.]
[.........]
Ông ta đã nhận được lời mời tham dự cửa ải cuối cùng cũng như lễ phong chức vào tối qua.
Và ông ta còn nghe tiểu đệ tử Diệp Vĩ Tiên nói đã chạm trán Mộc Kinh Vân trong bảo khố, tức là hắn không những sống sót đến tận cửa ải cuối cùng mà còn giành được vị trí đứng đầu, mới có thể đạt được tư cách vào bảo khố.
Dù là người không dễ dàng dao động, Tôn Doãn vẫn phải ngạc nhiên trước những chuyện Mộc Kinh Vân đã làm được.
Vì vậy, Minh Đao Vương Tôn Doãn đã gần như thao thức suốt cả đêm qua.
Chuyện gì đã xảy ra ở Thí Huyết Cốc?
Làm thế nào mà Mộc Kinh Vân, một kẻ chỉ mới ở hạng tam lưu, lại có thể trở nên mạnh mẽ chỉ trong thời gian ngắn, mạnh đến mức đánh bại Diệp Vĩ Tiên, tiểu đệ tử đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh của ông ta?
Rất nhiều câu hỏi chồng chéo lên nhau.
Nếu Tôn Doãn không tận mắt chứng kiến thì không có cách nào thỏa đáng để giải đáp được những câu hỏi này.
Vì vậy, Tôn Doãn đã quyết tâm.
‘Mình phải tận mắt xác nhận.’
Ông ta đã có đại đệ tử Vũ Hạo Lãng, một trong Ngũ Hổ, năm thiếu niên kỳ tài xuất sắc nhất Thiên Địa Hội, không chỉ Vũ Hạo Lãng, các đệ tử khác của Tôn Doãn cũng được đánh giá là tài năng.
Vì vậy, ông ta không còn mong muốn nhận thêm đệ tử nữa.
Nhưng ông ta muốn đến tận nơi để xác nhận sự tiến bộ phi thường của Mộc Kinh Vân.
‘Nếu mà......’
Nếu tận mắt chứng kiến và thấy được tài năng vượt xa mong đợi Mộc Kinh Vân, thì dù bị Ngũ Vương khác mắng nhiếc, ông ta cũng phải cân nhắc nhận hắn làm đệ tử.
Hắn là người đã học được kiếm pháp Nguyệt Mạch và sống sót sau sự thất thường của Hội chủ.
Ông ta không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Minh Đao Vương Tôn Doãn nhanh chóng hoàn hồn và nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân, một trong năm thiếu niên đang đứng trên quảng trường.
‘!?’
Tôn Doãn hơi nheo mắt.
Mặc dù khoảng cách khá xa nên khó có thể khẳng định chắc chắn, nhưng dựa trên trực giác, ông ta cảm nhận được Mộc Kinh Vân đã đạt đến bình cảnh của nhất lưu.
‘Chuyện gì thế này?’
Tất nhiên, điều này cũng rất đáng kinh ngạc.
Bởi vì hắn đã từ tam lưu lên đến bình cảnh của nhất lưu chỉ trong một thời gian ngắn.
Nhưng với trình độ đó, hắn không thể nào đánh bại Diệp Vĩ Tiên được.
‘Chênh lệch giữa nhất lưu và tuyệt đỉnh rất lớn.’
Cho dù có mười cao thủ nhất lưu, cũng khó có thể đánh bại một cao thủ tuyệt đỉnh.
Vậy thì làm thế nào mà Mộc Kinh Vân có thể đánh bại Diệp Vĩ Tiên?
Ông ta không thể hiểu nổi.
‘Hắn đã dùng thủ đoạn gì vậy?’
Tôn Doãn nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân, ánh mắt lóe lên một tia kỳ lạ.
Ông ta phát hiện ngoài Mộc Kinh Vân ra, ở đây còn có cả sự hiện diện của Mộc Du Thiên.
‘Hài tử đó cũng sống sót sao?’
Thật sự rất bất ngờ.
Kết quả là, cả hai hài tử bị bắt làm con tin của Nghiên Mộc Kiếm Trang đều sống sót.
Tất nhiên, Mộc Du Thiên sở hữu tài năng võ học thiên bẩm không phù hợp với lứa tuổi của mình, vì vậy ông ta đã nghĩ, nếu may mắn, y đương nhiên có thể sống sót.
Nhưng mà không ngờ… y lại sống sót thật.
Đánh bại rất nhiều nhân tài thuộc Thiên Địa Hội và lọt vào nhóm sáu người cuối cùng.
‘Nghiên Mộc Kiếm Trang...... đúng là không thể xem thường mà.’
Thật sự ngoài dự đoán.
Mặt khác, nhìn thấy ánh mắt khác lạ của Mộc Du Thiên, ông ta cảm thấy hài lòng.
Khi nhìn thấy Mộc Kinh Vân, mặc dù ông ta có ngạc nhiên về sự tiến bộ về võ công của hắn, nhưng biểu cảm và ánh mắt của hắn vẫn không khác gì trước đây, ngược lại, Mộc Du Thiên đã trở nên cứng rắn hơn rất nhiều và thậm chí còn toát ra vẻ hung tàn.
Dường như sau khi vật lộn tìm đường sống tại Thí Huyết Cốc, y đã hoàn toàn vứt đi lớp vỏ bọc của một nhân sĩ võ lâm Chính phái hiền lành.
‘Đúng là không uổng công mình đích thân đến đây.’
Ban đầu Tôn Doãn chỉ vì quá tò mò về sự tiến bộ của Mộc Kinh Vân, nhưng giờ mọi chuyện lại trở nên thú vị hơn hẳn.
Một đứa khiến ông ta ngạc nhiên với sự tiến bộ vượt bậc, đứa còn lại khiến ông ta ngạc nhiên với diện mạo hoàn toàn khác trước.
Không phải là những kẻ đến từ các thế lực phụ thuộc vào Thiên Địa Hội, mà là những con tin của chính phái lại khiến ông ta hài lòng.
Đúng là chuyện lạ đời.
* * *
‘Tiếc thật.’
Mộc Kinh Vân nhìn về phía khán đài và tặc lưỡi.
Hình như nàng ta là Cốc chủ Chiêu Âm Cốc? Từ khi nữ nhân đó xuất hiện, hắn đã nghĩ rằng sẽ có chuyện thú vị xảy ra, nhưng lại bị ngăn chặn giữa chừng.
Bởi sự xuất hiện của Minh Đao Vương Tôn Doãn.
- Còn làm vẻ mặt tiếc nuối như vậy, quả nhiên ngươi không biết sợ là gì.
Thanh Linh nhìn Mộc Kinh Vân, lắc đầu ngán ngẩm.
- Không có kẻ thù nào khó chịu hơn cao thủ âm công. Không giống như các loại võ công thông thường, âm công đi theo một quỹ đạo hoàn toàn khác, không phân biệt địch ta.
Ý Thanh Linh là gì?
Khi hắn đang thắc mắc, như đọc được suy nghĩ của Mộc Kinh Vân, nàng nói.
- Âm công không thể nhắm vào một mục tiêu cụ thể để tấn công.
‘Mục tiêu cụ thể? À......’
Thật vậy, bản thân âm công là truyền nội lực vào âm thanh để tạo ra sóng xung kích.
Nhưng âm thanh không phải là thứ mà ai đó có thể quyết định được có muốn nghe hay không.
Miễn là không bị điếc thì kiểu gì cũng nghe được.
Hắn dường như đã hiểu tại sao Thanh Linh lại nói như vậy.
‘Nếu nữ nhân đó quyết tâm thi triển âm công, toàn bộ khu vực xung quanh sẽ bị ảnh hưởng.’
Nếu điều đó xảy ra, sẽ có rắc rối lớn trước khi bọn họ đến được cửa ải cuối cùng.
Tuy nhiên, điều này khiến Mộc Kinh Vân nảy sinh một nghi vấn.
Tại sao lại phải luyện một loại võ công nguy hiểm như vậy, gây sát thương bừa bãi, không phân biệt địch ta?
‘Nếu chỉ thông thạo mỗi âm công thì đúng là ngu xuẩn quá còn gì.’
Có thể hiệu quả khi đối đầu với nhiều kẻ địch, nhưng nếu có nhiều phe mình ở xung quanh thì rủi ro còn lớn hơn ấy.
Mộc Kinh Vân đoán Cốc chủ Chiêu Âm Công còn che giấu gì đó.
Ngay cả một người mới học võ công như hắn cũng có thể nghĩ ra những nhược điểm của âm công, thì không có lý do gì mà một cao thủ âm công như Cốc chủ Chiêu Âm Cốc lại không nhận ra.
Dù sao thì, nhờ ơn nhân vật xuất hiện sau cùng mà cảnh tượng hắn mong đợi cũng không diễn ra.
Minh Đao Vương Tôn Doãn.
Chính là người đã đưa hắn đến Thiên Địa Hội này.
Hắn có thể thấy ông ta đang nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt đó không cho thấy bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào như tức giận hay vui mừng, mà giống như đang cố xác nhận điều gì đó hơn.
‘Không lẽ là đến tìm mình?’
Nếu vậy thì thật bất ngờ...... À!
Mộc Kinh Vân chợt nhớ đến chuyện xảy ra ở bảo khố.
Tiểu đệ tử của Minh Đao Vương Tôn Doãn, Diệp Vĩ Tiên.
‘Là hắn ta.’
Trong lúc va chạm với Diệp Vĩ Tiên ở bảo khố, Mộc Kinh Vân cũng chưa từng che giấu danh tính.
Có vẻ như Diệp Vĩ Tiên đã báo cáo với sư phụ về Mộc Kinh Vân.
Nếu không, không có lý do gì ông ta lại đột nhiên xuất hiện và cứ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy.
Điều khiến hắn thắc mắc là,
‘Không phải ông ta nên tức giận sao?’
Tôn Doãn trông không giống như đang tức giận vì đệ tử của mình bị tấn công.
Nếu vậy thì hắn cũng không cần lo lắng nữa.
Quan trọng hơn là,
‘Vẫn chưa xuất hiện sao?’
Mộc Kinh Vân đang chờ đợi ai đó.
Người mà hắn đang chờ đợi không ai khác chính là một trong Ngũ Vương, Tiêu Độc Vương Bạch Sa Hà.
Theo lời của Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm, Tiêu Độc Vương Bạch Sa Hà không giống như những Ngũ Vương khác, gần như lễ phong chức nào ông ấy cũng tham dự, vì vậy có khả năng hôm nay hắn sẽ gặp được ông ấy.
Nhưng cho đến giờ vẫn chưa thấy ông ấy xuất hiện.
‘Hừm.’
Liệu có biến cố gì xảy ra không? Nếu vậy thì mọi chuyện sẽ khá rắc rối.
Tình huống lý tưởng nhất bây giờ là vượt qua cửa ải cuối cùng với vị trí đứng đầu và hắn sẽ giành được quyền lựa chọn.
Người đứng đầu cửa ải cuối cùng sẽ có thể đưa ra yêu cầu cho một trong số các vị đứng đầu Thiên Địa Hội đang có mặt tại lễ phong chức làm người chỉ dạy cho mình.
Tất nhiên, việc có nhận kẻ đó làm đệ tử hay thuộc hạ không còn tùy thuộc vào lựa chọn của những người đứng đầu đó, nhưng ít nhất cũng sẽ tranh thủ được cơ hội gây ấn tượng.
Nhưng sao hắn lại thấy bất an thế này?
‘Nếu như mọi chuyện không như ý muốn...’
Mộc Kinh Vân đưa mắt nhìn về phía các vị đứng đầu Thiên Địa Hội đang ngồi trên khán đài.
Theo như lời của Lý Chi Viêm, nam nhân trung niên đeo đai lưng màu đen chính là Phích Lịch Quyền Vương - Nguyên Bính Học, người ngồi bên cạnh là Cốc chủ Chiêu Âm Cốc - Hàng Nhược Lượng, còn người bên cạnh nữa...
‘Hình như là Ám Tông Chủ?’
Thật bất ngờ.
Tình hình hiện tại khác hẳn với những gì Lý Chi Viêm đã nói.
Theo lời y, Ám Tông Chủ và Cốc chủ Chiếu Âm Cốc rất ít khi tham gia lễ phong chức, và với tính cách của họ, khả năng cao là họ sẽ không đến.
Vậy mà những người được cho là sẽ không tham gia lại có mặt đầy đủ.
Và xui xẻo làm sao, những người là Lý Chi Viêm dự đoán là sẽ đến, ngoại trừ Quyền Vương Nguyên Bính Học thì không thấy bóng dáng ai hết….
"Hừm."
Mộc Kinh Vân xoa cằm suy nghĩ.
Sắp đến cửa ải cuối cùng rồi, nếu cứ tiếp tục thế này thì e là không có cách nào trở thành đệ tử của Tiêu Độc Vương Bạch Sa Hà mất.
‘Có lẽ phải chọn phương án dự phòng.’
Mộc Kinh Vân đã có được ba lợi ích khi giành được ba thẻ bài hạng nhất, và một trong số đó là…
[Kết thúc cửa ải cuối cùng, vì ngài đã giành được 3 thẻ bài hạng nhất, ngài sẽ có đặc quyền được lựa chọn một trong số mười hai vị cao thủ hàng đầu của bản Hội, bao gồm Ngũ Vương, Tam Tông Chủ, Tứ Cốc Chủ để được chỉ dạy võ công.]
*Đặc quyền này khác với đặc quyền khi đứng nhất ở cửa ải cuối, đặc quyền khi đứng nhất ở cửa ải cuối là chọn trong số những người đang có mặt ở lễ phong chức và người ta có quyền từ chối, còn cái này là không có mặt cũng được, thích là chọn. Ban đầu Mộc Kinh Vân định để dành đặc quyền này để chọn cha Ngũ Vương nằm trong Bát Tinh vì cứ đinh ninh là Tiêu Độc Vương sẽ đến tham gia lễ phong chức.
Ban đầu, theo lời khuyên của Lý Chi Viêm, Mộc Kinh Vân định sử dụng đặc quyền này để bái sư một trong hai vị Ngũ Vương nằm trong Bát Tinh, cũng chính là những cao thủ hàng đầu võ lâm Trung Nguyên.
Thanh Linh cũng đồng ý với điều này.
[Cơ hội được cao thủ Hóa Cảnh chỉ dạy không dễ gì có được.]
Mộc Kinh Vân cũng cho rằng điều đó là hợp lý.
Thanh Linh luôn nói với Mộc Kinh Vân rằng,
Không cần phải cố chấp vào một thứ, phải suy nghĩ thoáng ra.
Võ công cũng vậy, việc lắng nghe quan điểm của nhiều cao thủ khác nhau sẽ giúp mở rộng tầm nhìn.
‘Nhưng có lẽ không thể làm vậy được nữa.’
Nếu Tiêu Độc Vương Bạch Sa Hà không xuất hiện cho đến cuối buổi lễ phong chức, Mộc Kinh Vân buộc phải sử dụng đặc quyền để chỉ định ông ấy bất chấp việc ông ấy muốn hay không.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể hỏi ông ấy về Quỷ Kiếm.
* * *
Thời gian đã trôi qua được hai khắc.
Trước khi cửa ải cuối cùng diễn ra, chỉ có thêm hai người nữa xuất hiện, đó là Phó Đoàn Chủ của Diêm Ma Đoàn - Bảo Hách Tố, xếp hạng 5 trong số trăm đội quân của Thiên Địa Hội và Đoàn Chủ của Xích Huyết Đoàn xếp hạng 7 - Đại Tổ.
Trong số trăm đội quân, mười đội quân đứng đầu sẽ được phong danh hiệu Đại Đoàn Chủ, là thuộc hạ dưới trướng của các vị cao thủ đứng đầu Hội.
Địa vị của họ chỉ xếp sau những người quyền lực nhất Thiên Địa Hội.
‘Không còn cách nào khác.’
Mộc Kinh Vân tiếc nuối mím môi.
Cuối cùng, hắn buộc phải lựa chọn giữa Minh Đao Vương - Tôn Doãn, Phích Lịch Quyền Vương - Nguyên Bính Học, Ám Tông Chủ, Cốc chủ Chiêu Âm Cốc – Hàng Nhược Lượng, Đại Đoàn Chủ của Diêm Ma Đoàn - Bảo Hách Tố và Đoàn Chủ của Xích Huyết Đoàn - Đại Tổ.
Tất nhiên, đó là trong trường hợp hắn vượt qua cửa ải cuối cùng với vị trí đứng đầu.
- Cạch!
Lý Chi Viêm bước lên khán đài và lên tiếng.
"Tất cả khách mời đã đến đông đủ, giờ chúng ta sẽ bắt đầu cửa ải cuối cùng."
Lý Chi Viêm búng nhẹ ngón tay.
Ngay lập tức, các võ sĩ đeo đai đỏ mang đến một tấm bảng gỗ lớn và đặt cạnh khán đài.
Trên đó có rất nhiều đường kẻ ngang dọc, tạo thành những khoảng trống.
Ánh mắt của các ứng viên trở nên sắc bén.
"Bảng đấu?"
Có vẻ như đó là bảng đấu.
Nếu điền tên vào các ô trống, nó sẽ trở thành một bảng đấu hoàn chỉnh.
Điều đó có nghĩa là,
"Tấm bảng này chính là bảng đấu cho cửa ải cuối cùng."
"A..."
Cửa ải cuối cùng đã lộ diện.
Đó chính là tỷ võ.
Khác với những cửa ải trước, cửa ải cuối cùng có thể xem là đã thể hiện mục đích rõ ràng nhất, không vòng vèo, không ấn chứa bẫy rập.
"Các ứng viên đã trải qua nhiều thử thách để kiểm chứng giới hạn của bản thân và có mặt tại đây. Cửa ải cuối cùng là cơ hội để các ngươi thể hiện tài năng của mình trước mặt các vị cao thủ của bản Hội."
Thi đấu võ công.
Thông qua đó, mỗi người sẽ có cơ hội thể hiện năng lực của mình.
Sự lựa chọn của các vị cao thủ sẽ phụ thuộc vào màn trình diễn của họ.
‘Tỷ võ...’
Ánh mắt của các ứng viên đều trở nên nghiêm túc.
Khác với trước đây, lần này họ phải thể hiện thực lực trước mặt các vị cao thủ.
Điều này khiến họ vừa hồi hộp, vừa phấn khích.
Tuy nhiên, có một vấn đề ở đây.
‘Số lượng không khớp.’
Tiếp đó, Liêm Giai của Chu Sát Cốc bước lên phía trước.
Ma Tăng, kẻ đang nhập vào Liêm Giai, chẳng mảy may lo nghĩ gì về việc bốc thăm này, hắn ta thản nhiên đưa tay vào, rút ra một quả cầu sắt.
Con số là,
"Năm."
Lời vừa dứt, sắc mặt hai người lập tức biến đổi.
Mộc Du Thiên vốn đã có xích mích với Liêm Giai của Chu Sát Cốc ngay từ cửa ải đoạt cờ, sau khi biết hắn ta là đối thủ của mình có vẻ hân hoan hẳn…
Và kẻ còn lại, chính là Vũ Trường Dược.
Y nhìn Mộc Kinh Vân, kẻ nghiễm nhiên trở thành đối thủ của y mà chẳng cần bốc thăm, rồi hít một hơi sâu.
"Cuối cùng cũng đến ngày này."
Y đã nghĩ rằng sẽ có ngày mình và Mộc Kinh Vân trực tiếp đối đầu.
Nhưng không ngờ ngày đó lại đến sớm như vậy.
"Trận đầu tiên đã phải đối đầu với đối thủ khó nhằn nhất..."
Vũ Trường Dược lắc đầu ngao ngán.
Trong số những người đồng trang lứa, Mộc Kinh Vân chính là kẻ mà y cho rằng sẽ trở thành đối thủ lợi hại nhất.
Vậy mà giờ đây lại phải đối đầu như thế này.
- Rắc!
Bàn tay y vô thức siết chặt.
Thực ra y không hề sợ hãi.
Y không hề nghĩ rằng mình sẽ thua ngay lập tức.
Bởi vì y có một tuyệt chiêu bất bại, thứ mà không ai có thể chống lại được.
Cảm giác phấn khích này chỉ đơn giản là lòng hiếu thắng.
Vũ Trường Dược tiến đến gần Mộc Kinh Vân, chìa tay ra và nói,
"Cuối cùng chúng ta cũng được so tài. Dù ai thắng hay thua, hãy cố gắng hết sức."
Mộc Kinh Vân bắt tay y, trên mặt lộ vẻ khó xử, đáp,
"Ừm, điều đó có vẻ khó đấy."
"Hả?"
"Nếu ta dốc hết sức, trận đấu sẽ trở nên quá nhàm chán, nên ta sẽ nương tay một chút. Ngươi cứ dốc hết sức chiến đấu đi."
'Cái gì!?'
Tên khốn này đang nói cái quái gì vậy?
Hắn đang khiêu khích mình sao?
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook