Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 113: Cửa ải cuối (3)

 

Liêm Giai của Chu Sát Cốc rút được số năm, đồng nghĩa với việc Mộc Kinh Vân nghiễm nhiên cầm chắc số hai.

Dù phải đối đầu với đối thủ khó nhằn nhất nhưng Vũ Trường Dược vẫn tự tin vào khả năng chiến thắng của bản thân, y chìa tay về phía Mộc Kinh Vân, nói:

"Cuối cùng cũng đến lúc phân thắng bại rồi. Dù ai thắng hay thua, hãy cố gắng hết sức nhé."

Mộc Kinh Vân bắt tay y, trên mặt lộ vẻ khó xử, đáp:

"Ừm, điều đó có vẻ khó đấy."

"Hả?"

"Nếu ta dốc hết sức, trận đấu sẽ trở nên quá nhàm chán, nên ta sẽ nương tay một chút. Ngươi cứ dốc hết sức mà chiến đấu."

'Cái gì!?'

Dù luôn tỏ ra ung dung tự tại, nhưng lúc này, một bên lông mày của Vũ Trường Dược vẫn không nhịn được mà giật giật, bộc lộ rõ sự bực tức.

Tên Mộc Kinh Vân này, hắn đang khiêu khích mình sao?

Vũ Trường Dược nhìn thẳng vào mắt Mộc Kinh Vân.

Khác với sự phấn khích của bản thân, ánh mắt đối phương không hề để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Điều này khiến Vũ Trường Dược nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sự lạnh lùng vốn có nhanh chóng quay trở lại.

'.... Đã bắt đầu đấu tâm lý rồi sao?'

Rõ ràng là Mộc Kinh Vân đang cố tình khiêu khích y.

Tiểu tử này cũng thông minh và giỏi tính toán chẳng kém gì y.

Có lẽ Mộc Kinh Vân đang cố gắng khiến y mất bình tĩnh trước trận đấu để giành lấy lợi thế.

Nghĩ vậy, Vũ Trường Dược mỉm cười, đáp trả:

"Được ngươi nương tay thì tốt quá. Dù sao ta cũng đã chiếm ưu thế, giờ ngươi nhường như vậy chẳng khác nào ta nắm chắc phần thắng trong tay. Xem ra ngươi chẳng để tâm đến vị trí đứng đầu cửa ải cuối cùng nhỉ?"

Ăn miếng trả miếng.

Vũ Trường Dược cũng không vừa, lập tức phản công bằng cách khiêu khích ngược lại Mộc Kinh Vân.

Thế nhưng, Mộc Kinh Vân dường như chẳng hề bận tâm đến lời khiêu khích của y, thậm chí còn bật cười thành tiếng, cứ như thể người đang bị Vũ Trường Dược châm biếm không phải hắn.

'.........'

Phản ứng của Mộc Kinh Vân khiến Vũ Trường Dược âm thầm tặc lưỡi.

Từ nhỏ, y đã được khen ngợi là người thông minh, mưu mẹo chẳng kém gì tài năng võ học.

Y tự tin rằng bản thân chưa từng thua ai trong những cuộc đấu trí hay tranh luận, nhưng kỳ lạ là mỗi khi nói chuyện với Mộc Kinh Vân, y lại có cảm giác như bị đối phương dắt mũi.

'Mình không được mắc bẫy.'

Dù sao thì mọi thứ cũng sẽ được quyết định trong trận đấu.

Vũ Trường Dược quyết định phớt lờ lời khiêu khích của Mộc Kinh Vân.

Thế nhưng,

".... Này, Mộc Kinh Vân."

Vũ Trường Dược gọi Mộc Kinh Vân khi đối phương đang nhìn về phía trước.

Vừa dứt lời, y liền hối hận, tự hỏi bản thân tại sao lại làm vậy, nhưng đã trót lên tiếng rồi, y đành phải tiếp tục.

"Có chuyện gì vậy?"

Mộc Kinh Vân quay đầu lại hỏi.

Vũ Trường Dược đáp:

" Nhân tiện sắp đấu với nhau rồi, hay là chúng ta cá cược một chút đi?"

"Cá cược?"

"Phải."

"Tại sao ta phải làm vậy?"

Mộc Kinh Vân hỏi với vẻ khó hiểu.

Vũ Trường Dược mỉm cười, đáp:

"Sợ thì thôi."

"Sợ?"

"Đúng vậy. Ta nghĩ cá cược một chút sẽ khiến trận đấu thú vị hơn, nhưng nếu ngươi sợ thì thôi vậy."

Rõ ràng đây là một lời khiêu khích trắng trợn.

Dù có thể phớt lờ, nhưng Vũ Trường Dược cảm thấy cần phải làm rõ sự chênh lệch giữa hai người trong trận đấu này, vì vậy hắn quyết định dùng trò cá cược để lôi kéo Mộc Kinh Vân.

"Hừm."

Mộc Kinh Vân vừa xoa cằm vừa trầm ngâm, sau đó mỉm cười, nói:

"Ngươi muốn cá cược gì?"

Nghe vậy, Vũ Trường Dược như mở cờ trong bụng, bởi vì Mộc Kinh Vân đã mắc bẫy.

Đối phương đã cắn câu, giờ chỉ còn chờ y giăng lưới.

Vũ Trường Dược nhanh chóng động não suy nghĩ.

Dù mục đích ban đầu là khiêu khích Mộc Kinh Vân, nhưng y không muốn đối phương oán trách hay tức giận nếu thua cuộc.

Vì vậy, y đề nghị:

"Người thua trong trận đấu sẽ phải gọi người thắng là đại ca, thế nào?"

"Đại ca?"

"Phải. Để xác định rõ ràng thứ bậc giữa hai ta."

“Thứ bậc à...”

“Cũng không tệ cho một vụ cá cược nhỉ? Dù có là cạnh tranh thì chúng ta cũng không phải kẻ thù không đội trời chung hay là phải giết chết đối phương, đâu cần thiết phải cược cái gì đó quá đáng.”

Chỉ cần là một vụ cá cược đủ để tạo ra sự nôn nóng muốn chiến thắng là được rồi.

Nghe vậy, Mộc Kinh Vân khẽ rên rỉ một tiếng rồi nói.

“Hừm. Vụ cá cược như thế chẳng thú vị chút nào.”

“Không thú vị?”

“Đúng vậy. Cần gì phải cá cược chuyện đó chứ?”

Y đã nghĩ là hắn sẽ đồng ý cơ đấy, vậy mà tên đó vẫn chưa vừa lòng?

Vũ Trường Dược bối rối hỏi.

“... Vậy ngươi thấy thế nào mới thú vị?”

“Để xem nào. Hay là người thua trong trận đấu sẽ trở thành con chó trung thành của người thắng?”

“Cái gì?”

Vũ Trường Dược cau mày trước lời nói của Mộc Kinh Vân.

Y đã đề nghị một vụ cá cược ở mức độ mà cả hai sẽ không cảm thấy quá tệ nếu thua, vậy mà tiểu tử này lại còn muốn hơn thế nữa.

Trở thành con chó trung thành, chẳng phải là đang bảo y phải quỳ gối dưới chân hắn sao?

‘Khiêu khích thế này thì hơi quá đáng rồi đấy.’

Dù cho Vũ Trường Dược có hay cười xòa cho qua mọi chuyện, nhưng lần này y cũng khó mà cười nổi.

Chính y là người đã đề nghị vụ cá cược trước.

Nếu giờ y lại né tránh vì mức độ cá cược đã tăng lên, thì chẳng phải là y đã trở thành trò cười hay sao?

Vũ Trường Dược hơi nghiêng đầu nhìn Mộc Kinh Vân.

‘Hắn tự tin đến vậy sao? Hay là hắn muốn khiêu khích mình đến cùng?’

Dù là gì đi nữa thì cũng chẳng còn quan trọng.

Nếu là ý định thứ hai thì rõ ràng hắn đã thành công.

Ngay từ đầu, khi y đề nghị vụ cá cược để phân định thứ bậc, thì y đã mắc bẫy khiêu khích của Mộc Kinh Vân rồi.

Vũ Trường Dược siết chặt nắm tay, kiên định hỏi lại.

“Ngươi chắc chắn là mình sẽ không hối hận chứ?”

“Đó cũng là điều ta muốn hỏi ngươi đấy.”

“... Ngươi đúng là ghê gớm thật. Chưa bao giờ ta thua ai trong một cuộc tranh luận, hay là những chuyện cần phải sử dụng đầu óc như thế này cả. Được rồi. Cứ cược vậy đi, kẻ thua sẽ là con chó trung thành của người thắng.”

Dù sao thì chỉ cần thắng là được.

Dù Mộc Kinh Vân có sở hữu sức mạnh đặc biệt gì đi nữa, thì đây cũng chỉ là một trận đấu võ công.

Nếu chỉ nói về võ công, y tự tin không ai có thể sánh bằng mình.

Bởi vì y có ‘thứ đó’.


 

Và thế là, hai ứng viên đầu tiên trong bảng đấu của cửa ải cuối cùng đồng loạt bước ra giữa sân đấu, đứng đối mặt nhau.

Họ chính là Mộc Kinh Vân và Vũ Trường Dược.

Những người có mặt trên khán đài quan sát đều đang mang những biểu cảm khác nhau.

Trong số đó, Minh Đao Vương Tôn Doãn, người đến đây để kiểm chứng thực lực võ công của Mộc Kinh Vân, lại đang ngạc nhiên về một điều khác.

Tôn Doãn ra hiệu gọi một trong số những võ sĩ đeo đai đỏ đến gần và hỏi.

“Tên của thiếu niên đó là gì?”

“Là Vũ Trường Dược ạ.”

“Vũ Trường Dược? Hắn thuộc môn phái nào?”

“Có vẻ như là xuất thân từ một bang phái nhỏ lẻ thuộc bản Hội, ngoài ra thì thuộc hạ cũng không rõ.”

Lời nói của võ sĩ khiến ánh mắt Tôn Doãn trở nên sắc bén.

Một hài tử như vậy lại xuất thân từ một bang phái nhỏ lẻ vô danh sao?

Lúc này, ngồi ngay bên cạnh Minh Đao Vương Tôn Doãn, Phích Lịch Quyền Vương Nguyên Bính Học cũng lên tiếng với vẻ kinh ngạc.

“Thật bất ngờ. Trước giờ ta chưa từng thấy qua thiếu niên nào như vậy cả.”

“Ngươi cũng nhận ra sao?”

Khí thế toát ra từ Vũ Trường Dược khi đang khởi động không tầm thường.

Cả hai người đều đã nhận ra.

‘Hài tử đó... đã đạt đến bình cảnh của cảnh giới tuyệt đỉnh.’

Một ứng viên mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi đầu mà đã có thực lực như vậy, thật đáng kinh ngạc.

Nếu như cảm nhận của họ là chính xác, thì có thể nói y là người xuất sắc nhất trong số sáu ứng viên.

Thực sự rất bất ngờ.

Một ứng viên với võ công phi thường như vậy lại xuất thân từ một bang phái nhỏ lẻ.

‘Đối thủ lần này không dễ dàng chút nào.’

Nhìn từ Vũ Trường Dược sang Mộc Kinh Vân, Minh Đao Vương Tôn Doãn thầm lắc đầu.

Ông ta đến đây để xem xét thực lực của Mộc Kinh Vân, kẻ đã đánh bại đồ đệ Diệp Vĩ Tiên của mình, nhưng đối thủ lần này lại quá mạnh.

Trớ trêu thay, hắn lại phải đối đầu với một con quái vật như vậy.

‘Nếu như không có sự chuẩn bị nào đặc biệt, e là trận đấu sẽ kết thúc chóng vánh.’

Dù không thể đánh giá mọi thứ chỉ dựa vào nội công, nhưng sự chênh lệch thực lực giữa hai người là quá lớn.

Cho dù Mộc Kinh Vân có cố gắng che giấu nội công của mình đến đâu, thì có lẽ hắn cũng khó lòng chống đỡ nổi.

Mặt khác, Phích Lịch Quyền Vương Nguyên Bính Học, người ban đầu không hề quan tâm đến Mộc Kinh Vân, lại đang nhìn Vũ Trường Dược và nuốt nước bọt.

‘... Mình đã quá vội vàng rồi sao?’

Hắn ta đến đây với mục đích duy nhất là đưa đệ tử của Bì Cảnh Môn đi.

Vì vậy, hắn ta đã bí mật thỏa thuận với một số người khác.

‘Không ngờ lại có nhân tài như vậy ở đây.’

Nguyên Bính Học thầm nghĩ, cố gắng che giấu sự hối hận trong lòng.

‘Giờ thì phải làm sao đây?’

Hắn ta liếc nhìn những người khác.

Ở phía bên trái, cách một khoảng, là hai người đang ngồi cạnh nhau: Ám Tông Chủ và Cốc chủ Chiêu Âm Cốc – Hàng Nhược Lượng.

Có vẻ như hai người họ cũng đang trò chuyện và quan sát Vũ Trường Dược.

Hàng Nhược Lượng thích thú nói với Ám Tông Chủ:

"Ta đến đây để tìm một nữ đệ tử, nhưng không ngờ lại có một nam tử xuất sắc đến vậy."

"Nữ đệ tử sao? Có phải Cốc Chủ đã nhắm đến đứa trẻ của Mạo Hoa Phòng?"

"Há há há, ta nghe nói đó là một hạt giống tốt."

"Hừm, thật khó xử. Ta cũng rất muốn có được nữ hài của Mạo Hoa Phòng nên mới đến Thí Huyết Cốc sau ngần ấy năm không màng để tâm đến đấy."

"Ôi chao, vậy là chúng ta trùng ý nhau rồi."

"Vô tình trùng hợp thôi. Ô hô hô."

Ám Tông Chủ che miệng cười như một thiếu nữ.

Hàng Nhược Lượng cũng cười theo, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như hai người họ đang đấu đá nhau.

Rồi Hàng Nhược Lượng chỉ vào Vũ Trường Dược và nói:

"Tông Chủ, ý ngài thế nào về việc nhận hài tử kia? Theo ta thấy, võ công của y là tốt nhất trong số những hài tử lần này."

"Ừm..."

Ám Tông Chủ vuốt cằm, ra vẻ đang suy nghĩ.

Hàng Nhược Lượng tỏ vẻ khó hiểu:

"Có gì mà phải suy nghĩ? Chẳng lẽ Tông Chủ sợ bị  Quyền Vương và Minh Đao Vương giành mất sao?"

"Ô hô hô, cũng có lý do đó, nhưng mà ta lại để mắt đến hài tử kia hơn."

"Hài tử đó?"

Nghe Ám Tông Chủ nói vậy, Hàng Nhược Lượng liền nhìn sang Mộc Kinh Vân, người đang khởi động nhẹ nhàng ở phía đối diện Vũ Trường Dược.

Tuy đứng từ xa, nhưng nàng ta cũng phải bất ngờ trước vẻ ngoài tuấn tú phi thường của hắn.

Nhưng chỉ có vậy.

Khí tức của hắn chỉ ở mức Nhất Lưu, một kẻ tầm thường.

Tuy ở độ tuổi này, đạt đến Nhất Lưu cũng không tệ, nhưng tuyệt đối không đủ để trở thành đệ tử của nàng ta.

Nàng ta nói:

"Ngoại hình thì đúng là rất được, nhưng chỉ có vậy thôi. Chẳng lẽ Tông Chủ vì ngoại hình mà để ý đến hắn sao?"

"Ô hô hô hô, dệt hoa trên gấm mà, ngoại hình xuất chúng thì càng tốt chứ sao."

"Chỉ có vậy thì chẳng có ý nghĩa gì."

"Có thể leo lên đến đây, chắc chắn hắn phải có bí mật gì đó chứ?"

"Chuyện đó thì ai mà biết được."

Trong các môn phái võ lâm, bí kíp võ công và tuyệt kỹ được ẩn giấu gì đó là chuyện bình thường.

Nhưng đối thủ quá mạnh.

Chỉ cần dựa vào khí tức, có thể thấy hài tử tên Vũ Trường Dược kia, chỉ cần được chỉ điểm thêm một chút, sớm muộn gì cũng đạt đến cảnh giới siêu tuyệt đỉnh.

Ban đầu, nàng ta đã nhắm đến Mạc Hạ Lan, nhưng giờ thì nàng ta lại thèm muốn Vũ Trường Dược.

Bỗng nhiên, Hàng Nhược Lượng đề nghị như thể đang muốn tìm niềm vui:

"Hay là chúng ta đánh cược một ván nhẹ nhàng đi, Ám Tông Chủ?"

"Đánh cược?"

"Đúng vậy. Ta nghe nói Tông Chủ đánh giá cao tiềm năng của hài tử kia, vậy thì ta cược trong vòng ba chiêu, hai đứa nó sẽ phân định thắng bại. Đương nhiên, người chiến thắng sẽ là Vũ Trường Dược."

"Hừm, điều kiện để đánh cược là gì?"

"Chúng ta sẽ cược quyền sở hữu nữ tử kia."

"Đó mới là mục đích chính của Cốc Chủ chứ gì."

"Hắc hắc hắc, bị phát hiện rồi."

Hàng Nhược Lượng muốn nhận một nữ đệ tử hơn.

Vì cả hai đều muốn có được Mạc Hạ Lan, nên nàng ta mới đề nghị đánh cược để giải quyết một cách êm đẹp.

Ám Tông Chủ mỉm cười:

"Cũng được. Nhưng nếu chỉ cược thắng thua thì sẽ không thể hiện rõ khoảng cách giữa hai đứa nó, chi bằng chúng ta cược như thế này."

"Như thế nào?"

"Ta cược là trong vòng ba chiêu, trận đấu này vẫn chưa kết thúc."

Nghe vậy, Hàng Nhược Lượng mím môi, sau đó gật đầu.

"Tông Chủ sẽ không nuốt lời chứ?"

"Ô hô hô, Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

"..."

Tuy câu nói đó không phù hợp lắm với Ám Tông Chủ, nhưng Hàng Nhược Lượng cũng không bận tâm.

Nàng ta tin chắc rằng trận đấu này sẽ kết thúc trong vòng ba chiêu, thậm chí có thể chỉ cần một chiêu.

Khoảng cách giữa một cao thủ nhất Lưu và một cao thủ đang ở bình cảnh của cảnh giới tuyệt đỉnh rất lớn.

Không cần đến một chiêu, chỉ cần khéo léo một chút, có lẽ chỉ trong nháy mắt đã có thể phân định thắng bại.

Trên võ đài, Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm giơ cao tay, hô lớn:

- Hai bên chào hỏi lẫn nhau đi!

Nghe vậy, Mộc Kinh Vân và Vũ Trường Dược đang khởi động liền nhìn nhau, chắp tay chào hỏi.

Tuy là tỷ thí, nhưng vẫn nên thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau. Đó là lý do Lý Chi Viêm yêu cầu họ chào hỏi trước khi giao đấu.

Trong lúc chắp tay, Vũ Trường Dược liếc mắt nhìn về phía một người đàn ông đứng cạnh võ đài.

"Phích Lịch Quyền Vương."

Người đó chính là người mà Vũ Trường Dược muốn bái sư.

Trong Thiên Địa Hội, Phích Lịch Quyền Vương là một trong ba cao thủ hàng đầu về quyền cước.

Gia tộc của Phích Lịch Quyền Vương nổi tiếng với chưởng pháp và quyền pháp, vì vậy Vũ Trường Dược rất muốn trở thành đệ tử của hắn ta để nâng cao trình độ võ công của mình.

Và để đạt được điều đó, Vũ Trường Dược phải giành được vị trí hạng nhất trong cuộc tỷ võ này.

Xoẹt!

Vũ Trường Dược thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Mộc Kinh Vân.

Bề ngoài, Mộc Kinh Vân chỉ là một cao thủ nhất lưu, nhưng sau nhiều lần quan sát, Vũ Trường Dược phỏng đoán hắn đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh.

Không biết hắn che giấu nội công bằng cách nào, nhưng chắc chắn hắn không chỉ là cao thủ nhất lưu.

Vũ Trường Dược nhìn Mộc Kinh Vân với ánh mắt kiên định.

"Ta phải chứng minh thực lực vượt trội của mình."

Vì lòng tự tôn, Vũ Trường Dược tuyệt đối không cho phép bản thân thất bại.

Vũ Trường Dược bắt đầu vận chuyển nội công trong đan điền ra toàn thân.

Y muốn giành chiến thắng ngay từ đòn tấn công đầu tiên khi Cốc chủ Thí Huyết Cốc vừa ra hiệu lệnh.

‘Không được chủ quan.’

Ngay khi trận đấu bắt đầu, y sẽ dốc toàn lực tấn công, đánh gục ý chí chiến đấu của Mộc Kinh Vân và giành chiến thắng.

Đúng lúc đó, Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm hạ tay xuống, hô lớn:

- Bắt đầu!

Ngay khi hiệu lệnh của Lý Chi Viêm vừa dứt...

-Vút!

Vũ Trường Dược đã vận nội công sẵn sàng, đạp mạnh xuống đất, lao về phía Mộc Kinh Vân nhanh như tên bắn.

"Nhanh thật!"

Mộc Du Thiên đứng xem bên cạnh phải thốt lên kinh ngạc.

Tuy đã đoán trước Vũ Trường Dược rất mạnh, nhưng tốc độ của y đã nằm ngoài dự đoán của Mộc Du Thiên.

Xem ra Vũ Trường Dược đã đạt đến bình cảnh của cảnh giới tuyệt đỉnh.

"Lưu Thủy Diêu Loạn!"

-Vút! Vút! Vút! Vút!

Trong nháy mắt, Vũ Trường Dược đã lao đến trước mặt Mộc Kinh Vân, thi triển chiêu thức chưởng pháp.

Những chiêu thức uyển chuyển như dòng nước chảy, tấn công vào các huyệt đạo trên cơ thể Mộc Kinh Vân.

‘Hắn sẽ chống đỡ thế nào đây?’

Vũ Trường Dược nhìn Mộc Kinh Vân, thầm nghĩ.

Tuy cùng là cảnh giới tuyệt đỉnh, nhưng tốc độ và sức mạnh của người đạt đến bình cảnh như y sẽ hoàn toàn khác biệt với Mộc Kinh Vân.

-Bịch!

Đúng lúc đó, Mộc Kinh Vân lùi về sau nửa bước.

Rồi sau đó...

-Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

‘Hả!?’

Ánh mắt Vũ Trường Dược nheo lại.

Sau khi lùi lại nửa bước, Mộc Kinh Vân đã linh hoạt di chuyển phần thân trên, né hết tất cả các đòn tấn công của y.

Hắn có thể dễ dàng né tránh chiêu Lưu Thủy Diêu Loạn, vốn rất khó phân biệt hư chiêu và thực chiêu như vậy sao?

Đây là một phản ứng nằm ngoài dự đoán của Vũ Trường Dược.

‘Hừm.’

Bên cạnh võ đài, Phích Lịch Quyền Vương Nguyên Bính Học đang theo dõi trận đấu cũng phải kinh ngạc.

Thân pháp của Mộc Kinh Vân hoàn toàn không giống với cao thủ nhất lưu.

Để né tránh chiêu thức một cách nhuần nhuyễn như vậy, ít nhất hắn cũng phải có cảnh giới tương đương với Vũ Trường Dược.

‘Chẳng lẽ hắn che giấu nội công?’

Ban đầu, Nguyên Bính Học nghĩ rằng đây sẽ là một trận đấu nhàm chán.

Nhưng sau khi chứng kiến ​​thân pháp của Mộc Kinh Vân, hắn ta nhận ra rằng kết quả trận đấu này sẽ rất khó đoán.

"... Quả nhiên là như vậy."

Minh Đao Vương Tôn Doãn cũng không thể rời mắt khỏi từng động tác của Mộc Kinh Vân.

Ông ta đã nghĩ rằng Mộc Kinh Vân chắc chắn phải đang giấu kín con bài tẩy nào đó, và quả nhiên, những động tác của hắn đã vượt qua cả trình độ của một cao thủ nhất lưu.

Ít nhất hắn cũng phải đạt đến tuyệt đỉnh hậu kỳ hoặc có khi đã đến bình cảnh luôn rồi.

‘Tiểu tử đó biết cách che giấu nội công sao?’

Ngay cả bản thân ông ta, cao thủ đang ở bình cảnh của cảnh giới  siêu việt cũng không thể nào nắm bắt chính xác được võ công của Mộc Kinh Vân.

Điều đó có nghĩa, một trong hai khả năng này đang diễn ra.

Hoặc Mộc Kinh Vân là tuyệt thế cao thủ có trình độ vượt xa ông ta, hoặc là hắn có một bí thuật đặc biệt nào đó có thể che giấu nội công trước mặt cao thủ như ông ta.

Tuy nhiên, điều đầu tiên gần như là không thể, vì vậy khả năng cao là điều thứ hai.

'Không trách được tiểu đệ tử của mình lại bị áp đảo.'

Những động tác hiện tại của Mộc Kinh Vân cho thấy hắn có thực lực cao hơn Diệp Vĩ Tiên một bậc.

Chỉ cần nhìn cách hắn né tránh chiêu thức là có thể khẳng định điều đó.

Nếu cứ như vậy, kết quả trận tỷ thí giữa hai người bọn họ vẫn còn khó đoán.

- Xoẹt xoẹt xoẹt!

"Sơ hở."

Sau khi né tránh toàn bộ những đòn tấn công tầm xa, Mộc Kinh Vân thi triển bộ pháp, tung nắm đấm nhắm thẳng vào mặt của Vũ Trường Dược.

Vũ Trường Dược lập tức ngửa người về phía sau né tránh, đồng thời dậm mạnh chân xuống đất, tung một cú đá hướng lên cằm của Mộc Kinh Vân.

- Bốp!

Cùng lúc Mộc Kinh Vân đưa tay lên đỡ cú đá, hắn cũng cố gắng túm lấy chân của Vũ Trường Dược.

Thế nhưng,

- Xoẹt!

Vũ Trường Dược xoay người trên không trung, tung một cú đá bằng chân còn lại vào vai của Mộc Kinh Vân.

- Rầm!

- Xoẹt xoẹt xoẹt!

Mộc Kinh Vân bị đánh bật lùi lại năm bước.

Vũ Trường Dược nhìn Mộc Kinh Vân đang cố gắng giữ thăng bằng, khóe miệng y nhếch lên một nụ cười mờ nhạt.

Lúc này, y đã chắc chắn một điều.

Nội công của Mộc Kinh Vân yếu hơn y.

Nếu vậy,

'Kết thúc thôi.'

- Bốp!

Vũ Trường Dược dậm mạnh chân xuống đất, lao về phía Mộc Kinh Vân, tay phải tung ra một quyền.

'Tích Quyền Vũ Thành!'

Nắm đấm của y liên tục tung ra, tạo thành vô số tàn ảnh, giống như những con bướm đêm đang bay lượn xung quanh Mộc Kinh Vân.

Mộc Kinh Vân thấy vậy, lập tức thi triển bộ pháp, cố gắng kéo dài khoảng cách.

Tuy nhiên, quyền pháp của Vũ Trường Dược giống như Bách Bộ Thần Quyền của Thiếu Lâm, mang theo nội lực hùng mạnh, xuyên qua không khí, đánh thẳng về phía hắn.

'Không thể tránh được nữa rồi.'

Mộc Kinh Vân bất đắc dĩ phải ra tay.

Hắn vận khí, đưa tay ra, định chặn đứng quyền phong của đối thủ.

Thế nhưng, ngay lúc đó,

- Rầm!

Từ một góc độ mà Mộc Kinh Vân không thể ngờ tới, một chưởng của Vũ Trường Dược đã đánh trúng vào xương sườn bên phải của hắn.

'Hả?'

Cơ thể Mộc Kinh Vân nghiêng sang một bên.

Ngay sau đó, quyền phong của Tích Quyền Vũ Thành ập đến, đánh trúng vào ngực hắn.

- Bùm bùm bùm bùm!

Hàng loạt đòn tấn công liên tiếp khiến Mộc Kinh Vân bị đánh bật lùi lại hơn mười bước.

- Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

"A!"

Tiếng kinh hô vang lên từ khắp nơi trên khán đài.

Bởi vì chiêu thức mà Vũ Trường Dược vừa sử dụng là điều mà không ai có thể ngờ tới.

Ngay cả Minh Đao Vương Tôn Doãn cũng phải thốt lên kinh ngạc.

".......Hữu Quyền Tả Chưởng."

Tay phải sử dụng chiêu thức của quyền pháp, tay trái sử dụng chiêu thức của chưởng pháp.

Thật khó tin.

Không phải là dùng hai tay thi triển cùng một chiêu thức, mà là hai chiêu thức hoàn toàn khác nhau.

"Hầy..."

Phích Lịch Quyền Vương Nguyên Bính Học cũng không khỏi kinh ngạc trước chiêu thức kỳ lạ của Vũ Trường Dược.

Thoạt nhìn, nguyên lý của nó có vẻ đơn giản, nhưng những người luyện võ đều biết rằng điều này gần như là không thể.

Dùng hai tay thi triển hai chiêu thức khác nhau đồng nghĩa với việc phải suy nghĩ hai việc cùng một lúc, nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến rối loạn nội khí.

'Không ngờ y lại có thể luyện thành chiêu thức kỳ lạ này.'

Quả là một hài tử đáng kinh ngạc.

Sử dụng hai chiêu thức khác nhau cùng một lúc.

Điều đó chẳng khác nào đối đầu với hai cao thủ đã đạt đến bình cảnh của cảnh giới tuyệt kỹ.

'Thắng bại đã rõ.'

Dù bằng cách nào đi chăng nữa, tình hình hiện tại đã nghiêng về phía Vũ Trường Dược.

Nội công của Mộc Kinh Vân có vẻ yếu hơn một bậc, vậy thì làm sao hắn có thể chiến thắng một con quái vật như vậy?

'... Không thể thắng được.'

Minh Đao Vương Tôn Doãn cũng đồng ý kiến.

Việc Mộc Kinh Vân che giấu thực lực quả là bất ngờ, nhưng đối thủ của hắn lại quá mạnh.

Thế nhưng,

'Chuyện gì vậy?'

Vũ Trường Dược, người vừa tung ra hai chiêu thức chí mạng vào Mộc Kinh Vân, lại không hề có vẻ mặt vui mừng.

Y đã sử dụng tuyệt kỹ Hữu Quyền Tả Chưởng, tung ra hai chiêu thức nhắm thẳng vào xương sườn và ngực của đối phương.

Đó là những đòn tấn công chí mạng.

Tuy nhiên, ngay khi chiêu thức của y đánh trúng, y lại cảm thấy nội lực của mình bị tán xạ một cách kỳ lạ.

'... Ảo giác sao?'

Ngay lúc đó, Mộc Kinh Vân, người vừa bị đánh bật lùi lại mười bước, bỗng đứng thẳng dậy, quay cổ, vặn người.

- Rắc rắc!

Rồi hắn lẩm bẩm.

"Chậc, ta định sẽ kết thúc trận đấu một cách nhẹ nhàng, nhưng điều này nằm ngoài dự đoán rồi."

'Cái gì?'

Vũ Trường Dược nhíu mày.

Bị đánh lùi liên tiếp mà vẫn còn giả vờ mạnh mẽ, thật là đáng ghét.

Có lẽ y phải kết thúc chuyện này một cách dứt khoát mới được.

'Ta sẽ chấm dứt sự ngạo mạn của ngươi.'

- Bốp!

Vũ Trường Dược lao về phía Mộc Kinh Vân.

Tuyệt kỹ đã được tung ra, giờ là lúc y thi triển toàn bộ sức mạnh của nó.

'Hữu Quyền Tả Chưởng. Quyền Hàng Như Thế! Lưu Thủy Hành Vân!'

Quyền pháp và chưởng pháp được thi triển đồng thời.

Nó giống như hai cao thủ đang hợp sức tấn công cùng một lúc.

'Kết thúc rồi!'

 

Nhưng ngay lúc đó.

"Là như vậy sao?"

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Vũ Trường Dược kinh hãi.

Mộc Kinh Vân, người vừa nhìn y chằm chằm, bỗng gật gù, sau đó cũng thi triển hai chiêu thức khác nhau bằng hai tay giống hệt như y.

'!!!!!!!!!'



 

 

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương